chương 21: người xấu


trong cái đầu nhỏ của yu jimin có đủ loại ý tưởng. nếu quái vật lớn có nhà, nếu trong nhà còn có cha mẹ của quái vật lớn, thì chắc chắn nó sẽ không trốn vào nhà bọn bé.

vậy có phải vì quái vật lớn không tìm thấy nhà mình, nên nó mới trốn ở nhà bọn bé. giống như lúc trước bé chưa tìm thấy mami, cũng sẽ trốn ở sau vườn nhà khác.

park bo gum nghe yu jimin nói thế, cũng cảm thấy rất có lý. cậu liền mở miệng nói: "cũng có thể đó. nhưng anh lại chưa từng thấy quái vật lớn nào khác giống nó."

quái vật lớn ngồi xổm ở đó, ba cái đầu xếp thành hàng nằm trên cỏ. nó phát ra tiếng nghẹn ngào khe khẽ, đám lông màu đen phất phơ trong gió, nhìn có vẻ đáng thương.

yu jimin nhịn không được mà vươn tay, thấp thỏm vừa sợ vừa sờ lên đỉnh đầu của nó. quái vật lớn khẽ dùng đỉnh đầu ủi tay yu jimin.

park bo gum cũng không kịp kéo yu jimin lại, đã thấy yu jimin sờ lên một cái đầu của con chó rồi.

tay nhỏ của yu jimin đặt trên một cái đầu của con chó rồi quay đầu, nói với anh bo gum: "anh bo gum ơi, nó không cắn em này. . . nếu không thì bọn mình giúp nó tìm nhà đi."

từ nhỏ yu jimin đã sợ chó, sợ mèo, sợ đủ loại động vật nhỏ ngoại trừ con vịt ra. bởi vì bé không biết tại sao những con vật đó cứ bắt nạt bé hoài, nhất là con chó. lúc bé lang thang, nếu nó không rượt bé thì cũng cướp đồ của bé, còn nhìn bé sủa mãi nữa, nên yu jimin sợ chó nhất. nhưng có đôi lúc bé cũng thấy con chó rất thích những bạn nhỏ khác, muốn những bạn nhỏ khác sờ đầu nó. mỗi lần yu jimin nhìn thấy liền đặc biệt hâm mộ.

vừa rồi bé nghĩ, có lẽ quái vật lớn này cùng giống bé lúc trước. nó cũng không tìm thấy nhà mình, nên mới trốn sau vườn nhà khác, muốn ăn quả quả của nhà khác. vì thế yu jimin không thấy sợ quái vật lớn nữa.

park bo gum bị sự dũng cảm của em gái công chúa dọa cho sợ ngây người. cậu nói: "được rồi, bọn mình sẽ giúp nó tìm nhà."

mặc dù quái vật lớn là quái vật lớn đáng sợ, nhưng park bo gum cũng là anh hùng sáng suốt. nếu quái vật lớn là một con quái vật không tìm được nhà, thì nếu nó tìm được nhà rồi, chắc chắn nó sẽ không còn đáng sợ nữa.

trong thời gian ngắn, hai đứa nhóc đã xác định phương pháp đối đãi với quái vật. bên kia đã có người gọi các bé ——

"yu jimin, bo gum, về ăn cơm nào!"

park bo gum vội vàng kéo em gái công chúa đi về, "em gái công chúa, bọn mình về ăn cơm trước, sau đó sẽ xem phải làm gì nhé."

yu jimin ra sức gật đầu, lại nhìn chó chó to rồi bi bô nói rất nghiêm túc: "mày ở im đây nha, bọn tao đi ăn cơm đã. ăn cơm xong lại tới tìm mày, đến lúc đó sẽ đi tìm cha mẹ cho mày nha."

hai đứa bé vừa mới đi, thì thấy có một chú xa lạ đứng ở bên ngoài lâu đài nhìn các bé.

park bo gum thấy hơi kỳ lạ nên nhìn lại chú xa lạ kia. cách cửa sắt lớn, có thể nhìn thấy người mà chú xa lạ kia đang nhìn chính là. . . yu jimin?

park bo gum vội vàng kéo em gái công chúa chạy vào bên trong. mặc dù cách cửa sắt lớn, người kia cũng không vào được, nhưng park bo gum luôn cảm thấy không thoải mái.

lúc đi vào, yu jimin liền phát hiện chỉ có thím đang bày đồ ăn lên bàn trong nhà ăn. yu jimin tưởng rằng mami còn đang bận bịu trong phòng sách, nên vội vàng chạy đến phòng sách. bé gõ cửa một cái: "mami, mami ơi, ăn cơm ạ! mami mau ra ăn cơm ạ!"

mẹ park nói: "yu jimin à, mami con đã ra ngoài làm việc rồi. hôm nay thím ăn cơm với các con có được không?"

cho tới bây giờ, yu jimin vẫn chưa thấy mami ra ngoài ăn cơm.

bé suy nghĩ, quay đầu lại nhìn thím rồi nói: "vậy lúc nào mami mới ăn cơm ạ? mami có đói không ạ?"

trong túi của yu jimin có bánh bích quy mà dì bóng đen đã làm, để lúc đói thì ăn.

bae suzy thấy bé con chững chạc lo lắng không biết mami có đói hay không, thì tim muốn tan ra. ngoan quá.

cô đi tới, ngồi xuống sửa sang lại quần áo cho bé con rồi nói: "mang theo đồ ăn rồi nên không đói đâu. lát nữa cháu ăn no rồi, thì gọi điện thoại nói chuyện với mami có được không?"

yu jimin gật đầu, ngoan ngoãn đi sau thím ngồi vào bàn cơm.

bé yu jimin cầm đũa tập ăn, nhanh chóng ăn từng miếng từng miếng.

rất nhanh đã ăn no, bé con nói: "thím ơi, cháu ăn no rồi, có thể nói chuyện với mami chưa ạ?"

đừng thấy nhóc con ban ngày cứ đi theo anh bo gum ra ngoài chơi mà lầm. trên thực tế, bé vẫn không thể rời xa mami đâu.

bae suzy không có phương thức liên lạc của chị họ xa. nhưng hai cô em bọn họ cùng ra ngoài ký hợp đồng, nên cô gọi điện thoại cho chồng mình cũng được.

bae suzy gửi một tin nhắn trước: "chồng ơi, các chị có tiện nghe điện thoại không? yu jimin nhớ mami con bé."

lúc tử thần số hai đọc được tin nhắn, là đang cùng kim minjeong loại bỏ khu vực chó ba đầu có thể xuất hiện. cô ta xoay người hỏi: "con gái cô nhớ cô đấy, có muốn nhận điện thoại không?"

vốn tính hỏi cho có phép, vì lúc này chỉ mới rời khỏi nhà không lâu.

kim minjeong lấy di động được đưa tới, sau đó bấm điện thoại.

tử thần số hai: ". . ." giữa hai chúng ta, đến cùng thì ai mới là kẻ giống như có ràng buộc với nhân loại hơn chứ?

sau khi điện thoại được kết nối, bae suzy liền đưa di động cho yu jimin. đây là lần đầu tiên yu jimin cầm điện thoại nói chuyện với mami, nên hơi phấn khích: "mami ơi, mami không về ăn cơm ạ?"

kim minjeong vừa loại bỏ vừa nói: "lát nữa mami sẽ về. con có ngoan ngoãn ăn cơm không?"

"có ạ, con. . . con ăn cơm xong rồi."

"vậy ngoan ngoãn đợi ở nhà, nghe lời thím, lát nữa mami về." kim minjeong nói.

yu jimin tưởng rằng mami không muốn nói nữa, nên vội vội vàng vàng nói: "mami, mami, nếu mami đói bụng thì tìm trong túi áo, trong đó có bánh bích quy ạ. . ."

trong túi áo khoác của bé lúc nào cũng có bánh bích quy nhỏ. nếu lên lớp mà đói bụng, thì bé có thể lấy ra ăn vụng. mami cũng phải lên lớp, nên bé cũng bỏ bánh bích quy nhỏ vào túi áo mami. như vậy lúc mami đi làm mà bị đói bụng liền có thể lấy ra ăn vụng.

"nếu mami đói bụng thì có thể ăn ạ. . ."

sau khi kim minjeong cúp điện thoại, liền thò tay vào túi áo mà mình chưa từng dùng qua. quả nhiên cô tìm được mami cái bánh bích quy nhỏ trong đó.

tử thần số hai thấy cảnh này, thính lực xuất sắc cũng khiến cô ta nghe không sót câu nào trong đoạn đối thoại vừa rồi. tử thần số hai cũng thò tay vào túi mình, nhưng chả có gì cả.

tử thần số hai thấy kim tiên sinh nghiêm túc bóc một cái bánh bích quy ra, bắt đầu ăn.

con gái nhà người ta, cho tới bây giờ vẫn chưa từng làm người khác thất vọng.

~~~


khi tử thần số hai về nhà, liền thấy con gái nhỏ nhà người ta bước đôi chân ngắn, rất vui vẻ chạy về phía kim tiên sinh ——

"mami, mami, mami về rồi!"

sau đó cô ta thấy kim tiên sinh bế người lên rồi đi vào trong.

tử thần số hai liếc mắt nhìn con mình, ném vài ánh mắt ngầm ra hiệu qua. nhưng park bo gum hoàn toàn không có ý muốn tiến lên để cô ta ôm cậu về nhà.

"mami ơi, lần sau mami ra ngoài phải nói với con nha." yu jimin vừa nói vừa hôn bẹp một cái lên mặt mami.

tử thần số hai nhìn hai cha con trước mặt, rồi đi đến bế con trai mình lên.

tử thần số hai hỏi: "con không hôn hôn mami à?"

park bo gum đưa mắt nhìn mami, dùng âm sữa giòn tan nói vô cùng nghiêm túc: "mami, con đâu phải trẻ con ạ."

tử thần số hai nhìn cậu con trai nhỏ mập mạp lại giả vờ là người lớn đã trưởng thành nhà mình, liền muốn chửi bậy: ". . ." vậy con ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình đi.

thôi quên đi, dù sao cũng là con trai mình, có biện pháp nào đâu?

"được thôi, không hôn thì không hôn." trẻ con ấy mà, lúc đáng yêu nhất vĩnh viễn chỉ có mấy năm đầu thôi. nhớ lại lúc cu cậu mới ba tuổi, ngày nào cũng như cún con đi theo bên cạnh cô ta, còn muốn mami ôm ôm, hôn hôn, nâng lên cao cao. bây giờ cu cậu đã ghét bỏ mẹ già này cơ đấy.

park bo gum cũng nhìn mami mình với vẻ bất đắc dĩ. cậu đã như người lớn cùng chia sẻ gánh nặng với cha mẹ, nhưng mami vẫn đối xử với cậu như một đứa con nít.

park bo gum nói rất nghiêm túc: "mami, hôm nay vẫn rất bận ạ? có phải đã bắt được rất nhiều người xấu không ạ?"

mỗi lần tử thần số hai ra ngoài thu linh thể, đều sẽ nói dối là đi bắt người xấu.

tử thần số hai đã giao nhiệm vụ ngày hôm nay cho bóng đen làm. cô ta và kim minjeong đều đang tìm chó ba đầu, thú cưng của thần.

nên lúc này, dĩ nhiên cô ta sẽ nói: "đương nhiên mami đã bắt được rất nhiều người xấu rồi. con ở nhà có nghe lời mẹ không? có bảo vệ em gái thật tốt không đó?"

park bo gum suy nghĩ rồi ra sức gật đầu, kiêu ngạo mà nói: "con rất nghe lời ạ."

lúc tử thần số hai ôm con trai mình tiến vào phòng khách, thì thấy hai cha con kim minjeong đã ngồi trong phòng ăn để ăn cơm rồi.

bé cầm đũa tập ăn, đang không ngừng gắp thức ăn cho mami.

tử thần số hai nhìn cậu con trai bên cạnh, đã đến lúc luyện tài khoản phụ rồi.

buổi tối, tử thần số hai vẫn đang tra xem rốt cuộc là chó ba đầu đã chạy đến chỗ nào, thì điện thoại của kim minjeong vang lên.

tử thần số hai vốn cho rằng app tử thần có thông báo gì, kết quả lấy điện thoại của mình ra thì cô ta phát hiện không có thông báo nào cả.

sau đó thì nghe được kim minjeong nói: "hắn ta tới rồi."

tử thần số hai hơi bối rối: "ai?"

"nhân viên chăn nuôi chó ba đầu."

tử thần số hai: "có nhân viên chăn nuôi chó ba đầu? không phải cô để tôi nuôi à? vì sao thần lại còn phái một nhân viên chăn nuôi đến?"

kim minjeong nhìn tử thần số hai gấp đến độ xoay vòng trong phòng sách, thì không nhanh không chậm mở miệng nói: "mục đích chủ yếu của ông ta là giám sát tôi."

"cho nên, đầu tiên là cha cô để chó ba đầu lại cho cô. mấy ngày sau lại lấy cớ chăm sóc chó ba đầu, cử nhân viên chăn nuôi đến giám sát cô. mục đích chủ yếu không phải vì chăm sóc chó ba đầu, mà để xem xem cô có nuôi bug nhỏ thật tốt hay không?"

tử thần số hai cũng không ngốc, chỉ nghĩ một chút đã hiểu. dù sao vấn đề bây giờ của kim minjeong không còn là không chăm sóc bug nhỏ cho tốt nữa, mà là chăm sóc quá tốt. nên tất nhiên thần sẽ lo lắng, lo rằng cuối cùng kim minjeong sẽ không nỡ trơ mắt nhìn con gái nhỏ của mình chết đi. cho nên, lúc này ông ta mới sẽ cử người tới giám thị.

nhưng vấn đề là, đây là chuyện của hai cha con họ. một kẻ qua đường vô tội như cô ta, chẳng hiểu tại sao nằm cũng ăn đạn.

tử thần số hai đã muốn phát điên nói: "nhưng vấn đề bây giờ là bug nhỏ vẫn tốt, còn chó ba đầu thì biến mất rồi. chó ba đầu đã không phải mục đích chủ yếu, thì cô cảm thấy bọn họ có thể thả cho chúng ta một con ngựa à?"

kim tiên sinh quay đầu nhìn tử thần số hai rồi cười lạnh: "con bé có tên."

tử thần số hai giật nảy mình, giờ mới ý thức được câu này của đối phương có ý gì?

tử thần số hai bó tay rồi. cô ta nói: "được thôi, yu jimin, yu jimin nhé. cô hài lòng chưa? đến lúc nào rồi mà cô còn xoắn xuýt vấn đề này?"

kim minjeong hài lòng, lấy một viên kẹo từ trong túi ra bỏ vào miệng, vị ngọt lan khắp người. cô nhìn tử thần số hai rồi mở miệng nói: "dù sao cũng không phải tôi làm mất chó ba đầu."

tử thần số hai: ". . ." con gái cô chỉ nhét vào túi cho cô có hai viên kẹo mà thôi, đã làm cô vui như điên thế à!

thế là tử thần số hai phải chờ người này ăn xong viên kẹo mới được nói chuyện tiếp. ngay lúc này, tử thần số hai nghe được tiếng quát mắng truyền đến từ tầng dưới.

ngay sau đó là tiếng khóc của yu jimin: "mami —— "

tử thần số hai liền thấy vẻ mặt vốn đang nhẹ nhõm của thần, lập tức khẩn trương lên. một giây sau, kim minjeong đã không còn trong phòng sách nữa.

hai tiếng trước, yu jimin đưa mami về phòng sách, rồi nhét vào trong túi mami hai viên kẹo, "mami, nếu mami không vui thì ăn một viên nhé."

sau đó nhóc con chạy đi tìm anh bo gum để cùng chơi. hành lang bên ngoài phòng sách luôn vọng lại giọng nói ngọt ngào của bé ——

"anh bo gum, chúng ta đi làm việc lớn thôi!"

park bo gum nhanh chóng cầm túi công chúa đến, sau đó mở ra cho yu jimin nhìn ——

bên trong là một cái máy tính bảng.

sau khi yu jimin thấy được, bé nói: "mami em cũng có cái này nè."

"đây là của mẹ anh. anh lấy trộm đó. lát nữa bọn mình có thể dựa theo cái này để tìm nhà cho quái vật lớn."

park bo gum lôi kéo yu jimin đi ra vườn sau nhà. yu jimin hơi lo lắng nên nói: "anh bo gum, anh sẽ dùng cái này à?"

mặc dù yu jimin có một tòa lâu đài lớn, nhưng trên thực tế cuộc sống của bé thật sự giống như công chúa trong truyện cổ tích vậy. bé không chơi điện thoại, không chơi máy tính, không xem tivi.

park bo gum nói: "anh sẽ dùng."

thế là, hai đứa nhóc đã nhanh chóng đi tới trước mặt chó ba đầu. park bo gum vô cùng thuần thục mở bảng ra.

ba cái đầu của chó ba đầu đều vây quanh người yu jimin. thật ra trong lòng yu jimin vẫn có hơi sợ hãi. bé nhặt một chiếc lá từ dưới đất lên rồi đưa cho chó ba đầu ăn. một cái đầu bên trái của chó ba đầu vô cùng ngoan ngoãn há miệng chuẩn bị ăn món lá.

ngay lúc này, đột nhiên một quả táo xuất hiện giữa trời, đập vào cánh tay đang cầm chiếc lá của nhóc con. nhóc con lập tức đau đến hỏng, lá cũng rơi mất.

từ sau khi yu jimin về đây đã được nuông chiều thành quen, tay bé đau đến mức nước mắt chảy ra. sau đó bé thấy một chú cao lớn đứng một bên, hung ác nói: "đồ con nít không biết gì! dám dùng thứ này cho thần thú ăn!"

yu jimin nghe không hiểu. nhưng tay bé đang đau mà cái chú này còn hung dữ với bé. bé lập tức tủi thân đến hỏng, oa một tiếng khóc lên: "mami ơi —— "

gần như trong nháy mắt, kim minjeong đã xuất hiện trước mặt yu jimin. cô thấy trên mặt bé con đầy nước mắt, cứ nức nở: "mami. . . mami ơi. . . đau quá. . ."

bé vừa nói vừa dùng tay trái đỡ tay phải, có thể thấy được trên mu bàn tay phải múp máp của bé đã bị bầm một mảng lớn, có thể thấy cả tơ máu.

kim minjeong lập tức nổi giận, nhìn về phía người ngoài duy nhất ở đây.

"kim tiên sinh, tôi không hề thương tổn đến tính mệnh của nó. tại nó lấy lá cho thần thú ăn!"

"tôi tìm cậu đòi lý do rồi à?" kim minjeong cười lạnh.

một giây sau, nhân viên chăn nuôi liền cảm giác được áp bức ùn ùn kéo đến, sau đó tay phải của hắn ta tê rần.

nhân viên chăn nuôi cắn răng, nói: "tôi là bán thần! cô dám!"

kim minjeong lạnh lùng nói: "không phải ông ta muốn thăm dò à? trở về nói với ông ta, tôi sẽ không can thiệp vào tuổi thọ của nhân loại, nhưng ai cũng đừng nghĩ sẽ động được vào con bé."

"cút về cùng con chó ngu xuẩn này đi!"

lúc tử thần số hai ra tới nơi, thì nghe thấy kim minjeong nói như vậy. cô ta bỏ lỡ vở kịch trước mặt, nhưng lại thấy được chó ba đầu bên cạnh.

tử thần số hai hiểu kim minjeong cũng không hề biết chó ba đầu ở vườn sau nhà họ. nhưng cô ta hoàn toàn không nhìn ra kim tiên sinh còn có loại kỹ xảo diễn này.

người kia cắn răng, đi tới dắt chó ba đầu về. kết quả, cô ta không ngờ chó ba đầu lại có phòng bị. nó nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng gầm gừ. âm thanh đó chỉ xuất hiện vào lúc nó hù dọa kẻ thù.

nhân viên chăn nuôi hoàn toàn không thể tới gần, tay phải của cô ta còn bị thương nữa. mặc dù cô ta là bán thần, thì cũng phải trở về tiến hành điều trị. cô ta vốn định cưỡng chế dẫn chó ba đầu đi, nhưng không ngờ chó ba đầu lại bắt đầu ra sức phản kháng.

nhân viên chăn nuôi bị cắn hai lần vào tay phải, thì chán nản chạy đi.

kim minjeong quay đầu nhìn về phía chó ba đầu, thì thấy nó cụp đầu, nhìn nhóc con trong ngực cô.

vết thương trên tay yu jimin nhìn rất đáng sợ, nhưng trên thực tế không hề bị thương đến xương cốt. thế là vết thương trên trán nhóc con vừa khỏi không lâu, thì tay lại phải thoa thuốc.

lúc kim minjeong thoa thuốc cho bé, bé không hề khóc. rõ ràng rất đau, nhưng có mami ở đây thì bé không khóc nữa.

dường như nhóc con đã có loại tiềm thức, chỉ cần bé khóc gọi mami, mami sẽ lập tức xuất hiện.

cho nên, tuy rằng bây giờ vẫn đau, nhưng có mami ở đây nên bé sẽ không khóc. không chỉ không khóc, bé còn nói với mami: "mami ơi, chú kia là người xấu! sau này chú ấy chắc chắn sẽ không phải là ba ba tốt đâu ạ!"

"ừm?" kim minjeong thoa thuốc, lau nước mắt trên mặt bé: "vì sao không phải ba ba tốt?"

"bởi vì chú ấy đánh trẻ con ạ. vừa nãy con nghe được mà, chú ấy nói con không được cho chó ăn lá. chú ấy nói với con là được, con sẽ không cho nó ăn nữa, sao lại đánh con ạ?"

yu jimin nói câu cuối vô cùng tủi thân.

kim minjeong nói: "bởi vì chú đó là người xấu. người xấu đều không cần lý do. sau này nếu con gặp người xấu, thì phải gọi mami ngay, biết chưa?"

yu jimin gật đầu: "biết rồi ạ! mami thật lợi hại! cũng đánh chú ấy, làm chú ấy cũng bị đau đau!"

kim minjeong bế bé lên. cô biết tình cảm của mình với đứa bé này đã sắp bằng tình cảm cha mẹ đối với con cái của nhân loại rồi. cha cô đã nhận ra điểm này, nên mới cử người đến thăm xét. ông ta sợ khi bé được tám tuổi, cô sẽ từ chối việc dùng bé để sửa bù vào hệ thống bug.

kim minjeong nghĩ rằng, cô sẽ không can thiệp vào tuổi thọ của đứa bé này. nhưng thời gian còn lại của bé, cô phải bảo đảm rằng bé sống vui vẻ và an toàn. đây cũng là lý do cô không sợ đắc tội với cha mình. cô không vui vì cha mình đã lén lút có hành động tổn thương con gái cô.

đây là chuyện duy nhất mà một người mẹ có thể làm.

kim minjeong nhìn con gái mình, cam đoan: "sau này mami sẽ không để bất kỳ kẻ nào tổn thương con."

yu jimin gật đầu rồi nói: "vậy con cũng sẽ bảo vệ mami ạ! chờ con lớn rồi, chắc chắn sẽ lợi hại giống hệt mami luôn. . ."

kim minjeong xoa đầu nhỏ của bé, đột nhiên cô không dám đối mặt.

từ đầu tới cuối cô đều bỏ qua một chuyện, cô có thể khoanh tay đứng nhìn trước cái chết của bé ư?

làm tử thần đã nhiều năm, cô luôn đứng bên cạnh nhìn những nhân loại khác thống khổ bất lực trước cái chết.

nhưng cô có thể khoanh tay đứng nhìn khi đối mặt với cảnh con gái mình đau đớn cuộn thành một đống, khóc gọi mami ư?

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro