Giúp cậu xử lý vết thương

Mẫn Kha Nguyệt nói, Phác Trí Mân vẫn thích anh.

Anh chưa bao giờ biết Phác Trí Mân thích chính mình, vẫn coi cậu như em.

Người trước mắt dáng người cao gầy, nhỏ nhắn, mảnh mai, sắc mặt tái mét, lung lay sắp đổ, là người anh hận thấu xương, đã từng cũng là người được quan tâm, bảo hộ nhiều năm.

Thông minh như cậu, biết Kim Tại Hưởng hỏi chính là một câu kia.

"Anh là chỉ cái gì?" Cậu giả ngu, cậu là người nhát gan, không nghĩ muốn thừa nhận đã từng thầm mến anh.

"Nguyệt Nguyệt nói, cậu thích tôi!" Kim Tại Hưởng trầm giọng nói, không chỉ một lần hoài nghi cậu thích anh, nhưng mà, cậu chưa bao giờ thừa nhận.

"Không phải, Nguyệt Nguyệt hiểu lầm rồi." Thừa nhận lại như thế nào chứ?

Anh căn bản hẳn không yêu cậu!

Lại là đáp án làm anh cực kỳ thất vọng, lại vô cùng căm tức!

"Vậy cậu thích người nào? Diền Chính Quốc, phải không?!" Anh tiến lên một bước, không cam lòng hỏi, Phác Trí Mân khó hiểu nhìn anh, "Tôi thích người nào, quan trọng lắm sao?"

Cái vấn đề này, để cho Kim Tại Hưởng dừng chân, giữa hai người cách chỉ một bước.

"Tôi liền là muốn biết! Không được sao?" Anh quật cường cố chấp hỏi lại, vẻ mặt tối tăm, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu.

"Tôi hiện tại, người nào cũng đều không thích. Kim Tại Hưởngm, cầu xin anh buông tha tôi đi, đừng hành hạ tôi nữa rồi. Nếu hành hạ tôi, có thể đổi lấy Nguyệt Nguyệt khỏe mạnh, tôi đây nguyện ý bị anh hành hạ. Nhưng mà, điều đó không có khả năng. Xin anh tin tưởng, tôi không từng nghĩ qua muốn chia rẽ các người. Anh vẫn đều là thuộc về cô ấy, tôi không dám nghĩ tới."

Đôi mắt của người trước mặt trong suốt kiên định nhìn anh, tâm bình khí hòa nói với anh.

Kim Tại Hưởng vẫn không nguyện tin tưởng sự trong sạch của cậu, cũng là không chịu tin tưởng.

Vẫn coi cậu như kẻ thù mà đối đãi, hận thấu xương hơn bốn năm, nếu anh tin tưởng, vậy không phải anh thừa nhận mình sai lầm nhiều năm như vậy sao?

"Hiện tại Nguyệt Nguyệt là người thực vật, dựa vào lời nói một bên của cậu, tôi làm sao có thể tin cậu?! Vì cái gì trước kia không nói?!"

Anh vẫn lại là không tin cậu.

Mẹ kế Mẫn Thiên Vân nói đúng, liền tính cậu nói với Kim Tại Hưởng sự thật năm đó, anh cũng sẽ không tin tưởng cậu.

"Tôi nói cái gì anh cũng đều sẽ không tin tưởng, anh còn hỏi cái gì?" Phác Trí Mân nói xong, lập tức xoay người, Kim Tại Hưởngm vốn dĩ híp con ngươi, lập tức trợn to.

Đáng chết!

Sau lưng cậu màu đỏ một mảnh!

Áo sơmi trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, màu đỏ cùng vải trắng hình thành so sánh mãnh liệt, cực kỳ chói mắt!

Hơn một tuần lễ, vết thương kia vậy mà còn không có tốt lên!

Kim Tại Hưởng bước xa tiến lên, giữ lấy cổ tay cậu.

Anh còn muốn làm cái gì?!

Phác Trí Mân bực bội, xoay người trừng mắt nhìn anh, Kim Tại Hưởng lôi kéo cậu liền hướng bên giường đi đến, "cậu nằm sấp xuống cho tôi!" Anh thô lỗi đối với cậu ra mệnh lệnh.

"Cái tên cầm thú, anh vẫn còn muốn làm gì?!"

Phác Trí Mân cho rằng anh còn không chịu buông tha cậu, muốn đem cậu ăn, ngã ngồi ở bên giường, toàn thân tràn ngập cảnh giác.

Kim Tại Hưởng tà tứ cười xấu xa, châm chọc liếc cậu, "cậu yên tâm, tôi còn không cầm thú đến nỗi đối với người toàn thân là máu cũng nổi lên ham muốn!" Anh sâu xa nói, bóng dáng cao ngất đi đến bên cạnh ngăn tủ.

Phác Trí Mân nhẹ nhàng thở ra, miệng vết thương phía sau lưng hẳn là lại nứt ra rồi, kỳ thật sớm kết vảy, có đôi khi chà xát người không cẩn thận sẽ dính nước, đem vảy nổi thành bóng nước, cứ lặp đi lặp lại như vậy, trở thành như bây giờ rồi.

Kim Tại Hưởng rất nhanh đi tới, trong tay mang theo hộp thuốc y tế, thấy cậu lại vẫn ngồi ở kia, anh không vui nhíu mày, "Bảo cậu nằm sấp xuống, lại tai điếc rồi hả?!"

Phác Trí Mân không những không nằm sấp xuống, ngược lại quật cường đứng dậy liền đi, "Cậu, cái người chết tiệt này!"

Anh mắng, kéo cậu xuống, lại đẩy ngã, đè lên cậu, cậu nằm sấp trên giường!

"Cậu đừng động loạn! Trên tay tôi có kéo, không cẩn thận đem da mịn non mềm cắt trúng, cậu cũng đừng trách tôi!" Anh cầm cái kéo nhỏ bén nhọn màu đen, khoa tay múa chân, đối với cậu cảnh cáo.

Phác Trí Mân một cử động nhỏ cũng không dám, cứng ngắc nằm sấp ở kia, sợ bị cái tên biến thái làm bị thương đến.

Lưỡi kéo bén nhọn cắt bỏ áo sơmi trắng, lộ ra tấm lưng màu đỏ của cậu, dưới lớp máu tươi, mơ hồ có thể thấy được vết sẹo chằng chịt.

Anh sợ sệt, cho dù lòng dạ có muốn độc ác đến đâu, nhìn thấy một màn như vậy, cũng không có cách nào lại nhẫn tâm tiếp.

Ý thức được anh đang làm gì, Phác Trí Mân cực kỳ không được tự nhiên, "Anh vì cái gì muốn quản tôi? Tôi có thể đi bệnh viện xử lý!"

Anh đây là xuất phát từ hảo tâm sao?

Vì cái gì?

"Cậu cảm thấy được cậu toàn thân là máu như vậy từ văn phòng tôi đi ra ngoài rất đẹp mắt? Cậu là muốn để cho tất cả nhân viên của tôi biết, tôi ngược đãi cậu?" Kim Tại Hưởng phản bác, vẫn không quên nói móc, châm chọc cậu.

Cậu không nói gì.

Kim Tại Hưởng cầm cái nhíp mang theo băng gạc khử trùng, từng chút một lau lau chùi hết vết máu trên lưng cậu, đến chỗ vị trí miệng vết thương, cồn gặp phải miệng vết thương, phần da thịt bị phỏng rát sinh đau.

"Ha..." Phác Trí Mân ăn đau, hai tay nắm chặt khăn trải giường.

"Đau liền khóc ra! Tôi còn muốn thoa nước sát trùng!" Anh trầm giọng nói, biết sẽ rất đau.

Kim Tại Hưởng nhớ mang máng, Phác Trí Mân lúc học cấp hai, vào một hôm tan học ra về, từng bị mấy tên côn đồ đùa giỡ, uy hiếp qua, khi đó, anh còn giúp cậu giáo huấn mấy tên du côn kia, cánh tay còn bị chém một dao.

Khi đó sợ người trong nhà biết, là cậu giúp anh bôi thuốc xử lý vết thương.

Nước thuốc dính vào miệng vết thương, nổi lên bọt trắng, Phác Trí Mân toàn thân căng thẳng, cắn chặt môi mình, hai tay nắm chặt khăn trải giường, không rên một tiếng.

Kim Tại Hưởng thấy cậu không lên tiếng, nhướng mi, nâng đầu cậu lên, phát hiện cậu đang cắn môi dưới, đem môi dưới đều đã cắn nát rồi.

"Há mồm!" Anh ảo não nói, Phác Trí Mân không biết anh lại muốn như thế nào, nghĩ muốn phản bác, vừa lúc há miệng, ngón tay anh xoa môi cậu, cảm giác tê dại như có dòng diện 220W xẹt qua.

"Ha..." cậu quay đầu, nằm úp sấp, không nhìn anh

Không khí trở nên biến hoá kỳ lạ, thậm chí có chút ái muội...

Lòng của cậu ẩn ẩn run rẩy, anh cũng một dạng.

Giờ phút này Kim Tại Hưởng, hoàn toàn phân không rõ cảm giác chính mình đối với Phác Trí Mân là như thế nào.

Đè nén nội tâm rộn rạo như kiến bò trên chảo nóng, anh thật cẩn thận đem miệng vết thương trên lưng cậu chà lau sạch sẽ, thoa thuốc, lại dán lên băng gạc.

Phác Trí Mân vẫn nằm ở kia, im lặng.

Kim Tại Hưởng đứng dậy, cầm lấy điện thoại, phân phó Hứa Thành đưa một bộ đồ tới

Kim Tại Hưởng không kiên nhẫn ngồi ở ghế làm việc, cửa văn phòng bị gõ vang, vào là Mẫn Doãn Kì

"Anh rể..."

"Kim, kim tổng!" Mẫn Doãn Kì nhìn đến Kim Tại Hưởng ánh mắt sắc bén, lập tức sửa lại, vẻ mặt mỉm cười.

Nhìn cậu ta, để cho anh nhớ tới cái người mẹ kia của cậu ta, Mẫn Thiên Vân, mẹ kế Phác Trí Mân.

Bình tĩnh ngẫm lại, Mẫn Thiên Vân năm đó nếu thực tính kế Phác Trí Mân như thế, theo lý thuyết mà nói, không thể không có khả năng.

Phác gia là gia tộc xí nghiệp, Mẫn Thiên Vân lúc ấy đảm nhiệm chức vụ tổng quản lý phòng thị trường.

"Chuyện gì?" Kim Tại Hưởng lãnh đạm hỏi, Mẫn Doãn Kì tầm mắt rơi vào cửa phòng nghỉ, kẻ tiện nhân kia ở bên trong để làm chi?

Mẫn Doãn Kì đứng ở đối diện bàn làm việc, một đôi mắt to trong trẻo câu hồn nhìn Kim Tại Hưởng ở phía đối diện, "Kim tổng, về chuyện Phác tổng giám không gõ cửa liền tiến vào văn phòng của người, muốn làm thông báo phê bình hay không ạ?"

Kim Tại Hưởng híp mắt, liếc Mẫn Doãn Kì phía đối diện.

"Vợ của tôi tới tìm tôi, còn cần gõ cửa?!" Kim Tại Hưởng thân thể dựa tiến vào trên ghế, đánh giá vẻ mặt đắc ý của Mẫn Doãn Kì, sâu xa hỏi lại.

Tươi cười đắc ý trên mặt Mẫn Doãn Kì dần dần đông cứng, cho rằng chính mình nghe lầm, trong đôi mắt bồ câu tràn ngập chấn kinh!

"Thư ký Mẫn, cậu là thông qua quan hệ với tôi mới vào được Kim thị, tôi cũng là nể tình cậu là em của vợ tôi. Cho dù như vậy, nếu thái độ làm việc của cậu không tốt, chủ quản của cậu tùy thời có thể hủy bỏ tư cách thực tập của cậu!" Kim Tại Hưởng nghiêm túc nói, như vậy cực kỳ đứng đắn, là một ông chủ nghiêm khắc theo quy định khuyên bảo nhân viên.

Mẫn Doãn Kì vẫn biết, Phác Trí Mân không được yêu thương, vẫn không kiêng nể gì châm chọc khinh thường cậu, xem nhẹ cậu, cho rằng cậu ở trong mắt Kim Tại Hưởng không đáng một đồng, sự thật cũng vốn là như thế này.

Như thế nào hôm nay liền thay đổi...

"Kim tổng, tôi... Tôi..." Mẫn Doãn Kì nói năng lộn xộn, không dám làm lần nữa.

"Nơi này không chuyện của cậu rồi! Đi ra ngoài làm việc!" Anh trầm giọng quát, Mẫn Doãn Kì lập tức xoay người, ỉu xìu đi tới, dáng vẻ của Kim Tại Hưởng thật đúng là nghiêm túc...

Hứa Thành đưa tới quần áo Kim Tại Hưởng muốn.

Trên giường ngủ màu xanh đậm như vậy, cậu trên giường không mảnh vải che thân nằm úp sấp ở kia, như là ngủ thiếp đi.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, điều hòa trong phòng thổi ra gió mát rượi, anh cầm lấy điều khiển từ xa, theo bản năng đem nhiệt độ máy điều hòa điều chỉnh thấp lại một chút.

Kéo chăn tơ lụa màu xanh lên...

Trong lúc ngủ mơ Phác Trí Mân co rúm lại, cực kỳ mệt mỏi, cậu tiếp tục ngủ.

Kim Tại Hưởng nhìn cậu đang nằm trên giường, khóe miệng không tự giác cong lên.

Một buổi chiều, Kim Tại Hưởng không rời khỏi văn phòng, hiệu suất xử lý công việc cực cao, hào hứng cũng cực cao.

Phác Trí Mân vừa tỉnh ngủ khi đó, đã là đang lúc hoàng hôn...

Tôi lười quá đi thôiiiiii~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro