chương 10: mami đại anh hùng

park bo gum có hơi sợ mami yu jimin, nhìn cô ấy quá hung dữ, không giống mami cậu lúc nào cũng cười hì hì.

mami yu jimin càng như vậy, park bo gum lại càng lo lắng cho em gái công chúa của mình hơn. cậu nghĩ, nếu em gái công chúa về nhà cậu ở thì tốt biết bao nhiêu.

như thế em gái công chúa sẽ có mẹ, có mami thích cười còn là một đại anh hùng nữa!

cho nên cậu vội vàng chạy vào nhà trẻ, tìm mami ra!

lúc này, tử thần số hai cũng vừa ra khỏi văn phòng. cô ta nói hết lời mới làm cho cô giáo tin rằng, cây lưỡi hái này là nhà bọn họ dùng để cắt đồ ăn, bị con trai lén lút cầm tới trường. còn cô ta chính là một phụ huynh nghiêm túc và có trách nhiệm, cô ta không hề biết chuyện này.

sau khi đổ hết trách nhiệm cho thằng con xui xẻo nhà mình, tử thần số hai yên lặng thu lại lưỡi hái nhỏ.

lúc đi ra, cô ta thấy thằng con xui xẻo của mình hùng hổ đi tới. nó thấy cô ta thì hai mắt tỏa sáng, lớn tiếng gọi ——

"mami, mami, mami nhanh đi với con!"

vừa nói vừa kéo góc áo cô ta.

tử thần số hai đang mặc bộ âu phục màu đen đắt đỏ. đây không phải quần áo bình thường cô ta sẽ mặc. cô ta chỉ mặc nó mỗi lần đến đón con trai, là trang phục tử thần chính thức của cô ta.

chủ yếu vì đây là nhà trẻ quý tộc, cô ta cũng không thể mặc đồng phục giao đồ ăn vàng chóe đến đón con trai mình được, đúng không?

là một cổ nhân, đương nhiên cô ta biết trẻ con loài người không phải đứa nào cũng là tiểu thiên sứ. cô ta không hề muốn con mình bởi vì có mami nghèo túng mà bị chế giễu.

lúc trước là vì nhất thời xúc động nên tử thần số hai mới đưa con mình đến nhà trẻ này, hiển nhiên cô ta cũng phải giấu vợ mình. chính bởi vì giấu vợ nên mỗi ngày đều là cô ta đưa đón con.

dù sao thời gian làm "cô gái giao đồ ăn" của cô ta cũng rất tự do. ngày nào vợ cô ta cũng làm đến chiều muộn, thỉnh thoảng còn phải tăng ca nữa.

tử thần số hai còn chưa kịp dạy dỗ thằng con xui xẻo của mình, thì đã bị nó kéo ra ngoài, còn vừa đi vừa nói: "mami của em gái công chúa đến rồi... mami, mami em ấy rất hung dữ, mami cứu em gái công chúa được không ạ?"

vẻ mặt tử thần số hai đầy chính khí nói: "đó là con của người ta, chúng ta là người tốt, không được cướp trẻ con nhà người ta..."

"nhưng mami em ấy là người xấu mà." park bo gum nói: "chỗ này của em gái công chúa còn bị thương nữa."

park bo gum vừa nói vừa sờ lên trán mình ra hiệu.

đương nhiên, tử thần số hai không có khả năng đi cướp con nhà người ta, bây giờ cô ta chỉ nuôi một đứa thôi đã đủ nhức đầu rồi.

có điều cũng không thể phá hỏng hình tượng đại anh hùng của mình trong suy nghĩ của con trai được, thế nên cô ta mở miệng nói: "vậy để mami đi tìm cô ấy, nói chuyện với chú ấy, để cô ấy không hung dữ với em gái công chúa của con nữa nhé?"

tử thần số hai bế park bo gum lên, nói.

lúc bọn họ nói đến đây, cô giáo cũng rời văn phòng đi ra cổng trường. vì an toàn của bọn nhỏ, cổng lớn chỉ mở một cánh cửa nhỏ vào lúc tan học. cổng là cổng sắt, cả trong và ngoài đều không nhìn thấy được nhau.

lúc tử thần số hai ôm con trai ra ngoài đã nghĩ trong đầu, hù dọa phụ huynh của đứa trẻ là chuyện dễ như trở bàn tay.

cô ta đã chuẩn bị tốt biểu cảm trên mặt. nhưng khoảnh khắc ra khỏi cổng, cô ta thoáng thấy người đứng trước cổng đang ôm một bé gái... kim minjeong? ! !

bé gái mặc một chiếc váy màu hồng, trên trán dán một miếng băng gạc, đang ôm kim minjeong nói chuyện không ngừng...

kim minjeong cảm thấy có ánh mắt đang nhìn cô, cô quay đầu.

tử thần số hai vốn đang ôm park bo gum, một giây sau liền ném park bo gum đi.

động tác này thuần túy là hành động bản năng. cô ta không thể để gia đình của mình bại lộ trước mặt kim minjeong được.

tử thần số hai cứng người.

thằng con xui xẻo bị ném cũng không chịu bất cứ ảnh hưởng nào. nó vững vàng đứng trên mặt đất, còn không ngừng kéo tay cô ta ——

"mami, cái cô đó kìa!"

"mami, mami nói nhanh lên đi, bằng không mami của em gái công chúa sẽ đi mất..."

không cần phải nói, cô bé mà kim minjeong đang ôm trong ngực chính là em gái công chúa mà park bo gum nói.

đáy lòng tử thần số hai giống như bị một vạn thần thú giẫm qua vậy.

kim minjeong nhìn thoáng qua park bo gum, lại liếc mắt nhìn tử thần số hai, lạnh giọng nói: "thật khéo."

hai chữ thôi, tử thần số hai liền biết kim minjeong đang nói cái gì. nếu là bình thường, cô ta nhất định sẽ chịu thua. tuy cô ta thường xuyên tìm kim minjeong để gây phiền phức, nhưng cô ta không ngốc, cô ta luôn nắm chắc mọi việc trong tay.

nhưng lúc này đây, thằng con luôn sùng bái mình đang ở bên cạnh, còn kéo góc áo cô ta ——

"mami, mami là đại anh hùng! mami nói với cô ấy đi, để cô ấy không làm chuyện xấu nữa đi ạ."

tử thần số hai cắn răng, nói: "con gái cô rất đáng yêu đấy, cô phải làm một người mami tốt."

trong nháy mắt đó, tử thần số hai cảm thấy mình xong đời rồi. mặc dù hiện tại cô ta đã là tử thần chính thức, nhưng ai cũng biết kim minjeong mới là tử thần chân chính, chẳng qua cô chỉ cần một chút thời gian mà thôi.

thật ra cô ta luôn mở miệng khiêu khích kim minjeong, nhưng cô ta chưa từng thật sự dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với kim minjeong.

nhưng ngoài ý muốn chính là, kim minjeong chỉ nhìn park bo gum đứng bên một lúc. khuôn mặt cô chẳng có xíu cảm xúc nào, thậm chí còn không vạch trần thân phận của cô ta để đả kích park bo gum luôn.

trái lại, cô bé mà kim minjeong ôm trong ngực thì đã tức đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, khóc nấc: "mami, mami, mami không phải mami xấu đâu! mami là mami đại anh hùng!" những kẻ xấu trong tv đều sẽ bị nhốt, mami bé không phải kẻ xấu đâu.

kim minjeong vỗ lưng cho con gái nhỏ, nhẹ giọng dỗ dành: "mami không phải mami xấu, mami là mami đại anh hùng. đừng khóc nữa, mami đâu có lừa con."

giọng kim minjeong mềm xuống, lúc nói lời này còn đưa mắt nhìn tử thần số hai. tử thần số hai lập tức ôm lấy park bo gum, mở miệng nói: "cục cưng đừng nói lung tung, cô này làm chung với mami, cũng giống mami đều là đại anh hùng."

kim minjeong quay đầu lại, đưa một tay lau nước mắt cho con gái: "con xem, mami có lừa con đâu, mami cũng là đại anh hùng mà."

park bo gum cảm thấy thật khó tin. tử thần số hai sợ con trai mình lại nói cái gì không nên nói vào lúc này, liền vội vàng chào tạm biệt kim minjeong.

tử thần số hai ôm park bo gum ra khỏi tiểu khu, thì mới thở phào một hơi, nhưng lông mày vẫn còn giật giật. cô ta đặt con trai trên đường, ngồi xổm xuống, nói: "cục cưng, chúng ta về lại trường cũ học nhé?"

hiện tại tử thần số hai lo rằng việc mình có gia đình sẽ bị lộ ra ngoài.

cô ta chưa từng báo cáo lên trên về gia đình của mình. nếu để kim minjeong biết cô ta có vợ con, đến lúc đó sẽ càng thêm phiền phức.

park bo gum hoàn toàn không biết nổi khổ của mami mình, vẫn còn nói ——

"mami, mami của em gái công chúa thật sự là đại anh hùng ạ?"

tử thần số hai bị chọc cho tức chết đến nơi rồi. cô ta nghiêm túc nói với con trai mình: "park bo gum, ngày mai con sẽ về trường cũ học! về sau không được phép nhắc đến em gái công chúa nữa!"

~~~

mami kim lần này siêu rồi, không phá hủy tín ngưỡng của một đứa bé.

~~~


park bo gum trợn mắt nhìn mami. cậu không muốn về trường cũ đâu, cậu muốn học cùng trường với em gái công chúa thôi.

tử thần số hai bị nhìn với ánh mắt như vậy, nhưng không hề có ý nhượng bộ, nói lại lần nữa: "park bo gum, mami sẽ không hại con đâu, sau này vẫn học ở trường cũ nhé?"

park bo gum nghiêm túc nói: "mami, con không muốn học trường cũ đâu."

cậu vừa nói vừa giật áo mami: "mami, con muốn bảo vệ em gái công chúa mà."

tử thần số hai muốn khóc luôn rồi. cô ta nhìn thằng con đang kéo áo mình, rồi ngồi xổm xuống. trên mặt cô ta vẫn là vẻ kiên nhẫn còn dùng giọng trẻ con nói: "cục cưng, con còn nhớ giấc mơ thật lớn của con không?" cô ta quyết định, phải cho đứa nhỏ này một đả kích trầm trọng thì nó mới không hành động hố mami nhiều lần như thế được.

park bo gum đương nhiên nhớ kỹ, cậu ra sức gật đầu, bi bô nói: "con muốn làm một đại anh hùng giống mami."

tử thần số hai thở phào nhẹ nhõm. cũng may, cậu không vì em gái công chúa mà quên mất giấc mơ của mình.

thế là cô ta lấy một tấm ảnh từ trong ví mình ra: "cục cưng, con còn nhớ cái hình này không. đây là hình tiểu nữ quỷ mà mami đã nói với con đó."

park bo gum gật đầu. ngày nào cậu cũng giám sát tiểu nữ quỷ kia, nhưng tiểu nữ quỷ kia không hề làm chuyện gì xấu. có đôi lúc nó sẽ hù dọa các bạn nhỏ, nhưng cậu đều ngăn lại rồi. ngày nào cậu cũng nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ của mình hết.

nhưng khi cậu chăm chú nhìn hình, tấm ảnh này là ảnh chụp của em gái công chúa mà!

cậu mở to mắt, nhìn về phía mami với vẻ khó tin.

lúc tử thần số hai nhìn thấy em gái công chúa của park bo gum vào ngày hôm nay, liền biết con trai mình nhận nhầm người rồi. có thể là vì tuổi cậu còn quá nhỏ, lại chỉ nhìn sơ sơ ảnh chụp, sau khi cậu đến trường thì tìm được một cô bé cho cảm giác rất giống, cậu liền cho rằng đối phương là tiểu nữ quỷ.

tử thần số hai thấy con trai mình kinh ngạc liền nói: "mami đổi trường cho con là vì không muốn con thương tâm. con xem em gái công chúa như bạn tốt, nhưng thực tế con bé ấy lại không nói cho con biết con bé là tiểu nữ quỷ."

tử thần số hai vỗ vai con trai mình, tựa như đang an ủi con trai bị phản bội. cô ta nói tiếp: "chúng ta là anh hùng nên phải đối mặt với lựa chọn, là làm anh hùng hay là từ bỏ người bạn tốt nhất của mình. con còn quá nhỏ, cho nên mới cảm thấy buồn, chờ con trưởng thành thì sẽ hiểu."

park bo gum đấu tranh: "mami, có lẽ là mami nhận nhầm rồi... em gái công chúa không phải tiểu nữ quỷ đâu ạ. mami, không phải ba nói mami em ấy là đại anh hùng ư?"

tử thần số hai nói: "đó là vì mami bé không phải mami ruột, bé họ yu, mami bé họ kim, sao có thể là mami ruột được chứ?"

nhận được đáp án này, cả người park bo gum còng xuống, tựa như gặp phải vấn đề khó khăn nhất trong đời. cậu cúi đầu, khó chịu muốn hỏng rồi.

em gái công chúa là tiểu nữ quỷ ư...

tử thần số hai nhìn bộ dạng này của thằng con xui xẻo nhà mình, cảm thấy hơi giống những anh hùng trong phim, đều phải đưa ra lựa chọn. cô ta vừa buồn cười lại vừa chua xót.

park bo gum bước những bước nặng nề. cậu cúi đầu bước được hai bước, liền giống như không đi nổi nữa. cậu ngồi xuống cạnh bồn hoa, tay nhỏ đặt trên đầu gối.

cậu ngẩng đầu nhìn nắng chiều, thở dài, âm sữa vừa uể oải lại nặng nề ——

"con tưởng rằng... con tưởng rằng bọn con có cả đời..."

buồn cười quá, bây giờ không thấy chua xót nữa, chỉ thấy buồn cười thôi.

tử thần số hai thật muốn ôm bụng cười con trai mình, chủ yếu là vì cái cảnh này, lại do một đứa bé làm thật sự quá khôi hài đi.

nhưng cô ta phải nhịn. mặc kệ trong đầu cô ta có định làm mami tốt hay không, thì ở ngoài nhất định phải làm rồi.

tử thần số hai đi theo cũng thở dài, ngồi cạnh an ủi cậu: "thế giới này chính là như vậy, luôn không thể như con mong muốn. con chung quy vẫn phải lựa chọn."

mắt park bo gum bắt đầu ướt át, nhìn về phía mami: "mami, trước kia mami cũng phải lựa chọn như thế này ạ?"

tử thần số hai: "..." không, bọn trẻ các con mới cần lựa chọn, người lớn chúng ta đều là thích thì nhích.

đương nhiên, lời này không thể nói ra được. tử thần số hai khẽ thở dài một hơi, sau khi làm đủ tư thế thì nói: "cũng từng có, lúc trước mami cũng như này. thế nhưng người làm anh hùng như chúng ta, phải vì lợi ích của toàn nhân loại mà từ bỏ chút tình cảm của mình, nếu không thì làm sao xứng với cái tên anh hùng được chứ?"

tử thần số hai nghĩ trong lòng, về sau cô ta có thể đi làm đa cấp được rồi.

park bo gum dạ một tiếng, nói: "mami, mami yên tâm đi ạ, con sẽ vì lợi ích của toàn nhân loại mà đưa ra lựa chọn chính xác."

"nhưng mà, em gái công chúa... cần con." cậu bé quay đầu, nói với mami mình.

người cậu nho nhỏ nhưng lúc nói lời này, lại giống như đã trưởng thành, như một đại anh hùng, nhớ mong em gái công chúa của mình.

tử thần số hai hoàn toàn không lùi bước: "nhưng em gái công chúa là tiểu nữ quỷ, con là đại anh hùng. nếu con ở cùng với em gái công chúa, con sẽ không được làm đại anh hùng nữa đâu."

park bo gum nhìn mami, vành mắt lập tức đỏ lên. trong suy nghĩ của cậu bé, đây chính là giấc mơ cả đời, cậu nằm mơ cũng mơ được làm một đại anh hùng như mami vậy.

tử thần số hai: "..." trước đó còn cảm thấy buồn cười, hiện tại lại thấy lòng chua xót. nhất định là khả năng miệng lưỡi của mình quá mạnh, tự mình hố mình rồi.

"chúng ta về thôi, mẹ đang chờ chúng ta về ăn cơm ở nhà." tử thần số hai nói.

park bo gum vươn cánh tay: "mami, mami ôm con đi, con cảm thấy không còn sức để đi nữa."

tử thần số hai sửng sốt. khi con người ta rất khổ sở thì toàn thân sẽ vô lực, trẻ con cũng thế.

cô ta đột nhiên thấy tim mềm nhũn. đây là con trai cô ta, lại còn ỷ lại vào cô ta, cô ta có quá tàn nhẫn rồi không?

khác với cặp mẹ con bị mây đen phủ đầu kia, yu jimin vui vẻ sắp hỏng rồi.

yu jimin xác định được mami bé là đại anh hùng, liền rất vui mừng. bé không để mami ôm mà tự mình nhảy nhảy nhót nhót, vừa chạy vừa hét ——

"mami, mami, mami nhanh lên đi ạ!"

nhóc con đã biết mami mình tốt nhất, lợi hại nhất, nhưng được người khác thừa nhận thì càng thêm vui vẻ!

mami bé cũng là một đại anh hùng, đại anh hùng giống như mami đại anh hùng của park bo gum!

trên mặt yu jimin đầy vẻ kiêu ngạo, bé kéo tay mami, hận không thể lập tức về nhà!

"mami, chúng ta về nhanh lên! phải về nhanh lên ạ!"

kim minjeong thấy khó hiểu, sao nhóc con lại vui đến thế, vì vậy cô ngờ vực hỏi: "tại sao phải về nhanh?"

yu jimin nói như chuyện đương nhiên: "bởi vì con muốn tặng quà cho mami ạ!"

kim minjeong càng khó hiểu: "quà gì?"

yu jimin nói: "mami về nhà sẽ biết mà!"

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro