Trên người em còn chỗ nào tôi chưa nhìn qua?
Kim Tại Hưởng tới cùng không phải một người đàn ông vô tình đến thế, vuốt ve vết sẹo chằng chịt phía sau lưng cậu, lòng cũng giống chằng chịt rối loạn như vết sẹo kia, gắt gao nhăn nhúm cùng một chỗ.
Phác Trí Mân bởi vì hành động ôn nhu của Kim Tại Hưởng, lòng dần dần mềm mại, khóe miệng dương lên ý cười.
"Đã nói, không phải là vì anh rồi. Liền tính bởi vì anh, thì lại như thế nào?" Cậu cười nói, từ từ nhắm hai mắt, lòng tràn đầy chua xót.
Anh đối với cậu có phải còn có chút tình cảm thương tiếc hay không?
Dù cho một chút thôi cũng được.
Ví như là vì anh, trong lòng anh sẽ cảm thấy được chút cân bằng, ít nhất, ở trong lòng cậu, anh là có vị trí có phân lượng.
"Đi ngủ! Đừng nữa chọc tôi tức giận!" Kim Tại Hưởng trầm giọng nói, bức ép chính mình kiềm chế cảm xúc, cũng kềm kích thích chế đối với cậu.
Phác Trí Mân từ từ nhắm hai mắt, vùi đầu ở trong lòng anh, tham lam hít lấy hương vị trên người anh, hi vọng thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này, hi vọng giữa bọn họ khôi phục hài hòa đã từng. Cậu thật sự không nghĩ muốn cùng anh ầm ĩ, thật sự hi vọng cùng anh làm một đôi bạn dù là bình bình thường nhất cũng đủ rồi.
Là bạn bè, không phải vợ chồng, lại càng không là phải tình nhân.
Bởi vì uống thuốc cảm, cậu rất nhanh đi vào giấc ngủ, trong mộng, cậu ôm Kim Tại Hưởng mà cậu yêu thương, cảm giác được kiên định cùng ấm áp đã lâu không có.
Mà Kim Tại Hưởng ở trong mộng đối với cậu cũng cực kỳ ôn nhu, thương tiếc.
Thế giới chỉ có hai người bọn họ, không có Mẫn Kha Nguyệt, cũng không có Điền Chính Quốc, về tới lúc ban đầu.
Phác Trí Mân trước kia thi thoảng sẽ ảo tưởng, nếu Kim Tại Hưởng về sau không có quen biết Mẫn Kha Nguyệt, anh có thể lâu ngày sinh tình mà thích chính mình hay không?
Ảo tưởng rất tốt đẹp, hiện thực đối với cậu mà nói lại cực kỳ tàn khốc.
Cảm giác hạnh phúc đó khiến cậu ngủ rất ngon ngủ một giấc dài, vẫn ngủ thẳng giữa trưa ngày hôm sau, cảm mạo không hề chuyển biến tốt chuyển, ngược lại nặng thêm.
Kim Tại Hưởng là nghe An Lạp nói, Phác Trí Mân hôm qua trời xế chiều vốn đĩ đã nằm viện, cậu là mang bệnh tham gia bữa tiệc tối hôm qua.
Cái người quật cường này, vì cái gì đối với công việc dụng tâm như vậy?
Không phải đã xin từ chức sao?
Kim thị đối với cậu luôn luôn không ra sao, cậu vậy mà cúc cung tận tụy như thế!
...
Kim Tại Hưởng trở lại phòng khách sạn khi đó, Phác Trí Mân đã thức dậy, bộ dạng ngây ngô ngờ nghệch, sắc mặt tái nhợt, tóc tai tán loạn.
Nhìn thấy anh, mới có chút tinh thần, phòng bị bao quấn chặt chăn, bởi vì trên người cậu không mặt cái gì.
Nhìn dáng vẻ Kim Tại Hưởng xem ra cực kỳ mất hứng, mặc vẫn như cũ cực kỳ hưu nhàn, quần bó, áo sơmi, sau khi tiến vào liền đi đổ nước.
Phác Trí Mân muốn mở miệng nói chuyện mới phát hiện, cổ họng gần như hoàn toàn khàn khàn, nói không nên lời cái gì.
Kim Tại Hưởng bưng cốc nước đến gần, lấy thuốc cho cậu, cậu miễn cưỡng khởi động, uống thuốc rồi, một câu không thể nói nên lời, chỉ vào tủ quần áo, cậu nghĩ muốn mặc quần áo.
Kim Tại Hưởng giúp cậu mở ra tủ quần áo, từ trong ngăn kéo tìm một bộ đồ, một cái áo thun tay dài cùng quần jean.
Tiện tay để lên trên giường, Phác Trí Mân lại vẫn trốn ở trong chăn.
Kim Tại Hưởng biết, cậu thẹn thùng.
"Hừ... Trên thân em có chỗ nào tôi không thấy qua, làm màu cái gì, khẩn trương mặc vào, tôi muốn đi ăn cơm rồi!" Anh hừ lạnh, giọng điệu mang châm chọc, xoay người ra ngoài.
Phác Trí Mân vội vàng đem lấy vào trong chăn, bọc chăn, mặc vào.
Trong không khí phiêu đãng mùi hương cơ thể chỉ thuộc về cậu, nghĩ đến Phác Trí Mân đang thay quần áo, nhớ tới tối hôm qua thiếu chút nữa liền phát sinh quan hệ, Kim Tại Hưởng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, con ngươi càng lúc càng sâu, như là mực đặc nhuộm dần tối đen.
Sâu trong bụng dưới, có ngọn lửa đang rộn rạo muốn bùng cháy
Phác Trí Mân từ trong chăn chui ra, thấy Kim đưa lưng về phía chính mình, dứt khoát ngồi dậy, cầm lấy áo thun viền ren trắng mặc vào.
Kim Tại Hưởng xoay người khi đó, vừa lúc thấy dáng vẻ cậu da trắng nháy mắt nhiệt huyết sôi trào cuồn cuộn!
Phác Trí Mân mới vừa chui vào cổ áo thun, liền đối diện với ánh mắt nóng bỏng kia, "Lưu... Lưu manh!" Cậu nói so với giọng vịt đực vẫn còn khó nghe, hướng anh trách cứ.
Kim Tại Hưởng tức giận trừng mắt nhìn cậu, cậu mới lập tức mặc quần áo xong.
Anh nếu là lưu manh, đã sớm đem cậu ăn sạch rồi!
Kim Tại Hưởng ở trong lòng hừ lạnh.
Phác Trí Mân mặc quần jean, đi một đôi giày da đáy bằng, rửa mặt xong ra ngoài, đã htấy kim Tại Hưởng vẻ mặt không kiên nhẫn.
Cậu lại không muốn cùng anh đi ăn cơm, anh mắc gì phải không kiên nhẫn như vậy? Nếu gấp, liền đi đi!
Cậu ở trong lòng kháng nghị, ngoài mặt cũng không dám nói ra, cổ họng của cậu cũng nói không được nói, im lặng đi theo anh nhanh chóng ra khỏi khách sạn.
Kim Tại Hưởng đối với Bắc Kinh dường như rất quen thuộc, anh là lái một chiếc Wrangler biển số Bắc Kinh chở cậu đi một nhà hàng đồ Quảng.
Anh, cái con người này trước sau đều rất cường thế, hơn nữa ở trước mặt cậu, gọi cơm thời điểm cũng chưa hỏi cậu.
Lúc món ăn dọn lên thời điểm, câuh mới ý thức được, tất cả món anh gọi, đều là món cậu thích ăn.
Làm cho người ta cảm thấy được ấm áp hơn nữa chính là, anh lại vẫn tỉ mỉ gọi một phần tuyết lê chưng đường phèn giúp nhuận hầu nhuận phổi.
Ăn cơm thời điểm, anh vẫn lại là bộ dạng lãnh đạm khô khốc, giống như là không nghĩ để ý đến cậu, Phác Trí Mân cũng không nói chuyện.
Ăn xong tô cháo loãng đầy chất dinh dưỡng, cảm giác thoải mái hơn!
Bởi vì cùng anh không có gì để nói, cậu nhàm chán lướt di động, nhìn đến tin tức về vị Trương tổng tối hôm qua ý đồ phi lễ cậu khi đó, cậu nhíu mày.
"Anh thực sự đem công ty Trương Ngọc Cường thu mua rồi sao?!" Cậu nhìn Kim Tại Hưởng đối diện chính đang chậm rãi, tao nhã sủi cảo tôm, trầm giọng hỏi.
Vị trí của bọn họ ngồi ở cửa sổ, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trên người anh, anh mặc áo sơmi trắng, xem ra ôn nhuận vô hại, nhưng mà, ai có thể nghĩ đến, người đàn ông ở trước mắt cậu lại là một Diêm Vương có thể trong vòng một đêm, có thể để cho một công ty đóng cửa!
Kim Tại Hưởng nâng mắt, liếc Phác Trí Mân ngồi đối diện, khóe miệng nâng lên, "Em chẳng lẽ tưởng là Kim Tại Hưởng tôi chỉ là thuận miệng nói vui sao?" Anh châm chọc nói, cho dù thô ngữ từ trong miệng anh nói ra, cũng làm cho người ta không biết là thô tục.
Ý của anh là, anh nói được thì làm được!
"Vậy cũng không thể thật sự..." Phác Trí Mân cau mày, thì thào nói nhỏ.
Cảm thấy được Kim Tại Hưởng ra tay cực kỳ tàn khốc, cái tên Trương Ngọc Cường hiện tại khẳng định sắp bị ép đến phải tự sát đi?
"Hừ, Phác Trí Mân, thu lại chút lòng dạ đó của em đi! Đừng làm như mình là Bạch Liên hoa, cái tên họ Trương kia tối hôm qua thiếu chút nữa đem em cưỡng bức đó, em lại vẫn vì hắn thương xót?" Kim Tại Hưởng khinh bỉ nói, cũng không biết cậu là thật thiện lương, hay vẫn lại là giả vờ!
Anh lại bắt đầu nói lời ác độc rồi.
Phác Trí Mân không lại nói nữa, cậu mới không vì thứ cầm thú cặn bã kia mà thương xót, chẳng qua là suy nghĩ cho Kim Tại Hưởng mà thôi.
Anh lại vẫn là giống như hồi trước, không buông tha bất luận cái cơ hội gì nói móc, châm chọc cậu.
"Như thế nào không nói nữa?" Nhìn đến cậu không lên tiếng, anh cho rằng cậu tức giận, nhíu mày, không vui hỏi.
Liền tính cậu không vui, anh cũng không có khả năng dỗ giành cậu!
"Nói chuyện với anh, quả thực là tìm tai vạ." Phác Trí Mân thấp giọng phản bác một câu, đối với anh liếc mắt trợn trắng.
"Phác Trí Mân, lá gan em to rồi đúng không, còn dám đối liếc mắt trợn trắng với tôi!" Giống như đã không chỉ một lần, Kim Tại Hưởng không vui nói, kỳ thật cảm thấy được cậu như vậy, muốn so với Phác Trí Mân lãnh đạm như nước tồn tại giống cái máy một dạng kia đáng yêu hơn rồi!
"Tôi nào dám nha, tổng giám đốc đại nhân!" Cậu nói xong, nghịch ngợm lè lưỡi, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Kim Tại Hưởng khóe miệng không tự giác cong lên, "Khẩn trương ăn đi!" Nói xong, gắp gạch cua cho cậu.
Ăn cơm xong, đã là buổi chiều, trời vào hạ ở Bắc Kinh không oi bức giống Sùng Xuyên như vậy, sau giữ trưa đều đã rất nhẹ nhàng.
Kim Tại hưởng mang cậu đến dinh thự của anh ở Bắc Kinh, là Tứ Hợp Viện kiểu cổ, theo hiểu biết của cậu, Tứ Hợp Viện cổ xưa như vậy ở Bắc Kinh không nhiều lắm, giá trị, đương nhiên là, có tiền cũng không mua được.
Có thể thấy được vài năm nay anh đã trở nên càng Tài Đại Khí Thô rồi.
Kỳ thật Kim Tại Hưởng ở trong mắt cậu, cũng không phải một Phú Nhị Đại hoang dâm vô năng, vài năm nay, Kim thị dưới sự quản lý của anh, so với bốn năm trước, có thể nói là bước sang một tầm cao mới.
Kim gia hiện tại đã thuộc loại một trong những tập đoàn giàu có bậc nhất cả nước rồi.
Tứ Hợp Viện trống vắng không người, trong phòng không có mở điều hòa, nhưng lại có gió tự nhiên mát rượi.
Trong viện, có một gốc cây bạch quả già cành lá sum xuê, dưới tàng cây đặt một cái ghế nằm, còn có bàn đá cùng ghế đá.
Phác Trí Mân đầu tiên nhìn đến liền thích nơi này rồi.
Nơi này giống như là chốn bồng lại tiên cảnh quý giá còn sót lại giữa phố xá sầm uất bên ngoài.
Cậu ở dưới tàng cây ngồi xuống, Kim Tại Hưởng lại vào trong nhà, trở ra khi đó, phát hiện Phác Trí Mân ở trên ghế dựa ngủ thiếp đi.
Dưới bóng cây loang lỗ, làn da cậu trắng nõn thông thấu, xinh đẹp điềm tĩnh, khóe miệng gợi lên một tia nhợt nhạt ý cười, giống như đang mơ một giấc mộng đẹp.
Là mộng đẹp như thế nào, có thể để cho cậu ở trong mộng đều đã cười?
Kim Tại Hưởng đứng ở bên cạnh ghế nằm, nhìn cậu, âm thầm suy nghĩ, cúi người, đem thảm lông màu nâu nhạt phủ lên thân thể của cậu.
Phác Trí Mân thoải mái mà trở mình phía dưới, điều chỉnh tốt tư thế, không có mở mắt, tiếp tục ngủ.
"Không tim không không phổ, không chịu để tâm mà." Kim Tại Hưởng liếc cậu, thấp giọng nói một câu, ra khỏi Tứ Hợp Viện.
...
Phác Trí Mân tỉnh lại thời điểm, trong viện chỉ có cậu một người, lúc xế chiều, Kim Tại Hưởng không biết đi đâu, không ở trong phòng.
Cậu không tính toán tại chọc giận anh, công việc bên này bị Kim Tại Hưởng can thiệp, cậu tính toán ngày mai trở về Sùng Xuyên.
Cậu mới ra ngõ nhỏ, trợ lý Kim Tại Hưởng, Hứa Thành từ trên một chiếc xe đi xuống, anh ta lễ phép mời cậu lên xe, nói là Kim Tại Hưởng ở gần đây, bảo cậu đi qua đó.
"Phác tổng, đơn xin từ chức của người, đã bị Kim tổng bác bỏ, hẳn là đã gửi đến hộp thư của người rồi!" Hứa Thành ngồi ở ghế lái phụ, giương giọng nói.
Phác Trí Mân nhíu mày, "Không có khả năng đi? Đơn xin từ chức của tôi, vì cái gì bị anh ấy bác bỏ? Anh ấy vì cái gì phải làm như vậy?"
Hứa Thành quay đầu, hướng cậu mỉm cười.
"Kim tổng không nỡ để người rời khỏi Kim thị đi!" Hứa Thành cười nói.
Không có khả năng!
Phác Trí Mân ở trong lòng phản bác, ngoài mặt không nói cái gì, Kim Tại Hưởng anh lại muốn như thế nào làm khó dễ cậu đây?
Trong lòng cậu có phần không yên.
Xe tại cửa một căn nhà khác dừng lại, Phác Trí Mân xuống xe, dưới sự dẫn dắt của Hứa Thành, vào trong nhà.
"Kim thiếu, người đánh một vạn, một vạn nha!"
"Tôi đánh một vạn, em cho tôi cái ưu đãi gì?"
Phác Trí Mân bị Hứa Thành dẫn vào cửa nhà chính, vừa mới tiến vào cửa liền nghe được giọng phụ nữ trêu đùa cùng tiếng Kim Tại Hưởng vang lên đầy vẻ tà tứ, lập tức, liền nhìn đến Kim Tại Hưởng ngồi ở bàn mạt trượt, mặc áo sơmi trắng, bên cạnh anh một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh.
Ngồi cùng bàn còn có ba người đàn ông khác, các bên cạnh người đều đã kề một vị mỹ nữ, mà dung mạo ba người đàn ông kia đều đã cực kỳ làm cho người ta kinh diễm.
Cũng là người cậu không biết.
"Anh dâu! Anh dâu đến rồi!" Người đàn ông trẻ tuổi ngồi vị trí chủ nhà nhìn thấy cậu, lập tức đứng dậy, giương giọng hỏi.
Phác Trí Mân nhìn về phía anh ta, một tiếng "anh dâu" này kêu được cực kỳ châm chọc.
Cậu vẫn lại là lễ phép cười gật gật đầu.
Hai người dàn ông khác cũng đứng lên, một tiếng "anh dâu" kêu, chỉ có Kim Tại Hưởng, vẫn như cũ ngồi ở kia, há mồm ăn nho do người phụ nữ bên cạnh đút tới.
Đọc xong liền đi ngủ luôn nha! Để đỡ nghĩ đến mà muốn đọc chương tiếpㅋㅋㅋㅋ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro