Gọi ông xã
Phòng nghỉ trang hoàng cực kỳ có phong cách, hoàn cảnh cùng cơ sở vật chất so với phòng ở khách sạn cao cấp năm sao không khác, có phòng vệ sinh độc lập, Tây Nam hai mặt trên tường đều có cửa sổ sát đất.
Vừa lúc đang hoàng hôn, ánh sáng chiếu xạ màu da cam tiến vào, Phác Trí Mân nằm sấp ở trên giường, thẫn thờ ngơ ngác một hồi, mới ý thức đến chính mình tại phòng nghỉ trong văn phòng Kim Tại Hưởng ngủ thoáng cái buổi trưa.
Thật sự là sắp tối luôn rồi!
Không rảnh thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, cậu lập tức bò dậy, tìm không thấy nội y, nhìn đến một bên trên sofa có hộp đựng lễ phục chanel bản giới hạn, cậu nhíu mày, bọc chăn xuống giường, cầm hộp.
Cậu trở lại trên giường, động tác nhanh chóng mặc đồ, ở đây ngủ thoáng cái cả buổi trưa, không biết Kim Tại Hưởngm có thể lại lên cơn điên làm khó dễ cậu hay không.
Phác Trí Mân trong lòng có phần không yên.
Kích cỡ y phục vừa khích, nhưng mà phía sau lưng có băng gạc, khi đó đụng tới miệng vết thương, lại là một trận đau thấu tim.
Hai tay run rẩy gài vài lần, cũng không thể đem nút thắt cài lên.
Kim Tại Hưởng tiến vào khi đó, vừa vặn nhìn đến như vậy một màn.
"A..." Anh đột nhiên đến gần, Phác Trí Mân kinh hãi, quay đầu, anh đã ở sau lưng rồi!
Hơi thở nam tính đặc trưng của anh đem cậu bao bọc, khoảng cách gần như vậy, động tác ái muội như vậy, dạy Phác Trí Mân tim đập nhanh, trái tim "thùm thụp" nhanh chóng nhảy động.
Hai tay Kim Tại Hưởngm linh hoạt đem nút áo của cậu cài lên.
Ngón tay thô ráp của người đàn ông trong lúc lơ đãng đụng chạm lên da thịt non mịn của cậu, cảm giác như giật điện dập dờn tê tê, Phác Trí Mân nháy mắt cảm thấy được hai gò má như hỏa thiêu, trong lòng một trận kích động.
Mặc đồ xong, cậu vội vã kéo lên chăn, bao lấy chính mình, thân thể xe dịch sang chỗ rất xa, phòng bị anh, mặt không chút thay đổi, đại não bảo trì cao độ thanh tỉnh, chỉ có như vậy, mới có thể thời khắc chuẩn bị cùng Kim Tại Hưởng "Chiến đấu".
Kim Tại Hưởng thú vị liếc nhìn cậu, con người chết tiệt này, đề phòng anh giống như phòng cướp vậy.
"Em ở trước mặt tôi có cần thiết che che lấp lấp sao? Trên thân em, mỗi một tấc da thịt có chỗ nào là tôi không thấy qua?" Anh sâu xa nói, tầm mắt nóng bỏng bắn quét lên thân thể của cậu.
Thật sự đem cậu từ đầu đến chân xem qua, chính anh đêm đó cũng là lần đầu tiên, qua đi đã nhiều năm, đêm khuya mơ lại đêm đó, anh vậy mà còn có thể thường thường nhớ tới một đêm thất hồn lạc phách kia...
Một ngọn lửa từ sâu trong bụng nhỏ anh luồn lên, nháy mắt dục hỏa toàn thân.
Hai mắt anh như phun lửa nhìn chằm chằm thân hình nhỏ nhắn mê người đang ở trên giường kia, Phác Trí Mân phát hiện ra sự nguy hiểm của anh, vội vàng ôm quần áo một bên, thừa dịp Kim Tại Hưởng không chú ý, cậu xuống giường, hai tay ôm ngực, chân như có bánh xe hỏa lực, thần tốc chạy vào buồng vệ sinh!
Kim Tại Hưởng ảo não hoàn hồn, tức giận đến cắn răng, không biết là giận chính mình không khống chế được, hay vẫn lại là giận cậu ở dưới tầm mắt của anh trốn mất.
Phác Trí Mân mặc quần áo tử tế từ phòng vệ sinh đi ra khi đó, Kim Tại Hưởng đã không thấy nữa, cậu ra khỏi phòng nghỉ.
Hoàng hôn, cả bầu trời là một màu cam rực rỡ bao phủ lên người đàn ông mặc áo sơmi trắng tạo nên một bức tranh đẹp hoàn mỹ, anh cúi đầu, đang chăm chú xem văn kiện.
Phác Trí Mân mấy năm qua, lần đầu tiên nhìn thấy Kim Tại Hưởng chăm chú nghiêm túc như vậy, an tĩnh ở kia làm việc.
Thì ra, anh cũng có lúc nghiêm túc, đứng đắn một mặt, cực kì mê người.
Khi anh ký xong một phần văn kiện sau cùng, đặt bút ký tên xuống, ngẩng đầu nghỉ ngơi khi đó, cậu mới hoàn hồn, vội vàng từ cửa phòng nghỉ đã đi tới, hướng tới cửa văn phòng đi.
"Đứng lại!"
Kim Tại Hưởng trầm giọng quát.
Cậu mặc bộ đồ công sở vừa khít với dáng người, quần tây suông nhìn nghiêm túc chững chạc, áo khoác giả vest cách điệu, tay lở, cổ tay màu đen được bẻ lên, kết hợp với mái tóc đén có chút rối bời
Phác Trí Mân xoay người, trầm mặc nhìn anh.
Kim Tại Hưởng đứng lên, đi tới bên này, vẫn như cũ một bộ vẻ cao cao tại thượng.
Lúc đứng bên người cậu khi đó, anh nâng lên cổ tay phải nhìn thời gian, "Đêm nay theo tôi cùng tham gia một cái tiệc từ thiện tối, hiện tại, đi với tôi làm tạo hình!"
Kim Tại Hưởng đứng đắn nói, vẻ mặt Phác Trí Mân lại biểu lộ khó có thể tin!
"Theo tôi đi!" Anh không đợi cậu mở miệng, giữ lấy cổ tay cậu, lôi kéo cậu đi đến cửa văn phòng.
Đây là thời gian tan tầm của Kim thị, Kim Tại Hưởng nắm tay Phác Trí Mân, đi ngang qua cửa phòng thư ký, trong phòng thư ký tất cả thư ký đều đã ngu ngơ ngây ngẩn cả người, người giật mình nhất chính là Mẫn Doãn Kì!
Kim Tại Hưởng nắm tay Phác Trí Mân thoải mái xuyên qua đại sảnh Cao ốc Kim thị, ở trước mặt rất nhiều nhân viên, không để ai vào mắt, hiên ngang ra cửa.
Phác Trí Mân quả thực thụ sủng nhược kinh! (được sủng ái mà lo sợ)
Đây là từ khi kết hôn tới nay, Kim Tại Hưởng lần đầu tiên nắm tay cậu cùng nhau xuất hiện ở công ty!
Anh khoa trương như vậy rốt cuộc muốn như thế nào?
Lái xe đã ở cửa công ty đợi, vì bọn họ mở cửa xe, Kim Tại Hưởng thân sĩ để cho cậu lên xe trước...
Cậu lại vẫn như đang lọt vào trong sương mù, anh đã ngồi ở bên người cậu rồi!
"Em có đói bụng không?" Sau khi lên xe, Kim Tại Hưởng nhẹ giọng hỏi, lại nhìn đồng hồ.
Phác Trí Mân không chút suy nghĩ lắc đầu, kỳ thật đã đói bụng đến mau phát ra tiếng, giữa trưa bị kêu đến văn phòng anh, căn bản không ăn cơm trưa.
"Tôi đói bụng!" Kim Tại Hưởng trầm giọng nói, trừng mắt nhìn cậu, lại phân phó lái xe chở bọn họ đi nhà hàng anh thường đến ăn.
...
"Em không phải không đói bụng sao?"
Trong phòng ăn trang trí thanh nhã, Kim Tại Hưởng liếc Phác Trí Mân ở đối diện chính đang ăn được nồng nhiệt, anh uống nước, hướng cậu châm chọc.
Chính đang ăn mỳ ý, Phác Trí Mân ngẩng đầu, miệng nhét đầy mì sợi, hướng anh mắt trợn trắng, phình khóe miệng lại vẫn dính một chút sốt cà chua.
Một cái chớp mắt kia, anh cảm thấy được cậu lại vẫn thật đáng yêu, nhịn không được lấy ra khăn giấy, bàn tay vươn qua đi liền giúp cậu chùi hết.
"Coi bộ dạng ăn như hổ đói của em đi, có chút nào giống Thiếu gia nho nhã của một tập đoàn lớn đâu! So với mấy người ở nông thôn còn không bằng!" Độc miệng liền là độc miệng, cho dù lúc nào, anh cũng chưa từng quên châm chọc cậu!
Phác Trí Mân không nói được một lời, oán hận nhai thức ăn trong miệng.
"Em còn dám trợn mắt với tôi!" Kim Tại Hưởngm tức giận nói, cậu lập tức cúi đầu, tiếp tục ăn, giống như vợ nhỏ bị chồng ức hiếp.
Sau khi ăn được chút đồ ăn lót dạ, Kim Tại Hưởng mang cậu đi làm tạo hình.
Lo lắng vết thương phía sau lưng còn có thể chảy máu, Phác Trí Mân không thay quần áo, mặc luôn bộ quần áo trên người này, trang điểm nhẹ nhàng kết hợp cùng trang sức trang nhã, làm tóc xong, cùng Kim Tại Hưởng cùng nhau xuất hiện ở hiện trường tiệc tối từ thiện.
Vợ chồng bọn họ tay nắm tay xuất hiện, hiển nhiên dẫn tới oanh động không nhỏ!
Phác Trí Mân vốn nhìn quen trường hợp này, nhưng đêm nay hoàn toàn khác trước kia, bên người cậu có bạn nam đi cùng, mà còn là Kim Tại Hưởng, thật có chút khẩn trương rồi.
Sợ anh sẽ ở trường hợp công khai như vậy trả thù cậu, khiến cho cậu không chịu nổi.
Trước kia không phải chưa từng có.
Cậu thật cẩn thận, đề cao cảnh giác, cánh tay vẫn vòng cánh tay Kim Tại Hưởng, trên mặt vẫn chứa mỉm cười khéo léo.
Đi qua thảm đỏ, đi hướng sảnh lớn xanh vàng rực rỡ của yến hội.
"Bé xã, một hồi liền có người, em muốn gặp đó..." Kim Tại Hưởng thân mật dán tại bên tai cậu, cười nói, Phác Trí Mân cả người liền căng thẳng.
"Anh có thể buông tha cho tôi hay không, liền tính nghĩ muốn chỉnh tôi, cũng đừng tại trường hợp công khai như vậy..."
"Ư!" Cậu đè thấp giọng nói, lời còn không có nói xong, bị anh cắt ngang, "Biểu hiện thân mật một chút cho tôi! Phải gọi tôi là ông xã! Em dám không gọi, tôi sẽ cho em thấy hậu quả!"
Kim Tại Hưởng trên mặt chứa tươi cười ôn nhu, dán tại bên tai cậu, nhưng mà nói ra đều là lời cảnh cáo!
Gọi anh ông xã?
Phác Trí Mân toàn thân nổi cả da gà!
"Em lại bị điếc sao? Hiện tại kêu một tiếng, tôi nghe một chút!" Anh đè thấp giọng hỏi, tay phải ôm eo nhỏ của cậu, ngón tay ở ngang hông cậu nhẹ nhàng mà trêu chọc.
"Anh tới cùng muốn như thế nào?!"
"Gọi cho tôi!"
Tay Kim Tại Hưởng không yên phận ở trên eo cậu làm càng, thấp giọng mệnh lệnh.
"Ông... Ông... xã..." cậu nhỏ giọng, cứng ngắc, cà lăm kêu hô.
"Không đủ thân mật, quá cứng ngắc." Kim Tại Hưởng bất mãn nói.
"Ông... xã!" Cậu cắn răng thấp giọng nói, nhìn về phía Kim Tại Hưởng, đã thấy tầm mắt của anh chính đang rơi vào phía trước, cậu cũng nhìn qua.
Một bóng dáng quen thuộc, chỉ thuộc về Điền Chính Quốc.
Xong rồi, Kim Tại Hưởng lần này khẳng định lại "được" gây sự!
Phác Trí Mân ở trong lòng nghĩ như thế, nếu cậu có thể, thật muốn quay đầu liền đi!
"Bảo bối, chúng ta đi qua chào hỏi đi?" Kim Tại Hưởng nhìn cậu, cười tít mắt hỏi, nụ cười kia để cho Phác Trí Mân trong lòng càng thêm sợ hãi, thân thể không tự chủ được cứng ngắc.
"Bảo Bối, thân thể của em như thế nào lại cứng ngắt như vậy? Chẳng lẽ trong lòng có quỷ?" Kim Tại Hưởng vẫn đang cười tít mắt, một vẻ cùng cậu cực kỳ thân mật, hỏi.
Nói đến cùng, anh vẫn lại là không tin cậu cùng Điền Chính Quốcn là trong sạch!
Phác Trí Mân ảo não.
"Anh suy nghĩ nhiều, chúng ta đi chào hỏi đi, ông xã!" Phác Trí Mân trả lại cho Kim Tại Hưởng một cái mỉm cười đẹp ngọt ngào, nói.
"Ông xã" cái xưng hô này lần này kêu được dị thường dễ gọi, đến chính cậu đều có chút ngoài ý muốn!
Trước kia chưa từng kêu qua như vậy.
Trái lại anh, giả mù sa mưa kêu được cực kỳ thuận miệng.
Kim Tại Hưởng khóe miệng cũng vẽ lên một nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ, giống như thật muốn nhìn rõ xem cậu đối với Điền Chính Quốc rốt cuộc từng có cái gì!
Trong đám người, Điền Chính Quốc mặc toàn thân Tây phục màu xám đậm được cắt may thủ công, đường nét thẳng tắp, vải dệt bóng loáng, mái tóc được vuốt keo trơn bóng hất ra phía sau.
Kim Tại Hưởng dắt Phác Trí Mân, khóe miệng ôm lấy tia tươi cười đắc ý, một đôi con ngươi mát lạnh như có như không quét Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc cũng thấy được bọn họ, nhìn đến người đi theo bên cạnh Kim Tại Hưởng đêm nay chính là Phác Trí Mân, anh ta cực kỳ không ngờ đến.
"Eason, chúng ta đi Tần tổng bên kia..."
Người theo bên cạnh Điền Chính Quốc tham dự tiệc tối đêm nay một người phụ nữ trung niên, người phụ nữ kia có mái tóc ngắn nhìn cực kỳ tri thức, mặc một cái váy dài trắng ngà, xem ra khoảng bốn mươi tuổi. Đang cùng Điền Chính Quốc nói lời này, bị vợ chồng Kim Tại Hưởng đã đến cắt ngang.
Phác Trí Mân vừa mới không chú ý tới vị phu nhân đi bên cạnh Điền Chính Quốc, nhìn khuôn mặt của bà ta, cậu mơ hồ cảm thấy được, bà ta là Đổng Sự Trưởng tập đoàn Khang Diệp, quý bà La Kỳ.
"Điền tổng, chúng ta lại gặp mặt, thật sự là duyên phận a!" Kim Tại Hưởng giương giọng nói, âm thanh rất lớn, đưa tới ánh mắt không ít người.
Anh trời sinh như vậy, chúng tinh phủng nguyệt - sao quanh trăng sáng thiên chi kiêu tử, làm việc luôn luôn phách lối.
Cho dù biết đa số khách mời ở đây, hầu như biết hết chuyện xấu của Phác Trí Mân cùng Điền Chính Quốc.
"Kim tổng, hân hạnh! Phác tổng giám cũng đến đây! Tôi giới thiệu cho các vị!" Điền Chính Quốc nhất thời có chút hoảng hốt, lại nhanh chóng khôi phục trấn định, rộng rãi cười nói, nhìn về phía người phụ nữ trung niên bên cạnh.
La Kỳ đang nhìn đến Phác Trí Mân khi đó, tươi cười hơi cứng ngắc, cũng nhanh chóng khôi phục tự nhiên.
"Không cần giới thiệu, vị này nhất định là đại danh đỉnh đỉnh La phu nhân! Hân hạnh hân hạnh!" Kim Tại Hưởng vội vàng nói, âm thanh vẫn rất lớn, quay đầu nhìn về phía Phác Trí Mân ở bên cạnh mình.
"Bảo Bối, vị này chính là Đổng Sự Trưởng tập đoàn Khang Diệp, quý phu nhân La Kỳ, cũng là vợ...Điền tổng!" Kim Tại Hưởng đối với Phác Trí Mân giương giọng giới thiệu, giọng nói của anh không lớn không nhỏ, truyền vào trong tai rất nhiều người!
Ôi! Gì thế này~~
Hai chap một ngày luôn?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro