khó có được đơn độc độc ở chung

Cơn gió này cùng Kim Tại Hưởng đối với cậu hay nổi nóng một dạng, quả thực nói đến là đến. Chẳng qua, dự báo thời tiết sớm đã nói, thứ sáu có cơn bão tối nay đi ngang qua.

Liền tính bên ngoài gió thổi đến long trời lở đát, lốc xoáy hay vòi rồng gì gì đó, cậu cũng là phải đi, u lấy ra điện thoại di động, vừa đi vừa muốn gọi điện thoại, tại cửa, điện thoại bị Kim Tại Hưởng đoạt đi rồi!

"Muốn gọi điện thoại cho A Quốc của cậu? Để anh ta tới đón cậu?"

"Tôi gọi điện thoại kêu xe thuê! Còn có, tôi cùng Tuấn Chung Quốc căn bản là không có gì!"

"Không có gì? Không có gì cậu lại thân mật như thế? Năm đó cậu đều đã cùng anh ta bỏ trốn rồi! Không có gì cậu đêm nay sao lại chủ động muốn đi gặp khách hàng? Cậu sớm biết rằng anh ta về nước rồi đi!"

Còn tưởng rằng bão táp đã bình ổn, không nghĩ tới chỉ là vừa bắt đầu!

"Không nói? Lặng im rồi hả? Phác Chí Mân, tới cùng người nào cho cậu lá gan?!"

"Tôi không có lặng im, tôi nói cái gì anh cũng đều sẽ không tin tưởng, cho nên tôi cảm thấy được không nhất định muốn cùng anh giải thích, anh từ đầu hẳn không tin tưởng tôi!" Tóm lại, ở trước mặt anh, cậu làm cái gì, nói cái gì đều là sai!

Những lời này là lời cậu luôn giấu trong lòng, cũng là lần đầu tiên nói với anh lời trong lòng.

Vì cái gì khi nghe cậu nói những lời này khi đó, anh ở trong mắt cậu thấy được thành khẩn cùng với bất đắc dĩ, một cái chớp mắt kia, Kim Tại Hưởng là tin tưởng những lời này của cậu.

"Đây trách ai? Là do cậu trước kia một mực lừa gạt chúng tôi, cậu đem tín nhiệm cùng bảo vệ của tôi đối với cậu, trở thành tính kế! Phác Chí Mân, sở dĩ hôm nay cậu phải nhận lấy, đều là báo ứng cậu nên được!" Không thể bị cậu lừa gạt, Kim Tại Hưởng quyết tâm ngoan độc, tiếp tục nói móc, châm chọc cậu.

Kim Tại Hưởng bỏ lại những lời này xong liền đi phòng ngủ, cậu đi ra cửa muốn mở cửa, phát hiện cửa căn bản mở không ra, cậu ra không được.

Nhụt chí ngồi trên sô pha bên cạnh cửa sổ sát đất, bên ngoài bão giống như rất lớn.

cậu ôm gối ôm, ngồi ở kia, ngầm ngẩn người.

Nghĩ đến Tuấn Chung Quốc , nghĩ đến những lời Kim Tại Hưởng vừa mới nói, nghĩ thầm rằng đêm nay khẳng định là có người đối với Kim Tại Hưởng mật báo, chẳng thế thì anh hẳn không lập tức đi tìm.

Cái Kim gia này, mỗi người đều đã coi cậu như cái đinh trong mắt!

Còn về Tuấn Chung Quốc, anh ta có phải giống như Kim Tại Hưởng nói được không chịu nổi như thế hay không, cậu không quan tâm.

cậu cảm kích quá Tuấn Chung Quốc, hi vọng anh ta có thể có cuộc sống thật tốt.

Trong phòng đèn đột nhiên tắt ngúm, xung một mảnh tối đen.

Cái tên Kim Tại Hưởng này lại đang làm cái gì?!

Bên trong bóng tối, người đàn ông cầm trong tay một cái nến hương đi ra, Phác Chí Mân nhìn qua, anh mặc áo ngủ, giờ phút này, lại đốt sáng lên một cây, đặt ở trên bàn trà.

"Mất điện rồi." Anh nói xong, một bên ở trên ghế sofa ngồi xuống.

cậu còn tưởng rằng anh cố ý tắt đèn.

Ngẫm lại anh cũng sẽ không nhàm chán như thế!

Trong không gian yên tĩnh, chỉ có hai ngọn nến tản ra ánh sáng màu vàng nhạt, hai người ở trên ghế sofa ngồi cách xa nhau, mặt hướng tới cửa sổ sát đất khổng lồ.

Khó có được an tĩnh cùng đơn độc ở chung.

Trên người anh tỏa ra hương cỏ cây tươi mát do vừa mới tắm rửa xong, cùng hương vị trước kia một dạng, hương vị này, để cho lòng của cậu không lí do lại đau rồi.

"Ước muốn sinh nhật năm nay là cái gì?"

"A?"Anh đột ngột hỏi, cậu kinh ngạc, quay đầu nhìn anh, anh lại vẫn nhìn về phía tối như mực ngoài cửa sổ, trong ánh nến, cái quay mặt của anh cũng đẹp hoàn mỹ đến khiến người ta nín lặng.

Giờ phút này, anh là an tĩnh vô hại, không có ý tứ châm chọc cậu.

cậu cúi đầu, nhìn ánh sáng, "Nguyện vọng nói ra liền không linh rồi."

"A... Không nói tôi cũng đoán được, hi vọng sớm một chút ly hôn, cùng Tuấn Chung Quốc người hữu tình sẽ thành gia quyến thuộc!" Kim Tại Hưởng tựa vào ở trên ghế sofa, châm chọc mở miệng nói.

"Tôi không nghĩ như thế!" Phác Chí Mân buồn bực phản bác, nhìn ánh sáng, cậu giống như bị ma xui quỷ khiến đóng lại hai mắt, hai tay tạo thành chữ thập, để trán, thật sự là đang trang nghiêm ước nguyện.

Kim Tại Hưởng quay đầu - -

Trong ánh nến, nhìn cậu cúi đầu, tư thế chân thành cầu nguyện.

Anh rất tò mò, nguyện vọng thật sực của cậu là cái gì!

Mở mắt ra khi đó, đối diện là khuôn mặt của anh, một cái chớp mắt kia Kim Tại Hưởng, trên mặt không có ghét bỏ, tàn ác, xem ra ôn hòa mà mê người, lòng của cậu lại lần nữa rung động, lập tức xoay tầm mắt, nhìn về phía nơi khác.

"Phác Chí Mân, cậu có phải thích tôi hay không?" Người đàn ông không chút để ý đưa ra vấn đề, hung hăng chấn động lòng của cậu, mũi cậu chua xót, hốc mắt nóng lên.

"A... Làm sao có thể?!" Lấy nụ cười che dấu nội tâm chột dạ, cậu cười giễu phản bác.

"Không thích tôi, vì cái gì bò lên giường của tôi?" Đây là điều cho tới nay, anh nghĩ mãi không xong.

"Hư vinh a... Anh là người nối nghiệp Kim thị, bạch mã hoàng tử tuổi trẻ đầy hứa hẹn nhất ở thành phố Sùng Xuyên này, người nào cũng biết, gả cho anh, cũng giống như bay lên cành cao làm Phượng Hoàng, tôi đương nhiên cũng không ngoại lệ." cậu không phát hiện, Kim Tại Hưởng quả đấm đang âm thầm nắm chặt, phát ra thanh âm thanh thúy.

Hà tất đem sự thật của tất cả mọi chuyện trước kia cho anh xem, anh không trân quý, chỉ biết càng thêm vô tình nhục nhã cậu!

Nguyện ước sinh nhật của cậu là, hi vọng Mẫn Kha Nguyệt sớm một chút tỉnh lại.

"Gà rừng chung quy là gà rừng, bay lên ngọn cây, chỉ biết rước lấy càng thêm truyện cười!"

cậu không nói gì.

Thật lâu thật lâu, Kim Tại Hưởng từ trong thất thần khôi phục, trên sôfa bên cạnh, cậu đã ngủ thiếp đi.

Cái người không tim không phổi này!

Anh đứng lên, một vẻ muốn đi.

"Mẹ..."

Âm thanh yếu ớt kia, nhỏ như muỗi kêu, khiến anh dừng chân, căng thẳng cắn răng kiềm chế cỗ cảm xúc mềm lòng đang muốn trào ra.

"Tại Hưởng... Cứu em..."

"Phác..." Kim Tại Hưởng tức giận vọt tới trước mặt cậu, nghĩ muốn đem cậu lập tức kéo lên, không nghĩ tới, trên gương mặt cậu lại treo một bên nước mắt trong suốt.

Thừa nhận đi, Kim Tại Hưởng, mày thật sự yêu cậu ấy!

Tức giận mắng thầm chính mình một trận, anh lại cúi người, đem cậu nhẹ nhàng mà từ trong ghế sofa ôm vào phòng ngủ!

Blog của gạo chơi cá tháng tư lớn quá bị sụt like luôn :((
Trái tim tổn thương ghê á!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro