Anh muốn hôn cậu
Đôi môi người đàn ông mút lấy đôi má của cậu trong lòng ngực, nặng nề mà hôn một cái, phát ra âm thanh cực kỳ ái muội.
Kim Tại Hưởng bất thình lình hôn, để cho Phacs Chí Mân cảm thấy cực kỳ "Kinh sợ"!
Cái tên bệnh thần kinh này lại muốn nháo loại nào?!
Phác Chí Mân bị Kim Tại Hưởng ôm vào trong ngực, Kim Tại Hưởng đắc ý nhìn Điền Chính Quốc, ánh mắt hai người đàn ông giao nhau, sóng cuộn bão táp.
Kim Tại Hưởng xác định, Điền Chính Quốc đối với Phác Chí Mân tuyệt đối còn chưa hết hi vọng!
Điền Chính Quốc lại không xác định, Kim Tại Hưởng rốt cuộc là ham muốn chiếm hữu đang nổi lên, hay vẫn lại là đã yêu Phác Chí Mân rồi hả?
Không có khả năng!
Anh ta điều tra qua, vài năm nay bọn họ vẫn là trạng thái ở riêng!
"Thuốc giảm đau còn không có hết tác dụng, không đau." Ở trước mặt Điền Chính Quốc, cậu đối với Kim Tại Hưởng mỉm cười, cũng là hi vọng Điềm Chính Quốc thông suốt, cậu cùng anh ta, không có bất luận cái khả năng gì!
"Tôi liền không quấy rầy các người, Mân , em nghỉ ngơi cho tốt, Tại Hưởng, anh nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu Mân." Ddieenf Chính quốc nho nhã lễ độ mở miệng.
"Tôi đương nhiên sẽ chăm sóc tiểu bảo bối ấy thật tốt! Cũng không bận Điền tổng lo lắng! Đi thong thả, không tiễn." Kim Tại Hưởng lại vẫn ngồi ở mép giường, âm u mà nói, cảm thấy được Điền Chính Quốc cực kỳ dối trá.
Hừ! Cùng anh đấu? Không dễ dàng như vậy!
"A Quốc, anh đi thong thả!" Phác Chí Mân lễ phép hô một câu, Điền Chính Quốc đã ra khỏi phòng bệnh, để lại cho cậu một cái mỉm cười ôn nhu.
Phác Chí Mân vẫn nhìn cửa, khóe miệng cũng nhiễm mỉm cười.
"Nhìn, nhìn cái gì vậy?! Tiểu Tam kia đã đi rồi!" Kim Tại Hưởng cảm thấy được Phác Chí Mân mỉm cười cực kỳ chói mắt, cái con người chết tiệt này, sau khi kết hôn cậu liền không đối với anh có một cái mỉm cười vui vẻ! Đối với Điền Chính Quốc trái lại không bủn xỉn!
Chẳng qua, ai bảo bọn họ là bạn lâu năm làm chi!
"Tiểu Tam?" Anh chỉ chính là Điền Chính Quốc sao? Phác Chí Mân cảm thấy được cực kỳ buồn cười, "Anh thực nhàm chán..." Cậu nho nhỏ nói thầm, từ trong ngực anh muốn tránh ra, Kim Tại Hưởng lại ôm chặt, không chịu buông ra
"Như thế nào, Điền Chính Quốc có thể đụng chạm cậu, hôn cậu, tôi liền không thể?" Anh chỉ mới đi lấy cà mèn thức ăn cho cậu thôi, cái tên Điền Chính Quốc kia liền xuất hiện, lại vẫn ở trong phòng bệnh cùng cậu ái muội!
"Anh nói bậy bạ gì đó?!" Anh có phải hai mắt có vấn đề hay không, vậy mà lại trợn mắt nói lời bịa đặt!
"Như thế nào, dám làm không dám chịu? Đừng cho là tôi không thấy được! Gấp đến nỗi ở trong phòng bệnh liền muốn cho tôi đội nón xanh rồi! Phác Chí Mân, đừng tưởng rằng cậu đã cứu tôi một lần, tôi đối với cậu sẽ thật sự mềm lòng! Lần sau không cho cậu lại cùng Điền Chính Quốc nói một câu!"
"Tôi mới vừa nói qua, không phải xuất phát từ cứu anh! Ưm..." Phác Chí Mân lớn tiếng phản bác, giây lát, Kim Tại Hưởng vậy mà, đột nhiên tay giữ chặt cái ót của cậu, bá đạo ngăn chặn môi cậu!
Vừa mới là hôn má, lần này là môi!
Phác Chí Mân như bị điện giựt, ngu ngơ, thắt lưng bị một cánh tay anh vòng qua ôm lấy, cánh tay giữ chặt cái ót của cậu, thâm sâu cuồng dã gặm nhắm môi của cậu...
Trong phòng bệnh, đèn điện mờ ảo, người đàn ông ngồi ở mép giường, ôm Một chàng trai nhỏ mà cuồng dã hôn.
Hình ảnh cực kỳ duy mỹ, động lòng người.
Buông ra khi đó, cậu phát ra âm thanh ngâm nga ái muội, sắc mặt đỏ lên, hai mắt mê ly, đôi môi sưng đỏ, Kim Tại Hưởng đắc ý nhìn cậu, tất cả là khí tức đẹp ngọt ngào của cậu.
Giống với cái đêm tuyệt mĩ kia, mê hoặc huyễn ảo.
"Hừ... Như thế nào, chỉ là một cái nụ hôn, liền đem cậu chinh phục rồi hả? Có phải kỹ thuật hôn của tôi quá tuyệt vời hay không? So với Điền Chính Quốc , như thế nào?" Anh ho nhẹ, che dấu chính mình vừa mới kích thích, hướng cậu trêu ghẹo đạo.
Anh cũng không biết chính mình làm sao vậy, lúc nghe cậu phản bác cậu cứu anh chỉ là về công việc khi đó, trong lòng cực kỳ căm tức, không nguyện tin tưởng, đành phải lấy nụ hôn ngăn chặn miệng của cậu!
Dưới ánh sáng mờ nhạt, người đàn ông mặc áo sơmi trắng, duỗi lưỡi liếm liếm môi mỏng, giống như đang nhớ đến nụ hôn vừa rồi, xấu xa như vậy, tà mị không kềm chế được.
Cho dù xem ra xấu xa, cũng là mê người như vậy, làm cho người ta trầm luân, không nào tự thoát khỏi.
Phac s Chí Mân trái tim tại thình thịch thình thịch cuồng khiêu, lại vẫn đắm chìm trong nụ hôn cuồng dã vừa mới rồi kia, đột nhiên như thế, giống cuồng phong bạo vũ. Răng môi lại vẫn lưu lại hơi thở nam tính thuộc loại đặc trưng của anh. Cũng không biết, anh vì cái gì muốn hôn cậu...
Đây là từ khi kết hôn tới nay, anh lần đầu tiên hôn cậu...
Cậu nói không phải vì cứu anh, anh giống như không chịu tin tưởng.
Nhìn về phía anh khi đó, anh vậy mà đang mở ra cà mèn.
Trên giường bệnh, bàn ăn tự động được mở ra, Kim Tại Hưởng đem canh đậu đỏ, canh bánh bao mang lên bàn.
Phác Chí Mân sợ sệt nhìn canh đậu đỏ sềnh sệch cùng canh bánh bao trắng trong đặt trên bàn, có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Kim Tại Hưởng vì cái gì đột nhiên đối với cậu tốt như vậy?
"Kim tổng, tôi nói rồi, tôi là xuất phát từ giữ gìn hình tượng công ty, không phải là thật tâm nghĩ muốn cứu anh! Tôi là cái người lòng dạ rắn rết, tôi không có lòng tốt như vậy!" Cậu không cần ôn nhu của anh, không trân trọng, càng không cần!
Cậu đột nhiên lại cường điệu một lần, Kim Tại Hưởng nghe xong quả thực có chút kích động muốn đánh cậu! Anh trừng mắt nhìn cái con người chết tiệt không biết tốt xấu, trong lòng rất không là tư vị!
Cậu liền như vậy không nghĩ muốn nhận tình cảm của anh?
"Phác Chí Mân!Cậu thật không biết phân biệt tốt xấu! Nguyệt Nguyệt cũng đang ở nơi này, tôi hiện tại liền đi xem cô ấy!" Miệng anh không chút đắn đo, nghiến răng nghiến lợi nói, mang theo tâm lý trả thù, nói xong, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh.
Cậu buồn khổ ngồi ở kia, nháy mắt, khục khịch cái mũi.
Phác Chí Mân, mày hà tất phải quật cường như thế?! Mày rõ ràng muốn ôn nhu của anh ấy!
Vì cái gì muốn đẩy anh ấy ra?
Vì cái gì không thể dũng cảm tranh thủ một lần? Dù cho tan xương nát thịt...
Nhìn bát canh đậu đỏ bốc lên hơi nóng, món đồ ăn ngọt cậu yêu nhất, nước mắt không khỏi tự mình rơi xuống
Anh đi nhìn Mẫn Kha Nguyệt rồi...
Anh là đang đối với cậu nhấn mạnh, Mẫn Kha Nguyệt tồn tại, nghĩ muốn đối với cậu nói, Mẫn Kha Nguyệt ở trong lòng anh mới đúng là quan trọng nhất, đúng không?
Anh có lòng từ bi cho cậu chút ơn huệ nhỏ, chẳng qua là vì hôm nay cậu giúp anh cản Axit sunfuric, bày tỏ một phen cảm kích mà thôi!
Nhưng mà, cuồng dã kích cuồng kia, để cho cậu khó có thể chống đỡ nụ hôn của anh thì lại tính là cái gì?
Tay trái cầm lấy thìa, múc một muỗng canh đậu đỏ nấu cực kỳ nhừ, vào miệng là tan, hương vị ngọt lành tràn đầy tất cả khoang miệng, vị giác được kích thích.
Cảm giác nóng hầm hập dọc theo thực quản, chậm rãi đi xuống, rót vào trong bụng.
Cảm giác thật ấm áp, thấm vào lòng người, rõ ràng là ấm áp, nước mắt lại im lặng rơi xuống, có dọc theo cằm ngã chảy trong cổ, trút vào trong cổ áo, phỏng làn da.
Nội tâm là vùng vẫy, mâu thuẫn.
Cậu có thể rõ ràng cảm giác được, tình yêu đối Kim Tại Hưởng bị chính mình chôn dấu dưới đáy lòng sâu thẳm, đang ở kêu gào.
Cậu cũng không hiểu, anh cặn bã như thế, vô tình như thế, vì cái gì liền là đối với anh nhớ mãi không quên...
Cửa phòng bệnh lại có động tĩnh,cậu vội vã lau nước mắt.
Tô Tiểu Quả là từ trên tin tức biết Phác Chí Mân bị hắt Axit sunfuric, sau khi tan tầm liền vội vàng tìm đến bệnh viện, tìm thật lâu, mới ở khu phòng bệnh VIP tìm được phòng bện Phác Chí Mân.
Vào cửa liền nhìn đến trên mặt đất một mảnh bừa bãi, tiếc thương nhìn những cái đóa xoa xinh đẹp cùng đất đá rơi rụng đầy ở trên mặt đất.
Phác Chí Mân vội vàng ấn chuông, kêu lao công đến dọn sạch đi.
Nhìn Tô Tiểu Quả thân mặc quần bò, áo sơ mi, chân mang giày vải, lưng đeo ba lô, tóc búi lên, thất thần ở cạnh giường bệnh, gắt gao nhìn chằm chằm Phác Chí Mân.
"Phác Chí Mân!Anh nghĩ muốn hù chết em sao?!" Tô Tiểu Quả tức giận rống, giây lát hốc mắt liền đỏ lên.
"Tiểu Quả! Tôi không sao! Chỉ là phía sau lưng bị thương ngoài da một chút thôi!" Phác Chí Mân biết, Tô Tiểu Quả là lo lắng cho cậu. Mấy năm nay, có thể cùng cậu chân chính thật sự thổ lộ tâm tình, người bạn thân chân chính đối với cậu cũng chỉ có Tô Tiểu Quả rồi.
Cái cô bé cùng cậu hùn vốn mở tiệm bánh ngọt này.
"Anh không có việc gì anh không có việc gì,anh luôn thích nói ba chữ kia! Phác Chí Mân, anh thực nghĩ chính mình là đức mẹ Maria sao?! Em xem tin tức, trong tin tức nói, anh là cứu Phác Chí Mân tên cặn bã kia, mới bị hắt đến! Phác Chí Mân!Anh đầu óc bị úng nước sao?! Tên cặn bã kia liền xứng đáng bị hắt trúng, hắn chết rồi, mới là vì dân trừ hại!" Tô Tiểu Quả liền không rõ, cái tên Kim Tại Hưởng ba ngày hai bữa lại cho Phác Chí Mân đội nón xanh, vậy mà anh này lại vẫn quyết một lòng thích hắn!
"Tiểu Quả!Anh không cho em nói anh ấy như vậy! Anh ấy còn không có hư hỏng đến cái loại trình độ này!" Tô Tiểu Quả nói như vậy đối Kim Tại Hưởng cũng không công bằng, anh tuy rằng đối với cậu hận thấu xương, tuy là một tên đàn ông cặn bã, cũng là bởi vì không thích cậu.
"Aaa! Anh vậy mà lại vẫn giữ gìn hắn! Hôm nay tin tức đều nói, nhà máy của kim thị là dùng mồ hôi và máu của công nhân, Kim Tại Hưởng chính là quỷ hút máu! Cũng khó trách, đối với vợ của chính mình cũng không là người đàn ông tốt, làm sao có thể là người tốt! Vậy mà anh lại vẫn che chở hắn! Em quả thực coi thường anh!" Tô Tiểu Quả lòng đầy căm phẫn nói, cô so với Phác Chí Mân nhỏ hơn hai tuổi, tuổi còn nhỏ, tính tình nóng, vẫn lại là thẳng tính, không thích sẽ nói thẳng.
Phác Chí Mân sở dĩ thích Tô Tiểu Quả, một phần cũng là bởi vì tính tình ngay thẳng cùng hào khí này, cậu cực kỳ hâm mộ.
"Lần này đưa tin là có người cố ý nhằm vào kim thị, em vậy mà cũng tin." Cậu nói xong, tay trái cầm lấy thìa, ăn cháo.
"Mân Mân, anh đừng giận em mà, em nói những lời này, cũng là đau lòng anh, Kim Tại Hưởng không đáng để anh trả giá nhiều như vậy!" Tô Tiểu Quả cau mày, thật có lỗi nói.
"Tức cười, anh khi nào thì giận em rồi."
"Đúng mà! Mân ca ca là tốt nhất, dịu dàng đáng yêu! Mắng người chỉ mắng yêu! Là thương em nhất!" Tô Tiểu Quả cười nói, y tá tiến vào muốn quét dọn mặt đất bừa bãi, Tô Tiểu Quả cảm thấy được những cái này nhiều đáng yêu liền như vậy bị bỏ đi cực kỳ đáng tiếc, mà còn nhìn ra được đều là hàng nhập khẩu.
Cô nhặt lên, bỏ vào bịch xốp, nói là lấy đi về nuôi sống.
Tô Tiểu Quả ở cùng cậu một hồi liền đi trở về, trong phòng bệnh chỉ còn lại có một người.
An Lạp cùng các đồng nghiệp bộ phận khác đều đã tới thăm qua, cậu phân phó với An Lạp công việc trong hai ngày tới. Cầm Laptop của cậu do An Lạp mang đến, nhìn tin tức một hồi, chính mình viết một phần báo cáo nguy cơ quan hệ công chúng của kim thị lần này.
Đêm khuya yên tĩnh, cậu đi buồng vệ sinh, y tá nói, vết thương phía sau lưng cậu cùng trên đùi không thể thấm nước, không thể tắm vòi sen, chỉ có thể lau.
Thuốc giảm đau dần mất tác dụng, miệng vết thương bắt đầu đau, cậu đứng trong phòng vệ sinh, cật lực cỡi quần áo.
Trong phòng tắm, caauj không mặt áo trên lưng dán băng gạc, đang muốn khom lưng cởi quần, động tác xem ra cực kỳ khó khăn, Kim Tại Hưởng đem cửa nhẹ nhàng kéo ra, bước dài đi vào, Phác Chí Mân cảm giác có người tiến vào, lập tức phòng bị che chắn ngực, quay đầu, bóng dáng cao ngất của Kim Tại Hưởng kia đã đứng ở trước mặt!
Hôm qua tớ ngụ quên mất ây 😢😢
Nhưng mà chap hôm nay gấp đôi hôm trước nhé
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro