không gian dưới trượt thang rất nhỏ hẹp. có thể là lúc quét dọn dì lao công của trường không để ý chỗ này, cho nên bên trong có mùi nấm mốc.
bé yu jimin rất sợ. bé thấy tiểu đồng bọn muốn ra dẫn quỷ đi, liền kéo cánh tay tiểu đồng bọn lại. sức lực của yu jimin rất lớn, bé kéo tiểu đồng bọn một cái làm cả hai đứa lùi vào trong góc lần nữa. yu jimin ngắc ngứ nói vào tai tiểu đồng bọn: "trốn... trốn... mami..."
yu jimin là một đứa bé thông minh, hiện tại bé đã hoàn toàn hiểu rồi. lúc nói chuyện với vịt con thì phải nói cạc cạc, vịt con sẽ nghe hiểu được. lúc nói chuyện với người lớn và bạn nhỏ thì phải nói chuyện giống bọn họ, bọn họ mới nghe hiểu được.
bé bây giờ rất gấp. bé muốn nói trốn đi, chờ mami đến!
cậu bé mặc âu phục màu đen, trước ngực áo có cái túi nhỏ. cậu nghe yu jimin nói, nhưng rõ ràng đã hiểu sai. cậu rủ đầu nhỏ xuống, lộ ra tóc mềm trên đỉnh đầu, chán nản nói: "mami không thể vào đây..."
lúc ở ngoài nhà trẻ, cậu đã đồng ý với mami. cậu nói rằng cậu chắc chắn sẽ thu được nữ quỷ, bảo vệ tất cả bạn nhỏ, làm một đại anh hùng!
nhưng sau khi vào tới, lúc nhìn thấy tiểu nữ quỷ mặc váy đỏ kia, cậu thoáng cái đã thành luống cuống. cậu kéo em gái nhỏ cũng đang sợ hãi bên cạnh trốn đi.
cậu muốn làm tiểu anh hùng của mami mình mà. cậu nghĩ lại lời hứa hẹn của mình với mami, vì cậu là một tiểu anh hùng cho nên cậu lấy từ trong ba lô ra một thanh lưỡi hái nhỏ màu đen, bi bô nói với yu jimin: "em gái nhỏ, em đừng sợ, anh là tiểu anh hùng. ba anh nói, anh trời sinh đã có thể làm thần, anh ra ngoài là có thể thu nữ quỷ đó lại."
bé yu jimin choáng váng, thì ra anh trai này lợi hại như vậy. lần đầu tiên bé gặp được bạn nhỏ không sợ quỷ đấy!
cho tới bây giờ, những đứa bé bé yu jimin gặp được đều rất sợ quỷ. chính bé cũng rất sợ, nhưng anh trai này thật dũng cảm nha!
yu jimin nhìn anh trai nhỏ với ánh mắt sùng bái , "em... em cũng đi." bé cũng muốn trở thành một đứa bé dũng cảm nữa!
một bên khác, thầy cô đã báo cảnh sát nên cảnh sát nhanh chóng tới trường học.
tử thần số hai đứng ngoài cổng trường nhìn thấy cảnh sát thì nhíu mày, thành công rồi?
nếu không thành công, cảnh sát tới đây làm gì?
chỉ là, sao con trai cô ta còn chưa ra? bại lộ cũng không sao hết, con trai cô ta trời sinh chính là chủng mẫu của linh thể với loài người.
mặc dù tử thần số hai đã buông lời khẳng định sẽ trực tiếp hái mạng bug nhỏ trước mặt kim minjeong, khiến cô vĩnh viễn không được làm tử thần chân chính nữa. nhưng cái bug nhỏ này không dễ ra tay như cô ta tưởng tượng. nhất là, nếu cô ta ra tay thì chẳng mấy chốc cũng sẽ gọi kim minjeong đến. nhưng con trai cô ta không có trên app tử thần, mà quan trọng nhất là, tuy con trai cô ta còn nhỏ tuổi nhưng lại rất thích hợp để làm tử thần.
cái gọi là hổ phụ sinh hổ tử, đại khái là có ý này.
tử thần số hai chẳng hề cảm thấy con trai mình sẽ thất bại. chỉ là, cảnh sát đã đi vào một lúc rồi mà con trai cô ta vẫn còn chưa ra, nên tử thần số hai cũng không yên lòng. cô ta nhanh chóng gọi con mình.
"bo gum."
may mà lúc này con trai cô ta cũng đã đi ra. trên khuôn mặt nhỏ của cậu đầy vẻ kiêu ngạo, bước đi còn mang theo khí chất anh hùng. trong lòng tử thần số hai cũng rất vui mừng, cô ta bế con trai mình lên: "con trai cưng, con thành công rồi?"
cậu bé thả lưỡi hái nhỏ vào trong ba lô của mình, nói: "mặc dù con không thành công, nhưng con đã bảo vệ được em gái nhỏ, không cho nữ quỷ làm hại em ấy!"
tử thần số hai: "hả?"
thật ra, toàn bộ quá trình rất đơn giản. lúc cô ta bảo con trai mình đi vào, đã cho con trai nhìn ảnh chụp của bug nhỏ kia. vì cô ta đã tạo một chương trình trên lưỡi hái, nên chỉ cần bug nhỏ kia đụng phải thì bé sẽ tự động bị thu vào app.
nhưng sao lại phát triển kỳ quái thế này? sao đột nhiên đi bảo vệ em gái nhỏ nữa?
không đợi tử thần số hai hỏi thăm kỹ càng, tiểu bo gum đã kiêu ngạo nói: "con định đi thu nữ quỷ, nhưng lúc con đi vào thì phát hiện nó đang định làm hại em gái nhỏ. vì bảo vệ em gái, con liền dẫn em ấy trốn đi. sau đó chú cảnh sát tới, em gái nhỏ được an toàn rồi ạ."
"thế nữ quỷ đó đâu?" tử thần số hai cạn lời, cô ta chỉ biết đứng nhìn con trai mình. bây giờ con mới sáu tuổi, tại sao lại muốn bảo vệ một cô gái rồi?
đương nhiên, cô ta không thể nói với con trai mình là. đối thủ cạnh tranh của mami con đang nuôi một cô con gái, con giúp mami giết chết con bé kia đi. hơn nữa, trong suy nghĩ của con trai cô ta, cô ta là một đại anh hùng. con trai cô ta vẫn luôn lấy cô ta làm gương.
cho nên, tử thần số hai mới nói nhà trẻ này có một tiểu nữ quỷ muốn ăn thịt trẻ nhỏ, nhưng mami không thể vào nhà trẻ.
cậu nhóc liền vỗ ngực nói cậu sẽ đi nhà trẻ. không chỉ thế, cậu còn mặc một bộ âu phục nhỏ màu đen đặt riêng, như một đại anh hùng muốn đi cứu thế giới.
thế giới này căn bản không có quỷ. sau khi người ta chết, linh thể tính cả trí nhớ của bọn họ sẽ được bảo tồn thích đáng, nó là ký ức của thế giới. nhưng trẻ con không biết những thứ này, nên họ sẽ dùng quỷ để đánh lừa chúng.
kết quả, không ngờ đại anh hùng lại có thể xảy ra vấn đề giữa đường.
tử thần số hai trợn mắt nhìn con trai nhỏ đang mang vẻ mặt đầy kiểu ngạo của mình. không chỉ thế, con trai nhỏ còn hỏi: "mami, mami, bây giờ con đã giống mami chưa, đều là đại anh hùng ấy?"
tử thần số hai: "..." còn có thể nói gì. ông đây trăm phương ngàn kế muốn hại trẻ con loài người, chứ không phải muốn làm đại anh hùng. lại nói, lúc ông đây đi hái linh hồn loài người, thật không ngờ nó lại đi làm anh hùng cứu mỹ nhân!
nhưng cô ta vẫn phải nghĩ một đằng nói một nẻo: "đó là đương nhiên, tiểu bo gum của chúng ta là đại anh hùng, mami rất tự hào về con."
tiểu bo gum: "vậy mami ơi, con muốn học ở nhà trẻ này, như vậy con sẽ luôn bảo vệ được em gái nhỏ."
"em gái nhỏ rất dũng cảm ạ, lúc em ấy gặp quỷ cũng không thấy khóc luôn."
"em ấy dũng cảm như vậy, chắc chắn không cần con bảo vệ đâu." tử thần số hai không hề muốn biết trẻ con loài người nửa đường xuất hiện cắt ngang toàn bộ kế hoạch của cô ta có dũng cảm hay không, cô ta chỉ muốn giải quyết cái bug nhỏ kia thôi.
tử thần số hai nói: "vậy tiểu nữ quỷ thì sao?"
"tiểu nữ quỷ rất đáng sợ ạ", cậu bé nhớ lại nữ quỷ mình gặp phải trong phòng học, nói: "mami, mami, nó vẫn ở trong trường này. ngày mai con lại đến đây học nhé! bằng không nó ăn mất em gái nhỏ thì phải làm sao ạ?"
tử thần số hai hơi do dự. thật ra, học ở đây cũng tốt, có thể để con trai mình ở gần quan sát cái bug nhỏ kia.
tử thần số hai nói: "vậy đến lúc đó, con phải trông chừng tiểu nữ quỷ kia, nó làm những gì nhất định phải nói với mami, biết chưa?"
tiểu bo gum lập tức gật đầu: "vậy con vào lại đó một lát! con muốn nói với em gái nhỏ, ngày mai con sẽ đến trường bảo vệ em ấy, để em ấy không sợ nữa ạ."
nói xong, bịch bịch bịch chạy vào trường.
tử thần số hai nhìn bóng lưng con mình đã đi xa, bảo con đến giám sát bug nhỏ, chứ không phải bảo con đến bảo vệ em gái nhỏ đâu nhé!
lúc tiểu bo gum chạy vào phòng học, thì thấy em gái nhỏ đang bị mấy người lớn vây quanh. khuôn mặt nhỏ của bé hơi đỏ, có vẻ sợ sệt. bé ngắc ngứ nói ——
"cháu... cháu không..."
"không... không!"
tiểu bo gum tức điên lên. cậu chạy tới kéo em gái nhỏ về phòng học, cam đoan: "đừng sợ, đừng sợ, ngày mai anh sẽ đến trường đi học. về sau khi nào em thấy sợ thì hãy gọi anh, anh sẽ đến bảo vệ em." anh hùng trong tv đều sẽ xuất hiện như thế.
bé yu jimin thật sự rất vui. bé vui đến mức, lúc mami tới đón bé vào xế chiều bé đã quên luôn giận dỗi, chỉ liên tục nói với mami ——
"anh! quỷ, anh bảo vệ con!"
khuôn mặt kim minjeong vô cảm nhìn nhóc con khoa tay múa chân ——
buổi sáng còn không muốn đi nhà trẻ, lúc này mới bao lâu chứ, mới đó đã quên mất mẹ già rồi?
nhóc con vẫn không ngừng nói: "anh! dũng cảm! dũng cảm!" "bảo vệ con!"
kim minjeong: "..."
sau khi về nhà, kim minjeong liền phát hiện mình bị cô giáo kéo vào nhóm phụ huynh.
không chỉ thế, trọng điểm là tìm cô nói về tình hình của yu jimin.
nghiêm túc mà nói, yu jimin đã năm tuổi rồi. từ trước đến nay, nhà trẻ bọn họ đều dựa vào số tuổi để chia lớp mẫu giáo, lớp mầm, lớp chồi, lớp lá. trẻ năm tuổi đã được vào lớp lá, một năm sau là có thể học tiểu học.
nhưng vấn đề là yu jimin, đứa bé này muốn học ở trường nhưng hỏi gì cũng không biết, lúc nói lại không được rõ ràng. cô ta nhìn thế nào cũng không giống một đứa bé đã từng đi nhà trẻ.
lại thêm hôm nay, đứa bé này lén lút trốn dưới trượt thang, làm ai cũng lo lắng. nhưng khi hỏi bé vì sao lại trốn, bé chỉ vào một cô bé trong lớp nói bé ấy là quỷ. thì ra, vì bé gái kia nghịch ngợm, nhìn thấy có bạn học mới liền dùng sốt cà chua để hù dọa bé. không ngờ lại hù cho bé sợ thật.
nếu chỉ như vậy thì cũng xong đi, nhưng vẫn còn vấn đề phiền toái. cô giáo từ chỗ viện trưởng biết được, đứa bé này đi cửa sau để vào trường học. nói cách khác, tất cả mọi thủ tục đều chưa được xử lý. thủ tục là chuyện nhỏ, vấn đề quan trọng hơn là. ngay cả giấy chứng nhận sức khỏe đứa bé này cũng không có. sổ tiêm vắc xin cũng không có luôn.
vấn đề đằng trước đều là vấn đề nhỏ, vấn đề đằng sau thì tương đối nghiêm trọng. kể cả người này có lai lịch lớn đi nữa, nhưng lai lịch có lớn hơn nữa cũng phải biết nguyên tắc căn bản. nếu những trường khác biết được chuyện này, nhất định sẽ loạn đến lật trời.
cho nên, cô giáo rất uyển chuyển hỏi thăm nhà trẻ trước kia bé theo học, còn có giấy chứng nhận sức khỏe của bé, còn nói đến vấn đề về khả năng nói của bé.
kim minjeong nghe loài người bên kia nói, lại nhìn nhóc con đang học nói theo mấy người trên tv ở bên ngoài.
nhóc con rất nghiêm túc, người trong tv nói một câu, bé thì thầm nói theo, tỏ vẻ vẫn đang học ——
"% &$*%,&..."
kim minjeong nói với bóng đen bên cạnh: "dẫn bé đi tiêm vắc xin đi, còn có chứng nhận sức khỏe nữa, rồi đưa đến trường học."
bóng đen do dự.
kim minjeong phản ứng lại. trẻ con loài người này chắc chắn sẽ không đồng ý, thế là cô lại nói: "hẹn thời gian đi, ta sẽ dẫn bé đi tiêm vắc xin."
thế là, ngày hôm sau, tiểu anh hùng bo gum hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi vào nhà trẻ, liền phát hiện em gái nhỏ dũng cảm của cậu hôm nay không đến nhà trẻ.
~~~
bé yu jimin vốn không thích trường học, nhưng anh trai là đại anh hùng đã nói sẽ đợi bé ở trường. cho nên, yu jimin đã dậy từ sớm, bé đi gõ cửa phòng mami ——
"mami —— mami —— "
gõ một hồi, bên trong truyền đến tiếng vật gì đó bị đập: "đi ra!"
bé yu jimin bị giật mình, mami vẫn chưa chịu dậy sao?
bé yu jimin nghĩ nghĩ, rồi bịch bịch bịch từ tầng hai chạy xuống tầng một. bóng đen cũng đi theo phía sau vì chúng rất sợ bé té. đừng nhìn yu jimin chạy một bước lại vấp một bước, giống như giấy tưởng chừng sẽ bị ngã, nhưng trên thực tế bé chạy vẫn rất vững.
yu jimin chạy vào phòng bếp, các bóng đen đang ở bên trong làm điểm tâm. khi nhìn thấy yu jimin, chúng liền bị dọa cho giật mình.
thật ra yu jimin vẫn hơi sợ các bóng đen, bởi vì toàn thân bọn chúng đen thủi đen thui luôn, nhìn có hơi đáng sợ.
nhưng lần này yu jimin đã lấy dũng khí, bé đưa cánh tay ra: "ôm —— "
một bóng đen trong đó sửng sốt một lúc mới nhanh chóng bế yu jimin lên. yu jimin chỉ chỉ vào nồi: "cái kia..."
tuy bé nói chuyện còn chưa lưu loát, nhưng vẫn luôn cố gắng tập nói.
rất nhanh, dưới sự chỉ đạo của yu jimin, một bát hoa quả làm bữa sáng đã chuẩn bị xong.
yu jimin bưng hoa quả đã được cắt gọn, leo lại lên lầu: "mami... mami..."
kim minjeong lại bị đánh thức lần nữa nên dậy luôn. cô mở cửa ra liền thấy nhóc con bưng trong tay một bát hoa quả. bé cười híp cả mắt như đang cầu khen ngợi, nói: "điểm tâm. nhà trẻ."
tử thần đại nhân đè huyệt thái dương, mới sáng sớm đã muốn đi nhà trẻ rồi.
"hôm nay phải đi tiêm vắc xin trước."
nhóc con chớp mắt, không hiểu đó là gì.
bọn họ đến chỗ tiêm vắc xin. vốn có thể gọi bác sĩ tới nhà, nhưng sau khi kim minjeong suy tính, vẫn quyết định tự mình dẫn yu jimin đến bệnh viện này.
chờ trong phòng, còn dẫn theo trẻ con đến tiêm vắc xin, trên cơ bản đều là mẹ của đứa bé. kim minjeong cao cao to to ngồi ở giữa, rất nổi bật.
yu jimin chạy đông chạy tây để nhìn, nhiều bạn nhỏ quá đi, nhưng tất cả các bạn ấy đều không vui, chỉ chu môi không nói lời nào.
yu jimin cảm thấy buồn chán liền kéo tay mami xoay vòng quanh chơi. thế là toàn bộ phòng chờ, đều nghe được tiếng cười hi hi ha ha của mình bé mà thôi.
người mẹ bên cạnh bắt chuyện: "bé con nhà cô thật đáng yêu, không sợ tiêm nhỉ. đứa trẻ nhà chúng tôi nghe nói đi tiêm là phải giày vò thật lâu mới đi được, nó ôm cửa không chịu đi."
kim minjeong nhìn nhóc con đang cười đến không tim không phổi, chỉ gật nhẹ.
ngay sau đó cô y tá gọi tên bọn họ, kim minjeong liền dẫn theo yu jimin đi vào.
trên mặt nhóc con vẫn còn mang theo nét phấn khích, bé tưởng rằng đi vào là sẽ có đồ ăn ngon. bởi vì, vừa nãy trong miệng mỗi đứa bé đi ra giống như được ngậm kẹo, yu jimin nhìn mà thèm vô cùng.
sau khi đi vào, cô y tá nhìn thấy yu jimin vui vẻ như thế cũng rất kinh ngạc. sau đó cô ta mới vén tay áo bé lên.
yu jimin nhanh chóng cảm thấy không được bình thường, bé nhìn thấy một chú xa lạ đang cầm cây kim.
trong nháy mắt đó, yu jimin giống con vịt bị đặt trên đất. hai tay hai chân của bé cũng bắt đầu vung loạn xạ, bé liều mạng cầu cứu: "mami! mami!"
kim minjeong đi tới đè cánh tay nhỏ của bé xuống, để y tá thuận tiện tiêm.
nhóc con bị chọc tức, nước mắt rơi tõm tõm. trong miệng bé liên tục phát ra tiếng cục cục cục cục, khiến cô y tá bên cạnh nghe không hiểu một câu nào.
nhưng kim minjeong lại nghe hiểu ——
mami xấu lắm, mami không yêu con. con không muốn nói chuyện với mami nữa, cũng không muốn đi cùng mami nữa đâu!
tử thần tiên sinh: "..."
cô y tá tiêm xong liền cho yu jimin một viên kẹo. yu jimin đau kệ đau, giận thì giận, nước mắt rơi đầy mặt vẫn nhận kẹo. bé thở phì phò nhét kẹo vào trong miệng!
lúc đi ra, yu jimin đi trước. bé không thèm đợi mami, cũng không dắt tay mami. bé giận, vung tay vung chân đặc biệt có khí lực.
tử thần đại nhân đi theo đằng sau, thật sự cũng cảm thấy hơi không quen.
lúc đầu còn tưởng một hồi sẽ hết. kết quả, họ đã đến cổng nhà trẻ rồi mà yu jimin vẫn còn giận. bé không thèm quay đầu nhìn mami một cái, mà đi một mạch vào trong.
tử thần đại nhân đứng ngoài nhà trẻ cũng không vui. cô dẫn bé đi tiêm vắc xin là vì tốt cho bé, bé lại còn giận cơ đấy!
tử thần đại nhân càng nghĩ càng không thoải mái. cô buồn bực trong lòng nên vác khuôn mặt nặng nề đi về nhà.
lúc yu jimin vào tới phòng học, cũng là giờ giải lao luôn. cả căn phòng toàn là tiếng ồn. yu jimin về chỗ ngồi của mình, úp mặt lên bàn. nước mắt bé rơi tõm tõm, mami không giúp bé mà còn giúp người khác bắt nạt bé.
mami không còn tốt như trước đây nữa rồi. trước kia, tối nào mami cũng kể chuyện công chúa cho bé hết. mami nói bé là tiểu công chúa, còn hôn trán bé nữa. bây giờ, mami không làm gì hết trơn.
trước kia, mami sẽ ôm bé lên thật cao rồi nói thích bé nhất. bây giờ, mami còn không thích ôm bé nữa.
trước kia, mami rất hay cười. bây giờ, mami không thèm cười luôn.
những điều này, yu jimin đều cho qua. bởi vì cha đã đi đến một nơi rất xa không trở về nữa. cho nên, mỗi ngày mami đều rất khó chịu, yu jimin cũng rất khó chịu. bé cũng nhớ cha mà. nhưng bây giờ, mami còn giúp người khác bắt nạt bé.
yu jimin càng nghĩ càng buồn, bé úp mặt trên bàn khóc ra tiếng.
"em gái dũng cảm, sao em lại khóc? là ai bắt nạt em?" yu jimin nghe được một giọng nói quen thuộc.
bé ngẩng đầu lên thì thấy anh tiểu anh hùng hôm qua.
những bạn học khác cũng đang nhìn bé. yu jimin thường mang theo vương miện công chúa của mình đến trường. mấy bạn học còn nhớ, nhà của bé là tòa lâu đài công chúa màu hồng. nên lúc về nhà chúng đã tìm người lớn, nói chúng muốn có một lâu đài như vậy. nhưng người lớn đều nói, chỉ công chúa mới có lâu đài. cho nên, bọn trẻ càng thêm xác định có công chúa ở trong đó.
giữa bọn trẻ không có bí mật. cho nên, toàn bộ nhà trẻ đều biết nhà trẻ bọn chúng có một tiểu công chúa.
bé có lâu đài màu hồng và vương miện công chúa nữa.
"em gái công chúa, vì sao cậu khóc vậy? có người bắt nạt cậu hả?" bọn trẻ cũng nhao nhao nói.
không hỏi còn tốt. chúng hỏi một câu, yu jimin lại càng khóc lớn hơn. bé ngắc ngứ nói: "mami... mami không... không yêu tớ..."
yu jimin vừa nói, vừa để lộ vết tiêm màu đỏ trên cánh tay. bé khóc càng thương tâm: "người ta... đánh... đánh tớ."
việc này khiến tiểu anh hùng bo gum và một đám bạn nhỏ tức điên lên. đây không phải tình tiết trong truyện cô bé lọ lem ư?
một bạn nhỏ trong đó nói: "cha cậu đâu?" nếu mami nó đánh nó, cha nó sẽ mắng mami nó ngay.
"mẹ đi... đến nơi rất xa rồi." yu jimin ngắc ngứ nói.
các bạn nhỏ ngẩn người. chúng nhớ lại câu chuyện chúng đã từng nghe, công chúa trong chuyện cũng không có cha.
chúng lập tức đau lòng thay em gái công chúa bị mami đánh này.
bo gum càng đau lòng hơn. em gái nhỏ rất dũng cảm mà, mami em ấy thật xấu, còn đánh em ấy nữa!
thế là một ngày này, các thầy cô luôn cảm thấy bọn nhỏ có điểm gì đó là lạ. chúng cứ thì thà thì thầm, mấy cái đầu nhỏ chụm lại không biết đang nói cái gì.
giờ giải lao, có đứa bé đến kéo yu jimin ra ngoài, nó kéo bé đến cạnh bồn hoa rồi lén lút nói ——
"em gái công chúa, cậu có ông ngoại, bà ngoại hay ông nội, bà nội không?"
trước kia, khi bọn chúng bị cha mẹ đánh thì chúng sẽ đi méc ông bà nội ngoại. vừa rồi yu jimin nói chuyện không rõ ràng, tất cả mọi người đều cho là bé bị mami đánh.
yu jimin có ông bà ngoại, bé còn nhớ bọn họ rất đáng sợ. yu jimin vội vàng lắc đầu: "bọn họ... không thích tớ..."
ánh mắt mấy bạn nhỏ nhìn về phía yu jimin càng thêm đồng tình. mặc dù em gái công chúa có lâu đài, nhưng bé không có cha. hơn nữa, bé còn không được ông bà yêu thương.
mấy bạn nhỏ cũng hết cách. một bạn nhỏ trong nhóm lấy dũng khí, nhỏ giọng nói: "em gái công chúa, cậu về nhà hỏi mami cậu xem. có phải bà ấy muốn tìm cha dượng cho cậu không?"
những bạn nhỏ khác rõ ràng không hiểu. chúng nhìn về phía bạn nhỏ tiểu minju bình thường không hay nói chuyện.
tiểu minju thấy tất cả mọi người đều nhìn mình thì cúi đầu xuống. cô bé ủ rũ nói: "ba tớ đã tìm mẹ kế cho tớ..."
"hả?" giọng các bạn nhỏ đầy sốt ruột. mẹ kế trong truyện cổ tích đều rất xấu xa. trong suy nghĩ các bé, tất cả mẹ kế đều là người xấu. bà ta sẽ nhốt trẻ con vào phòng tối, còn không cho ăn cơm.
bọn trẻ nhao nhao nói.
bé yu jimin cũng bị dọa cho phát sợ rồi.
một bạn nhỏ có mẹ kế nói: "bây giờ ba tớ đã có em trai. cho nên, ông ấy không cần tớ nữa, liền đưa tớ đến ở với ông bà. ông bà rất tốt với tớ."
thế là bọn trẻ im lặng ngồi trên bậc thang, nhớ tới ông bà của em gái công chúa cũng không thích em ấy.
ôi, nhưng bây giờ phải làm sao đây?
tiểu bo gum đứng bên cạnh nghe các bạn nhỏ khác nói chuyện, nhưng cậu không hề nói gì. lúc mọi người im lặng, cậu lại đứng dậy, chỉ huy đám trẻ nói: "tớ có cách!"
các bạn nhỏ ngẩng đầu, vui mừng hỏi: "cách gì thế?"
"ngày mai mấy đứa sẽ biết." bo gum nhìn từ trên cao nhìn xuống nói.
lúc này, chuông vào học vang lên.
mấy đứa vội vàng trở về phòng học, bo gum tới gần tai yu jimin, nhỏ giọng nói: "chờ anh về nhà, anh sẽ nói chuyện này với mami anh. đến lúc đó, em đến nhà anh ở nhé. mami anh là người tốt, bà ấy rất tốt rất tốt với trẻ con. anh chắc chắn bà ấy cũng sẽ đối tốt với em."
yu jimin lắc đầu: "em muốn mami..."
lúc tử thần số hai đến đón con trai, thì nghe con trai mình líu lo không ngừng kể sự tình của em gái nhỏ cho cô ta nghe: "cánh tay của em gái nhỏ bị đánh đến đỏ luôn, mami em ấy còn không tốt với em ấy nữa. mami ơi, chúng ta nhận nuôi em ấy nhé. em ấy sẽ sống chung với nhà mình. sau đó mami liền có hai đứa con gọi mami là mami ơi."
tử thần số hai rất đau đầu. cô ta nhìn con mình, nói: "bo gum, đó là con của người khác, chúng ta không thể tùy tiện ôm đi, biết chưa?"
bo gum không phục. trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đầy vẻ chính nghĩa: "nhưng mami em ấy không đối xử tốt với em ấy! con phải bảo vệ em ấy mà! chúng ta là đại anh hùng, phải bảo vệ em ấy chứ ạ!"
tử thần số hai nhức đầu: "tiểu nữ quỷ mà mami bảo con theo dõi sao rồi?"
"nó... hôm nay nó không hại ai cả ạ." bo gum nói.
tử thần số hai: "..." một số thời khắc cô ta luôn cảm thấy lúc ở bệnh viện mình đã ôm nhầm con.
tử thần bên kia cũng gặp phải vấn đề lớn. cô cúi đầu xuống, lặp lại những câu hỏi của yu jimin: "cha dượng? em trai? con nghe ai nói?"
"tiểu minju... tiểu minju..." khuôn mặt nhỏ của yu jimin hơi đỏ, gấp đến độ muốn khóc rồi.
kim minjeong nhớ lại cái hôm bé sinh bệnh. cô cảm thấy căng thẳng liền ngồi xổm xuống: "nói từ từ thôi nào."
yu jimin vặn vặn ngón tay nhỏ, con mắt đỏ ngầu: "mami tiểu minju... có em trai, không cần tiểu minju nữa..."
kim minjeong đại khái cũng nghe hiểu một chút, nói: "mami đâu có không cần con."
"thế nhưng..." yu jimin lập tức khóc lên: "mami cũng không nói yêu cục cưng mà..."
trước kia mami thích nhất là nâng bé lên thật cao, sau đó nói: "mami yêu cục cưng yu jimin nhất!" "đây là công chúa nhỏ nhà ai nhỉ? xinh quá đi mất!"
sau hai năm lưu lạc, bé thật vất vả mới tìm được mami. yu jimin vui muốn điên luôn, nhưng mami lại không yêu bé nữa.
lúc nhóc con khóc, nước mắt chảy ào ào, nhìn qua rất khổ sở. động tác lau nước mắt của tử thần đại nhân cũng nhẹ đi rất nhiều: "việc đó... vì ta quá bận, chứ không phải không yêu con nữa."
nhóc con khóc quá thương tâm, dường như cô chỉ nói nhiều một câu thôi đều sẽ tổn thương bé.
yu jimin lau nước mắt, cẩn thận nhìn mami: "thật... thật ạ?"
kim minjeong thật bất đắc dĩ. giờ phút này, sao cô có thể mở miệng nói đúng sự thật là không phải đây.
cô gật đầu.
"nhưng mami để người ta đánh con mà."
"đó là tiêm vắc xin, tiêm vắc xin mới không bị bệnh nữa, mới có thể đi nhà trẻ." kim minjeong nhẫn nại giải thích.
"thế nhưng, nhưng mà..." nhóc con nghĩ nghĩ: "vậy mami ôm con lên cao..."
kim minjeong bất đắc dĩ bế bé, nâng lên cao. sau đó, cô dựa theo yêu cầu của nhóc con, nói một câu không có chút biểu cảm nào ——
"ta yêu... cục cưng yu jimin nhất." giọng cô cứng ngắc, giống như do người máy phát ra vậy, không hề có chút tình cảm nào.
nhưng yu jimin không hề ghét bỏ. nhóc con vốn còn thút tha thút thít rốt cuộc cũng cười lên. trên mặt bé vẫn còn nước mắt, nhưng tiếng cười lanh lảnh lại vang khắp toàn bộ đại sảnh.
kim minjeong cũng nhếch khóe môi, cô cũng cảm nhận được niềm vui ấy.
~~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro