[Chương 2] Phần 1

Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng sà xuống góc hẻm hoang vu,

Thật đẹp và bình yên.

Bảo Bình dạo bước một mình

Không ý thức được nơi này là đâu, tại sao mình lại ở đây.

Đi một quãng đường dài, vẫn không thể tìm thấy lối ra.

Con hẻm dường như dài vô tận.

.
.

Chợt cảm thấy có gì đó bất ổn

quay lưng lại.

Thứ đang lao tới từ phía sau lưng chính là một con dao găm!

Những tia nắng mặt trời cuối cùng phản sắc vàng chói trên lưỡi dao!

Chưa kịp lấy làm hốt hoảng

Một làn gió mát thổi bay viễn cảnh đó đi mất, chỉ để lại màu trắng thuần khiết.

Trong giấc mơ đó,

Một chiếc lá cây ngân hạnh ngả vàng bay bổng trong không trung

Từ từ đáp xuống lòng bàn tay cô.

.

.

.

Luồng gió nhẹ thổi tới khẽ đung đưa tấm rèm cửa sổ để những tia nắng buổi sớm len lỏi vào bên trong phòng. Tất cả đều thật yên bình và sảng khoái.

"Phù.. đó chỉ là một giấc mơ thôi."

Bảo Bình đặt tay lên ngực, bình tĩnh điều chỉnh lại nhịp thở của mình, nhưng cái cảm giác kì lạ ấy vẫn chưa thể biến mất hoàn toàn.

Kể từ khi sự cố xe hơi xảy ra, cô không gặp lại giấc mơ tương tự hồi còn nhỏ ấy. Nhưng dạo gần đây lại xuất hiện những giấc mơ kì lạ khác, mấy ngày hôm nay luôn cứ cảm thấy có chút bất an.

Nhưng chắc cô cũng chẳng cần phải để tâm tới đâu, dẫu sao thì vẫn còn có một núi công việc đang chờ đón..

Nghĩ tới vốn lại nhớ đến chuyện xảy ra tại Hoa Nhuệ ngày hôm trước.

Hai ngày trước - tổ tài chính công ty Luyến Dữ thuộc tập đoàn Hoa Nhuệ.

Bảo Bình vô thức ngồi bật dậy.

"?! Là anh!?"

"Thưa tổng giám đốc, đây là đầu não của công ty IT. Cô ấy đến đây là vì khoản vốn bị thu hồi cách đây không lâu." Ngụy Khiêm luống cuống.

Không bỏ nhiều thời gian nghĩ ngợi, cô thu hết can đảm và bắt đầu trình bày.

"Thực ra, số phát sóng cuối cùng nhận được phản hồi trên cả mong đợi. Vậy nên tôi hy vọng rằng anh có thể cấp lại khoản vốn đó.."

"Sao tôi lại phải làm vậy?"

"Bởi vì.. chúng tôi đã làm rất tốt trong số kết thúc."

Lý Ma Kết dường như vừa hắt ra tiếng cười nhẹ.

"Nghe cho kĩ đây. Tôi không cứu cô lần thứ hai đâu."

Dứt lời, hắn tiếp tục di chuyển thẳng về hướng văn phòng cuối hành lang.

"Chờ đã! Làm ơn hãy cho tôi thêm một ít thời gian thôi. Rồi anh sẽ thấy, chúng tôi sẽ tạo thêm nhiều chương trình hay hơn nữa. Xin anh hãy cấp lại vốn đầu tư!"

Dù cô có cố gắng thế nào cũng chỉ là vô nghĩa khi hắn cứ đều đặn bước đi không một chút do dự.

Nếu bỏ cuộc ngay lúc này, tất cả mọi thứ coi như chấm hết!

Cô phải làm gì để cứu vãn tình hình này đây?

Bảo Bình hít thở thật sâu, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trước khi chen thẳng qua đám đông để tiếp cận Lý Ma Kết.

Sẽ không còn bất cứ cơ hội nào khác nữa nếu lựa chọn từ bỏ, vì vậy cô đành phải mặt dày để ngoài tai những lời chỉ trích, bàn tán của mọi người xung quanh.

"Kể từ khi Hoa Nhuệ được thành lập, nó tập trung chủ yếu vào lĩnh vực bất động sản, tài chính và điện tử. Nhưng vẫn còn chiến lược hướng tới văn hóa, đáng chú ý là đồng hợp tác với những công ty giải trí khác. Hiện nay, Hoa Nhuệ được cho là nhà ủy vốn lớn nhất trong nền công nghiệp điện ảnh. Quan trọng hơn cả, lĩnh vực truyền hình thuộc những công ty nhà nước độc quyền quản lý, rất khó để chính nó tự đóng cửa. Công ty chúng tôi tuy nhỏ, nhưng đã hợp tác với truyền hình Luyến Dữ gần một thập kỷ. Nếu phá sản, tất cả sẽ ra đi mãi mãi! Thành phố này là trung tâm văn hóa lớn nhất, đầu tư vào chúng tôi lâu dài là lựa chọn tốt nhất!"

Rầm!

Cánh cửa văn phòng tổng giám đốc đóng sầm lại ngay trước mắt, Bảo Bình đứng sững lại, thở hổn hển.

'Tại sao.. việc này...

Chỉ đến vậy thôi ư?'

- Bảo Bình suy nghĩ

"Làm ơn, cô hãy đi đi." Ngụy Khiêm nói.

"Không đời nào.. nếu tôi đi, số tiền..."

Sau tất cả những nỗ lực, cô vừa phải đuổi theo Lý Ma Kết, vừa phải cất tiếng một hồi dài, nhịp tim đập nhanh của cô vẫn chưa có dấu hiệu ổn định lại.

Đã cố gắng hết sức có thể, nhưng đổi lại chẳng được gì.

Tự nhiên tâm trạng Bảo Bình trở nên xám xịt lại.

"Anh tưởng mình giỏi lắm sao.."

Nén lại cơn u uất, Bảo Bình lẩm bẩm một mình. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, tiến chẳng được, lùi cũng chẳng xong, thôi thì cô đành đứng đây chờ vậy.

Không lâu sau, cánh cửa văn phòng tổng giám đốc mở ra.

"Ngụy Khiêm, xếp lại lịch buổi gặp mặt với giám đốc B.S. đi."

Giọng nói trầm trầm từ bên trong ngừng lại một nhịp.

"Tại sao cô vẫn còn ở đây?"

"Đang nghĩ nên băm tên Lý Ma Kết ra thành nghìn mảnh rồi chấm nước tương như thế nào.."

Đứng tựa vào lan can đối diện, với lưng quay về phía cánh cửa, không buồn quay đầu nhìn lại, Bảo Bình đáp.

Tiếng thở dài vừa lọt vào tai, cô chợt giật mình nhận ra chính là Lý Ma Kết đang đứng sau cánh cửa.

"Xin lỗi! Tôi không có nói gì hết!"

Bảo Bình ngay lập tức chạy tới, chặn tay lên góc cửa trước khi nó bị đóng vào một lần nữa.

"Cho tôi hai tuần, tôi sẽ đưa anh bản kế hoạch. Nếu bỏ qua nó anh sẽ phải hối hận đấy."

Lý Ma Kết đưa mắt nhìn, không nói lời nào.

Cô phải thể hiện rõ bản lĩnh tự tin, nếu để lộ sự lo lắng cho dù chỉ một chút xíu, hắn ta cũng có thể bỏ đi liền.

Khóe môi hắn khẽ cong lên, như đang tận hưởng khoảnh khắc con mồi của mình khổ sở vật lộn trước cái chết cận kề.

"Một tuần."

"Thỏa thuận!"

Được rồi! Cuối cùng cũng lấy được một tuần.

Do nhất thời vui mừng quá, Bảo Bình sơ ý bỏ lỏng lực giữ trên tay, cánh cửa theo quán tính đóng lại và kẹp lấy tay tôi.

"A!!" Bảo Bình khẽ rít lên.

Có thể thấy được Lý Ma Kết đang cố nhịn cười khi bước ra giải thoát cho con người hậu đậu này.

"Ui da.. cảm ơn. Có gì.. có gì vui lắm hay sao mà cười vậy?"

"Tồn tại được trên đời này là thử thách lớn nhất của cô có phải không?"

'Gã này bị sao vậy? Hắn toàn nói những điều kì lạ' - Bảo Bình nghĩ

"Anh có thể tác oai tác quái ở vị trí trên đó, nhưng anh không nên nhìn xuống những người khác như thế. Rồi cũng sẽ phải hối hận thôi."

Với bàn tay đỏ ứng trông thật ngớ ngẩn, Bảo Bình sải bước rời khỏi Hoa Nhuệ với đầy lòng tự hào.

.

.

.

Văn phòng công ty IT.

"Hứa cho qua loa rồi bây giờ phải đau đầu thế này đây. Kế hoạch thế nào mới làm Lý Ma Kết hối hận được chứ.."

Đối mặt với mẫu báo cáo trắng bóc chưa một chữ nào, Bảo Bình gục mặt xuống bàn làm việc trong vô vọng.

"Cái thứ như vậy không biết có thực sự tồn tại không nữa.."

"Bảo Bình, đoàn phim của chúng ta cuối cùng cũng được cấp phép rồi!" Anna quay sang nói.

"Cấp phép để làm gì thế?" Cô đáp.

"Quên rồi ư? Nửa năm trước em cố liên lạc với một vài đạo diễn trẻ để quay những thước phim ngắn còn gì."

"Ra vậy... thời gian một tuần.. Ta có thể tận dụng được gì từ đó không? Chứ tháng sau là hết tiền phát lương rồi."

"Bây giờ, các nhà đầu tư khác đã biết vụ lùm xùm giữa chúng ta với Hoa Nhuệ, từ giờ sẽ chẳng còn ai chống lưng cho chúng ta nữa đâu."

Nhìn lên Anna với bộ dạng thê thảm, Bảo Bình nức nở.

"Anna.. tất cả đều là tại em.."

"Thôi được rồi được rồi, em mau đi chuẩn bị tới buổi họp mặt đi. Nghĩ về điều khác tích cực hơn nào, thế giới này chưa tới tận thế đâu."

"Phải rồi.. có chương trình nào cần chúng ta nữa sao?"

"A! Xin lỗi nhé, bây giờ chị mới có dịp nói, chắc em cũng chưa có thời gian xem qua nội dung buổi họp đấy. Chả là sáng nay, chúng ta nhận được một lời mời khá đặc biệt, và họ muốn đặc cách em là nhà sản xuất duy nhất."

"Đột xuất như vậy sao? Chương trình mới? Không đùa đấy chứ?"

"Đây là bản báo cáo đặc biệt của Bản tin Thành Phố!'

"Bản tin Thành Phố? Có phải là một trong những đài dẫn đầu của Truyền hình Luyến Dữ không? Em tưởng họ luôn luôn tự làm mà."

"Chị không biết chi tiết ra sao nữa, nhưng cuộc gọi thông báo đó đến từ đạo diễn tên Doãn gì đó. Lúc đấy em không có mặt ở đây nên chị đã đồng ý thay em."

"Tự đạo diễn gọi luôn hả? Chắc mối này phải giá trị lắm đây."

Xem xét bản báo cáo kỹ càng, một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu Bảo Bình.

"Oh! Nếu nhận vụ này, có khả năng cao chúng ta sẽ ký được hợp đồng dài hạn với Truyền hình Luyến Dữ cũng nên?"

"Hừmm, có thể.."

"Đây chẳng phải là thứ em đang tìm kiếm sao!? Một kế hoạch sẽ làm Lý Ma Kết phải tiếc nuối!"

"Liệu nó có làm được không?"

"Haha.. em cũng không biết nữa, nhưng phải thử xem sao đã! Thật là may quá, cơ hội đến vào đúng thời điểm thế này, quả là tuyệt vời!"

"Hy vọng nó sẽ có tác dụng! Họ còn nhắc em có thể bắt đầu công việc ngay từ hôm nay. Đây là địa chỉ kèm theo liên lạc của trạm cảnh sát."

Anna đưa Bảo Bình một mảnh giấy nhớ, bên trên có ghi:

Đội trưởng Bạch Sư Tử, đội phòng chống tội phạm Luyến Dữ. số điện thoại 18xxxxxxxx.

"Bạch Sư Tử.. sao cái tên này nghe hơi quen quen. Tự nhiên em thấy hơi sợ sợ.."

"Thoải mái đi, cậu ta là cảnh sát, đâu phải tội phạm."

.

.

.

1 giờ chiều. Sở cảnh sát Luyễn Dữ.

"Xin chào, tôi là phóng viên từ Bản tin Thành Phố. Tôi đến gặp đội trưởng Bạch Sư Tử."

"Bạch Sư Tử? Cô chắc chứ?"

"Phải.. đội trưởng Bạch Sư Tử. Có gì sao?"

"Nghe này cô gái... Cô có làm gì chọc tức cấp trên không đấy?"

"Hả?"

"Cấp trên muốn cô tới gặp Bạch Sư Tử, rất có thể là anh ta đang muốn trừng phạt cô đó!"

Viên cảnh sát trung niên ngó ngang xung quanh, rồi thì thầm vào tai cô:

"Tuần trước, tên Bạch Sư Tử này tự nhiên chuyển công tác vào đây. Tưởng cậu ta nghiêm túc lắm.. nhưng thực ra còn chả làm việc gì ra hồn! Hôm nọ, tôi còn thấy cậu ta đứng nói chuyện với mấy nhóc giang hồ trên phố đấy, chậc chậc. Đến cục trưởng còn không dám làm gì cậu ta--"

"Th-Thật sao? Sao lại vậy?"

"Quanh trụ sở này đồn rằng cậu ta là con trai của lãnh đạo cấp cao." Ông ta đưa mắt dò soát khu vực lân cận lần nữa trước khi tiếp tục. "Thử nghĩ mà xem, nếu cậu ta thực sự là chàng công tử bột của một gia đình máu mặt... cần tránh xa ra thì hơn! Vậy nên tôi khuyên cô hãy trở về văn phòng và nhường lại vụ này cho người khác đi!"

"Cảnh sát Lan-Man(*), 'chàng công tử bột' đồng chí vừa nhắc tới là ai vậy?"

(*Lan-man là một trong những chức vị thấp nhất của thủy quân đánh bộ nước ngoài)

Giọng nói ở đâu đột nhiên cất lên làm viên cảnh sát giật mình luống cuống.

"Kính chào! Đội trưởng Bạch Sư Tử.. Tôi không có nói gì hết! Vả lại, cô gái này đang tìm cậu này."

Bảo Bình quay lưng lại, phát hiện một chàng trai vóc người cao ráo, khoác trên mình chiếc áo jeans màu xanh nhạt đang bước tới.

Kể cả khi không mặc đồng phục cảnh sát, anh ta vẫn toát lên khí chất uy nghiêm đủ để khiến mọi người xung quanh run rẩy.

Chành trai này nhìn xuống cô chăm chăm, vô duyên vô cớ làm người ta cảm thấy sợ sợ.

Khóe môi anh ta quỷ quyệt cong lên.

"Bảo Bình, còn nhớ anh không?"

Anh đứng thẳng trước cô, nét mặt trông hơi quen quen gợi nhớ tới một gương mặt non dại hơn, và một bức thư nhăn nhúm, thấm đẫm vết máu.

Tự dưng cô lại muốn tẩu thoát khỏi đây quá. Vậy ra cảm giác bất an mấy hôm nay là nhằm vào lúc này sao?

"Bạch Sư Tử học trưởng... ?"

Bạch Sư Tử, một học sinh cá biệt học cùng Bảo Bình thời cao trung. Trông anh giống giang hồ hơn là học sinh.

Đã từng có rất nhiều tin đồn về anh: cao ngạo, vô tình, lạnh lùng.. Thậm chí còn tin ẩu đả với cả giáo viên môn thể dục. Ở trường, không ai dám trò chuyện với anh hết. Bảo Bình chưa bao giờ tin vào những lời đồn tào lao ấy cho đến một ngày chứng kiến thấy Bạch Sư Tử dồn một cậu bé vào góc hẻm phía sau trường học.

Ánh mắt sắc lạnh ngày hôm đó mãi cho tới bây giờ vẫn khiến cô rùng mình mỗi khi nhớ lại.

Nhưng thứ tệ hơn vẫn là bức thư kinh dị ấy.

"Sao vậy?" Thấy cô im lặng hồi lâu, Bạch Sư Tử lên tiếng.

"Không, không sao. Em không nghĩ có ngày anh lại trở thành cảnh sát như vậy."

Dẫu vậy, theo như lời viên cảnh sát kia nói thì anh chắc cũng không phải là một cán bộ mẫu mực cho lắm..

"Ngạc nhiên hả? Đáng lẽ ra giờ này anh phải ở trong tù chứ không phải ngoài đồn cảnh sát, có phải em đang nghĩ vậy không?"

Anh niềm nở cười, nhưng chỉ có cảm giác lạnh lẽo chạy dọc khắp cơ thể cô.

"Học trưởng nói gì vậy?! Em chỉ nghĩ thật là tình cờ khi chúng ta gặp lại nhau ở đây thôi."

"Em cho rằng đây là tình cờ ?"

"??"

"Thôi bỏ đi, không có thời gian để nói đâu. Mau đi thôi."

"Đi đâu anh?"

Bạch Sư Tử liếc mắt nhìn lại.

"Đến hiện trường điều tra."

"A, được rồi."

Vì cô không thể từ chối được, nên chỉ còn cách đi theo.

Bảo Bình gần như phải chạy theo sau mới đuổi kịp được sải bước rộng của Bạch Sư Tử.

"Bạch-- Bạch học trưởng! Chúng ta đi tới đâu vậy? Em vẫn chưa hiểu gì hết..."

Anh quay lại, đưa ra tập tài liệu.

"Trên đường đi, em xem qua cái này đi."

Bảo Bình lễ phép đưa tay đón lấy tập tài liệu, cô chợt nhận ra tốc độ di chuyển của anh giảm đi đáng kể.

Bạch Sư Tử cố tình đi chậm lại ư?

"Sau này quay show mà cần trợ giúp, cứ tới tìm anh."

"Cảm ơn học trưởng."

Để Bạch Sư Tử lên hình thì miễn bàn... Nhưng Bảo Bình không nghĩ mình đủ can đảm để ngỏ lời mời anh đâu.

Continue...

Au: Nhớ vote và comment ủng hộ mình nha, để mình có thêm động lực làm tiếp ❤

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro