Chương 1:
Tại một võ đường nhỏ sau trong cái hẻm nhỏ, một vài tiếng khóc nức nở vang lên, chỉ thấy một vài đứa nhỏ đang quây quanh một cô gái nhỏ. Đó là một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc dài màu nâu dài quá hông được buộc hai bên trong rất đáng yêu, khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng, cặp mắt kính dày che đi đôi mắt đen láy xinh đẹp, môi nhỏ đỏ mọng mê người.
Dáng người cao 1m75 thanh mảnh, ngực cỡ C ẩn hiện dưới lớp đồ võ thuật đã bạc màu.
- Sư tỷ...tỷ sắp phải đi rồi ak...- Một cô bé nhỏ nhắn kéo áo cô gái nhỏ kia khóc thút thít. Sư tỷ rất tốt với bé, giờ đây sư tỷ sắp đi xa bé rất buồn
- DongGun đừng khóc nữa, như vậy sư tỷ rất buồn ak - JiYeon nhẹ nhàng cuối xuống lau đi những giọt nước mắt của DongGun.
Thật ra cô cũng rất buồn khi phải xa nơi mà mình đã sinh sống 18 năm nhưng cô cần phải lên thành phố học đại học.
- DongGun đừng lo, JiYeon nhất định sẽ về thăm DongGun mà- Một chàng trai lên tiếng. Thật ra anh cũng rất quý người sư muội này. Cô bé rất có thiên chất võ thuật, vào học chẳng được bao lâu đã có thể đối đầu với chị. Tới bây giờ anh chưa từng nghĩ có thể đánh thắng cô bé.
- DongChun sư huynh nói đúng đó, tỷ nhất định sẽ về thăm mọi người mà- JiYeon vỗ đầu DongGun sau đó quay lại lau đi nước mắt của các vị sư đệ, sư muội khác. Sau đó cô quay đầu đối mặt với sự phụ mình. Ngoài cha mẹ ra đây chính là người mà cô kính nể nhất. Làm ra một tư thế chào hỏi kiểu võ thuật sau đó JiYeon chào mọi người cuối cười nhẹ chào mọi người bước đi
--- ------ ------ ------ ------ -----Kết thúc dòng hồi tưởng---- ------ ------ ---------
JiYeon không khỏi thở dài, cô đến Thủ đô đã được một tháng rồi, không biết mọi người ở nhà có khỏe không nhỉ.
- Này JiYeon cậu làm gì mà thất thần vậy còn không mau ăn kem đi...- SooAh lay cánh tay bạn của mình nhắc nhở cô mau ăn đi
- Ukm...- JiYeon cười trừ múc một muỗng kem cho vào miệng. SooAh là cô bạn học đầu tiếng mà JiYeon quen đươc. Cô và SooAh rất hợp tính cách nhau nên từ đó đã trở thành bạn thân của nhau.
Bỗng trước cửa tiệm xuất hiện một chiếc xe hơi màu đen sang trọng theo sau chiếc xe đó là một chiếc xe màu đen khác tuy kém sang trọng hơn nhưng nhìn sơ qua cũng biết đây là loại xe mắc tiền. Từ trong chiếc xe phía sau một vài Người nào đó mặc áo đen đi ra bước vào cửa tiến tới bàn của cô đang ngồi
- SooAh tiểu thư...lão đại cho gọi người trở về...- Một Người nào đó có ngũ quan anh tuấn nhất trong đám đi ra. Nâng mắt kính nói với SooAh.
- Nói với chị hai tôi không muốn về, tôi còn muốn đi chơi một lát...- SooAh nhiu mày nói không hài lòng nói với Người nào đó kia, sau đó quay lại tiếp tục ăn kem với JiYeon
- Vậy tiểu thư xin đắc tội...- Người nào đó kia nói xong lập tức có một Người nào đó to cao bước lên túm lấy SooAh đem ra khỏi tiệm
- Bỏ ta ra... Chị hai người thật quá đáng...AAAAA...JiYeon máu cứu tớ...- SooAh hét lên quơ quơ tay về phía sau bắn ánh mắt cầu cứu với JiYeon.
JiYeon thấy bạn mình bị mang đi vô lí do liền tức giận đập bàn đứng dậy. Bước đến chỗ người đang ông đang túm lấy SooAh cho hắn một đạp
- AAAAAAAAA....-Người nào đó kia đau đớn thả SooAh xuống, hắn ta không ngờ một cô gái nhỏ nhắn thế kia lại có đạo lực mạnh như vậy.
Mấy Người nào đó kia nhìn thấy liền xông tới muốn JiYeon từ bỏ ý định giữ SooAh lại. Nhưng JiYeon đã nhanh chóng tránh né, lần lượt hạ hết tên này đến tên khác, cho đến khi Người đàn ông cuối cùng ngã xuống thì cánh cửa xe được mở ra. Một Người nào đó bước xuống. Âu phục màu đen ôm lấy thân thể hoàn mỹ. Khuôn mặt dù được che bớt bởi chiếc kính đen nhưng không thể nào dấu được vẻ hoàn mỹ của chị. Dưới cặp mắt kính màu đen là một đôi mắt lạnh lùng sắc bén, JiYeon có thể cảm nhận được chị ta đang nhìn mình.
- Tôi không cho chị đem SooAh đi đâu...- Khẽ nuốt nước miếng một cái, JiYeon lấy lại tinh thần trừng mắt nhìn Người nào đó trước mặt. Chị ta đúng là quá đẹp nhưng trên người lại tỏa ra hàn khí quá mạnh làm JiYeon không khỏi rùng mình
- JiYeon...mau cho chị ta một trận đi, chị ta là người xấu đó - SooAh trốn sau lưng JiYeon lay tay áo của JiYeon nói.
JiYeon cảm thấy được sự sợ hãi của bạn thân mình liền lấy lại dũng khí, một cước hướng Người nào đó đá tới. Nhưng cô không ngờ chân cô lại dễ dàng bị chị ta tóm được.
EunJung nhìn cô gái trước mặt. Thân hình nhỏ nhỏ nhắn, ngực cỡ C ẩn hiện trong lớp áo mỏng, khuôn mặt cùng kiểu tóc có chút quê mùa nhưng cũng có thể coi là xinh đẹp. Khóe môi chị không khỏi nhếch lên một cái. Thú vị ak...cô gái nhỏ này tự nhiên lại có thể đánh bại đám vệ sĩ của chị, lại còn dám đánh chị ...Thú vị...
SooAh nhìn khóe môi đang nhếch lên của EunJung mà không khỏi rùng mình. Cô cảm thấy sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra ...
JiYeon vì bị mất đà mà ngã vào lòng của người trước mặt. Mà EunJung cũng không khách khí mà ôm cô vào lòng. Bỏ lại SooAh đang ngơ ngác phía sau, chị trực tiếp ôm cô gái nên ném vào xe mình. Sau đó bỏ lại một câu lạnh nhạt- Dẫn tiểu thư về nhà- rồi bản thân trực tiếp đi vào trong xe
- AAAAA...TÊN ĐIÊN KIA MAU THẢ TÔI XUỐNG...- JiYeon hoảng sợ nhìn chiếc xe xa hoa kia, không kìm được mà hét lên một tiếng.
- Ồn ào...- EunJung trực tiếp ôm lấy cô trừng mắt nhìn cô gái nhỏ. - Thật không vừa mắt...- EunJung nhiu mày không vừa lòng với chiếc kính cô mang liền đem nó lấy ra. Chiếc kính được lấy ra kính liền hiện lên một đôi mắt đen láy, xinh đẹp. Thật không ngờ cô gái nhỏ trước mặt chị lại xinh đẹp như vậy JiYeon đã bao nhiêu năm không tháo kính ra trước mặt người lạ. Hôm nay lại bị người trước mắt nhìn. Không hài lòng nhíu mày muốn thoát khỏi cái ôm của chị. Nhưng đạo lực của chị rất lớn cho dù cô có làm gì đi nữa thì người mệt cũng chính là cô
- Em tên là gì?...- EunJung lên tiếng hỏi nhìn cô gái nhỏ trong lòng có vẻ không hài lòng cho lắm quay mặt đi chỗ khác không thèm trả lời . - Nếu em không trả lời thì chị sẽ không trả lại cái kính này cho em
- Park JiYeon...- JiYeon không hài lòng nhiu mày trả lời
- Ak...được rồi Ji Ji - EunJung ak một tiếng hài lòng nói
- Không phải là Ji Ji, tên tôi là JiYeon đó - JiYeon tiếp tục nhiu mày hét lên
- JiYeon...Ji Ji...Đều như nhau thôi mà...- EunJung bá đạo tuyên bố thay đổi tên của cô.
- Được rồi chị muốn gọi sao thì gọi...trước mắt trả kính cho tôi đi...- JiYeon phụng phịu chu môi ủy khuất nói
- Không... như vậy đẹp hơn - EunJung trực tiếp ném chiếc kính kia ra ngoài sau đó vút ve khuôn mặt trắng mịn như sữa của cô . Thật mềm...còn nghĩ chị lại càng thích tiếp tục chọt chọt vào mặt cô
JiYeon mở to mắt ủy khuất nhìn Người nào đó trước mặt. Cô đã bắt đầu cảm thấy nguy hiểm rồi đấy....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro