Đến cậu của tôi cậu đều muốn câu dẫn?




Từ lúc sinh ra trên cuộc đời này, con đường cậu đi luôn phủ đầy bụi gai.

Cho dù con đường phủ kín bụi gai, cau cũng đi được tao nhã, ung dung. Cũng không yếu đuối, không rơi nước mắt, ngẩn cao đầu mà bước đi.Bởi vì, cậu là một con nhím toàn thân có gai, có gai bảo hộ, những Bụi Gai đó làm sao có thể thương tổn đến cậu?

Nhưng lúc này, Trịnh Hạo Thạc lại nghe được tiếng khóc của cậu, thanh âm ai oán, thê lương, giống như tiếng than đỗ quyên.

Cậu say, đầu óc chóang váng không rõ ràng, khống chế không nổi nước mắt trân quý của mình, tùy ý chảy theo dòng. Giống như có thể hòa tan nặng nề trong lòng ngực, giống như khóc lớn một hồi sẽ dễ chịu một chút!

Ban đêm, trăng sáng, bờ sông, bến tàu, một người con ái thương tâm ngồi một mình co ro khóc thút thít, thật thê lương.

Hình ảnh u buồn, thương cảm, bóng dáng đơn độc cô đơn, khiến người người thương tiếc.

Trịnh Hạo Thạc là vì kìm lòng không được trước hình ảnh đó mà đi tới, tiêu sái ở bên người cậu ngồi xuống, mùi khói thuốc nhàn nhạt hòa với khí tức thành thục của người đàn ông/ Phác Chí Mẫn thất vọng quay sang, không phải người đó.

Không phải Kim Tại Hưởng.

Cái người đàn ông đó đã từng có thể trước tiên tìm đến cậu ở trên bờ sông!

Không phải anh!

Nước mắt rơi xuống được càng mãnh liệt hơn, "Cậu..." Cúi đầu hô một câu.

Trịnh Hạo Thạc nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai phải chính mình kề tiếp vai cậu, Phác Chí Mẫn mím môi cười khổ, đầu tự nhiên tựa vào đầu vai anh ta, từ từ nhắm hai mắt, nước mắt kiềm ném, ào ạt rơi xuống.

Nước mắt cậu hơn phân nửa là vì Kim Tại Hưởng mà rơi, Trịnh Hạo Thạc biết.

Cánh tay phải vươn ra ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng mà vỗ cánh tay chí Mẫn, "Em chừng nào thì mới không còn vì tên tiểu tử Tại Hương kia rơi lệ?"

"Nhanh, nhanh..." Cậu cười nói, hít sâu một hơi, xoa xoa nước mắt, "Cậu, con mời người uống rượu!" Cậu quay đầu, tươi cười xả giao, cầm một lon bia, đưa cho anh.

Dưới ánh trăng, nhìn cậu giống như đứa bé, giây lát, sảng khoái kéo ra nắp bật, ngửa đầu liền uống.

Trịnh Hạo Thạc thấy cậu như vậy, khóe môi giơ lên, cũng mở móc kéo, cùng cậu uống, cùng điên với cậu.

Ở trong lòng Phác Chí Mẫn, Trịnh Hạo Thạc là trưởng bối, một người trưởng bối rất hòa ái dễ gần, là một trong số ít bằng hữu của cậu. Mà còn, anh cùng Kim Tại Hưởng quan hệ rất không tệ, Kim Tại Hưởng cũng cực kỳ kính trọng anh.

Đối với Trịnh Hạo Thạc, cậu không nửa điểm phòng bị.

Kim Tại Hưởng hắn tại hội trường là phát hiện cậu mất tích không thấy bóng dáng về sau, cho rằng cậu chịu không nổi đả kích, trước tiên liền về nhà, về nhà tìm, không có cậu.

Tìm một vòng lớn, mới tìm được này!

Không nghĩ tới chính là, cậu vậy mà lại cùng cậu của anh vai kề vai cùng nhau ngồi ở bến tàu uống rượu, lại vẫn còn vừa nói vừa cười!

Nháy mắt, giận dễ sợ!

Cho tới bây giờ, đều là anh trước tiên có thể tìm đến cậu!

Cậu ta muốn như thế nào, câu dẫn cậu của anh sao?!

Phác Chí Mẫn, cậu lại vẫn thật không biết xấu hổ!

"Cậu đứng lên cho tôi!" Người đàn ông nổi giận đùng đùng, vọt tới phía sau bọn họ, một tay kéo lấy Phác Chí Mẫn ngồi trên đất, động tác ngang ngược thô lỗ, Phác Chí Mẫn kinh hô, thân thể không ổn định, tựa vào trong lòng anh.

"Tại Hưởng!" Trịnh Hạo Thạc đứng lên, lạnh giọng khiển trách."Cậu, tiểu bảo bối này tuy là cháu dâu của người, nhưng mà, đêm hôm khuya khoắc như vậy, hai người lại cùng một chỗ, để cho người ngoài nhìn thấy, không tốt đúng chứ?" Kim Tại Hưởng một cánh tay giữ lấy eo Phác Chí Mẫn nhốt chặt cậu lại, khóe miệng cong lên mang đầy ý cười châm chọc, khí thế không giận mà uy mười phần.

Đây là lần đầu tiên trong đời Kim Tại Hưởng đối với Trịnh Hạo Thạc nói năng lỗ mãng!

Bởi vì Phác Chí Mẫn, cái người vợ hữu danh vô thật anh vứt bỏ xem không bằng rác rưởi này!

"Anh buông ra!" Phác Chí mẫn vùng vẫy.

"bảo bối tốt nhất em nên im lặng! Trở về sẽ xử lý em!" Kim Tại Hưởng khiển trách xong, một tay đem Phác chí Mẫn bồng lên, tư thái như đế vương ôm sủng thiếp, ở trước mặt Trịnh hạo Thạc rời đi - -

Người đàn ông ấy đứng yên tại chỗ, hai gắt gao nắm lại thành nắm đấm, cắn chặt răng. Anh, trơ mắt nhìn người mình yêu thương nhất bị chính cháu trai mình ôm rời đi, một cái lon bị anh đá bay, rơi vào mặt sông phẳng lặng tạo nên gợn sóng!

...

Phác Chí Mẫn bị Kim Tại Hưởng ném vào ghế lại phụ của chiếc xe việt dã Sahara Arctic Wrangler màu đỏ thẫm, cậu đã uống ngà ngà say, bị ném mạnh đến choáng váng đầu nghĩ muốn nôn.

Xe việt dã đang chạy băng băng, Phác Chí mẫn lại không thắt dây an toàn, hai tay chật vật nắm chặt tay vịn, "Anh lái chậm một chút!"

"Két..."

"A..."

Đột nhiên dừng lại, thân thể của cậu gần như muốn bay ra ngoài, bị anh đúng lúc giữ chặt, ngồi lại trên ghế.

"Phác chí mẫn! Cậu là muốn chết sao?!" Ghế kế bên tài xế bị anh hạ xuống, anh lấn người đè ở trên người cậu, một tay nắm chặt cổ áo của cậu, vẻ mặt lạnh lẻo dọa người!

Sợi tóc rơi loạn dính ở trên mặt, Phác Chí Mẫn nhìn đến khuôn mặt tuấn tú mơ hồ trước mắt, cậu lại làm gì chọc giận anh rồi sao?!

"Đến cậu của tôi cậu đều muốn câu dẫn? Sao nào, một mình trông phòng bốn năm, tịch mịch khó nhịn rồi hả?!" Không thể không nói, ánh mắt cậu mê ly, sợi tóc rơi toán loạn, đôi môi nhìn vào mềm mại phấn nộm hồng hồng trơn bóng, cùng với tư thế ái muội này...

Thật đúng là gợi lên dục thú của anh!

Bụng dưới như bị thiêu cháy một dạng, đau rồi!

Ngoại trừ đêm đó bị cậu thiết kế phát sinh quan hệ, kết hôn đã bốn năm, anh không chạm qua cậu!

"Kim Tại Hưởng! Anh nói hưu nói vượn cái gì!" Cái tên biến thái này vậy mà đến cậu của mình cũng cần phải hoài nghi?!

"Đừng đem người khác cũng nghĩ xấu xa, vô sỉ giống anh!" Cậu không sợ chết phản bác lại một câu, bởi vì nghĩ tới Mẫn Doãn Kì!

"Ha- - cậu còn dám theo tôi nói cái này? Năm đó là ai không biết xấu hổ leo lên giường của tôi?!" Một tay giữ lấy cằm của cậu.

"Mặt của cậu làm sao vậy?!" Nửa bên mặt sưng đỏ, rõ ràng hiện lên dấu năm dấu ngón tay.

"Ai làm?!"

Kim tại Hưởng lại bạo gầm lên một tiếng, lại có người dám đánh người của Kim Tại Hưởng anh?!

Ngực căng thẳng, cả trái tim cứng rắn băng lãnh, bất ngờ không phòng ngự lại đau rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro