Cậu... Trịnh tổng

Nhóm người nhân viên không biết tổng giám đốc là như thế nào giải quyết ổn thỏa chuyện Chu Cẩn Mai, thợ hoá trang cho Chu Cẩn Mai trang điểm lại thời điểm, nhìn đến những cái dấu hôn ngân trên ngực cô ta, đại khái rõ ràng rồi. Tổng giám đốc cùng người mẫu Chu Cẩn Mai ở trước mặt giám đốc đại nhân trong Studio ân ái quấn quýt. Chuyện xấu, rất nhanh truyền đi hết trong tập đoàn rồi...

Phác Chí Mẫn đi ngang qua khu làm việc chung của bộ phận quan hệ công chúng mơ hồ nghe được nhân viên đang xì xào bàn tán nghị luận, cậu ngoảnh mặt làm ngơ, trên mặt vẫn như cũ mỉm cười tinh xảo.

Vừa mới tiến vào trong văn phòng riêng của chính mình, trợ lý An Lạp đưa tới kế hoạch "Tiệc cảm ơn khách hàng của Tập đoàn Kim thị" đêm nay.

Phác Chí Mẫn ngồi ở ghế làm việc, mở ra cặp hồ sơ, kiểm tra kế hoạch.

"Tất cả khách quý tham dự hội nghị toàn bộ xác nhận rồi hả? Có cái tình huống đặc biệt gì không?" Cậu khép lại tập hồ sơ, cầm cái ca của chính mình đứng dậy đi rót nước.

"Phác tổng, tất cả khách quý tham dự hội nghị tôi đã xác nhận ba lần rồi, trước mắt ngoại trừ tổng giám đốc của chúng ta bên kia, tất cả khách quý đều đã xác định có thể đúng giờ đến khách sạn!" An Lạp làm việc lưu loát giỏi giang là trợ thủ đắc lực của cậu, Phác Chí Mẫn uống một hớp.

"Anh ấy là cái tình huống gì? Không tham gia hay vẫn lại là đi?"

"Trợ lý Hứa nói, tổng giám đốc không nguyện phối hợp... Không nguyện phối hợp cùng người bước thảm đỏ... Ngài ấy đêm nay có bạn gái!" An Lạp kiên trì nói ra tình hình thực tế, sợ làm tổn thương lòng Boss nhà mình.

Phác Chí Mẫn lại nở nụ cười, tươi cười cực kỳ thực, không giống dáng vẻ ngụy trang thường ngày, "An Lạp, về sau mấy chuyện báo cáo về tổng giám đốc như vậy, không cần ấp a ấp úng!"

"Nhưng mà, Phác tổng, người thật sự không sao chứ? Bọn họ nói được, rất khó nghe...!" An Lạp là thật thích Phác Chí Mẫn một Boss lớn như vậy, giỏi giang, ổn trọng lại vẫn có bản lĩnh, thật không biết tổng giám đốc là mắt mù hay vẫn lại là đầu óc bị úng nước, một người mọi mặt ưu tú như vậy, người hoàn hảo như thế mà không thích, phải muốn cùng những cái bình hoa phong trần sớm nở tối tàn kia trộn cùng một chỗ!

Phác tổng cũng vậy, chồng của chính mình đều đã đối với cậu như vậy, vì cái gì lại vẫn không li hôn chứ?

"An Lạp, tôi không có khó chịu gì cả, có chút người có một số việc, không quan tâm, liền không sao cả. Kim tổng không đi với tôi cũng được, đêm nay tôi với cô một dạng, phụ trách tiếp đãi! Đi làm việc đi!" Phác Chí Mẫn bình tĩnh nói.

An Lạp nhíu mày, muốn nói thêm cái gì đó, muốn nói lại thôi, vẫn lại là đi ra ngoài.

...

Đèn rực rỡ mới lên, thành phố Sùng Xuyên có khách sạn Phỉ Đại ở trong bóng đêm đèn đuốc sáng trưng, suối phun xung quanh toàn bộ mở ra, từng chiếc xe sang trọng một chiếc lại theo một chiếc tại quảng trường nhỏ ở cửa khách sạn dừng lại, một đôi tiếp theo một đôi khách quý lục tục đi vào cửa lớn Khải Hoàn phong cách Tây Âu.

Sảnh lớn của bữa tiệc, trang trí xanh vàng rực rỡ. Y hương tấn ảnh, ăn uống linh đình.

Phác Chí Mẫn mặc toàn thân quần áo công sở nhãn hiệu Chanel, giày màu đen đơn giản, cổ tay phải mang theo đồng hồ màu đen nhã nhặn, phối hợp cùng mái tóc màu nâu rám nắng toát lên vẻ chuyên nghiệp mà đầy chững chạc.

Nhóm người khách mời ánh mắt hoặc nhiều hoặc ít đều rơi vào phía bên cậu, cậu liền cười nhẹ nhàng đáp lại.

"Phác tổng, Trịnh tổng đến đây!" An Lạp lạnh lợi thừa dịp Phác Chí Mẫn không cùng khách hàng chào hỏi, nhắc nhở cậu.

Phác Chí Mẫn ngoái đầu nhìn lại...

Người đàn ông thân hình cao lớn, rắn rỏi, bề ngoài ổn trọng, khí chất thành thục, toàn thân Tây phục màu đen, hướng về bên này không nhanh không chậm đi tới.

Phác Chí Mẫn khóe miệng tự nhiên nâng lên, lộ ra một cái tươi cười đẹp đến ngọt ngào phát ra từ đáy lòng.

"Cậu... Trịnh tổng!" Phác Chí Mẫn thiếu chút nữa liền xưng hô với Lục Ngộ Hàn như lúc thường ngày, ý thức được trường hợp không đúng, lập tức chữa lại!

Trịnh Hạo Thạc, cậu của Kim Tại Hưởng, bây giờ đã ba mươi bốn tuổi, chỉ so Kim Tại Hưởng lớn hơn sáu tuổi!

Người đàn ông thành thục cương nghị, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười nhàn nhạt nhu hòa, ánh mắt sủng nịch.

"Như thế nào lại không mang bạn gái?" Cậu cười hỏi, trong ấn tượng của cậu, Lục Ngộ Hàn chưa từng mang bạn gái xuất hiện qua tại những trường hợp xã giao làm ăn thế này.

Phục vụ đưa sâm banh tới, Trịnh Hạo Thạc cầm hai ly, đem một ly đưa cho cậu, anh ta cười nhạt, thân sĩ hỏi: "Phác thiếu gia, xin hỏi cậu đêm nay có thể làm bạn nhảy của tôi không?"

Phác Chí Mẫn vốn là sửng sốt, ngược lại nở nụ cười, "Cậu, không nghĩ tới người cũng sẽ hài hước!" Cậu nhỏ giọng nói, tiếp nhận sâm banh.

Cậu xem Lục Ngộ Hàn là trưởng bối, là người nhà hòa ái dễ gần, nhẹ nhàng mà cùng anh ta chạm cốc, uống một ngụm sâm banh.

"Tôi hình như trước giờ không biết hài hước rồi!" Trịnh Hạo Thạc khóe miệng nhiễm ý cười, ánh mắt lại như bàn thạch kiên định.

Cho nên, anh ta là thật sự!

Phác Chí Mẫn đột nhiên cảm thấy được Trịnh Hạo Thạc có phần không thích hợp, còn không có kịp để cậu suy nghĩ, hiện trường xuất hiện âm thanh ồn ào nhốn nháo.

Cậu cùng Trịnh Hạo Thạc cùng chung nhìn về phía cửa.

Lễ phục màu đen, quần áo trong màu trắng, cần cổ đeo càvat đen, toát lên vẻ tôn quý, hơn một tia phiêu dật. Anh giống như bất luận mặc cái gì, cũng đều đẹp như vậy, mê người. Mà còn, bất luận tham dự bất luận cái trường hợp gì, đều thu hút sự chú ý của vạn chúng.

Ngậm thìa vàng lớn lên, trời sinh vương giả, liền là như vậy.

Phác Chí Mẫn trái tim là vài năm nay bị Kim Tại Hưởng "Huấn luyện" cường đại!

Nhưng mà, giờ phút này khi cậu nhìn cậu em con riêng của mẹ kế chính mình thân mật kéo cánh tay Đường Hạo Nam xuất hiện khi đó, trái tim dù có cường đại thế nào vẫn lại là bị chấn động đến chỗ!

Mặc dù Mẫn Doãn Kì vẫn còn là sinh viên, nhưng nhiều khách ở đây, vẫn lại là có người nhận ra cậu ta rồi!

Bạn nhảy đêm nay của Kim Tại Hưởng không phải người vợ hợp pháp của anh Phác Chí Mẫn, mà lại là em vợ. Điều này làm cho người ta không thể không liên tưởng cái gì!

Nhìn trên mặt Mẫn Doãn Kì kia tươi cười thẹn thùng, Phác Chí Mẫn bên tai vang lên cảnh báo!

Chẳng lẽ Kim Tại Hưởng đến em của cậu cũng cần phải tranh chấp sao?!

Ánh mắt sắc bén của Kim Tại Hưởng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Phác Chí Mẫn, người con trai chết tiệt này, vậy mà đến cậu của anh cũng dám dụ dỗ!

"Cậu..." Kim Tại Hưởng mang theo Mẫn Doãn kì đứng ở trước Trịnh Hạo Thạc, coi như không có Phác Chí Mẫn, hướng Trịnh Hạo Thạc chào hỏi, Mẫn Doãn Kì cũng đi theo hô "Cậu".

Trịnh Hạo Thạc cười nhạt gật đầu, tay phải vỗ xuống bả vai Kim Tại Hưởng, một vẻ trưởng giả đối với vãn bối hòa ái dễ gần, "Mang ta đi vào giới thiệu khách khứa đi!" Trịnh Hạo Thạc nói xong, đem Kim Tại Hưởng lôi đi, vứt lại Mẫn doãn kì.

"anh, anh rể!"

"Em theo ta qua đây!" Phác Chí Mẫn cực kỳ cảm kích Trịnh Hạo Thạc kéo Kim Tại Hưởng đi tới, cũng không quản anh ta có phải cố ý hay không. Cậu giữ chặt Mẫn Doãn Kì, liền hướng cửa sau hội trường đi tới!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro