491 --- 495. Đến Chỗ Của Mình.
Thiên Tuyết vui vẻ nói: "Được!" Sau đó nhìn nhìn đứa bé, tay muốn ôm, vốn là muốn ôm bé trai, lại sợ Uyển Tình thấy mình trọng nam khinh nữ, có chút ái ngại, dù so cô cũng đại diện cho Mục gia, vì thế cô liền đổi sang ôm Đinh Đinh.
Đương Đương mếu máo, vì sao nhà người ta đều thích bé trai, nhà bọn họ thì ai cũng chỉ thích bé gái? Đi tới chỗ nào ai cũng chỉ thích ôm Đinh Đinh, bé lại vẫn hi vọng người dì này có thể ôm bé...
Uyển Tình ôm bé, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bé nhăn lại, hỏi: "Làm sao vậy? Mệt hả? Lên lầu ngủ nhé."
Đáy lòng Đương Đương thở dài, tựa vào trên vai cô: Để cho mọi người thích Đinh Đinh hơn một chút đi. Nếu không thì em gái sẽ tủi thân, vừa thấy em khóc nhè, bé liền đau đớn, dù sao mẹ cũng không bất công!
Lên lầu mở cửa, dường như cả phòng là một màu đèn – bức màn vài năm đã không kéo ra, hôm nay trời đầy mây giờ lại gần tới chạng vạng, hoàn toàn không có ánh sáng. Trong không khí, hoảng hốt nghe thấy một mùi nấm mốc bốc lên...
Thiên Tuyết lanh mồm lanh miệng nói: "Làm sao mà ở đây được? Đến chỗ mình đi!"
"Như vậy sao được?" Uyển Tình từ chối nhanh chóng: "Dọn dẹp một chút là được rồi." Nói xong liền ấn một công tắc bật đèn.
Lạch cạnh lạch cạch một tiếng, không có sáng.
Thiên Tuyết nói: "Điện cũng không có, làm sao ở được? Cậu vẫn còn khách khí với mình làm gì."
"Ai nói chưa?" Uyển Tình thích ứng với ánh sáng yếu ớt trong phòng, xuống vào phòng bếp, mở ra chốt mở mạch điện, đèn sáng.
Thiên Tuyết buồn bực đóng cửa lại, nghe được tiếng Uyển Tình mở bếp gas, đi qua: "Vài năm không dùng được, vẫn là gọi công ty nhiên liệu đến kiểm tra đi."
Uyển Tình nắm dây dẫn lửa đốt, lại đóng lại: "Cậu nói đúng." Sau đó lấy nước sôi từ vòi, thầm thì vài tiếng ra được ít nước gỉ màu vàng.
"Hôm nay cứ đi đến nhà mình trước đi, bản thân mình thuê nhà ở bên ngoài, bình thường không ai ở, đủ cho cậu nghỉ lại!" Thiên Tuyết biết cô vừa về, có thể không muốn gặp quá nhiều người, cho nên giải thích rõ ràng.
Quả nhiên, sắc mặt của UYển Tình thoải mái hơn một chút.
Thiên Tuyết thấy cô do dự lại nói: "Con mệt mỏi như thế, cần được nghỉ ngơi. Hiện giờ trong nhà chỗ nào cũng là bụi, làm sao bọn chúng ngủ được? Ngày mai kêu công ty vệ sinh tới dọn dẹp một chút, sau đó trùng tu lại điện nước và khí gas, ở mới an tâm được. Hiện giờ mà ở, nhỡ đâu rò điện, bay hơi, chỉ có cậu hối hận! Mà không khí hít vào cũng không tốt, bọn chúng nhỏ như thế, yếu ớt như thế, hệ miễn dịch rất thấp."
Uyển Tình khó xử mà nói: "Vậy được rồi." Hai ngày này con đều không ngủ ngon, cần phải ngủ một giấc thật ngoan rồi.
Đinh đinh từ trên người Thiên Tuyết quay đầu nhìn cô: "Mẹ, đói bụng..."
"Đói bụng hả?" Thiên Tuyết lập tức hỏi, hỏi xong mới hiểu được ý tứ trong lời nói, vội vàng nói: "Chúng ta đi ăn cơm!" Nói xong liền ôm Đinh Đinh chạy ra ngoài cửa, sợ chạy xong, UYển Tình sẽ không chịu đi tới.
Uyển Tình chỉ có thể tắt điện, ẵm Đương Đương, mang theo một ít hành lý đi theo.
Đi ra khu nhà, Thiên Tuyết ôm Đinh Đinh đến trước một chiếc ô tô trắng, vừa mở cửa xe vừa hỏi Uyển Tình: "Cậu ngồi đằng sau, bé muốn ngồi cùng với cậu sao?"
"Cùng nhau đi." Uyển Tình hỏi: "Dâ an toàn đằng trước không hợp với nó."
Thiên Tuyết gật đầu, ôm Đinh Đinh ra ghế sau, rời đi khi đó còn hôn lên mặt nó một cái: "Tiểu xinh đẹp, cô yêu cháu chết mất!"
"Cô?" Đinh Đinh nghi ngờ, cô cô không phải bồ câu nhà hàng xóm nuôi sao?
"Đúng, cô là cô của cháu!" Thiên Tuyết yêu thích không nỡ buông tay sờ soạn mặt của bé, quay đầu lại tình cảm ôm ấp đứa bé trong tay Uyển Tình một cái, sau đó, đưa hành lý của UYển Tình vào trong cốp xe.
Uyển Tình không được tự nhiên, xem xe này vẻ ngoài bình thường, nhưng không biết là nhãn hiệu gì, nhưng giá cả chắc chắn là xa xỉ. Thiên Tuyết dù không nhận thức nhãn hiệu, nhưng túi của cô dùng là LV. Đột nhiên UYển Tình cảm thấy mình và cô đã cách biệt một trời một vực rồi. Thời gian ba năm, giữa các cô, còn có thể trở lại như trước hay không?
Thiên Tuyết đặt hành lý xông, thấy cô đứng trên mặt đất ngẩn người, nghi ngờ hỏi: "Cậu làm sao thế? Nhanh lên xe đi!"
"A..." Uyển Tình chui vào trong xe, để cho hai đứa trẻ ở hai bên người mình, sau đó dùng tay ôm lấy chúng.
Thiên Tuyết ở phía trước cài dây an toàn, khởi động ô tô: "Chúng ta đi ăn cơm trước đi, sau đó đến chỗ mình!"
"Được."
"Muốn ăn cái gì!" Ai muốn đọc trước liên hệ
Uyển Tình sửng sốt một phen, nói: "Tùy đi!" Rời đi một lúc lâu, đã không biết nên ăn cái gì rồi. Nếu Từ Khả Vi còn sống, tất nhiên là cô sẽ ăn cơm của bà làm.
Dừng lại một lúc lại nghĩ, nếu Từ Khả Vi còn sống, cô chính là sẽ có ngày hôm nay sao? Cuộc sống là tổng thể, mỗi một bước chệch là thay đổi toàn cục, là hiệu ứng bươm bướm, giống như thời gian, xảy ra chuyện bất đồng, cũng không thể có tương lai.
"Ăn cái gì giờ?" Thiên Tuyết lẩm bẩm: "Qúa dầu mỡ đối với dạ dày trẻ con cũng không tốt?"
"Không cần đầy mỡ!" Uyển Tình gấp gáp nói: "Dạ dày của bọn chúng lại vẫn còn yếu, nếu quá nhiều dầu, cay quá, hay quá cứng đều không được."
"Ưm... Mình nhìn xem." Thiên Tuyết cầm lấy điện thoại, dùng phần mềm tìm kiếm nhà hàng ăn.
Uyển Tình nói: "Lái xe không được nghịch điện thoại."
"A..." Thiên Tuyết lập tức dừng xe ở ven đường, chuyên tâm chơi đùa điện thoại, một lát sau quay đầu lại hỏi: "Ăn đồ Dương Châu thế nào? Nghe nói ông chủ là người của Dương Châu, đã mở quán từ khi chúng ta còn đi học, thanh danh đã lan xa rồi!"
"Là sao? Trước kia cũng đi qua, vậy thì ăn cái đó đi."
"Được!" Thiên Tuyết lập tức lái xe chạy lên phía trước, nói với Đinh Đinh Đương Đương: "Bảo bối nhỏ, không vội, lập tức có thể ăn ngon rồi!"
Đinh Đinh trừng mắt nhìn, có phần mệt mỏi rã rời, Đương Đương lăn lông lốc xoay xoay, đánh giã bãi để xe.
Đến trước cửa quán ăn Dương Châu, Thiên Tuyết ngừng xe xong, mang theo Uyển Tình và hai đứa bé xuống. Uyển Tình thấy không ít người nhìn qua, vốn là trông xe, sau đó là xem người, ánh mắt có chút đặc sắc, chắc là đang đoán gì đó?
Đi vào trong quán ăn, lập tức có người chào đón, rất nhiệt tình. Uyển Tình nhìn biển chức danh trên ngực viết quản lý, cũng không phải người phục vụ bình thường, chẳng lẽ rất quen thuộc với Thiên Tuyết? Xem ra, Thiên Tuyết thường xuyên tới đây!
Thiên Tuyết nói: "Một phòng riêng!"
"Mời bên này! Bốn người sao?" Ai muốn đọc trước liên hệ
"Đúng." Thiên Tuyết đi vào trong phòng, đặt Đinh Đinh lên ghế, chống lại ánh mắt mệt mỏi của bé, hỏi: "Đói bụng lắm hả?"
Đinh Đinh nhìn cô một cái, có phần không quen, thân thể nhỏ lui sang bên cạnh.
Thiên Tuyết cũng không thèm để ý, réo người mang thực đơn đến, sau đó đưa cho Uyển Tình, Uyển Tình chọn cháo và bánh bao. Thiên Tuyết thêm một loại bánh bao khác, xíu mại và sủi cảo chưng.
Uyển Tình muốn nói: Như thế nào ăn cho chết sao? Nhưng chăm chú nhìn dáng người của cô, có vẻ như béo lên rồi... Chắc là vài năm nay đứa nhỏ này ăn rất nhiều, nên không có nói.
Sau khi đồ ăn mang lên, Thiên Tuyết hỏi Đinh Đinh Đương Đương: "Các con muốn ăn gì?"
Hai đứa thấy quá nhiều đồ ăn, không biết gì, nghĩ một chút, một đứa chỉ vào bánh bao, một đứa chỉ vào bánh chẻo.
'''''''''''''''''''
Thiên Tuyết lập tức gắp mỗi thứ một ít cho bọn chúng, ánh mắt hai đứa lại bị phỉ thúy xinh đẹp hấp dẫn rồi. Bọn chúng chỉ là hai đứa trẻ con, này sao có thể giấu diếm được Thiên Tuyết? Thiên Tuyết lại gắp thêm cho chúng.
Uyển Tình nói: "Đủ rồi, ăn xong rồi lại thêm."
Thiên Tuyết không để ý cô, hai mắt khát cầu nhìn tiểu bảo bối: "Gọi cô đi!"
Uyển Tình đầy vạch đen, thì ra là cô lấy hối lộ?
Đinh Đinh Đương Đương nhìn cô giây lát, quay đầu nhìn Uyển Tình, Uyển Tình nói: "Không cần náo loạn, trước tiên ăn cái gì đi."
"Được rồi." Thiên Tuyết ngồi thẳng người: "Trước cứ tha cho chúng."
Uyển Tình:
Thiên Tuyết awnn rất nhiều, tướng ăn tao nhã, động tác thần tốc, chắc là đói không chịu được. Đương nhiên, đồng thời cũng đại biểu cho việc cô ăn rất ngon. Uyển Tình rất quan tâm hiểu biết bản chất ăn hóa của cô, xem tướng ăn này, vài năm nay chắc là theo đuổi mỹ thực chỉ tăng chứ không giảm.
Thiên Tuyết cũng chưa quên ba mẹ con bọn họ, liên tiếp hỗ trợ thêm: "Nhìn các cậu lịch sự, ăn nhiều một chút! Dạ dày trẻ con thì thôi, cậu thế nào cũng lịch sự thế?"
"Mình... Từ từ ăn." Uyển Tình thở dái: "Cậu không sợ sẽ béo lên à?"
Thiên Tuyết bất mãn trừng mắt nhìn cô: "Cậu quá không quan tâm mình rồi, cậu không nhìn ra thịt mình dài sao?"
"..."
Ai nói không thấy chứ? Chẳng qua phụ nữ đều không thích người ta nói cô ấy trở nên béo thôi? Tuy nhiên cô cảm thấy Thiên Tuyết nhiều thịt thì xinh đẹp hơn trước kia, khí chất cũng cao nhã rồi.
Thiên Tuyết nói: "Sau khi cậu đi đến bây giờ, mình tăng lên mười cân!"
Uyển Tình trừng mắt to: "Vậy mà cậu vẫn awnn."
"Mình khống chế được đã tốt." Thiên Tuyết cười nói, một chút cũng không thèm để ý: "Chỉ cần không tiếp tục béo lên là ok, mà còn vòng eo vẫn không béo lên, mặc quần áo vẫn đúng số đo như trước, chỉ là đùi và cánh tay có chút to lên thôi, thế nhưng trước kia mình gầy ốm, cho nên hiện giờ lại vừa vặn."
"Mình cũng hiểu được." Uyển Tình cười nói.
Thiên Tuyết liếc nhìn cô một cái, nhíu mày: "Cậu thì quá gầy, đẻ con xonng không phải đều béo lên sao, cậu còn gầy hơn trước kia..." Thiên Tuyết than nhẹ không định tiếp tục.
Nghĩ muốn biết, một người sinh con, nuôi hai đứa con, kinh tế lại không ổn định, làm sao có thể chăm sóc bản thân tốt được? Nuôi được hai đứa trẻ trắng nõn nã, ánh mắt khờ dại, hành vi hiểu chuyện, chắc là tâm tư của cô đã tiêu hao không ít? Trời ơi, anh có thể hay không sẽ tự trách mà tự sát?
Cơm nước xong, hai người ôm hai bé rời đi. Khi lên xe, Uyển Tình hỏi: "Xe của cậu hiệu gì thế?"
"Maserati, giá hơn hai trăm vạn, khi tốt nghiệp đại học xonng thì anh đưa cho mình." Thiên Tuyết nghĩ đến cô còn chưa học đại học xong, mà trước kia cô lại đặc biệt coi trọng, sợ cô thương tâm, đổi đề tài nói: "Nghĩ muốn đổi, nhuwnng lại không muốn quá xa xỉ, nên chỉ có thể chấp nhận."
"Này còn nghĩ?" Uyển Tình nói.
Thiên Tuyết thở dài: "Năm trước ở trên mạng không phải có một Quchs Mỹ mỹ sao? Người người hô lên, cô ấy liền chọn Maserati... Kiết quả người xung quanh cũng hiểu là nó có vấn đề..."
Uyển Tình bật cười, lại không biết Quachs Mỹ Mỹ là chuyện gì...
Thiên Tuyết ở khu dân cư xa hoa trong thành phố, tiền thuê hơn hai nghìn một tháng... Ai muốn đọc trước liên hệ
Uyển Tình muốn hỏi cô làm ở đâu, tiếp theo lại nghĩ đến hơn nửa là Mục thị đi? Nhưng cô ấy đều muốn mọi thứ là tự lực cánh sinh, nên không thể nào. Nhõ đêu? Uyển Tình không muốn nhắc đến Mục Thiên Dương, rõ ràng không hỏi nữa.
Hiện tại hỏi liệu Mục Thiên Dương có biết chính mình trở lại hay không, dũng khí không có! Trên trực giác, anh nên là còn chưa biết! Tuy cô biết anh kết hôn, nhưng trong tiềm thức vẫn cảm thấy được, nneeus anh biết mình trở lại, chính mình chắc sẽ không tự tại như vậy
Nhưng Thiên Tuyết biết rõ, nói vậy Mục Thiên Dương cũng biết thôi? Nhất định là Văn Sâm nói cho bọn họ, Thiên Dương sớm hay muộn cũng sẽ biết.
Hiện giờ cô cũng không biết nên làm gì. Trốn? Đã haonf toàn đánh mất ý niệm này, cô cũng biết cô không có khả năng thoát khỏi đi. Nhưng đối mắt? Cô còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý. Cho nên, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Uyển Tình tùy thân hành lý lấy quần áo trẻ nnhor đi giặt, cho bọn chúng tắm rửa xong, liền bảo chúng đi ngủ. Thiên Tuyết để cô cho bọn trẻ ngủ trên giường minhg, cô nói: "Không tốt?"
"Được được..." Thiên Tuyết nhanh chóng nói: "Mình muốn ngủ cùng chúng, muốn nói chuyện với cậu!"
Uyển Tình gật đầu, ôm con đến giường cô. Đinh Đinh khổ đến không được, hôm nay cũng không được nghe chuyện xưa, hỏi cô: "Uông Uông?"
"Lập tức lấy cho con..."
Uyển Tình cầm Uông Uông qua, đinh Đinh ôm nó an tâm đi ngủ. Đương Đương thừa lúc bé ngủ, thu lại Uông Uông, thấy bé không tỉnh, lại ra sức thu hai lần, sau đó cười trộm.
Uyển Tình nhéo mũi nó. Ai muốn đọc trước liên hệ
Bé xấu hổ trốn vào trong chawnn, sau đó lại nghĩ tới cái gì, giống như sợ thu lại Uông Uông thì nó sẽ đau, tay lại vuốt nhẹ chó nhỏ, cũng dựa vào Đinh Đinh nhắm mắt lại.
Trẻ nhỏ vô tư, dường như vừa nhắm mắt là ngủ.
Uyển Tình thấy bọn chúng ngủ thiếp đi, cunngf Thiên Tuyết ra khỏi phòng.
Thiên Tuyết hỏi: "Chó nhỏ kia là sao?" Hình như cho tới giờ chưa bao giờ nhìn thấy, mà còn có phần giống như tự làm, nên có lai lịch đặc biệt...
Uyển Tình nói chuyện Uông Uông cho cô, thổn thức nói: "Tiểu nha đầu thật đáng thương, lúc mình còn nuôi con chỏ nhỏ, cũng không nuôi được nó tử tế, về sau cũng không dám nuôi nữa. Mới vừa chuyển đến đây, rùa cunngx không dám nuôi, ở trong tay mình cũng có thể chết..."
Uyển Tình nhịn cười.
Hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng khahcs, Thiên Tuyết hỏi cô mấy câu, cô không muốn kể khổ, nhannf nhạt nói qua mấy câu, sau đó nói: "Mình tuwnngf kết hôn..."
Thiên Tuyết nói: "Mình biết... Con là của anh mình? Cậu và người kia, chỉ là giả?"
Uyển Tình muốn gật đầu, lại không thể. Mục Thiên Dương có Trâu Tranh, cô không thể tùy tiện. Nếu Mục Thiên Dương chỉ một mình, cô sẽ không sợ.. Sai lầm rồi, nếu mục Thiên Dương không có Trâu Tranh, cô từ vừa mới bắt đầu, sẽ để con ở bên cạnh anh.
Cuộc đời, một bước sai, cả bước sai. Thật ra, cô từ vừa mới bắt đầu không nên rời đi. Cũng không đúng, không rời đi, sẽ có vận mệnh như thế nào? Nhìn tình hinnf của anh lúc đó, cô rất sợ cùng anh càng đi càng xa. Nhưng hôm nay, đã chia ra, chẳng lẽ, bọn họ không có tương lại thật?
Thiên Tuyết thấy cô không trả lời, cũng không hỏi. Có một số việc, cô chỉ cần hỏi anh là được. Cô trầm mặc giây lát, nghĩ tới một chuyện: "Đúng rồi, tên bọn trẻ là gì?"
"Đứa bé gái là Đinh Đinh, bé trai là Đương Đương, đều là biệt danh."
"Tên thật thì sao?"
Uyển Tình sửng sốt, nhớ tới một đoạn trí nhớ đã lâu mới nhỏ giọng nói: "Đinh Đinh là Triển Nhan."
Thiên Tuyết cũng sửng sốt nói: "Tên này có chút quen tai..."
''''''''''''''''
Uyển Tình cười nói: "Nghe nói là cùng một nhân vật nặc danh của phim truyền hình? Đáng tiếc mình không thấy qua, bằng không mình sẽ không nhận."
"Không phải cái này đâu..." Ánh mắt Thiên Tuyết có chút tối, "Bé trai gọi là 'Triển Huy' ?"
Uyển Tình thu lại tươi cười, xấu hổ nói: "Uh."
Thirn Tuyết cười rộ lên: "Quả hiên là con của anh trai tớ! Cậu xem qua bộ phim truyền hình kia, cũng sẽ như vậy!"
Uyển Tình bắt đắc dĩ liếc mắt nhìn cô một cái, buông gối ôm: "Tớ muốn đi tắm một cái."
"Đi thôi đi thôi, tớ nhìn cậu cũng mệt mỏi, tắm rửa xong chúng ta sẽ ngủ ngon."
Uyển Tình vừa mới đứng lên, nghe thấy lời như vậy không biết vì sao có điểm không được tự nhiên?
Thiên Tuyết vui tươi hớn hở đi chuẩn bị dép lê và khăn tắm cho cô, chờ cô vào phòng tắm, nghe thấy tiếng đóng cửa Thiên Tuyết cầm điện thoại lên xem, có vài cuộc gọi nhỡ, đều là của Mục Thiên Thành và Văn Sâm gọi tới. Bình thường Văn Sâm sẽ không gọi điện cho cô, hơn nữa phân nửa đều là Mục Thiên Thành mượn điên thoại của anh dùng.
Thiên Tuyết đảo cặp mắt trắng dã, gọi điện cho Mục Thiên Thành. Điện thoại vừa nổ chuông, liền truyền đến âm thanh như khóc của Mục Thiên Thành: "Xong đời! Chị dâu lại chạy, cô ấy không có ở nhà!"
Thiên Tuyết không bình luận chỉ nói: "Cậu ấy ở chỗ của em."
"Em..." Mục Thiên Thành hộc máu, "Vì sao em không nói cho anh? Vì sao không nghe điện thoại của anh? Hại anh lo lắng mấy tiếng!"
"Chúng em đang ăn cơm. Uyển Tình và Bảo Bảo đều đói bụng, không nhanh đi ăn lo, xảy ra vấn đề, anh đi nói chuyện với anh hai?"
"Ách... Kia hiện tại thì sao?"
"Chuẩn bị ngủ. Uyển Tình còn đang tắm, bằng không em sao có cơ hội gọi điện cho anh?" Tuy rằng Uyển Tình chắc chắn biết bọn họ có liên lạc, nhưng chỉ vụng trộm nghe thôi, nếu không Uyển Tình sẽ rất xấu hổ.
Mục Thiên Thành bất mạn nói: "Sao em lại đưa cô ấy đến chỗ của em, mà không mang cô ấy về Mục gia?"
"Hiện tại nếu quá đột ngột, sẽ rất ngại ngùng? Hai đứa nhỏ lớn như vậy, sẽ dọa đến ông nội. Theo ý kiến của em, vẫn là nên chờ anh hai trở về, bọn họ khôi phục như trước đây, sau đó rồi lại nói cho ông nội."
"Anh lập tức đi gọi điện thoại cho anh họ?"
"Không cần!" Thiên Tuyết kêu lên, "Trước không cần nói cho anh hai."
"Vì sao?" Mục Thiên Thành sợ hai kêu: "Không nhanh kêu anh họ quay lại lấy lòng cô ấy, vạn nhất cô ấy lại chạy thì làm thế nào bây giờ?"
"Mang theo hai đứa nhỏ, có thể chạy dễ dàng chạy như vậy? Hơn nữa em vẫn luôn nhìn, buổi tối đều ngủ cùng nhau, khẳng định sẽ không để cho cậu ấy chạy!"
Mục Thiên Thành dừng một chút, ngữ khí quái dị nói: "Anh họ còn chưa ngủ cùng cô ấy, em lại dám ngủ cùng? Em là không sợ anh họ đánh em!"
"Anh hai không đánh phụ nữ, lại càng không đánh em gái ruột. Nếu như anh ấy thật sự muốn đánh, cũng sẽ xoay người đánh anh."
Mục Thiên Thành hộc máu: Vì sao người bị thương luôn là anh?
Thiên Tuyết còn nói: "Hơn nữa hội nghị lần này của anh hai rất quan trọng, bằng không cũng sẽ không tự mình đến Châu Phi. Tùy tiện gọi anh quay về, sẽ tổn thất rất nhiều?"
"Em cảm thấy ở trong lòng của anh họ, tiền quan trọng, vẫn là Uyển Tình quan trọng? Hơn nữa đứa nhỏ cũng đã biết nói, đây là tùy tiện sao?"
"Anh hai đã sớm có kế hoạch, ngày bao nhiêu thì quay về?" Thiên Tuyết lành lạnh nói.
"Ngô... Nhanh đi, nghe nói thứ ba tuần sau còn muốn xem báo cáo của công ty, khẳng định sẽ nhanh chóng trở lại."
"Kia không được, chờ cũng không chờ được vài ngày, vé máy bay đều muốn lấy lòng anh. Hiện tại không phải chỉ có một công ty bên kia của anh ấy họp, phỏng chừng chuyến bay sắp tới cũng không vô ích chứ? Muốn sửa chuyến bay là không có khả năng. Vừa nói với anh ấy, anh ấy nóng vội, chắc chắn sẽ đổi phương tiện giao thông quay về. Còn cái gì nhanh hơn so với máy bay? Chẳng lẽ để anh ấy bị trì hoãn thời gian sao? Bên kia thỉnh thoảng có bạo loạn, chiến tranh gì đó..."
"Được rồi, anh nói không lại em!"
"Dù sao cũng chỉ có hai ba ngày, chờ anh ấy trở lại cho anh ấy một kinh hỉ. Uyển Tình vừa mới quay lại, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, cả người cũng mết chết rồi. Để cho cô ấy nghỉ ngơi trước đi, chuẩn bị tâm lý tốt, đến lúc đó lại đối mặt với anh hai. Bằng không hai người náo loạn trở mặt thì làm sao bây giờ? Đây cũng không phải là kết quả em muốn nhìn thấy! Mấy ngày nay mỗi khắc em đều ở bên cạnh cậu ấy, cậu ấy thấy ổn, miễn cho cậu ấy lại chạy."
"Uh, nếu cô ấy muốn ra ngoài, anh sẽ phái người đi theo cô ấy, một khi phát hiện cô ấy muốn chạy, anh sẽ ngăn cô ấy lại."
"Cứ như vậy đi." Thiên Tuyết gật đầu. Kỳ thật hiện tại không nói cho anh hai, cũng là vì muốn ôn chuyện với Uyển Tình trước, chiếm lấy Bảo Bảo mấy ngày, bằng không khi anh hai trở lại, cô vốn không có cơ hội.
Ngô~ Bảo Bảo thật sự rất đáng yêu! Ngày mai muốn dẫn bọn nhỏ đi mua quần áo, cô sẽ mua váy cho cháu gái, để cho bé biến thành một tiểu công chúa! A a a, nghĩ cảnh đó, cả người cô cảm thấy vui vẻ!
Uyển Tình tăm xong, Thiên Tuyết cũng đi tắm, trở lại phòng ngủ phát hiện Uyển Tình muốn đánh thức đứa nhỏ, vội vàng ngăn cản: "Cậu làm sao vậy? Đứa nhỏ đang ngủ ngon giấc, vì sao phải đánh thức bọn chúng?"
"Gọi bọn chúng đứng lên đi vệ sinh, bằn không sẽ đái dầm, buổi tối ăn nhiều cháo như vậy."
"Nga..." Thiên Tuyết đi theo hỗ trợ.
Chờ đứa bé đi tiểu xong, Uyển Tình nói: "Có cái giường khác hay không? Vạn nhất thực sự đi tiểu..."
Thiên Tuyết vung bàn tay to lên: "Sợ cái gì, tớ còn chưa thấy qua em bé đái dầm đâu!"
"..." Cậu cho đây là việc đáng ngạc nhiên? Uyển Tình không nói gì, lại ôm con bỏ vào chăn, sau đó bốn người ngủ cùng một cái giường.
Thiên Tuyết sợ đụng đến đứa nhỏ, cũng không dám ngủ sâu. Hai đứa nhỏ ngủ thực sự rất ngon, nửa đêm tỉnh dậy, nói quá nóng, Thiên Tuyết cũng cảm thấy cả người nóng lên, bật điều hòa thấy xuống một chút. Uyển Tình cởi một áo trên người đứa nhỏ, sau đó ngủ thẳng đến hừng đông.
Hai đứa ngỏ sớm tỉnh, chen chúc ở giữa chơi trò chơi, người lớn mới tỉnh. Đinh Đinh vui vẻ nói: "Mẹ, giường này thật mềm mại."
Thiên Tuyết vừa nghe, rất đau lòng.
Uyển Tình ngồi xuống, quay cổ, hỏi: "Đứng dậy, ai mặc quần áo trước?"
"Anh hai mặc trước!" Đình Đình tự mình ôm con chó nhỏ chơi, nằm ở trên giường hừ anh hai.
Uyển Tình mặc quần áo cho Đang Đang trước, Đang Đang nhìn Thiên Tuyết, nói: "Dì thật xinh đẹp..."
Trong lòng Thiên Tuyết như nở hoa, đưa tay vuốt mặt của bé: "Cháu cũng rất đẹp trai, Đinh Đinh cũng rất xinh! Kêu là cô, không phải là dì."
Đinh Đinh hỏi: "Cô là cái gì?"
"Chính là em gái của ba ba."
Đinh Đinh sửng sốt, buông con chó nhỏ trong tay ra, nhìn cô, sau đó nhìn Uyển Tình: "Ba ba cũng có em gái?" Ba ba không phải là cảnh sát sao? Bé chưa bao giờ thấy qua, chỉ nhìn ảnh chụp, tại sao lại có em gái rồi?
Uyển Tình do dự ừ một tiếng.
Đinh Đinh nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu, nga một tiếng, nhìn Thiên Tuyết nói: "Cô."
Thiên Tuyết nhìn thoáng qua Uyển Tình, vui vẻ đáp ứng, sau đó ôm lấy bé: "Cô mặc quần áo cho con được không?"
"Được ạ." Đinh Đinh buông con chó nhỏ, ngồi ngay ngắn.
Thiên Tuyết cầm lấy quần áo mà Uyển Tình đưa, thật cẩn thận mặc cho bé. Bé kề sát vào Thiên Tuyết ngửi mùi thơm trên người cô, cười khanh khách nói: "Cô thơm quá."
"Con càng thơm, tiểu bảo bối của cô, con thơm muốn chết!" Thiên Tuyết vui vẻ nói.
''''''''''''''''''
Mặc quần áo tử tế, rửa mặt sạch sẽ, Thiên Tuyết lái xe dẫn bọn chúng đi uống sữa đậu nành và ăn điểm tâm ở Vĩnh Hòa. Ăn bữa sáng xong, cô sẽ đi trung tâm thương mại, cô muốn khẩn cấp mua quần áo mới cho những đứa nhỏ kia! Muộn ba năm, thiếu thiệt nhiều niềm vui làm cô, cô thật muốn bù đắp lại tất cả!
Uyển Tình không đồng ý: "Còn phải về nhà thu dọn lại phòng ở, để lần khác đi đi." Hơn nữa đi một hồi Thiên Tuyết lại phải tiêu tiền, trong lòng cô có chút không được tự nhiên.
Thiên Tuyết suy sụt hạ mặt: "Vì sao cậu lại làm mất hứng như vậy? Cậu xem Bảo Bảo có bao nhiều chờ mong?"
Đinh Đinh Đang Đang nhìn mỗi một chỗ trong thành phố mới, đều mở to hai mắt tò mò, giờ phút này đang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn thảo luận phòng ở thật cao.
Uyển tình do dự một chút, không biết làm thế nào bây giờ. Cô còn phải quay về thu dọn phòng ở nữa! Không thu dọn, vẫn phải ở chỗ Thiên Tuyết sao? Đang giằng co, điện thoại của cô vang lên, là công ty chuyển phát gọi điện tới, hỏi cô có ở nhà hay không, muốn đi đưa chuyển phát cho cô...
Thiên Tuyết đành phải đánh mất ý niệm đi mua sắm, đưa cô về nhà.
Nhận chuyển phát, Uyển Tình muốn thu dọn phòng, sợ đứa nhỏ hít phải khí bụi, nhìn Thiên Tuyết nói: "Cậu dẫn bọn nhỏ xuống dưới lầu chơi đi?"
"Cậu sẽ không mệt chứ?" Thiên Tuyết cầm điện thoại gọi cho công ty chuyên dọn dẹp cho hộ gia đình, để người dọn vệ sinh đến, sau đó nói: "Để cho bọn họ thu dọn, chúng ta đi dạo phố!"
Uyển Tình trầm mặc một chút: "Còn phải xử lý nước và điện..."
"Mẹ, TV." Đang Đang đột nhiên lôi kéo cô, chỉ vào chiếc TV ở phòng khách.
Uyển Tình đi tìm chiếc điều khiển: "Phỏng chừng không thể xem." Cắm phích cắm vào, quả nhiên không thể xem, biểu tình chờ mong của hai đứa nhỏ biến thành thất vọng.
"Buổi tối có thể xem." Uyển Tình sờ sờ đầu bọn chúng, quay đầu nhìn Thiên Tuyết, "Để lần khác đi dạo phố đi. Một lát để nhân viên vệ sinh thu dọn phòng, tớ đi xem xét một chút, còn có phải sửa lại điện và nước, nộp tiền cước TV..."
Thiên Tuyết trầm mặc một lát: "Cậu ở tạm ở chỗ của tớ đi." Qua hai ba ngày nữa anh hai trở lại, cô thu dọn xong nơi này cũng không ở!
Uyển Tình cúi đầu thuyết: "Tớ ở nơi này có cảm giác an toàn."
Thiên Tuyết sửng sốt, thở dài nói: "Vậy được rồi, tớ ở với cậu."
Uyển Tình làm việc tới trưa, thu dọn xong phòng ở, duy nhất có TV là không tốt. Trước kia là trả phí sợi quang học, hiện tại không được, cần phải đi đóng phía. Trước kia hai đứa nhỏ không được thường xuyên xem TV, nên đặc biệt muốn xem. Uyển Tình chỉ có thể ăn cơm xong rồi đi xử lý, đi trả tiền cước phí, hai đứa nhỏ liền hiểu biết ngồi ở trên ghế sô pha xem tivi.
Thiên Tuyết muốn đùa bọn họ, bọn nhỏ không để ý tới, còn ngại Thiên Tuyết phiền. Thiên Tuyết thật sự buồn bực, quy củ ngồi ở bên cạnh nhìn bọn nhỏ.
Uyển Tình thu dọn quần áo, nhìn Thiên Tuyết nói: "Đêm nay ăn cơm ở đây đi, tớ làm."
Nhãn tình Thiên Tuyết sáng lên: "Tốt! Tớ muốn ăn nem rán với sushi do cậu làm."
"Cái kia có chút phiền phức, lần khác đi, hôm nay làm mấy món ăn nhà đơn giản." Hai năm nay Uyển Tình đều ở chỗ của Tiếu Tiêu, thỉnh thoảng cũng làm cơm, ngày lễ tết còn làm một chút điểm tâm tinh sảo, cho nên trù nghệ cũng không có hạ xuống.
Thiên Tuyết ở nhà trông đứa nhỏ, Uyển Tình ra ngoài mua thức ăn. Vừa ra đến cửa tiều khu, Mục Thiên Thành liền gọi cho Thiên Tuyết: "Chị dâu nhỏ đi đâu vậy?"
"Mua thức ăn!"
"Anh cũng muốn đến ăn!"
Thiên Tuyết nói: "Anh thấy Uyển Tình trước anh họ, ăn được Uyển Tình làm cơm, anh họ có thể không thèm để ý, nhưng anh cũng xếp hạng ở phía trước anh ấy, anh cảm thấy anh ấy sẽ không so đo sao?"
Mục Thiên Thành rơi lệ: "Anh muốn quyển quyển bức tranh nguyển rủa em..."
"Cứ việc đi!" Thiên Tuyết cúp điện thoại, cùng đứa nhỏ xem Hỉ Dương Dương.
Sau bữa cơm tối, Thiên Tuyết muốn ngủ lại. Kết quả giường của Uyển Tình nhỏ hơn giường của cô, không nằm được. Uyển Tình kêu cô ngủ ở giường khác, cô muốn ốm đứa nhỏ ngủ, đứa nhỏ không cho cô ôm, muốn ngủ với mẹ. Cô cảm thấy ngủ một mình cũng không có ý nghĩa, liền đi về, bảo ngày mai cùng đi dạo phố.
Uyển Tình vốn định ngày mai giúp đứa nhỏ làm sổ hộ khẩu, nghe vậy chỉ có thể hoãn lại.
Ngày hôm sau, Thiên Tuyết rốt cục được toại nguyện, mang theo đứa nhỏ đến cửa hàng thời trang trẻ em, một hơi mua cho đứa nhỏ hơn mười bộ. Uyển Tình không ngăn cản cô, để cho cô điên. Chờ muốn mua đồ đơn thì Thiên Tuyết muốn mua mua tất cả những đồ mình thích, Uyển Tình nói: "Mua một bộ, bằng không thì đừng mua."
"Không thì thôi." Thiên Tuyết ủy khuất nhìn cô, "Cậu còn không để tớ đau cháu tớ sao? Nhìn đẹp như vậy, đều mua đều mua..."
"Đứa nhỏ không chịu nhiều đối đãi như vậy, nhiều lắm sẽ không tốt. Vạn nhất làm hư làm sao bây giờ?"
Thiên Tuyết sửng sốt, nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ, đây và bảo bối của Mục gia, xác thực không thể làm hư, muốn cưng chiều cũng để anh hai đến cưng chiều! Cô ủy khuất chỉ mua một bộ, nói với đứa nhỏ: "Cô không có tiền, mua một bộ là tốt rồi, chờ cô có tiền lại mua cho cháu."
Đinh Đinh lập tức lấy tay để ra ngoài quần áo: "Vậy không cần." Ai muốn đọc trước liên hệ
"Ách..." Thiên Tuyết hắc tuyến, quay đầu nhìn Uyển Tình, "Cậu dạy bọn nhỏ thật tốt."
Uyển Tình không biết nên biểu tình như thế nào.
Quần áo đương nhiên là mua, tiếp theo lại nhìn đến đồ chơi. Ánh mắt Đang Đang hoa lên, ô tô nhỏ cái gì, máy bay nhỏ, thật nhiều thứ để thích.
Thiên Tuyết muốn mua hết cả tiệm đồ chơi, rối rắm một chút quyết định để dành quyền lợi cho Mục Thiên Dương, bản thân đang lo liệu nên làm thế nòa để không làm hư đứa nhỏ, chọn cho bọn chúng hai ba món mà chúng thích nhấ___hình như quá ít, hai ba dạng không tính là nhiều chứ?
Đang Đang chọn đi chọn lại, chọn một chiếc xe tàu hỏa nhỏ, sau đó lại không chịu chọn nữa. Thiên Tuyết chọn ngẫu nhiên cho bé một số người tí hon làm hành khách, sau đó hỏi Đinh Đinh: "Cháu muốn cái gì nào?"
Đinh Đinh nhìn chằm chằm con chó trong lòng: "Cháu chỉ muốn Uông Uông."
Thiên Tuyết sửng sốt, thở dài: "Cháu thật đúng là chuyên chuyện!"
Uyển Tình: Không nên dùng loạn từ ngữ với đứa nhỏ a!
Tuy rằng Đinh Đinh nói không cần, nhưng Thiên Tuyết không muốn bất công, vẫn là kêu bé chọn. Bé ngẩng đầu nhìn, muôn ngàn búp bê vải và đồ chơi màu sắc không quyết định được.
Thiên Tuyết nói: "Sử Nỗ được không? Đây cũng là con chó."
"Không nên!" Đinh Đinh bài xích nói, "Cẩu Cẩu chỉ cần Uông Uông."
"Nga, vậy chúng ta mua Barbie." Thiên Tuyết lập tức buông Sử Nỗ xuống, con gái của anh hai thật sự một lòng.
Đinh Đinh do dự một chút, không phải thực sự thích, quay đầu nhìn nhìn, chỉ vào con cừu: "Cái kia." Cái khác thì không biết nhưng cái này thì biết, là cái này đi.
Thiên Tuyết nhả ra khí, mua cho bé một con cừu, thuận tiện cũng mua Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang. Bất quá Đinh Đinh vẫn ôm Uông Uông của bé, đi được một đoạn đường, sợ Thiên Tuyết Thương tâm, mới ôm con cừu!
Thiên Tuyết vui vẻ muốn chế, muốn ôm bé hung hăng cắn vài hớp.
Chơi ở bên ngoài một ngày, Thiên Tuyết đưa Uyển Tình về nhà, nói: "Ngày mai sẽ tìm cậu."
Uyển Tình nghi hiacwj: "Cậu không đi làm?" Ai muốn đọc trước liên hệ
"Ý của cậu là gì?" Thiên Tuyết giả vờ bất mãn, suy sụp hạ mặt: "Không chào đón tớ?"
"Không phải ý tứ đó..." Uyển Tình không biết nên giải thích như thế nào.
Thiên Tuyết cười hắc hắc: "Được rồi, ngày mai là chủ nhật, hơn nữa bây giờ là tết âm lịch, chơi vài ngày có cái gì? Ngày mai tớ đến đón cậu, chúng ta mang đứa nhỏ đi Disney!" Ngày mai anh hai về nước rồi, phải nghĩ biện pháp để bọn họ gặp mặt!
''''''''''''''''''
Thiên Tuyết và Uyển Tình mang trẻ đến bên trong khu vui chơi, trong khu vui chơi nhiều trẻ nhỏ, Đinh Đinh Đương Đương bắt đầu không được tự nhiên, được một lúc thì chơi đến nghiện, vui vẻ quát to, đi nhận thức bạn mới.
Lúc hơn mười giờ, điện thoại của Thiên Tuyết vang lên, cô lấy ra vừa thấy, là Mục Thiên Thành gọi tới. Cô do dự một chút nói với Uyển Tình: "Mình ra ngoài tiếp điện thoại." Uyển Tình gật đầu, đoán rằng điện thoại có phải là do Mục Thiên Dương gọi tới hay không.
Thiên Tuyết đến bên ngoài nghe điện thoại, Mục Thiên Thành nói: "Vừa rồi Văn Sâm gọi điện cho anh, nói anh cả đã đến thành phố C."
Thiên Tuyết sửng sốt: "Sao lại đến thành phố C?"
"Vé máy bay quay lại thành phố A là buổi chiều, anh ấy không muốn đi, nhìn thấy vé máy bay về thành phố C, liền..."
"Ai... Mấy giờ máy bay cất cánh?"
"Vừa rồi, giữa trưa sẽ tới.
"Được." Thiên Tuyết cúp điện thoại, trở về chơi đùa với bọn trẻ. Sau khi chơi đủ, ra ngoài ăn cơm trưa. Khi đó tại nhà ăn, chắc là đoán được Mục Thiên Dương xuống máy bay ở thành phố C, chạy tới WC gọi điện thoại cho anh.
Mục Thiên Dương đi ra sân bay của thành phố C, mặc áo gió đen, sắc mặt đông lạnh, giữa lông mày quét xuống mệt mỏi.
"Anh!" Thiên Tuyết thở phì phì kêu anh, có biết muốn cho anh xem vợ của anh cực kỳ vất vả hay không, anh chạy loạn cái gì? Nhanh chóng trở về gặp lại sau ly biệt đi!
"Sao thế!" Mục Thiên Dương nhìn thấy lái xe đi qua, ném hành lý lên mặt đất, trực tiếp đi đến ô tô.
Thiên Tuyết sửng sốt một phen, hỏi: "Nghe nói anh đến thành phố C rồi à?"
"Uhm."
"Khi nào thì quay lại thành phố A?"
Mục Thiên Dương mệt mỏi ngồi vào trong ô tô, nhắm mắt lại, không nói chuyện.
"Anh?"
"Có chuyện gì sao?"
Thiên Tuyết im lặng giây lát, nói: "Không có việc gì, chỉ là đột nhiên muốn ăn nem rán huyền ảo của thành phố C, nghe nói anh đến bên đó, muốn bảo anh mang một ít về cho em."
Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, áp lực tức giận nói: "Mục Thiên Tuyết! Ngoài ăn ra em còn biết gì khác không?"
Thiên Tuyết yên lặng cúp điện thoại, gọi cho Văn Sâm: "Anh tôi xuống máy bay rồi, anh mau gọi cho anh ấy, nói công ty có chuyện rất quan trọng, để anh ấy mau trở lại! Nếu hôm nay anh ấy không thể trở về, tôi liền trực tiếp nói với anh ấy, sau đó nói anh và Mục Thiên Thành nói bậy, là các anh hại anh ấy không được sớm gặp lại Uyển Tình!"
Văn Sâm nghĩ, lão tử nợ nhóm người Mục gia các cô sao? Thế nhưng anh vẫn gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, nói công ty có việc gấp, anh phải lập tức trở về xử lý...
Thiên Tuyết cúp điện thoại, đột nhiên muốn ăn nem rán, chắc là Mục Thiên Dương cũng sẽ không mua về cho cô. Cô chạy về ghế ngồi nói với UYển Tình: "UYển Tình, hôm nay làm nem rán cho mình đi, mình muốn ăn nhiều năm rồi!"
Uyển Tình nói: "Được rồi, trước phải đi mua bột mì và đồ ăn đã."
"Chỗ mình có bột mì!" Thiên Tuyết nói: "Đến chỗ mình đi!"
"Có đồ ăn sao?"
"Không có!"
"Kia đi mua đồ ăn!" Uyển Tình liếc cô một cái: "Cậu mua bột mì làm gì? Cậu biết nấu ăn à?"
"Haha... Lấy ra trắng đẹp không được à>?"
"..."
Hai người mang theo con đến siêu thị mua đồ ăn, thuận tiện mua đồ ăn vặt cho con. Thiên Tuyết nghĩ lại muốn ăn sushi, rõ ràng là mua sách và công cụ làm sushi, nói: "Hôm nay không làm, hôm nào làm cũng được."
Thiên Tuyết thấy phòng bếp rất đẹp, lúc trước UYển Tình tưởng rằng là chủ cho thuê nhà trang trí, kết quả lại phát hiện ra đồ ăn và gia vị đều đầy đủ hết. Cô cảm thấy nghi ngờ, tới phòng bếp, hỏi: "Cậu có nấu cơm không?"
Thiên Tuyết cười hắc hắc: "Cậu thấy mình sẽ nấu sao?"
"Không đúng, nhìn vẻ mặt cậu liền biết có chuyện gì. Chắc không phải thường xuyên có người tới nấu cơm cho cậu chứ?"
Thiên Tuyết mở to mắt: "Sao cậu lại hiểu mình như thế?"
"Là ai?" Uyển Tình hỏi.
Thiên Tuyết nghe điện thoại di động vang lên, vội vàng chạy trốn: "Hôm nào nói cho cậu!"
Uyển Tình lắc đầu, quyết định hôm nào thẩm vấn cô.
Thiên Tuyết chayjd dến phòng khách, cầm điện thoại của mình, là Mục Thiên Dương gọi tới. Cô nghi ngờ tiếp nhận: "Làm gì thế? Anh trở lại rồi?"
"Uhm." Mục Thiên Dương đáp lại một tiếng: "Nem nán của em mua rồi, em đến công ty mà lấy."
"A?" Anh lại mua thật, từ thành phố C mang đến đây, đi máy bay?
"A cái gì, không cần thì anh ném đi nhé?" Anh đúng là lên cơn, vừa nghe nói nem rán, nhớ tới Uyển Tình cũng thích ăn, hai chân liền chạy đi mua.
"Cái kia..." Thiên Tuyết mãi mới khôi phục lại tinh thần: "Em đang ở nhà em, anh đưa qua đây được không."
"Em, nói, cái, gì?" Mục Thiên Dương muốn phát hỏa.
Thiên Tuyết nói: "Anh mà không đến, nhất định sẽ hối hận!"
Cúp điện thoại, cô ngồi chồm hổm trên mặt đất chơi trò chơi với hai đứa bé, Đinh Đinh nhìn thoáng qua phòng bếp, hỏi cô: "Mẹ làm gì thế?"
"Đồ ăn." Ai muốn đọc trước liên hệ
"Con đi giúp mẹ." Đương Đương nói.
Thiên Tuyết véo cái mũi nhỏ của anh: "Con hỗ trợ cái gì, không làm phiền là được rồi."
Sau một lúc, chuông cửa vang lên, cô chắc là nem rán được mang đến, lập tức đứng lên, nói với bọn trẻ: "Các con không nên lộn xộn, cô đi mở cửa."
"Bụi Thái Lang đến đây?" Đinh Đinh tò mò hỏi.
"Đúng, cô đi bắt nó, nếu không nó sẽ ăn mất con và Đương Đương." Thiên Tuyết nói xong, ôm lấy Đinh Đinh.
Đinh Đinh cười trốn sau Đương Đương, nói: "Con không sợ, có anh rồi!"
Đương Đương lập tức ngăn trở bé: "Anh bảo vệ em!"
"Hai đứa nhỏ đáng yêu!" Thiên Tuyết rất muốn ôm lấy bọn chúng, bên ngoài chuông cửa lại vang lên, cô sợ người nào đó xù lông, vội nói: "Cô đi đuổi theo Hôi Thái Langd dã."
Kéo cửa ra, quả nhiên vẻ mặt của anh đang hậm hực.
Thiên Tuyết cười hắc hắc, sợ Uyển Tình nghe thấy, âm thanh đủ thấp cho có phần làm nũng: "Anh..."
Cả người Mục Thiên Dương nổi da gà, nện hộp nem rán vào ngực cô, sau đó đi vào trong nhà, hỏi: "Có cái gì để cho anh hối hận được? Nghe nói ở nhà em ẩn dấu đàn ông?"
"Ách... Ai bị đặt thế..." Thiên Tuyết nói thầm, ở trong lòng đang xoay cổ Mục Thiên Thành trái ba lần, phải ba lần, sau đó nhổ lên, đá bay đi!
Đóng cửa lại, Thiên Tuyết xoay người, phát hiện mấy đứa bé trong phòng khách đã biến đi dâu.
Cô sửng sốt một phen, thấy cửa phòng ngủ đóng lại, xem qua, thấy hai đứa trẻ đang trốn sau cửa, một vẻ né tránh hôi thái Lang.
Thiên Tuyết không nói gì, này là cha của các con, trốn cái gì chứ? Thế nhưng trốn cũng được, nếu không anh nhing thấy bọn chúng, còn tưởng rằng cô làm ra mạng người, càng chứng minh là cô giấu đàn ông trong nhà.
Bỗng nhiên, phòng bếp truyền đến tiếng dầu sôi. Mục Thiên Dương sửng sốt, nhìn Thiên Tuyết: "Biết nấu ăn?"
Thiên Tuyết ôm hộp nem cười đến tươi như hoa: "Rất giỏi?" Ai muốn đọc trước liên hệ
"Được!" Mục Thiên Dương trừng mắt nhìn cô, bước qua bắt gian.
Đi tới cửa bếp, anh nhìn thấy bóng lưng một người phụ nữ, bước chân ngừng lại một lúc. Đây là hình ảnh giống như anh đã từng thấy, cũng là một loại hình ảnh mà anh tha thiết mong mỏi, để cho anh nhớ tới một người... Thâm sâu, một người anh chôn chặt dưới đáy lòng.
Anh cảm thấy được khí lực cả người như bị rút đi, chỉ dựa vào bản năng mà đến gần.
Uyển Tình đang nổ nem rán bỗng nhiên sửng sốt, giống như cảm thấy có nguy hiểm đến gần, lại giống như... Có cái gì áp bách mà đến. Trái tim của cô nhảy lên thùng thùng, mạnh mẽ quay đầu lại, sợ tới mức lùi lại, thiếu chút nữa làm đổ chảo
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro