Chương 11: Thực Thể Của Ký Ức Và Sự Hỗn Loạn Ở Hẻm Xéo


Nhà Prewett chìm trong ánh sáng vàng nhạt của buổi chiều muộn, nơi những tia nắng cuối ngày len lỏi qua khung cửa sổ cao, vẽ lên sàn gỗ sứt sẹo những mảng sáng tối như một bàn cờ chưa tàn cuộc. Không khí đặc quánh mùi tro tàn từ lò sưởi đã nguội, hương thảo mộc khô treo lơ lửng trên xà nhà, và cái tĩnh lặng nặng nề của một ngôi nhà cổ đang chờ đợi một điều gì đó chưa được đặt tên. Tristan Prewett bước ra từ mạng lưới Floo, mái tóc đỏ rối bù, khuôn mặt lấm lem tro bụi như một bóng hình vừa thoát khỏi lò luyện kim của lũ yêu tinh. Mỗi bước chân của cậu vang lên trên sàn gỗ như một nhịp trống chậm rãi, đều đặn, báo hiệu sự trở về.

Cậu đứng yên một giây, đôi mắt hồng ngọc lạnh lẽo quét qua không gian. [Ghi nhận: Môi trường ổn định. Không có biến số bất ngờ.] Cậu đưa tay lên phủi lớp tro trên áo chùng, động tác chính xác, máy móc, không mang sắc thái bực bội hay mệt mỏi, chỉ đơn thuần là một hành vi cơ học để loại bỏ vật chất ngoại lai. Hệ thống nội tại của cậu vận hành ngay lập tức, bỏ qua sự mệt mỏi của cơ thể. [Phân tích: Ba tuần ở Hẻm Xéo với đối tượng Harry là cơ hội tối ưu để thu thập dữ liệu. Tuy nhiên, biến số Sirius Black và sự hoảng loạn của Bộ Pháp thuật đã đưa ra một yêu cầu mới.] Mối đe dọa về Azkaban, dù chỉ là gián tiếp, cũng đồng nghĩa với mối đe dọa từ những cai ngục của nó. [Ưu tiên hàng đầu: Hoàn thiện Bùa Hộ mệnh. Phép "Expecto Patronum".]

Tristan rút cây đũa phép của mình ra, đứng giữa phòng khách rộng lớn. Cậu không hít thở sâu, không cố gắng chuẩn bị tinh thần theo cách con người vẫn làm; cậu chỉ đơn giản là kích hoạt một chuỗi lệnh phức tạp trong tâm trí.

Không gian xung quanh cậu dường như ngưng đọng. Ánh sáng từ cửa sổ chậm lại, như thể thời gian bị kéo giãn ra thành từng sợi tơ mỏng. Một luồng khí lạnh lẽo, không có nguồn gốc rõ ràng, bất chợt tràn vào căn phòng, làm rung động những sợi bụi đang lơ lửng trong không khí.

"Expecto Patronum," cậu nói, giọng đều đều, không cảm xúc.

Một đám mây trắng bạc phun ra từ đầu đũa phép, xoáy tít dữ dội trong không khí, lấp lánh như hàng triệu mảnh tinh thể băng bị xé vụn. Nó sáng rực, nhưng không mang bất kỳ hình dạng rõ ràng nào; nó chỉ là một khối hỗn độn của năng lượng thuần túy, một cấu trúc phòng thủ chưa được định hình, một tấm khiên thất bại. [Ghi nhận: Tiến bộ 7% so với lần thử trước. Vẫn không đạt yêu cầu.]

Tristan hạ đũa phép. Hệ thống phân tích: Cần một ký ức hạnh phúc đủ mạnh, một điểm neo cảm xúc tích cực. Cậu nhắm mắt lại, truy xuất một dữ kiện từ ngân hàng ký ức. [Truy xuất: Ký ức 47-B. Cái Vạc Lủng. Bữa sáng. Hình ảnh Harry cười khi nghe phân tích về Hermione.] Dữ kiện này quá yếu, chỉ là một tín hiệu nhiễu. [Truy xuất: Ký ức 22-A. Tiệm kem Florian Fortescue. Hương vị dâu tây và bơ lạc. Kết cấu mịn. Kích hoạt thụ thể dopamine.]

Cậu nâng đũa phép lên lần nữa, tập trung vào dòng dữ liệu về hương vị đó. "Expecto Patronum!"

Nhưng ngay khi ký ức đó được kích hoạt, một điều gì đó đã sai. Dòng dữ liệu về "hạnh phúc" dường như va chạm với một thuật toán cổ xưa hơn, một đoạn mã lỗi nằm sâu trong hệ điều hành của cậu.

Không gian bỗng nhiên méo mó. Căn phòng như bị bẻ cong bởi một thực tại khác đang cố gắng xâm nhập. Ánh sáng từ lò sưởi chập chờn dữ dội, như những con mắt vô hình đang quan sát từ phía bên kia bức màn thời gian.

Đám mây trắng bạc vừa phun ra bỗng vặn vẹo một cách ghê rợn. Nó không còn là một tấm khiên. Nó co cụm lại, rồi phát nổ thành hàng trăm sợi mỏng manh như mạng nhện ánh bạc. Chúng mọc ra, uốn éo, xoay tròn trong không khí, như những thực thể sống động không thuộc về thế giới này, mà đến từ một tầng không gian sâu thẳm, nơi thời gian và ký ức hòa quyện thành một dòng chảy hỗn loạn.

Những sợi bạc quấn chặt lấy nhau, dần dần hình thành nên một con rắn khổng lồ. Nhưng đây không phải là Thủy Ngân Xà, không phải con Animagus quen thuộc của cậu. Đây là một thực thể dị dạng, một thứ gì đó sai lầm và cổ xưa. Thay vì vảy, thân mình nó được bao phủ bởi hàng chục xúc tu ngoe nguẩy, mỗi chiếc dường như mang một ý thức riêng, lấp lánh ánh bạc như những lưỡi dao sắc lẹm cắt qua bóng tối. Đôi mắt đỏ rực của nó, như hai lò luyện kim của yêu tinh, bùng cháy. Chúng không nhìn với sự sống, mà với một thứ ánh sáng siêu hình, như thể nó nhìn thấu qua cậu, qua căn phòng, qua cả những tầng thực tại đang chồng lấn lên nhau.

Không gian bắt đầu rung lên, không phải âm thanh mà là một cảm giác. Tiếng thì thầm của những thực thể cổ xưa vang lên, lặp đi lặp lại những từ ngữ không thuộc bất kỳ ngôn ngữ nào của loài người, cố gắng kéo cậu vào một khoảng không nơi quá khứ và tương lai đan xen, nơi cậu không còn là Tristan mà chỉ là một điểm dữ liệu trong một chuỗi vô tận.

[Ghi nhận: Bất thường nghiêm trọng. Xác suất lỗi hệ thống 35%.] Tristan đứng yên, không dao động, nhưng hệ thống xử lý của cậu đang rung lên cảnh báo, như thể bị xâm nhập bởi một thuật toán ngoại lai. Cậu lập tức cắt nguồn năng lượng, hạ đũa phép.

Đám mây và những xúc tu tan biến, để lại căn phòng tĩnh lặng. Ánh sáng trở lại bình thường, nhưng cái lạnh vẫn còn đọng lại, như một lời cảnh báo từ một chiều không gian khác. Cậu nắm chặt đũa phép. [Phân tích: Phép "Expecto Patronum" không ổn định. Ký ức hạnh phúc không tương thích với hệ thống. Cần điều chỉnh. Ưu tiên tối đa.]

Một tiếng "Crack!" sắc lẻm vang lên ngay sau lưng, phá vỡ sự tĩnh lặng nặng nề.

Dobby, con gia tinh với đôi tai to như cánh dơi và cặp mắt lồi sáng rực như đèn pha xe hơi, xuất hiện. Nó đang run rẩy, tay ôm một chồng sách cũ kỹ, bìa da đã sờn rách, mùi mốc và mùi giấy cổ xưa lan tỏa như một ký ức từ thư viện bị lãng quên.

"Cậu chủ Tristan," Dobby nói, giọng nói the thé đặc trưng của nó run lên, như thể nó vừa chạm vào một bí mật không nên biết. "Dobby đã mang những cuốn sách về bùa chú phòng thủ mà cậu chủ dặn. Nhưng... Dobby thấy... Dobby cảm thấy bùa chú vừa rồi... nó rất nguy hiểm, thưa cậu."

Tristan quay lại, quét qua Dobby. [Ghi nhận: Trạng thái kích động. Sợ hãi. Xác suất tiết lộ bí mật: dưới 10%.]

"Chỉ là bùa luyện tập," cậu đáp, giọng đều đều, không giải thích thêm. "Đặt sách xuống. Đừng nói chuyện này với Mợ Molly."

Dobby gật đầu lia lịa, đôi tai vỗ bôm bốp vào hai bên cái đầu hói của nó. Con gia tinh chạy tới, đặt chồng sách xuống bàn, rồi bất ngờ ôm lấy chân Tristan, cặp mắt rưng rưng như hai quả bóng tennis ngâm nước.

"Dobby thề, thưa cậu! Dobby sẽ không nói một lời! Dobby là một gia tinh tốt!" Nó thì thào, như thể vẫn còn cảm nhận được dư âm của cái thực thể xúc tu vừa xuất hiện. "Nhưng bùa chú đó... nó không thuộc về nơi này, thưa cậu. Nó có mùi... cũ kỹ."

Nói rồi, nó lùi lại, cúi rạp người và biến mất với một tiếng "Crack!" thứ hai, trước khi Tristan kịp phản ứng. Cậu nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi con gia tinh vừa biến mất. [Ghi nhận: Dobby trung thành, nhưng hệ thống cảm biến của nó quá nhạy. Cần giám sát.] Hệ thống của cậu tiếp tục phân tích, chuyển hướng sang chồng sách mới. [Nhiệm vụ: "Expecto Patronum" cần dữ liệu mới. Rủi ro cao nếu không kiểm soát được.]

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Hẻm Xéo rộn ràng như một bức tranh sống động vừa được thổi sự sống vào. Ánh nắng rực rỡ của buổi trưa chiếu qua những mái hiên lợp ngói xiêu vẹo, phản chiếu trên các biển hiệu bằng đồng lấp lánh, hòa quyện với tiếng cười nói ồn ã của đám đông, mùi bánh nướng thơm lừng từ các tiệm ăn, và tiếng kêu lanh lảnh của hàng trăm con cú đang đợi chủ trong Tiệm Cú Eeylops.

Tristan và Harry hẹn gặp nhau trước Cái Vạc Lủng. Harry đang phải vật lộn với cái rương to tổ chảng của mình, trong khi cái lồng của Hedwig kêu quàng quạc phản đối trên nóc rương. Tristan, ngược lại, chỉ đứng đó, áo chùng hơi lệch vai, mái tóc đỏ rối bù như một biến số không thể kiểm soát. Cậu đứng bất động giữa dòng người, mắt quét không gian. [Ghi nhận: Môi trường đông đúc. Tiếng ồn 75 decibel. Xác suất gặp biến số bất ngờ: 15%.]

"Sẵn sàng chưa?" Harry hỏi, cuối cùng cũng đẩy được cái rương vào sát tường. "Chúng ta có cả một danh sách dài. Năm nay mình học thêm hai môn mới. Tiên tri và Chăm sóc Sinh vật Huyền bí."

"Ghi nhận," Tristan đáp. "Cậu cũng đi mua sách à? Mình tưởng sách năm hai đơn giản lắm?" Harry hỏi, tò mò.

"Bổ sung dụng cụ Độc dược. Mua thêm giấy da," Tristan trả lời. "Và quan sát. Hẻm Xéo là một nguồn dữ liệu hành vi hiệu quả."

"À... ừ, dĩ nhiên," Harry lẩm bẩm, không thực sự hiểu. "Thôi được rồi, đi Gringotts trước."

Họ bước vào ngân hàng Gringotts, không khí mát lạnh và sự im lặng uy nghiêm của nó lập tức tách biệt họ khỏi sự ồn ào bên ngoài. Những con yêu tinh với ngón tay dài và khuôn mặt nhăn nhó đang lườm khách hàng như thể ai cũng là một mối đe dọa tiềm tàng. Harry, sau một chuyến đi xe cút kít chóng mặt xuống hầm, quay trở lại với một túi tiền phồng lên, ánh mắt sáng rực như phản chiếu ánh vàng của đống Galleon. Tristan cũng nhận một túi tiền nhỏ từ một con yêu tinh khác. [Ghi nhận: Tài nguyên đủ cho năm học. Không cần tối ưu hóa chi tiêu.]

Họ bắt đầu hành trình mua sắm. Harry dừng lại một chút trước cửa tiệm Trang thiết bị Quidditch, nhìn cây Tia Chớp với vẻ khao khát rõ rệt, nhưng không nói gì. Họ ghé qua Đoàn thú Huyền bí, một nơi ồn ào, bốc mùi và chật ních. Những con cóc khổng lồ màu tím đang kêu ộp oạp, một lồng đầy những con chuột lang lông xù màu cam đang đuổi nhau, và một con mèo đen tuyền với bốn cái tai đang lườm họ từ trên quầy. Harry mua một ít bánh quy cho Hedwig và một lọ thuốc trị rận cho Scabbers của Ron, trong khi Tristan chỉ đứng ở cửa, phân tích một con rùa có cái mai nạm ngọc. [Ghi nhận: Đa dạng sinh học cao. Cần phân tích thêm về khả năng tương thích ma thuật của chúng.]

Cuối cùng, họ đến Flourish and Blotts.

Thông thường, tiệm sách là nơi yên tĩnh nhất Hẻm Xéo, nhưng hôm nay, nó giống như một đấu trường thú. Cửa kính của tiệm rung lên bần bật, và một tiếng gầm gừ, cắn xé tập thể vang vọng ra tận ngoài đường.

Giữa tiệm, một cái lồng sắt khổng lồ đã được dựng lên, chứa hàng trăm bản của cuốn Quái Thư Về Quái Vật. Chúng đang cắn xé lẫn nhau một cách điên cuồng, những trang sách bay tứ tung như lông gà, tiếng gầm rú và tiếng ngoạm vang lên như một trận chiến giữa các sinh vật huyền bí thực thụ.

Ông quản lý tiệm, mặt hốc hác, tóc tai bù xù như vừa thoát khỏi một lời nguyền, lao ra khi thấy họ bước vào.

"Hogwarts à?" ông ta hỏi, giọng gắt gỏng, tay nắm chặt một cây gậy sần sùi.

"Dạ phải," Harry nói, hơi lùi lại. "Cháu cần sách giáo khoa năm ba..."

"Tránh ra!" Ông quản lý đẩy Harry sang một bên, vung cây gậy về phía cái lồng như một người chăn sư tử. "Tôi phải xử lý lũ này đã! Lũ quái vật này! Sáng nay chúng cắn tôi năm lần rồi!"

Đúng lúc đó, hai cuốn sách tóm được một cuốn thứ ba và xé đôi nó ra, tiếng "RẸT!" vang lên như một lời nguyền bị phá vỡ.

"Ghê thật," Harry thì thầm. "Làm sao mà đọc được cái này chứ?"

Tristan không nói gì. Cậu chỉ nghiêng đầu, quan sát cái lồng. Đôi mắt đỏ của cậu quét qua mớ hỗn độn, không phải với sự sợ hãi, mà với sự tập trung phân tích. Cậu quan sát một cuốn sách vô tình trượt và va vào gáy của một cuốn khác. Cuốn sách bị va chạm bỗng nhiên rùng mình và nằm im.

[Hệ thống: Ghi nhận điểm bất thường. Kích hoạt phản ứng xúc giác tại đốt sống trung tâm. Xác suất đây là điểm kiểm soát: 85%.]

Trước khi Harry kịp phản đối, Tristan bước tới cái lồng. Cậu không hề sợ hãi. Cậu chỉ kiểm tra giả thuyết. Một cuốn sách lao tới, há cái miệng đầy răng về phía song sắt.

Tristan thò tay qua song sắt, không phải để vuốt ve. Với một chuyển động nhanh, chính xác, cậu ta chộp lấy cuốn sách và dùng ngón tay cái vuốt mạnh, dứt khoát dọc theo gáy sách, như thể đang kích hoạt một điểm kiểm soát áp suất.

Cuốn sách run lên bần bật... rồi nằm im. Nó ngáp một cái, rồi mở ra ngoan ngoãn trên tay Tristan.

Cả tiệm sách im phăng phắc.

Ông quản lý há hốc mồm. "Râu của Merlin... Cậu... cậu làm được! Cậu làm được rồi!" Ông ta quay sang nhân viên của mình, gào lên: "NGHE THẤY KHÔNG? VUỐT GÁY CHÚNG! MAU LÊN, CỘT CHẶT LŨ CHÚNG LẠI!"

Các nhân viên lập tức làm theo, và chẳng mấy chốc, sự hỗn loạn đã được kiểm soát.

"Cậu giỏi thật, Tristan," Harry nói, vừa kinh ngạc vừa nhẹ nhõm.

"Chỉ là phân tích dữ liệu," Tristan đáp, đưa cuốn sách đã được thuần hóa cho Harry.

Họ nhanh chóng đi lấy sách. Harry lấy cuốn Quái Thư đã được cột lại, cùng với Soi Rọi Tương Lai cho môn Tiên tri, và Biến Hình Lập Tức. Tristan, mặt khác, đi đến quầy sách năm hai và lấy Sách Bùa Chú Căn Bản, Lớp HaiMột Lịch sử Ma thuật. Sự khác biệt về sách giáo khoa của họ là một lời nhắc nhở rõ ràng về khoảng cách giữa họ.

Khi họ đang ở quầy thanh toán, mắt Harry chợt dừng lại ở một bàn trưng bày gần cửa.

Đó là một cuốn sách bìa đen với tựa đề: Những Điềm Báo Chết: Làm Gì Khi Biết Điều Xấu Nhất Sắp Xảy Ra.

Trên bìa sách là hình ảnh một con chó đen khổng lồ, to như một con gấu, với đôi mắt đỏ rực đang phát sáng. Hình ảnh con chó lấp lóe trong ánh sáng của tiệm sách, như thể nó đang nhìn thẳng vào cậu, không phải với sự sống mà với một ý chí siêu hình, kéo cậu vào một khoảng không nơi thời gian ngưng đọng.

"Tristan," Harry thì thầm, giọng run nhẹ, không thể rời mắt khỏi trang bìa. "Nhìn này. Nó... nó giống hệt... con chó mình thấy."

Tristan bước tới, quét qua bìa sách. [Ghi nhận: Tương đồng 99% với mô tả của Harry. Tương đồng 90% với mô tả về "Grim" trong dữ liệu huyền bí.]

"Đó là Grim, Harry à," ông quản lý tiệm sách bỗng nói, giọng ông ta giờ đã bình tĩnh hơn. "Điềm báo cái chết. Thấy nó là coi như xong đời."

Harry tái mặt.

"Dữ liệu mê tín," Tristan nói ngay, giọng đều đều. "Không có bằng chứng thực nghiệm." Cậu kéo tay áo Harry. "Đi. Nhiệm vụ đã hoàn thành."

Họ rời tiệm sách, nhưng Harry vẫn không ngừng ngoái lại nhìn bìa sách đó.

Chặng dừng chân cuối cùng của họ là Tiệm kem Phù thủy Florian Fortescue. Harry mua một ly kem sô-cô-la và mâm xôi khổng lồ với vụn hạt dẻ, còn Tristan chỉ gọi một ly vani đơn giản. Họ ngồi dưới ánh nắng mặt trời, nhìn dòng người qua lại.

"Này," Harry nói sau khi ăn được nửa ly kem, cảm thấy khá hơn một chút. "Cậu nói là cậu sẽ bù cho mình vụ sinh nhật." (Chi tiết này được đề cập ở Chương 9).

Tristan ngừng việc xúc kem (một động tác chính xác đến từng milimet). Cậu nhìn Harry. [Ghi nhận: Nhắc nhở về lỗi logic 47-B. Lời hứa chưa thực hiện.]

"Ghi nhận," Tristan nói, giọng không đổi. "Một sai sót trong lịch trình. Sẽ bù."

"Bù?"

"Bánh Kesselrun. Kẹo Drooble. Từ Honeydukes. Số lượng tối ưu để tái thiết lập trạng thái cân bằng xã hội. Sẽ thực hiện trên tàu Hogwarts Express vào ngày mai."

Harry bất giác bật cười, một tiếng cười thực sự. Cái bóng của con chó đen dường như lùi lại một chút. "Được rồi. Mình sẽ chờ."

Tristan tiếp tục ăn ly kem của mình, phân tích hương vị vani như thể nó là một công thức Độc dược. [Ghi nhận: Ký ức 22-A không đủ mạnh.] Hệ thống của cậu vận hành, trở lại nhịp điệu trầm ổn, nhưng một tín hiệu nhiễu thoáng hiện lên: hình ảnh Harry cười bên ly kem, một dữ kiện không cần thiết, không có giá trị logic.

Và, như mọi khi, dữ kiện đó vẫn được lưu trữ, như một lỗi nhỏ trong chương trình, lặng lẽ tồn tại trong bóng tối của tâm trí cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro