chương 11: kết bạn

ngày hôm sau là chủ nhật, ánh mặt trời chói chang. ăn sáng xong, mặc dù kim minjeong không muốn nhưng cô vẫn phải ra ngoài đi làm việc của mình.

hôm nay nhóc con rất vui. bé ôm áo choàng màu hồng, sau khi nhìn mami mặc vào thì vui vẻ vẫy tay: "tạm biệt mami!"

trong mắt kim minjeong đầy ý cười, cô cũng không chê cái áo choàng này không hề xứng với mình. sau khi cô rời phòng sách, mới cởi nó ra.

công việc của cô vẫn như trước đây. đơn giản là đợi loài người tử vong, rồi thu linh thể. nhưng ngoài ý muốn, cô lại gặp tử thần số hai ở đó.

trước đây hai người cũng xem như có ký kết ngầm với nhau. lúc đối phương nhận nhiệm vụ, thì người kia không được nhúng tay vào.

lần này kim minjeong nhận nhiệm vụ, tử thần số hai cũng xuất hiện. hai người đều mặc âu phục màu đen đặt riêng, đứng trên cầu.

tử thần số hai thấy kim minjeong hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện, cô ta cũng không thấy ngoài ý muốn, từ lần đầu tiên cô ta biết đến vị thần này, dường như ngoài làm nhiệm vụ ra, thì cô chỉ nghiên cứu quy luật sinh tử.

theo cô ta thấy, mặc dù kim minjeong đã lăn lộn ở nhân loại mấy năm, nhưng trên thực tế, cô lại càng giống một chương trình máy tính được thiết lập sẵn hơn.

cho nên, khi tử thần số hai nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của kim minjeong, cô ta liền khẳng định cô lại đang tiến hành nghiên cứu trong đầu.

trên thực tế, kim minjeong im lặng đứng bên, nhưng trong đầu đều là cảnh con gái bé bỏng của mình nhảy lộc cộc từ tầng một lên tầng mami, lại nhảy lộc cộc từ tầng mami xuống tầng một. chắc chắn bé sẽ nói mami lại đi làm. . . ngày nào mami cũng bận hết. . .

chỉ được một lúc, cô liền gửi tin nhắn cho bóng đen ở nhà ——

"bây giờ yu jimin đang làm gì?"

"bé đang ghép hình công chúa ạ."

cô biết trò ghép hình công chúa này, là đồ chơi của một bạn học cho yu jimin để bé chơi. lần nào yu jimin cũng không ghép hết, dù sao nó cũng có tận mấy chục miếng.

một lát sau, bóng đen lại gửi tin nhắn —— "bé nói chờ mami về ghép chung."

kim minjeong cũng muốn giúp yu jimin ghép hình. rốt cuộc tử thần số hai bên cạnh cũng không chịu được sự yên tĩnh chết chóc này, nên cô ta mở miệng: "này, thật ra thì chúng ta cũng đâu có thù hằn gì lớn lắm. . ."

kim minjeong không có phản ứng. tử thần số hai chỉ thấy xấu hổ, vô cùng xấu hổ. nhưng kim minjeong đột nhiên nhớ tới con gái, cô nhớ con gái nói muốn cô tìm được bạn bè, thế là cô nói —— "về sau cùng đến nhà trẻ đón con đi."

tử thần số hai ngạc nhiên, tại sao lại đột nhiên nói đến việc này?

mà đúng lúc này, người đàn ông bên kia cũng đã nhảy xuống sông. kim minjeong xác định linh thể đã vào app xong, liền xoay người rời đi. cô căn bản không nhìn tử thần số hai thêm một lần nào.

thông đạo của kim minjeong đặt trong phòng sách. lúc trở lại phòng sách cô nghe thấy tiếng cười bên ngoài vườn trái cây. kim minjeong thay một bộ quần áo, rồi đến bên bệ cửa sổ. hôm nay trời rất nắng, hơi chói mắt. cô nhanh chóng nhìn thấy con gái bé bỏng đang đứng dưới cây vải. trên đầu bé đội mũ che nắng, bóng đen đã dựng cho bé một cái thang bên cạnh, để bé có thể đứng trên đó hái quả trên cây.

kim minjeong xoay người, mở cửa phòng ra. cô thấy trước cửa phòng có để mấy cành vải. bởi vì để dưới đất, nên cô vừa nhìn đã biết là ai để. bên kia, cô nghe ra nhóc con đang cầm một cành đầy quả vải chạy về đây. ma xui quỷ khiến thế nào, kim minjeong lại trốn sau cửa phòng. nhóc con cũng nhanh chóng chạy đến nơi ——

"cốc cốc cốc —— cốc cốc —— "

không phải nhóc con đang gõ cửa, mà bé đang tạo ra tiếng gõ cửa.

"mami vẫn chưa về, vậy thì để ở đây trước, chút nữa sẽ ăn chung với mami."

bé yu jimin để cành vải ở cửa phòng, sau đó nhảy chân sáo chạy ra ngoài, chuẩn bị đi hái tiếp.

kim minjeong gọi bé ở phía sau: "cục cưng, mami về rồi!"

đã từng, tử thần tiên sinh đã từng vô số lần thắc mắc, tại sao cha mẹ nhất định phải dùng cách gọi này để gọi trẻ con loài người?

bây giờ cô lại cảm thấy, chỉ hai chữ cục cưng này mới xứng với con gái đáng yêu của cô.

yu jimin quay đầu lại, thì thấy mami mình. bé dùng cái mũ che nắng để đựng mấy quả quýt nhỏ. bé giơ tay nhỏ đang cầm mũ che nắng lên, cười đến híp cả mắt, vui vẻ ồn ào: "mami, mami, ăn quả quả, nhiều quả quả lắm nha!"

~~~

"hôm nay chị gặp phải một khách hàng có tính cách rất tệ, cãi nhau ầm ĩ một trận cho nên về hơi trễ."

một bên khác, tử thần tiên sinh số hai về đến nhà, liền cởi cái áo khoác của bộ đồng phục màu vàng mà cô ta vừa mới mặc vào ra. cô ta vừa nói vừa đi vào trong. cô ta không hề biết vị khách hàng có tính cách rất tệ trong miệng cô ta, lúc này đang được con gái cưng lên tận trời.

đương nhiên, đối với loại chuyện "cưng lên tận trời này", tử thần số hai không thể bị cảm động lây. bởi vì cô ta vừa vào nhà, liền thấy con trai đáng thương đang ngồi xổm trong góc —— lúc này, con trái ngốc của chủ nhà quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "mami, con không có bán đứng mami đâu."

trái tim của tử thần số hai đập thình thịch. sau đó cô ta thấy vợ mình đi vào từ ban công —— tử thần số hai đi nhanh qua: "làm sao vậy, park bo gum lại chọc giận em à?"

mẹ park im lặng, đặt một chiếc đồng hồ màu vàng vào lòng bàn tay chồng mình, nước mắt rơi lộp bộp —— "lúc em giặt quần áo cho chị thì thấy nó rơi ra."

tử thần số hai sờ lên tay cô: "tại sao lại tự mình giặt quần áo, em cũng đâu phải không biết em mà giặt quần áo bằng tay thì sẽ bị tróc da."

tay của vợ lạnh buốt, bây giờ bởi vì bị dị ứng mà đỏ rực, khiến tử thần số hai đau lòng muốn hỏng rồi: "đặc biệt mua máy giặt là vì để em khỏi giặt tay mà."

mẹ park càng khó chịu: "chị nói xem, ở đâu chị có cái đồng hồ này?"

cuộc đời này cô chỉ thích đúng một người. lúc tốt nghiệp đại học, cô không do dự mà bên cạnh cô ta. tất cả bạn bè đều nói cô điên rồi, cảm thấy cô chỉ là một thiếu nữ chưa trưởng thành mà thôi.

nhưng cô vẫn kiên trì. dù cô ta không có bằng cấp, cũng không có bản lãnh kiếm tiền, nhưng cô ta lạc quan thiện lương lại yêu cô. sau khi bên nhau, bởi vì chuyện không lấy chồng mà cô phải chịu rất nhiều tủi thân, nhưng cô không hề hối hận.

thế nhưng bây giờ cô khó chịu muốn hỏng rồi —— "cô. . ." mẹ park bo gum cũng chính là bae suzy nghẹn ngào nói: "có phải lúc chị đi giao hàng đã ăn trộm của người khác không."

đồng hồ này không phải thứ rẻ tiền, đương nhiên cũng không thể nào nhặt được trên đường. cô vừa lấy ra, con trai đã sợ hãi trốn dưới giường, không dám đi ra. cô vất vả lắm mới lôi cậu ra được, cậu còn hung hăng nói: "không phải mami trộm, không phải mami trộm."

bae suzy bắt con trai úp mặt vào tường suy nghĩ, trong lòng thì khó chịu muốn hỏng rồi. tử thần số hai nghe thấy vậy liền đau lòng, lại lau nước mắt cho vợ: "đừng sợ, thật sự không phải ăn trộm mà."

lúc trước mỗi lần cô ta đeo đồng hồ, thì về nhà đều tháo ra. hôm qua về, vì cô ta mãi suy nghĩ về việc ở trụ sở nên thuận tay đặt trong túi.

tử thần số hai nói tiếp : "yên tâm đi, chị đâu có ăn trộm. đồng hồ này là của bạn chị. lúc trước nó bị hư nên chị mang về sửa giúp. em không tin, thì cô gọi cho cậu ấy nhé."

mà bây giờ, cô ta chỉ có thể gọi điện thoại cho một người. không đúng, phải nói là một vị thần.

tử thần số hai chỉ có thể hy vọng vợ cô ta thấy cô ta không có vẻ chột dạ, sẽ bỏ qua cho cô ta. . .

quả nhiên, cô ta vừa lấy điện thoại ra để gọi thì lập tức liền bị ngăn lại: ". . . thôi đừng, chị gọi điện nói với cô ấy như thế, không chừng sẽ bị cô ấy nhìn với ánh mắt khác lạ đấy."

dù sao bị vợ mình nghi là kẻ trộm, cũng là một chuyện hết sức mất mặt. bae suzy vội vàng nói: "em tin chị mà."

chỉ là, bae suzy vẫn chưa quên một chuyện: "đúng rồi, sao bo gum lại nói không phải chị trộm?" kiểu câu như thế rất dễ khiến người ta hiểu lầm. nếu không phải cô nghe được câu này của con trai, cô sẽ không thể nghĩ tới phương diện này.

tử thần số hai nhìn con trai đang ngồi trong góc phòng, bèn sát lại nói nhỏ vào tai vợ: "chắc nó tưởng chị là đại anh hùng cướp của người giàu chia cho người nghèo. trong đầu cu cậu thường xuyên có những suy nghĩ kỳ kỳ quái quái, việc này rất bình thường."

bae suzy vỗ vai cô ta: "mà từ hôm qua tới giờ cu cậu đều không vui."

tử thần số hai nghĩ, lát nữa sẽ nói cho cu cậu nghe một tin, nghe xong cu cậu sẽ vui lên thôi.

nhưng cô ta còn chưa kịp mở miệng, con trai cô ta đã kéo cô ta sang phòng bên cạnh, hết sức thận trọng mở miệng: "mami, mami, con nghĩ kỹ rồi."

"gì hả?"

"bây giờ con vẫn là trẻ con, trước tiên con cứ bảo vệ em gái công chúa đã. chờ em gái công chúa trưởng thành, con sẽ dẫn theo em ấy cùng đi bảo vệ những người khác." thằng nhóc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

tử thần số hai hơi sửng sốt. con mình thì mình hiểu, nên hiển nhiên cô ta cũng biết con cô ta có bao nhiêu gấp gáp với việc làm anh hùng. cô ta vẫn cảm thấy dù hai đứa trẻ có quan hệ tốt đến đâu, thì có thể kéo dài trong bao lâu chứ. chắc chắn không dài lâu như giấc mơ của bản thân được.

ai mà ngờ, con trai cô ta lại vì một con bé mà từ bỏ giấc mơ của nó chứ? Không được, không được, mình quá nhập vai rồi. tử thần số hai lắc đầu, nhanh chóng thoát khỏi quan hệ rắc rối phức tạp ấy. cô ta nhìn con mình: "nếu có một ngày, những bạn nhỏ khác đều trở thành đại anh hùng, còn con lại không phải đại anh hùng, thì phải làm sao đây?"

park bo gum mím môi, trên khuôn mặt trẻ con xuất hiện sự kiên định: "trước đây mami đã từng dạy con, một khi đã chọn thì không được hối hận."

park bo gum vỗ lồng ngực nhỏ của mình, nói như một người đàn ông, cậu bảo đảm: "khi còn nhỏ, con nhìn thấy người khác ăn kẹo nhưng vẫn không hối hận mà chọn lưỡi hái. thì về sau, cho dù con thấy người khác đều đã thành đại anh hùng, thì cũng sẽ không hối hận vì đã bảo vệ em gái công chúa đâu ạ."

đột nhiên, tử thần số hai không muốn đồng ý với đề nghị của kim minjeong nữa. cô ta lại càng không muốn con trai mình tiếp xúc quá nhiều với yu jimin.

đứa bé kia sẽ chết.

nếu hai đứa làm bạn tốt, vậy đến lúc yu jimin không còn nữa, con trai ngốc nhất định sẽ rất buồn. tử thần số hai càng nghĩ càng cảm thấy bọn chúng không hợp làm bạn với nhau.

"park bo gum là bạn tốt nhất của con, cho nên con sẽ mang cho cậu ấy mami quả quýt." tay yu jimin quá nhỏ, nên mỗi lần chỉ có thể cầm được một quả quýt. bé đếm ra mami quả quýt rồi bỏ vào cặp, sau đó nói với mami: "cô giáo con nói, muốn làm bạn với người khác thì phải học được cách chia sẻ, biết chia sẻ với người khác thì mới có bạn tốt nha."

mặc dù park bo gum từng nói mami bé không tốt, nhưng về sau park bo gum sẽ biết mami bé là mami đại anh hùng. yu jimin còn muốn, đến lúc đó sẽ nói mami park bo gum dẫn mami bé đi chơi chung. cho nên đáng lẽ bé phải giận, nhưng về sau sẽ không giận nữa.

mami tử thần ở bên cạnh nhìn bé lựa những trái quýt tươi mới, bắt đầu nói sẽ chia quýt cho ai —— "tiểu minju cũng là bạn tốt của con, nên sẽ cho tiểu minju hai quả quýt, một vải vải. . ." bé còn chưa biết nói quả vải.

bé yu jimin vừa nói vừa bỏ vào trong cặp, cuối cùng cái cặp đã đầy ắp.

sau khi yu jimin chất đầy cặp sách của mình, bé lại chạy lên tầng, còn vừa chạy vừa nói: "mami ngồi đó đừng đi đâu nha, chờ con xuống đó!"

một lát sau, yu jimin đi xuống, bé đang ôm cái cặp công văn một cách khó khăn ——

"mami, cặp sách của mami!"

kim minjeong nhận lấy: "hả?"

"mami, con vừa nói với mami rồi mà. chúng ta phải học cách chia sẻ, nên sẽ chia những quả quả này cho mọi người cùng ăn ạ."

kim minjeong đại nhân nhìn đống quả mà yu jimin vất vất vả vả hái về, sau đó lắc đầu.

yu jimin thấy mami vẫn chưa học được cách chia sẻ, thế là bé thở dài một hơi như bà cụ non, học giọng điệu của cô giáo, bi bô nói: "mami, mami như thế là không tốt đâu. chúng ta phải chia sẻ thì mới có bạn tốt chứ ạ. mami cho người ta một quả quýt, người khác có thể sẽ cho lại mami một quả táo đó. thế thì chúng ta vừa có quýt lại có thêm táo nữa."

kim minjeong: ". . ." nhưng cô có cả một vườn trái cây rồi, thì thèm gì quả táo nhỏ của người khác.

yu jimin vừa đưa cho mami cái cặp công văn màu đen để đựng quả, vừa đếm: "một quả. . . hai quả. . ."

"mami, mami có thể kết thật nhiều bạn rồi nha!" bé yu jimin vui vẻ nói.

~~~


sáng hôm sau, yu jimin được mami đưa đi nhà trẻ. đương nhiên, cái cặp nhét đầy hoa quả kia là do kim minjeong xách. yu jimin vốn định tự đeo, nhưng nó quá nặng. bé đeo cặp vào thì không bước nổi một bước, bắp chân còn run run.

kim minjeong nhìn thấy thì vừa buồn cười lại vừa đau lòng. cô vội vàng xách cặp sách lên. lần này yu jimin còn định để mami mặc áo choàng nữa ——

"mami phải mặc choàng choàng chứ, như vậy mọi người đều biết mami là đại anh hùng nha!" yu jimin đang rất phấn khích nên lúc nói hai chữ áo choàng không được tròn, liền thành choàng choàng.

kim minjeong suy nghĩ rồi nói: "nhưng cô giáo đã nói, không được mặc choàng choàng trước mặt người ngoài mà."

mami tử thần có nghe nhóc con nói chuyện nên đương nhiên cô biết, trong suy nghĩ của bé, lúc bọn cô đi làm sẽ là một nhóm mami ngồi trong một phòng lớn, sau đó cô giáo sẽ đến và cho bọn cô đi làm.

trong tưởng tượng của nhóc con, đi làm cũng giống đi học. chẳng qua, nhóm trẻ con thì đi học, còn nhóm người lớn sẽ đi làm.

quả nhiên, mami kim minjeong vừa nói như vậy, yu jimin lập tức tin ngay. nếu là lời của cô giáo, thì phải nghe theo nha, vậy không để mami mặc choàng choàng đưa bé đi nữa.

kim minjeong vẫn mặc âu phục đen. chỉ là, lần này đưa người đến nhà trẻ, lần đầu tiên kim minjeong chào hỏi cô giáo ——

"ngày hôm qua yu jimin có hái ít trái cây trong vườn nhà, nên có đeo một cặp đến trường, nói là muốn chia cho các bạn." kim minjeong vừa nói vừa đưa cái cặp trướng phình cho cô giáo.

cô giáo thấy mami yu jimin cười thì vô cùng ngạc nhiên. cô ta nhận lấy cái cặp rồi khen yu jimin: "yu jimin là một bé ngoan biết chia sẻ!"

thế là, kim minjeong liền thấy con gái cô phấn khởi đến mức ngẩng đầu ưỡn ngực, đi nhanh vào trong.

kiêu ngạo muốn hỏng rồi.

kim minjeong quay đầu đi, thì thấy cậu bé park bo gum cũng đang ngẩng đầu ưỡn ngực.

park bo gum đeo cặp sách nhỏ màu xanh lam, chạy bình bịch đuổi theo ——

"em gái công chúa!"

yu jimin quay đầu. bé thấy anh trai park bo gum, cậu đang cười đến là vui vẻ. yu jimin như bị lây nhiễm, cũng cười theo.

"park bo gum!"

"em gái công chúa!" park bo gum vươn bàn tay núc ních dắt tay em gái công chúa của mình.

theo park bo gum, sở dĩ cậu có thể tiếp tục học ở nhà trẻ này với em gái công chúa, có thể tiếp tục bảo vệ em gái công chúa, là bởi vì cậu đã hứa với mami rất nhiều việc. hơn nữa, trong một thời gian rất dài, cậu sẽ không được làm đại anh hùng nữa.

bởi vì mami đã bắt cậu chọn làm đại anh hùng hay bảo vệ em gái công chúa, cậu đã chọn bảo vệ em gái công chúa rồi.

nhưng cậu sẽ không nói bất kỳ chuyện nào trong những chuyện này với em gái công chúa. cậu không muốn em gái công chúa buồn đâu.

park bo gum nắm tay em gái công chúa, nói: "em gái công chúa, về sau anh sẽ luôn bảo vệ em."

yu jimin nhìn bạn tốt của mình, nói: "em không muốn anh bảo vệ em đâu, mami em sẽ bảo vệ em mà."

park bo gum cũng không giận: "vậy anh cũng bảo vệ em."

kim minjeong và tử thần số hai đã nghe thấy tất cả: "..."

tử thần số hai nghĩ. nhà trẻ bây giờ đều ngược tâm thế này ư? con trai ngốc à, con nhìn con xem. con vì em gái công chúa mà từ bỏ cả giấc mơ làm đại anh hùng, nhưng người ta đâu có cảm kích.

phải cười thế nào mới tính là mami tốt bị con trai làm khó xử đây?

tử thần số hai im lặng tự hỏi câu này, cuối cùng ra được một kết luận, cô ta không cười thì tốt hơn.

dù sao con trai cô ta cũng mới vừa nắm tay con gái người ta đi vào trong.

tử thần số hai quay đầu. cô ta phát hiện kim minjeong người ta không hề có loại tư tưởng không thuần khiết giống cô ta. giữa trẻ con với nhau, dù chúng có nắm tay cũng không tồn tại thứ gọi là chiếm tiện nghi, nên kim minjeong đã rời đi.

tử thần số hai rất mừng. ngay sau đó, cô ta cảm giác có thứ gì đó màu đen đập tới. tử thần số hai cũng chính là park chaeyoung liền phản xạ có điều kiện đón lấy.

thì ra là một cái cặp công văn màu đen phồng lên, còn rất nặng. là kim minjeong ném cho cô ta.

park chaeyoung cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ là quả bom/túi bom?

suy đoán đến đây cô ta liền mất bình tĩnh ngay. park chaeyoung vội vàng xách cái cặp màu đen chạy về một hướng khác. dù sao nơi này cũng là cổng nhà trẻ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cô ta không gánh nổi trách nhiệm đâu.

park chaeyoung càng nghĩ càng sợ hãi, vừa chạy vừa kinh hồn bạt vía. cuối cùng cũng dừng lại ở cây cầu ven sông, cô ta đặt cái cặp màu đen ở ngoài cây cầu, sau đó thận trọng mở nó ra. cô ta đã chuẩn bị tâm lý xong, nếu thấy thứ nguy hiểm cô ta sẽ nhanh chóng ném xuống.

sau khi cô ta mở cái cặp màu đen ra, thì mấy quả quýt vàng óng bên trong lập tức trượt ra ngoài, lăn vào trong nước.

mà trong cái cặp vẫn còn nhiều quả khác.

bây giờ đang tỏa ra mùi thơm mê người.

cho nên, kim minjeong cho cô ta một túi hoa quả? ? hơn nữa còn rất tươi.

park chaeyoung thật sự không đoán được suy nghĩ của đối phương.

bên trường học, yu jimin cũng lấy hoa quả trong cặp sách ra để chia cho mọi người, sau đó đưa thêm hai quả cho park bo gum.

đương nhiên, là yu jimin lén lút cho park bo gum.

park bo gum cũng biết mình có nhiều hơn những bạn khác, nên cậu rất đắc ý, cười không ngậm miệng được.

"em gái công chúa, có phải em hết giận anh rồi đúng không?"

lần trước, lúc hai đứa gặp mặt vẫn còn cãi nhau. trong hai ngày nghỉ này, lúc ở nhà park bo gum vẫn nghĩ em gái công chúa có còn giận cậu nữa không?

kết quả, hôm nay đến trường, cậu phát hiện em gái công chúa không giận cậu nữa, nên cậu rất vui mừng.

yu jimin nói: "em không giận, nhưng sau này anh không được nói mami em là mami xấu nữa."

park bo gum nghĩ nghĩ, rồi gật đầu: "vậy sau này anh sẽ không nói nữa."

park bo gum nghĩ trong lòng, cậu đã không còn là thằng nhóc trước kia nữa. bây giờ cậu đã là kẻ trải qua chuyện trắc trở, cậu cũng hiểu, có một số việc không nhất định phải nói ra.

yu jimin cũng không biết trong lòng anh trai nhỏ nhà mình lại phức tạp như vậy. bé nghe park bo gum nói thế, thì rất vui. vì vậy bé nói tiếp: "vậy anh đã biết mami em là mami tốt, là mami đại anh hùng, anh phải nói mami anh chơi với mami em nha."

bé yu jimin bổ sung: "mami em siêu tốt. nếu mami anh chơi với mami em, mami em sẽ cho cô ấy ăn thật nhiều."

park bo gum nghĩ nghĩ. mami cậu là quỷ tham ăn, thường xuyên giật đồ ăn với cậu. vậy thì chắc chắn ông ấy sẽ thích chơi với mami em gái công chúa yu jimin. thế là park bo gum vỗ lồng ngực nhỏ, nói: "được! anh nhất định sẽ nói với mami anh!"

buổi chiều, lúc tan học, kim minjeong tới sớm hơn trước đây. cô tới đã sớm, còn muốn xếp hàng với những nhà khác để đón con nữa.

ban đầu kim minjeong cảm thấy, việc đứng sát loài người sẽ khiến cô khó thể tiếp nhận. nhưng trên thực tế, cô cũng không thấy phản cảm mấy.

đứng trước mặt cô là mấy người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, các cô đều đang bàn luận về con mình ——

"đúng vậy đó, trẻ con bây giờ rất thông minh. lúc tôi bằng tuổi con tôi bây giờ vẫn còn đang chơi búp bê đấy. thế mà bây giờ con gái tôi đến máy tính, tv, điện thoại cái gì nó cũng biết dùng."

"con trai nhà tôi cũng y vậy, về nhà một cái là phải nhìn mami nó chơi game, còn cầm tay cô ấy cùng chơi nữa."

"con gái tôi về nhà là xem ngay «peppa pig*». thi thoảng có người gọi chúng tôi ra ngoài liên hoan, con bé đều không chịu đi, nói là làm lỡ con bé xem peppa pig."

(*peppa pig là một bộ phim hoạt hình dành cho lứa tuổi mẫu giáo của cô do astley baker davies đạo diễn và sản xuất cùng với entertainment one, nick jr. và kênh 5. chương trình xoay quanh peppa, một con lợn cái hình người, và gia đình và các đồng nghiệp của cô.)

kim minjeong nghĩ đến cục cưng nhà mình, nghe con nhà người khác như thế, kim minjeong cảm thấy con gái của cô đáng yêu hơn nhiều.

đứng sau kim minjeong là một mami trẻ tuổi. dù sao con của họ đều học cùng một nhà trẻ, mặc dù nhìn kim minjeong không quá thân thiện, nhưng đối phương vẫn bắt chuyện ——

"cô này, con cô học lớp lá, lớp mầm hay lớp chồi?"

kim minjeong: "lớp lá."

mami trẻ tuổi gật đầu: "con gái tôi cũng học lớp lá, bé học lớp một hay lớp hai?"

"..." cái này kim minjeong không biết.

nhưng đối phương không nghe được câu trả lời cũng không hề hỏi tiếp, cô ta nói: "mà hình như cách giáo dục ở lớp lá đều giống cô. cô có nhận được tin nhắn của giáo viên không? bảo là để phụ huynh đến trường làm tuyên truyền giảng giải."

kim minjeong nhíu mày, mami trẻ tuổi tự nói tiếp. không biết vì sao mà trên người kim minjeong lại có loại khí thế, người khác nói chuyện với cô sẽ giống như đang báo cáo tin tức, đều không cần nhận câu trả lời.

mami trẻ tuổi nói: "nói là để bọn nhỏ tiếp xúc nhiều hơn với thế giới. nhưng chuyện như vậy sao lại do phụ huynh phụ trách? đó là trách nhiệm của nhà trường mà?"

trên thực tế, mami trẻ tuổi lo rằng những vị phụ huynh không tầm thường ở cái trường này sẽ khiến cô ta lộ ra vẻ tầm thường. đến lúc đó, con cô ta sẽ có cảm giác tự ti mất.

ngẫm lại mà xem, cha mẹ người khác đều là tiến sĩ, nhà khoa học, minh tinh, nhà giàu...

mặc dù cô ta cũng có tiền, nhưng nhà cô ta là dựa vào tiền đền bù, còn ở những phương diện khác thì không thể so sánh với đám người này.

lúc yu jimin nghe thấy cô giáo gọi tên bé, bé liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên. hôm nay mami tới sớm quá, những bạn khác còn chưa về mà.

nhưng rất nhanh, bé đã phấn khích chạy ra ngoài. thầy quản sinh gọi bé: "yu jimin, con chậm lại nào, không được chạy nhé, cẩn thận té đó."

yu jimin chạy như một trận gió tới trước mặt mami. bé thấy mami đang nói chuyện với một cô nào đó!

mami đang kết bạn kìa!

yu jimin vui vẻ nhảy nhót rồi chạy nhanh tới, ôm lấy chân mami: "chào cô ạ!"

mami trẻ tuổi kia cũng nhìn thấy yu jimin, cô ta chào bé: "chào cháu."

mà lúc này, đã đến lượt cô ta đón con, tự nhiên cũng không lo chuyện bên này nữa.

yu jimin duỗi cánh tay, cười không ngậm miệng được nói: "mami ôm..."

kim minjeong bế bé lên. lúc cô đang chuẩn bị đi về nhà, thì yu jimin ghé tay nhỏ cạnh lỗ tai cô, nhỏ giọng nói với cô: "mami, mami lợi hại quá, hôm nay đã kết bạn được rồi."

trong mắt kim minjeong đầy ý cười. cô xoa đầu bạn nhỏ yu jimin, cũng làm như bé nhỏ giọng nói: "chủ yếu vẫn là yu jimin lợi hại. yu jimin đưa áo choàng cho mami, còn xếp cho mami nhiều hoa quả như vậy, mami mới có thể thuận lợi kết bạn được."

kim minjeong không chút khách khí nhường tất cả công lao cho con gái bé bỏng của mình.

yu jimin vui đến hỏng rồi, bé cười không ngậm miệng được, kéo tay mami: "mami, về sau con sẽ mang cho mami rất nhiều quả!"

kim minjeong sờ lên tóc nhóc con, nói: "được, vậy sau này chuyện kết bạn của mami đều nhờ vào cục cưng rồi."

"mami và mami của em gái công chúa kết bạn với nhau? dẫn cô ấy đi chơi chung?"

một bên khác, tử thần số hai đang lặp lại câu nói của con trai với vẻ khó tin. giọng cao hơn bình thường rất nhiều, ý tứ của câu nói đó khiến cô ta chỉ cần tượng tượng thôi đã thấy rùng mình.

dẫn vị kia đi chơi chung? chơi cái gì? tiếp tục sống tốt không được sao?

nhưng park bo gum vẫn rất cố chấp. cậu kéo mami đi về hướng khác: "mami, mami cũng nói cô ấy là đại anh hùng mà. hai người đều là đại anh hùng, thì làm bạn tốt chứ ạ!"

tử thần số hai: "..." con muốn đổi mami hả.

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro