chương 6: vương miện

cũng may, cục cưng yu jimin không yêu cầu hôn mặt nhỏ của bé. bởi vì mami tử thần cảm thấy, mình có thể ôm trẻ con loài người đã là cực hạn rồi.

nhưng kim minjeong nhanh chóng hiểu rõ, câu yêu cục cưng yu jimin nhất kia không phải là một câu nói mà thôi.

chín giờ rưỡi tối, tử thần đại nhân theo thói quen chuẩn bị đi ngủ, thậm chí cô còn giao mấy nhiệm vụ cho bóng đen luôn rồi. nhưng cô không chờ được giấc ngủ đến, mà lại chờ được tiếng gõ cửa.

tiếng gõ rất có quy luật, cốc cốc cốc cốc, cốc cốc cốc cốc, hình như là cùng một người gõ cửa, mang theo một loại cảm giác đáng yêu.

tử thần đại nhân đen mặt đi mở cửa. cô thấy nhóc con mặc áo ngủ khủng long đứng ngoài cửa, trong ngực nhóc con còn ôm một quyển sách.

tử thần đại nhân mơ hồ cảm thấy huyệt thái dương của mình đang giật lợi hại. cô lạnh lùng mở miệng nói: "con nên đi ngủ rồi."

nhóc con nhìn mình chằm chằm vào mũi chân, lộ ra đỉnh đầu có tóc mềm mại. bé cố lấy dũng khí, ngẩng đầu. âm sữa của bé còn kèm theo lo lắng: "mami, bạn nhỏ khác đều sẽ..."

bởi vì tuổi yu jimin đã lớn nên vào thẳng lớp lá. mấy bạn nhỏ lớp lá đều đã học qua lớp mầm, lớp chồi, nên đối với ghép vần, con số, tiếng anh đều đã quen thuộc.

chỉ có mình yu jimin đi học là không biết cô giáo đang nói gì. thậm chí bé còn không rõ mọi người đang nói gì, cả đầu mù mờ.

cô giáo cũng ý thức được trình độ của yu jimin không theo kịp tiết tấu lớp lá. nhưng yu jimin đến lớp lại tìm được bạn, còn có quan hệ rất tốt với mọi người. mấy đứa trẻ lớp mầm đều mới hơn hai tuổi, yu jimin lại lớn tuổi hơn nên chắc chắn sẽ thấy không quen. cho nên cô giáo âm thầm bảo yu jimin có gì thì về nhà hỏi mami.

buổi tối đi ngủ yu jimin mới nhớ tới lời cô giáo nói. bé vội vàng ôm sách đi tìm mami.

bé ngắc ngứ nói: "ngày mai... ngày mai cô giáo... sẽ hỏi ạ..."

kim minjeong phân vân. cô nghĩ bình thường yu jimin tự nói chuyện đã có vấn đề, ở trường chắc chắn lại hay kêu cạc cạc. cho nên, bạn học nhất định sẽ cười bé là vịt con xấu xí.

tử thần đại nhân tự tưởng tượng. trẻ con loài người như yu jimin sẽ tự tạo lưới quan hệ tại nhà trẻ, nhưng vẫn là nhóc đáng thương. nói cho cùng, tử thần đại nhân cũng biết trẻ con loài người rất thích xa lánh đồng loại. trong tưởng tượng của cô, yu jimin nhất định sẽ bị bọn nó chê cười, xa lánh.

chỉ mới nghĩ như vậy, đã khiến cô khó chịu trong lòng rồi.

cô hoàn toàn không biết những đứa trẻ trong trường đã xác định mami của yu jimin là một người xấu, nên chúng phải bảo vệ em gái công chúa đáng thương.

tử thần đại nhân sửa sang lại quần áo một chút, mới bế nhóc con lên. cô đi vào phòng sách bên cạnh ——

nhóc con ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế bên cạnh mami. sau đó, bé lật quyển sách giáo khoa xanh xanh đỏ đỏ ra.

tuy tử thần tiên sinh chỉ làm người trong một thời gian ngắn, nhưng cô lại rất tinh thông các loại tri thức.

kim minjeong chỉ vào vài chữ cái to, giọng không cảm xúc: "đại hội thể dục thể thao rừng rậm"

ngón tay yu jimin cũng chỉ theo, bi bô đọc theo: "đại hội... đại hội..."

"đại hội —— thể dục —— thể thao —— rừng —— rậm."

nhóc con nhìn mami rồi đọc theo: "đại hội thể dục thể thao rừng rậm!"

hai ngày này đều ở chung với người khác, bé không phải nghe cô giáo nói thì nghe bạn học nói. tuy rằng lúc đi ngủ vào buổi tối bé sẽ trao đổi cạc cạc với con vịt đồ chơi ngủ bên cạnh. nhưng trong hoàn cảnh này, lại thêm trước kia nhóc con vốn có biết nói chuyện. cho nên, khả năng ngôn ngữ của bé từ từ về lại trình độ bình thường.

tử thần mami nghe ra bé đã bắt đầu tiến bộ, không hiểu sao cô lại thấy vui mừng. cô nhìn xuống dưới, là đề bài điền vào chỗ trống. phía trên là một số loài vật, từ trái đến phải, sắp xếp thành hàng.

nhóc con hăng hái chỉ vào các con vật: "hổ! sư tử!"

kim minjeong nhìn khoảng trắng, rơi vào trầm tư. câu hỏi dưới khoảng trắng không phải bảo bé điền tên con vật vào, mà hỏi bé có bao nhiêu con vật.

tử thần đại nhân chưa từng có kinh nghiệm dạy học, mãi sau cô mới ý thức được nhóc con không biết đếm.

đây là lượng công việc rất lớn, tử thần đại nhân có chút đau đầu: "yu jimin, ta dạy con đếm nhé."

"cái gì là đếm ạ?"

đối mặt với ánh mắt đơn thuần của bé mù chữ, tử thần tiên sinh cảm thấy vấn đề này rất khó giải thích.

nhưng rất nhanh, cô đã có biện pháp.

công việc của cô không chỉ thu linh thể loài người, mà còn thu cả ký ức. ký ức của toàn bộ loài người gộp cả ký ức của cô hợp thành lịch sử.

sở dĩ cô phạm phải sai lầm lớn như vậy mà vẫn có được năng lực của mình, có một phần nguyên nhân vì ba cô là thần, mà phần hơn là bởi cô khai thác app.

tử thần tiên sinh mở điện thoại di động của mình, rồi mở app tử thần ra. cô bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc con số trong hồ sơ lịch sử.

nhóc con vẫn ngoan ngoãn chờ mami. bởi vì lúc mami bận rộn thì bé không được quấy rầy mami đâu.

rất nhanh đã ra kết quả, tử thần tiên sinh thả một phần ký ức nguyên sơ của loài người ra.

bé yu jimin không hề cảm thấy kinh ngạc. dưới cái nhìn của bé, cảnh này cũng giống như lúc bé xem tivi mà thôi.

trong "tv", một nhóm người đang thả cừu nhỏ. bọn họ từ từ bắt đầu phân biệt số lượng cừu, sau đó đếm bằng ngón tay. dần dần, biến thành thắt nút dây để ghi chép lại...

mặc dù không có âm thanh, yu jimin vẫn xem say sưa. cái đầu nhỏ của bé còn gật gật, giống như nghe hiểu.

đợi đến khi nhóc con xem hết lịch sử phát triển con số, tử thần tiên sinh cũng mặc kệ đối phương rốt cuộc có xem không hiểu, chậm rãi nói: "đây chính là con số chúng ta phải học hôm nay."

nhóc con cái hiểu cái không gật đầu.

"đọc theo mami, 123456789, 10."

nhóc con nhanh chóng đọc một lần.

tử thần đại nhân nhớ lại lần đầu tiên mình học những chữ số này, thường dùng ngón tay để đếm.

"con đếm đầu ngón tay của con xem." tử thần đại nhân nhìn ngón tay mập mạp của nhóc con rồi nói.

nhóc con nhìn đầu ngón tay của mình, không hiểu mami đang nói cái gì.

thế là, tử thần đại nhân nghiêm mặt, trịnh trọng đưa tay mình ra. đốt ngón tay cô thon dài, đôi tay này từ trước đến nay đều dùng để thu linh thể, giọng của cô vẫn giống y như lúc thu linh thể loài người. cô cúi đầu, tách từng ngón tay của mình, "đây là 1, đây là 2, đây là 3..."

nhóc con quả nhiên học theo. bé học theo cách của mami, tay phải tách đầu ngón tay trái của mình: "đây là 1, đây là 2..."

tử thần đại nhân lại đổi tay, dùng tay trái chỉ ngón tay phải của mình: "đây là 6, đây là 7, đây là 8..."

nhóc con nhìn mami, tiếp tục học theo đếm đầu ngón tay của mình.

sau khi làm thế hai, ba lần, nhóc con rốt cuộc cũng biết đếm. tuy mới bé chỉ đếm tới mười, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn nhiều rồi.

ngay sau đó, ánh mắt kim minjeong về lại đề bài trong sách. giọng cô rất nhu hòa: "bây giờ chúng ta sẽ đếm những con vật nhỏ này."

ngón tay yu jimin chỉ từng con: "1,2,3,4... "

ai nói dạy trẻ con đọc sách rất khó? quá đơn giản! tử thần đại nhân đã có cảm giác tự hào. cô lấy tay kéo kéo mấy sợi tóc vểnh trên trán nhóc con.

mami tử thần lại thấy hứng thú, bắt đầu nghiêm túc dạy tiếp. nhóc con cầm bút, cũng học rất chăm chú. nhưng viết chữ rất khó, chữ bé viết ra như gà bới, vặn và vặn vẹo.

thế là bàn tay lớn của tử thần tiên sinh cầm tay nhỏ của nhóc con, viết từng nét từng nét ——

"đây là 1..."

sau khi thả tay ra, bé yu jimin nghiêm túc ghé trên mặt bàn, cũng học viết.

ngày hôm sau, tất cả bạn nhỏ trong lớp đều có thể lưu loát bắt đầu cộng hoặc trừ trong khoảng hai mươi. còn bé yu jimin thì đặc biệt kiêu ngạo giơ tay, biểu diễn đếm ngón tay cho mọi người xem.

cô giáo thật sự dở khóc dở cười, nói: "yu jimin tiến bộ lắm nhé."

các bạn nhỏ khác cũng nhao nhao vỗ tay, em gái công chúa lợi hại thật. hôm qua bé còn chưa biết đếm, hôm nay đã biết đếm rồi.

sau giờ học, các bạn nhỏ liền kéo yu jimin đến cạnh bồn hoa ngoài phòng học. chúng vội vàng hỏi: "em gái công chúa, hôm qua cậu có về hỏi không?" là hỏi mami chuyện cha dượng.

hôm qua, chuyện đầu tiên bọn nhỏ về nhà là kể cho cha mẹ nghe câu chuyện của em gái công chúa. câu trả lời cơ bản đều giống nhau ——

"em ấy là công chúa, công chúa khi còn bé đều rất tội. công chúa bạch tuyết còn bị mẹ kế ném vào rừng nữa."

"cho nên làm công chúa cũng không phải là chuyện dễ dàng. con xem, con còn có cha mẹ yêu thương, nhưng đại đa số công chúa đều không có cha mẹ. nếu có mami, mami cũng không yêu thương."

các bạn nhỏ chỉ cảm thấy cha mẹ không thương là việc khổ sở biết bao. chúng càng thêm đau lòng cho em gái công chúa.

bo gum cũng đang đứng giữa các bạn học. hôm qua cậu đã nghĩ ra cách, nhưng mami lại không đáp ứng cậu. việc này khiến cậu rất chán nản, thấy rất có lỗi với em gái nhỏ.

bé yu jimin nghe mọi người hỏi, bé vội vàng gật đầu rồi vui vẻ nói: "mami... yêu tớ lắm."

cục cưng yu jimin thấy mami thật sự yêu bé, mami còn dạy bé đếm, còn thơm bé nữa.

tiểu minju chính là bạn nhỏ ở nhà bà nội ngày hôm qua. cô bé nghe yu jimin nói như vậy, nên cũng rất mừng: "vậy thì tốt quá..."

bọn chúng liền nghĩ đến chuyện mami tiểu minju không cần cô bé nữa, thế là mấy bạn nhỏ lại ngồi xuống cạnh bồn hoa. bé yu jimin đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bé lấy vương miện công chúa sáng lấp lánh của mình xuống, đội lên đầu tiểu minju: "cho cậu..."

trong nhà bé yu jimin có rất nhiều vương miện công chúa kiểu dáng khác nhau, mỗi sáng bé đều phải đội một cái. sau khi tử thần mami thấy được, lại cho rằng nó quá nặng. nhóc con sợ mami không cho bé đội nữa đã mau miệng nói, không nặng, không nặng ạ!

bé là công chúa, cho nên nhất định phải đội vương miện nha.

trẻ con đều thích đồ đẹp, huống chi là vương miện công chúa sáng lấp lánh. tiểu minju sờ lên vương miện, hai mắt cô bé đều sáng lên.

những bạn nhỏ khác vội vàng nói: "tớ có thể đội một lúc không?"

thế là các bạn nhỏ đều đội một lúc. cuối cùng, chúng còn đưa nó lại cho công chúa bé yu jimin. nhưng yu jimin vẫn đội vương miện lên cho tiểu minju.

bé yu jimin nghĩ, hôm nay bé không phải là công chúa cũng không sao hết, bởi vì bé vẫn còn mami yêu bé.

bo gum ở bên cạnh sờ lên lưỡi hái nhỏ, nhiệt huyết sôi trào trong lòng cậu. em gái công chúa thật đáng yêu quá! cậu muốn bảo vệ em gái công chúa!

~~~

thật ra, cô giáo đã chú ý tới vương miện công chúa vốn thuộc về tiểu công chúa yu jimin, nhưng đang đội trên đầu đứa trẻ khác rồi.

nhưng cô ta cũng không nói gì. ở phương diện đồ vật ngoài thân này, nếu đứa trẻ đó đã đội lên đầu vậy chắc chắn mọi người đều nhìn thấy, nên không tồn tại tình huống cầm trộm. ở phương diện khác, mặc dù cô giáo biết mami đơn thân của yu jimin có thể là nhân vật ghê gớm gì đó. nhưng trong tiềm thức, cô ta vẫn cảm thấy loại đồ trang sức sáng lấp lánh đội trên đầu trẻ con này, chỉ mấy chục đồng.

buổi tối, cô ta nhận được điện thoại của phụ huynh bé minju.

hoàn cảnh nhà bé minju có hơi đặc biệt. cô bé được ông bà nội nuôi, nhưng họ cũng chưa phải quá già. cặp vợ chồng hiện nay mới năm mươi mấy tuổi, họ còn điều hành công ty niêm yết.

bên kia, bà nội tiểu minju lễ độ nói chuyện tiểu minju mang vương miện về.

thật ra, ban đầu không có vấn đề gì. dù sao giữa các bạn nhỏ có tặng quà qua lại cũng không phải việc gì lớn. trái lại, như thế còn khiến người lớn cảm thấy rất đáng yêu.

cho nên, sau khi tiểu minju về nhà liên tục nhấn mạnh: "đó là công chúa thật đấy ạ! là công chúa ở trong một tòa lâu đài!"

bà nội tiểu minju cũng không coi là chuyện gì to tát. dù sao, hiện tại ra ngoài hỏi mười cô bé thì có đến chín đứa đều là tiểu công chúa.

buổi tối, lúc tiểu minju đi ngủ, bà nội lấy vương miện công chúa xuống thì mới phát hiện, chiếc vương miện nhỏ này nhìn qua không to lắm nhưng lại rất nặng, kim cương bên trên còn sáng lấp lánh. theo lý, trang sức trên đầu trẻ con không nên nặng như vậy.

bà nội tiểu minju cũng có không ít đồ tranh sức, nên bà ta nhìn nhiều thêm mấy lần. bà ta luôn có cảm giác kỳ lạ, mới vội vàng chạy đi tìm chồng mình. chồng bà ta lúc còn trẻ, có một khoảng thời gian làm việc ở tiệm châu báu.

kết quả, ông nội tiểu minju đeo kính mắt lên xem xét một hồi mới biết, thứ này lại là kim cương thật.

hai vợ chồng đều kinh hãi, liền vội vàng hỏi tiểu minju chuyện này là thế nào. bấy giờ mới biết đúng là có bạn nhỏ đội lên đầu cho cô bé thật, nhưng tiểu minju cũng không biết số điện thoại của bạn nhỏ cho cô bé vương miện công chúa. hai vợ chồng càng nghĩ càng thấy không yên lòng, họ khẩn trương gọi cho cô giáo.

dù sao, giá trị của thứ này không ai nói rõ được. đứa bé không hiểu chuyện mới tiện tay tặng đi, nhưng để người lớn phát hiện, khẳng định sẽ khác.

có tiền đi nữa cũng không thể tiện tay tặng đồ quý giá như vậy cho người ta.

cô giáo đã gặp nhiều kẻ có tiền, nhưng không ngờ vương miện công chúa yu jimin đội lại là thật. cô ta nhớ lại, hình như mỗi ngày yu jimin đều đội một cái vương miện khác nhau. nhất thời, cô ta cũng không biết nên nói cái gì. cô ta đang choáng váng, nhưng vẫn nói lại với họ là cô ta sẽ liên hệ với phụ huynh của yu jimin ngay.

thế là, mami tử thần đang một bút một nét dạy nhóc con viết chữ, thì nhận được tin nhắn.

"mami yu jimin, chào cô, rất xin lỗi vì muộn thề này còn quấy rầy cô. cô đã ngủ chưa ạ?."

mami tử thần rất không vui: "mấy cô giao nhiều bài tập như vậy, tôi cũng muốn đi ngủ lắm rồi."

từ khi về nhà, nhóc con đã lôi kéo cô, miệng cục cục cục cục nói bé phải làm bài tập.

cô giáo đọc tin nhắn lại càng lúng túng, nhưng chính sự thì vẫn phải nói: "chuyện là như thế này, yu jimin có tặng bé minju một món trang sức, là vương miện công chúa mà yu jimin đội mỗi ngày. ông bà nội bé minju nói nó quá quý giá, đứa bé nhất định không biết giá trị của nó, nên mới nói ngày mai đến trường sẽ trả lại cho yu jimin."

mami tử thần rõ ràng cũng không biết đến nỗi khổ nhân gian: "đã tặng rồi sao còn trả lại?"

cô giáo: "..." tiêu tiền như nước. thôi quên đi, cô ta không thèm nói nữa.

"mami, mami, ba nhìn này!" lúc này, yu jimin tự mình vẽ một bức tranh, "đây là mami, đây là cha, đây là con."

mami tử thần nhìn một nhà ba người hòa thuận vui vẻ này, lại nghĩ đến đôi vợ chồng kia. dường như bọn họ đang sống rất tốt.

ngày hôm sau, tử thần đại nhân đưa yu jimin đến trường. lúc trở về, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đi đến một nơi xa lạ.

hai phòng ngủ một phòng khách đơn giản. trong phòng khách bày đầy bản vẽ, bên cạnh còn có đàn dương cầm.

tình cảm đôi vợ chồng rất tốt, một người đọc sách, một người vẽ tranh. hai người thỉnh thoảng cãi nhau ầm ĩ, rất là vui vẻ.

kim minjeong đi một vòng trong phòng. nơi này rất nhỏ, nhỏ hơn nhà bọn họ. nhưng nơi này rất tốt, rất ấm áp.

căn phòng này vốn là của tiểu công chúa, bây giờ đã thành phòng sách, sách chất thành đống. kim minjeong phất tay, một tia sáng màu đen hiện lên, những cảnh tượng trước đây xuất hiện dồn dập trước mắt cô.

trong nhà lộn xộn, không hề sạch sẽ gọn gàng như bây giờ. nó hoàn toàn cho thấy cảnh một người mẹ tự mình nuôi con.

mami tử thần nhíu mày. thành thật mà nói, cô vẫn cho rằng trước kia nhóc con sống rất tốt.

bây giờ, nơi những cuốn sách được sắp xếp gọn gàng, có một chiếc xe lắc trẻ con màu hồng được đặt ở đó.

nhóc con đang ngồi trên xe lắc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ngọt ngào hơn bây giờ đôi chút. bé cười hi hi ha ha gọi: "mami, mami! mau nhìn con nè!"

đợi đến khi người phụ nữ nhìn qua, nhóc con lập tức trượt ra. người phụ nữ tiều tụy kia bế bé khỏi xe lắc, "cục cưng giỏi quá! mami yêu cục cưng nhất!"

người phụ nữ vừa nói vừa lột một quả bơ: "đây là gì nhỉ?"

"quả bơ ạ!" nhóc con hưng phấn kêu lên: "cái này... mẹ bạn kia cũng cho bạn ấy ăn cái này ạ."

mami tử thần có thể nghe hiểu. bé nói là mẹ đứa bé trên tv cũng cho đứa bé ấy ăn quả này.

bấy giờ người phụ nữ có điện thoại.

đầu kia là bác sĩ, họ nói tình hình của cha yu jimin đang chuyển biến xấu.

thế là, mami tử thần liền thấy mẹ yu jimin còn chưa kịp cho yu jimin ăn bơ đã bế bé lên, vội vàng ra ngoài.

tử thần mami ở lại phòng, đây là phòng ký ức.

cô phất tay, những ký ức này liền biến mất, trả lại sự sống chân thực hiện tại.

đôi vợ chồng kia đang trải qua một cuộc sống yên bình, mỹ mãn. trong phòng không còn lưu lại chút vết tích tồn tại nào của đứa bé.

kim minjeong quay người rời khỏi nơi này.

cô không hề nghe thấy, sau khi cô đi, ba yu jimin đột nhiên mở miệng nói: "luôn cảm thấy trong nhà thiếu một cái gì đó, lạ thật."

mẹ yu jimin để sách xuống, ngồi sát lại. cô ấy nhíu mày nói: "em cũng luôn có cảm giác này. dường như em đã mơ một giấc mơ, rồi đột nhiên tỉnh giấc, thì không còn nhớ trong mơ đã từng phát sinh chuyện gì nữa."

mami tử thần đang đi trên đường thì bỗng nhiên nhìn thấy một cái siêu thị lớn đang giảm giá ở cách đó không xa, có bày ở phía ngoài một chiếc xe lắc trẻ em màu hồng.

ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đi đến rồi mua một chiếc. lúc cô xách theo cái xe lắc màu hồng trở về, thì thấy thần số hai đứng ở giao lộ kế tiếp.

kim minjeong vẫn xách chiếc xe lắc trẻ con màu hồng trên tay, đi ngang qua tử thần số hai nhưng không hề liếc nhìn cô ta.

tử thần số hai tức đến nghiến răng, cô ta lên tiếng châm chọc: "kim tiên sinh gần đây sống rất tốt ấy nhỉ."

kim minjeong nghe được câu này mới quay đầu nhìn tử thần số hai. trong mắt cô không có một gợn sóng, tựa như muốn nói có việc thì nói, không việc thì xéo.

nhất thời, tử thần số hai cũng không biết nên nói gì, thế là kim minjeong liền đi.

tử thần số hai tức muốn nổ phổi, con trai cô ta! nhất định phải giết cái bug nhỏ kia!

buổi chiều, lúc nhà trẻ tan học, tử thần số hai đón được con trai bảo bối của mình. cô ta còn chưa mở miệng nói gì thì con trai bảo bối đã nói trước: "mami, mami, về sau con sẽ làm kỵ sĩ cho em gái công chúa đó!"

con trai bảo bối vừa nói vừa lôi cái lưỡi hái nhỏ của mình ra, giống như đó là một thanh vũ khí của kỵ sĩ, nó tồn tại để bảo vệ công chúa.

tử thần số hai có hơi hối hận. lúc trước, khi con trai cô ta phát hiện cô ta có năng lực đặc biệt đã hưng phấn ôm lấy cô ta nói: "mami thật lợi hại! mami có phải đi đánh người xấu không ạ? mami thật sự là đại anh hùng, sau này con cũng muốn làm một đại anh hùng!"

lúc ấy cô ta không nên gật đầu, mà phải lắc đầu rồi nói thẳng là, mami vì muốn thăng cấp mà có thể không từ thủ đoạn, sẽ không làm anh hùng.

con người, có thể dối trá nhưng không được hư vinh. nếu lúc ấy cô ta không tham luyến chút hư vinh đó, thì hiện tại sao lại đến mức này chứ!

tử thần số hai tức ngực nói: "bo gum, con có nhớ mami cho con đến nhà trẻ để làm gì hay không đó?"

park bo gum vỗ ngực nhỏ: "nhớ, nhớ chứ ạ. con phải bảo vệ các bạn nhỏ ở nhà trẻ. mỗi ngày con đều bảo vệ mấy bạn ấy mà!"

"về sau, mami phụ trách bảo vệ người lớn, con phụ trách bảo vệ trẻ nhỏ! con còn muốn làm kỵ sĩ cho em gái công chúa nữa!" lời này của park bo gum có thể nói là quá khí phách rồi!

tử thần số hai càng thêm tức ngực : "..."

hai con là chính sách tốt, tôi muốn hai con.

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro