Chương 16

Có Chúa chứng giám, Steve không hề có ý trách móc Quốc Vương Wakanda. Nếu trông anh có vẻ giận đùng đùng, thì đó cũng là nhằm vào HYDRA, và cũng là nhằm vào chính bản thân anh. Anh mang theo lửa giận cuồn cuộn mà đến, nhưng chỉ cần liếc mắt qua lớp kính nhìn sang Bucky, mọi cơn thịnh nộ lập tức mềm nhũn thành bi thương.

Đã gần nửa năm anh chưa gặp lại người bạn này. Lần cuối cùng anh đến thăm Bucky, giữa họ vẫn còn cách một lớp băng tuyết mịt mờ.

Bucky đột nhiên quay đầu. Steve theo phản xạ nhếch môi, định cười với hắn. Nhưng rồi anh phát hiện ra ánh mắt người bạn tốt chỉ lướt qua mình, không hề dừng lại một giây nào. Hắn không nhìn thấy anh.

Nụ cười trên môi Steve lập tức sụp xuống. Anh hít sâu một hơi để bình ổn cảm xúc, "Tôi khi nào mới có thể vào trong?" Anh hỏi.

"Hiện tại liền có thể." Vị Quốc Vương nãy giờ vẫn im lặng khẽ gõ lên đồng hồ trên cổ tay, ý bảo rằng thời gian không thành vấn đề, "Ta và ngươi có chuyện cần nói. Một giờ nữa thì sao?"

Steve không suy nghĩ nhiều, lập tức gật đầu đồng ý. Rồi anh nóng lòng đẩy cửa bước vào. Tất cả mọi người trong phòng đều ngoảnh lại nhìn. Bucky ngạc nhiên thốt lên một tiếng, định ngồi dậy, nhưng bị một bác sĩ giữ lại.

Khung cảnh này khiến khơi dậy một hình ảnh không tốt cho Steve. Trong những tư liệu hình ảnh HYDRA để lại, chúng cũng từng dùng cách này để giữ chặt Đông Binh trên ghế tẩy não. Steve cau mày nhìn chằm chằm vào nhóm bác sĩ, thấy các bác sĩ nhanh chóng tản ra. Một người trong số đó trước khi rời đi còn đập tay với Bucky.

Những người này không phải HYDRA. Bọn họ là người tốt. Bọn họ đang giúp Bucky. Steve biết rõ điểm này. Anh chỉ là không rõ...

"Steve, sao cậu lại ở đây?" Bucky nằm ngửa, đầu bị cố định, nhưng vẫn cố nhấc tay lên vẫy anh. Steve bước lại, ngồi xuống bên cạnh hắn, hơi trách móc mà nói: "Bệ hạ nói với tớ rằng cậu đã tỉnh. Dĩ nhiên tớ phải đến."

"Dạo này cậu thế nào?" Bucky xoay mắt, nghiêng nghiêng đầu xem xét nhìn anh, "Cánh tay cậu bị sao vậy?"

"Chỉ là trầy xước thôi." Anh giơ tay phải lên trước mặt Bucky. Đôi mắt kia đầy vẻ không tán đồng khi nhìn thấy bộ chiến phục đêm của Steve bị rách một đường. Steve kéo mảnh vải dính máu lên, lộ ra vết thương đã đóng vảy, "Chỉ cần vài tiếng nữa là lành rồi."

Bucky chăm chú quan sát. Hắn chớp mắt thay cho một cái gật đầu. So với lần cuối cùng Steve nói chuyện với hắn, ánh mắt và nụ cười của hắn lúc này đã có chút khác. Lần đó, trong đôi mắt và nụ cười kia còn vương đầy dấu vết của sự mệt mỏi không cách nào xua tan được. Steve nguyện ý làm bất cứ điều gì—chỉ cần có thể khiến hắn lộ ra thần sắc như bây giờ.

"Cho nên... ừm, ta muốn nói là... còn bao lâu nữa?"

"Cái gì còn bao lâu nữa?"

Anh đan hai tay vào nhau, cúi đầu xuống, "Bao giờ thì cậu lại muốn đi vào đó?"

... Steve chỉ là không rõ. Tại sao những người bằng hữu tốt này, lại làm với Bucky những điều không khác gì so với HYDRA? Những gì hắn đáng được nhận, đáng lẽ ra phải nhiều hơn một khoang đông lạnh hay một căn phòng bệnh. Dù nơi này có các bác sĩ xuất sắc dốc lòng chăm sóc hắn, thì phòng bệnh vẫn là phòng bệnh, mà sinh hoạt không nên chỉ có vậy.

"À, về chuyện đó... Thực ra, nếu tớ nói rằng... tớ không muốn tự đóng băng mình nữa thì sao?"

Steve ngẩng phắt đầu lên. Sắc mặt anh lúc này chắc hẳn rất dữ tợn, vì Bucky đưa tay lần mò đặt lên vai anh, "Steve." Hắn thở dài.

"Thật sao?" Steve nhìn chằm chằm vào hắn.

"Tớ biết rằng ở trong đó sẽ an toàn hơn. Nhưng mà..."

"Không, đừng nói vậy." Steve cắt ngang hắn: "Không có chuyện gì là cậu nên làm cả. Cậu không nghĩ lại vào đó nữa, đúng không? Vậy thì chúng ta cứ làm như vậy đi. Nếu người Wakanda cảm thấy làm vậy không an toàn, thì chúng ta liền rời đi."

Bucky nhẹ giọng lẩm bẩm: "Đúng vậy, cậu lúc nào cũng là thiên thần hộ mệnh của tớ." Hắn vỗ vỗ vai Steve, nói tiếp: "Yên tâm đi. T'Challa biết quyết định của tớ, y đã đồng ý rồi. Y còn nói tớ tỉnh táo sẽ giúp ích hơn cho việc nghiên cứu cách loại bỏ những khẩu lệnh đó."

"Thật sao?" Dù giọng điệu nghe có vẻ phi thường đắc ý, Steve không dễ dàng bị đả động. Anh biết Bucky sẽ làm bất cứ điều gì để anh yên tâm, kể cả nói những lời dối gạt vô hại. Hắn sẽ tự mình xác nhận thái độ của Hắc Báo.

"Vậy dạo này cậu thế nào rồi?" Bucky hỏi, "Tớ có bỏ lỡ chuyện gì không?"

Không có. Hắn trả lời trong lòng: Mỗi một bản ghi chép trong căn cứ HYDRA mà tớ vô sức kiên trì đọc hết, đều là quá khứ của cậu.

"Vẫn như cũ thôi. Đánh bại lũ ác ôn, rồi chạy nhanh biến mất trước khi cảnh sát và Những Kẻ Báo Thù (Avengers) đến." Steve cười.

Bất kể những chuyện khác thế nào, chỉ riêng việc Bucky không phải quay về cái hầm đông lạnh kia đã là một tin tốt rồi. Hắn sinh động kể về một nhiệm vụ ở Thái Lan, trong đó Sam phải giả trang thành 'khách du lịch giàu có' và nhận được sự 'tiếp đón nhiệt tình đậm chất địa phương' từ một nhóm nhân viên phục vụ. Bucky nằm đó, cười đến run cả người.

"Nhìn cái bảng đó đi, Stevie." Hắn lau nước mắt tràn ra vì cười quá nhiều, ra hiệu cho Steve nhìn lên. Ở phía trên có treo một tấm bảng—nếu có thể gọi nó là bảng. Thứ đó trông giống như biểu đồ phân tích thị trường chứng khoán, giữa đủ loại những đường kẻ màu sắc chằng chịt, có một đường cong ánh vàng đang nhấp nhô vui vẻ, "Nó có thể chứng minh rằng cậu và Wilson sắp chọc tớ cười đến chết đấy." Bucky tuyên bố như vậy.

"Chúng biểu thị cảm xúc của cậu à?" Steve hỏi. Anh nhận thấy những đường sáng đều tập trung ở phía trên, trong khi các sắc đen, xám hay tím trầm lại lặn xuống phía dưới. Cái này hẳn là dấu hiệu tốt?

"Thực tế thì, là sóng não." Bucky có vẻ cũng không hiểu rõ lắm, chỉ cố gắng giải thích: "Họ muốn phiên dịch sóng não của tớ thành thứ gì đó có logic, đại loại giống như chữ viết hay mã điện tín. Như vậy sẽ giúp họ tìm ra tại sao những khẩu lệnh đó lại đặc biệt như vậy đối với tớ. Ý tớ là... não bộ tớ phản ứng với chúng không giống người bình thường. Nếu họ có thể tìm ra điểm bất thường, thì có lẽ cũng có thể sửa chữa nó."

Steve không thích việc hắn tự tách biệt bản thân khỏi những "người bình thường", nhưng anh không nói gì cả.

"Vậy còn cậu thì sao?" Anh hỏi: "Đừng qua loa lấy lệ lảng tránh hoặc giả vờ không nhớ, Bucky. Tớ chắc chắn là tớ đã bỏ lỡ chuyện gì đó."

Hắn cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhất—không, không phải cái gọi là "gương mặt Đội trưởng Mỹ", vốn chẳng hề tồn tại. Trước mặt Bucky, chưa bao giờ có cái gọi là "gương mặt Đội trưởng Mỹ". Chỉ có Steve Rogers. Hồi nhỏ, mỗi khi họ tranh cãi, Steve chỉ cần lộ ra nét mặt này, là Bucky lại nhượng bộ.

Bucky bĩu môi ra vẻ chịu thua, rồi ra hiệu cho anh ghé lại gần một chút.

"Tớ nghĩ là tớ kết giao với một người bạn mới." Hắn nhẹ giọng nói. Giọng anh nhỏ đến mức không ai khác trong phòng nghe thấy được. Mà với tư cách là người duy nhất nghe thấy, Steve có thể nhận ra e lệ và nhảy nhót trong đó.

Ngày trước, chỉ có vào lần đầu tiên hôn một cô gái mới khiến Bucky xúc động như vậy. Kết giao bạn bè? Với hắn mà nói, điều đó lúc nào cũng dễ như trở bàn tay.

"Cậu đang nói đến Hắc Báo?" Steve cũng hạ thấp giọng noí, cứ như thể hai người lại trở về thời trẻ con, trốn trong ổ chăn nói chuyện thầm thì.

"Không chỉ vậy." Bucky thì thào. "Tớ... ừ, tớ kể từ đầu luôn đi. Đây là một câu chuyện rất dài."

Nó xác thật rất dài. Nhưng cách kể của Bucky lại có trình tự rõ ràng mà đầy tình cảm. Steve ngồi bên cạnh hắn, lắng nghe. Khi Bucky nói đến chuyện những nhân viên y tế vô tội đã bị giết vì hắn, Steve nhẹ nhàng siết chặt vai hắn. Nhưng đến khi câu chuyện tiến triển đến đoạn HYDRA cố gắng sử dụng câu lệnh để khống chế hắn, thì người cần được trấn an lại trở thành Steve. Bucky phải nắm chặt tay anh thì anh mới có thể hít thở đều đặn.

"Tớ sẽ thảo luận chuyện này với Scott." Hắn lẩm bẩm nói, "Bọn tớ sẽ tìm ra xem HYDRA đã nắm được bao nhiêu phần về công nghệ của anh ta."

Bucky siết tay hắn một cái, "Khi trước, mỗi lần lên cơn hen suyễn ngươi cũng thế này." Hắn mềm mại nói, "Tớ ổn, thật đấy. Có người vì cứu tớ mà đã hy sinh, và điều mà tớ cảm thấy tồi tệ nhất là... bây giờ tớ lại cảm thấy rất ổn."

Steve ngẩng lên, nhìn hắn bằng ánh mắt chất chứa khó hiểu mà bi thương.

"Từ khi thoát khỏi tẩy não, đây là khoảng thời gian làm tớ cảm thấy tốt nhất. Chiến tranh ở đây đã cướp đi mạng sống của rất nhiều người, mỗi người đều phải chịu tổn thất—trừ ta. Cậu xem, nếu không có cuộc chiến này, thì bây giờ tớ vẫn còn nằm trong khoang đông lạnh, chẳng có gì thay đổi cả..."

Nỗi buồn trong mắt Steve ngay lập tức bị cơn giận thay thế. Hắn suýt bật cười vì tức, trực tiếp đưa tay bịt miệng Bucky lại, "Cậu nghĩ mình là một kẻ sống sót." Anh nói bằng giọng điềm tĩnh, "Tớ yêu cậu, người anh em. Vậy nên tớ tha thứ cho cậu vì là một tên ngu ngốc. Những kẻ dã tâm đã phạm tội, và tội ác của chúng vô tình mang lại cơ hội để cậu trở nên tốt hơn, mà không phải ngược lại. Nếu cậu hiểu được quan hệ nhân – quả, cậu sẽ biết rằng cậu không có gì phải cảm thấy tội lỗi cả."

Hắn buông tay ra. Bucky lập tức phản bác: "Tớ không ngu ngốc, đồ khốn." Hắn trừng mắt nhìn Steve, rồi nghiến chặt môi: "Chỉ là... tớ cảm thấy... chuyện này không đúng."

"Vậy thì như thế nào mới là đúng?" Steve hỏi.

Bucky không thể xoay đầu, chỉ có thể nhìn chằm chằm lên trần nhà. Nhưng giọng hắn kiên định, như thể hắn đang nhìn thẳng vào mắt Steve mà nói: "Bọn họ sẽ sửa lại đầu óc của tớ. Sau đó, tớ sẽ trở lại đội ngũ của cậu. Chúng ta cùng nhau tiêu diệt HYDRA và tất cả những thứ đã cùng chúng thông đồng làm bậy."

Steve lặng lẽ hỏi: "Vì cái gì?"

"Vì tất cả mọi người." Bucky trả lời.

Chính là câu trả lời mà Bucky của anh sẽ đưa ra.

Anh chắc chắn Bucky rất thích Wakanda. Steve nghĩ thầm. Quốc gia này đã đánh thức lại nhiệt tình của Bucky đối với thế giới.

Dù rằng lấy chuyện chém giết làm mục tiêu có hơi bất ổn một chút, nhưng tạm thời chuyện đó để sau vậy.

Steve đứng lên. Hắn cúi xuống, vòng hai cánh tay qua xương sườn Bucky, cho hắn một cái ôm chắc nịch.

"Cậu biết tớ sẽ ở bên cậu đến cùng. (I'm with you til the end of the line.)" Hắn nói.

"Tớ biết." Bucky ôm cổ anh, đáp lại bằng một cái ôm thật chặt. "Tớ cũng vậy."

Hai người đều không chú ý, các bác sĩ vốn bận rộn riêng rẽ xung quanh đột nhiên đồng loạt mở máy truyền tin, bắt đầu lách cách gõ tin nhắn.

Ở một căn phòng yên tĩnh khác, phía bên kia tòa nhà, Quốc Vương Wakanda nhận được năm tin nhắn liên tiếp. Nhìn thấy tên của bác sĩ điều trị chính cho Đông Binh, y đặt công việc trên tay xuống và mở tin nhắn. Chỉ liếc mắt một cái, hàng lông mày vốn nhíu chặt vì lo lắng lập tức giãn ra. Sau đó, lại càng cau chặt hơn.

Y trầm tư trong chốc lát, rồi cũng gửi đi một tin nhắn.

– Shuri, muội đã nói gì với nhóm y tế của James vậy?

– Hả? Muội chưa từng gặp qua nhóm y tế của hắn mà.

– Muội không có dặn họ tiểu tâm đề phòng với Đội trưởng Mỹ đó chứ?

– Không. Muội chỉ nhắc nhở Okoye chú ý thôi.

– Mà cô ấy lại nhắc nhở tất cả mọi người. Ta đã hiểu rồi.

  :p

***

Năm tin nhắn từ nhóm y tế hàng đầu của Wakanda, mỗi người viết một cách khác nhau, nhưng nội dung thì gần như giống hệt nhau: Đội trưởng Mỹ sắp bắt cóc Đông Binh đi rồi!

T'Challa không có nói với họ rằng, thực tế thì chính y mới là người đang cố gắng bắt cóc Đông Binh từ tay Đội trưởng Mỹ. Nhưng để phản hồi lại những lời cảnh báo đầy lo lắng của thần dân, y quyết định phái người đi "mời" Steve Rogers đến để... 'nói chuyện'.

"Bệ hạ khả năng sẽ cùng hắn quyết đấu." Một bác sĩ nói, vui sướng nhìn theo Đội trưởng Mỹ rời đi.

"Đúng vậy, bệ hạ sẽ cởi bỏ khôi giáp của mình, dùng thân phận phàm nhân chiến đấu, giống như truyền thống đã yêu cầu vậy!" Haga cũng có chút kích động.

Một đồng nghiệp khác chế giễu hắn: "Truyền thống đó sớm đã bị lịch sử chôn vùi, chỉ còn lại trong phim truyền hình thôi. Nhưng anh đoán xem? Tôi đồng ý với anh! Quốc Vương của chúng ta sẽ đánh bại kẻ theo đuổi của người trong lòng, chứng minh rằng chỉ có ngài ấy mới xứng đáng có được hắn!"

"Chính là như vậy! Rồi đến hồi kết, ngay cả tình địch cũng sẽ chúc phúc cho hôn lễ thiêng liêng của họ!"

"Tôi là người duy nhất trong đoàn không xem phim cổ trang lãng mạn sao?" Kori phát điên.

"Đúng vậy." Tất cả sôi nổi trả lời. Nhưng rồi Haga chợt nghĩ tới: "Còn có James! James cũng chưa từng xem qua! Đương nhiên là hắn thuộc về đoàn của chúng ta, đúng chứ?"

Mọi người cùng suy nghĩ. Đúng là như thế không sai. "Vậy còn chờ gì nữa, làm hắn xem đi!"

"Vì Thần Báo trên cao, dừng tay lại!" Kori, phòng tuyến cuối cùng của gu thưởng thức văn hóa, ý đồ ngăn cản, nhưng không có kết quả. Nhạc phim mở đầu chậm rãi vang lên. Đông Binh chớp mắt nhìn vào màn hình đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, "Đây là cái gì?"

"Một bộ phim truyền hình. Bọn tôi chỉ muốn giữ cho sóng não của anh luôn hoạt động." Bọn họ mồm năm miệng mười nói: "Thả lỏng đi, tuỳ tiện nhìn xem, có khi anh sẽ mê nó luôn đấy!"

"Tốt nhất là anh đừng có!" Kori nghiến răng, tuôn một trào nguyền rủa.

Đông Binh mờ mịt. Hắn quyết tâm làm một cái bệnh nhân ngoan ngoãn. Nhưng mà... các bác sĩ của hắn hình như đang mâu thuẫn nội bộ? Hắn nên nghe lời ai đây?

***

So với một đám trí thức sắp cởi áo blouse đánh nhau đến nơi, hai Siêu Chiến Binh(1) đầy cơ bắp kia trái lại đang trò chuyện rất đàng hoàng.

T'Challa chọn địa điểm nói chuyện ở phòng nghỉ thay vì văn phòng, nơi này thân thiện hơn, riêng tư hơn. Đáng tiếc, Đội trưởng Mỹ không để tâm đến thành ý của y. Người đàn ông tóc vàng đó có gương mặt nghiêm túc, trầm ngâm—ít nhất là khi anh không chiến đấu—và chủ đề mà anh đề cập cũng vô cùng nghiêm trọng.

"Đây là toàn bộ tài liệu liên quan đến Bucky mà tôi tìm thấy trong các cứ điểm của HYDRA suốt sáu tháng qua. Romanoff(2) đã giúp tôi chỉnh lý lại chúng." Anh lấy ra một chiếc USB màu bạc xám, đẩy nó qua bàn về phía T'Challa.

"Vị nữ sĩ ấy vẫn khỏe chứ?"

"Cô ấy rất khỏe. Tôi sẽ chuyển lời hỏi thăm của ngài."

Giống như T'Challa, Rogers cũng là người rất coi trọng lễ nghĩa. Đó là lý do duy nhất khiến hai người bọn họ có thể vừa trừng mắt nhìn chằm chằm vào chiếc USB chứa đầy tội ác kia, vừa giữ được sự lịch thiệp trong cuộc đối thoại.

"Ta sẽ xử lý nó một cách cẩn trọng." T'Challa cất chiếc USB vào túi áo trước ngực. Vật nhỏ bé đó nặng hơn thể tích của nó gấp trăm lần.

"Nó thuộc về tư mật của Bucky." Rogers bỗng nói, trông anh có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại kiên định. "Tôi hy vọng cậu ấy sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của nó."

Những thí nghiệm tàn nhẫn và bệnh hoạn bị che đậy dưới danh nghĩa khoa học. Dù Đông Binh nhớ được bao nhiêu, hắn chưa từng biểu hiện ra bất kỳ dấu hiệu tổn thương hay ám ảnh nào. Cùng lắm là thỉnh thoảng, trong khoảnh khắc không ai chú ý, lộ ra ánh mắt trống rỗng. Hắn hoàn toàn hiểu rõ những gì mình đã trải qua, và cũng hoàn toàn chấp nhận tất cả. Nhưng Steve Rogers muốn quét sạch mọi thứ có liên quan đến HYDRA ra khỏi tầm mắt Đông Binh. T'Challa hoàn toàn lý giải được điều đó.

"Ngươi có sự cam đoan của ta." Y nói.

Đội Trưởng gật đầu cảm ơn, không chần chừ mà đi thẳng vào chủ đề tiếp theo. "Bucky nói với tôi rằng có một số chính phủ đã hợp tác với HYDRA để tấn công Wakanda." Sắc mặt anh trầm xuống, "Trong quá trình tiêu diệt chúng, tôi cũng tìm được một số chứng cứ, chứng minh HYDRA đã thâm nhập vào nhiều chính phủ và tập đoàn lớn. Ban đầu tôi nghi ngờ đó là những lời dối trá do chính HYDRA dựng lên để chia rẽ và gây nghi kỵ lẫn nhau, nhưng bây giờ xem ra không phải."

"Chúng không phải nói dối." T'Challa không hề bất ngờ khi Đội trưởng Mỹ có thể điều tra đến được chuyện này, thậm chí có thể nói y đã chờ đợi điều đó, "Chúng ta đã sớm có trong tay một số thành viên cấp cao của HYDRA, bọn chúng đều là những nhân vật có sức ảnh hưởng to lớn trên trường quốc tế—bao gồm một tù trưởng của một cường quốc dầu mỏ, CEO của một tập đoàn công nghệ sinh học—đều là những đối thủ cạnh tranh của Wakanda. Ta không chia sẻ thông tin này với ngươi là vì ta không muốn ngươi nghĩ rằng ta đang lợi dụng ngươi để diệt trừ kẻ địch của mình."

"Bây giờ thì chúng là kẻ địch của tôi." Rogers lạnh lùng tuyên bố. Sau đó, anh hơi ngừng lại, dùng giọng điệu hòa hoãn hơn: "Ngài đã giúp tôi và Bucky rất nhiều, bệ hạ. Tôi chấp nhận sự giúp đỡ này vì tôi tin tưởng ngài. Ngài cũng có thể tin tưởng tôi."

Nếu T'Challa mở miệng nói rằng y "cảm thấy vinh hạnh", thì đó chỉ là một lời khen lịch sự. Sự lịch sự có thể khiến những người xa lạ chung sống hòa bình. Nhưng y cho rằng giữa y và Rogers, thứ họ cần là sự thẳng thắn thành khẩn.

T'Challa nói: "Hiện tại chúng ta không thể diệt trừ bọn chúng."

"Khi nào thì có thể?" Đội trưởng Mỹ hỏi. Hắn nắm bắt được điểm mấu chốt trong câu nói của y—"hiện tại", chứ không phải "không thể".

T'Challa cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, tựa lưng vào ghế: "Ngươi có thể tiêu diệt bất kỳ cứ điểm quân sự nào của HYDRA, miễn là không bị Những Kẻ Báo Thù(3) bắt được. Không ai quan tâm đến một nhóm phần tử vũ trang bất hợp pháp. Nhưng những kẻ kia thì khác. Chúng là những nhân vật nổi tiếng, được biết đến rộng rãi. Dù có bày chứng cứ ngay trước mắt, người ta cũng sẽ không tin rằng bọn chúng là HYDRA. Thay vào đó, họ sẽ tranh cãi, đưa ra đủ loại thuyết âm mưu. Cuối cùng, điều duy nhất mà tất cả mọi người sẽ đồng thuận: Đội trưởng Mỹ là một phần tử khủng bố."

"Tôi không quan tâm."

"Ngươi nên quan tâm. Barnes vẫn đang chờ gia nhập đội ngũ của ngươi, không phải sao?"

"Cậu ấy phải sống sót trước đã." Rogers trầm giọng nói, sắc mặt nghiêm nghị.

Đội Trưởng Mỹ là một con người cứng rắn, ngoan cố. Điều này không phải điểm nổi bật nhất trong hình tượng của anh—chính phủ Mỹ thích xây dựng một hình ảnh thân thiện và nhiệt huyết hơn—nhưng bất cứ ai từng tiếp xúc với anh đều phần nào nhận ra. T'Challa đã chứng kiến sự bất khuất của hắn trong chuyến xe từ Romania đến Đức. Nhưng hôm nay, y phải thừa nhận—Steve Rogers kỳ thật sợ HYDRA.

Không. Nói vậy là không công bằng. Cách diễn đạt chính xác hơn là: Anh sợ Barnes sẽ chết. Nỗi sợ ấy phản chiếu lên HYDRA, biến sự thù địch của Rogers đối với tổ chức này thành một thứ gần như cuồng tín.

Suy cho cùng, HYDRA đã từng thành công "giết chết" James Barnes—giống như sách giáo khoa lịch sử của Mỹ vẫn ghi chép. T'Challa thực sự có thể hiểu được điều đó. Y cũng không nghĩ Đội trưởng Mỹ là kẻ quá cảm tính. Năm xưa, sau khi tiêu diệt Red Skull, Rogers chắc hẳn đã tin rằng HYDRA đã xong đời. Thế nhưng bảy mươi năm sau, anh phát hiện ra chúng vẫn tồn tại trong bóng tối, ngấm ngầm phát triển, trở nên bí mật hơn, mạnh mẽ hơn.

Nếu đổi lại là y—Nếu vài chục năm nữa, y phát hiện tàn dư của thúc thúc y đã âm thầm khống chế Wakanda suốt thời gian qua... Thì ngay cả khi đang hấp hối, T'Challa cũng sẽ tức giận đến mức sống lại.

Vậy nên thực ra, Đội Trưởng đã kiềm chế cảm xúc rất tốt rồi, thật sự.

"Trước tiên, ta phải thừa nhận, mặc dù không thể đồng cảm trọn vẹn, nhưng ta có thể hiểu cách nhìn nhận của ngươi đối với HYDRA." T'Challa cẩn thận cân nhắc từ ngữ, nghiêm túc nói: "Nhưng với tư cách một người bạn, ta khuyên ngươi nên thay đổi một số quan niệm."

Rogers không hiểu y đang muốn nói đến điều gì. Nhưng hắn vẫn gật đầu, "Tôi đang nghe đây."

"Dự Án Paperclip(4)." T'Challa chậm rãi thốt ra từ khóa, quan sát phản ứng của Đội trưởng Mỹ.

"Tôi biết nó. Nhà khoa học đã cải tạo Bucky chính là một phần của dự án này... Chuyện đó thì có liên quan gì?"

Những nhà khoa học phát-xít mà chính phủ Mỹ cố gắng lợi dụng—Chính là những kẻ đã cải tạo Đông Binh. Thông tin ngoài dự kiến này khiến T'Challa cảm thấy... Chính phủ Mỹ đúng là một lũ tự phụ ngu xuẩn, chẳng bao giờ làm được chuyện gì tử tế, chỉ giỏi gây hại cho người khác mà chẳng đem lại lợi ích gì cho chính mình.

Đừng vội trách y quá cay nghiệt. Y không vơ đũa cả nắm, chưa gom hết cả nước Mỹ vào chung đâu—Đó là vì y vẫn còn nghĩ đến thể diện của Rogers và Barnes đấy.

Trên thực tế, nhìn vào sắc mặt Đội Trưởng, có thể thấy hắn cũng đang tràn đầy phẫn nộ với chính phủ của mình. Biết đâu bọn họ có thể tăng tiến tình bạn này bằng cách cùng nhau chửi rủa chính phủ Mỹ. T'Challa cảm thấy cách này cũng khả thi đấy.

"Dự Án Paperclip nhắm đến những kẻ điên cuồng và tàn ác nhất thế giới." Y khắc chế cảm xúc, giữ giọng nói khách quan, lý trí, công bằng và chính trực, "Chúng là những kẻ không hề có đạo đức hay nhân tính. Nhưng chúng không bị đưa ra xét xử hay hành quyết, chỉ vì chúng có giá trị lợi dụng. Ngươi đã bao giờ tự hỏi chưa, Đội Trưởng? Rốt cuộc là người tốt đã lợi dụng kẻ xấu—Hay thực chất, những 'người tốt' đó cũng chẳng tốt đẹp hơn kẻ xấu là bao?"

Các cơ trên mặt Đội trưởng Mỹ căng lên. Hắn không lên tiếng. T'Challa tiếp tục nói: "Ngươi tin rằng HYDRA là một con ký sinh trùng, bám vào các chính phủ để hút máu, lợi dụng bọn họ để gia tăng sức mạnh. Nhưng thực tế là—hai đầu mối này là quan hệ cộng sinh. Ngươi gây tổn hại cho HYDRA, tức là ngươi cũng đang tổn hại đến 'đối tượng hợp tác' của bọn họ-Chúng đã trở thành nhất thể không thể tách rời."

Y ngừng lại một lúc, để Rogers có thời gian tiêu hóa lời mình. Sau đó, y đưa ra một ví dụ cụ thể hơn: "Lấy một cái ví dụ đi—Lần này, cuộc tấn công nhắm vào đất nước của ta. Ngươi nghĩ rằng là Hydra đã lợi dụng Mỹ, Anh và Bỉ(*)—Hay thực ra, bọn họ mới là kẻ lợi dụng HYDRA?"

Rogers không có biết rõ còn cố hỏi, chỉ nói: "Tôi rất xin lỗi." Anh thay mặt đất nước mình nói lời xin lỗi. T'Challa phất tay, ra hiệu rằng điều đó hoàn toàn không cần thiết, "Nhưng nếu chúng ta vạch trần họ, nói cho dân chúng biết họ đã làm những gì ở đây—"

"Bọn họ tấn công Wakanda vì tài nguyên, công nghệ và quyền lực. Đó không phải là điều mà một chính phủ nên làm sao? Mưu cầu lợi ích cho nhân dân của họ." Giọng T'Challa không mang theo chút châm chọc nào, y tàn nó thật tốt, "Giả sử dân chúng đều phản đối những hành vi đó, giống như ngươi. Kế tiếp sẽ là một cuộc tranh cãi chính trị dài đằng đẵng. Những phiên tòa, luận tội, bãi miễn. Chỉ sáu tháng sau, kẻ cầm quyền có thể sẽ xuống đài. Nhưng ai mà biết được người tiếp theo bước lên sẽ là ai? Giả sử thần linh của các ngươi phù hộ, mọi chuyện thuận lợi và kẻ kế nhiệm là một người tốt—Thì bốn năm sau, lại có một cuộc bầu cử khác."

T'Challa hơi thích thú khi nhìn sự trầm mặc của Rogers. Là một vị vua ở châu Phi, y không thể hiểu nổi nỗi ám ảnh của Âu Mỹ với dân chủ. Một vị Quốc Vương như y có thể đảm bảo ba mươi năm hòa bình cho Wakanda, trong khi bọn họ đã đổi đến bảy đời lãnh đạo. Quyền lực không ngừng xoay vòng trong tay hết người này đến người khác, giống như một trò chơi chuyền bóng lố bịch. Ấy vậy mà họ còn dám 'kín đáo phê bình' về chế độ quân chủ của y. Thật nực cười.

"Tôi đã hiểu rồi." Sau một hồi trầm ngâm, Rogers lên tiếng: "Cảm ơn ngài đã nhắc nhở tôi. Từ giờ, trước khi hành động, tôi sẽ suy xét hậu quả kỹ càng hơn."

T'Challa mỉm cười với hắn, "Điều ta thực sự muốn nói là, nếu ta không đủ tích cực trong chuyện của HYDRA, thì ta có lý do của mình. Nhưng ta có thể đảm bảo, trong chuyện của Barnes, ta và ngươi đứng cùng một chiến tuyến."

Đương nhiên, Đội trưởng Mỹ không hiểu được ý tứ của y. Phải rồi. Gã đàn ông tóc vàng kia mỉm cười chân thành với y, nhưng chỉ vì anh tin tưởng vào nhân cách của T'Challa, chứ không phải vì anh hiểu được tình cảm của y dành cho Đông Binh. Không thể trách Rogers được. Để có thể hiểu câu "ta và ngươi đứng cùng một chiến tuyến" theo nghĩa "ta và người đều yêu hắn", đúng là cần có một trí tưởng tượng vô cùng phong phú.

Người ta nói từ những bằng hữu của một người, có thể thấy bản chất của người đó. Nghĩ đến trình độ trì độn của Barnes... T'Challa cảm thấy mình không nên ám chỉ với Đội trưởng Mỹ nữa. Có lẽ y nên nói thẳng luôn thì hơn.

"Đừng vội cảm ơn ta, Đội Trưởng. Để ta nói cho ngươi biết một chuyện quan trọng trước đã." Y từ bỏ mọi cách nói vòng vo, quyết định dứt khoát ngắn gọn mà đi thẳng vào vấn đề: "Ta yêu James. Ta đang theo đuổi hắn."

Giống như y đã từng nói—Steve Rogers thực sự là một người có khả năng khống chế cảm xúc rất tốt. Anh chỉ đờ mặt ra trong một thoáng, ngoài ra không hề có bất kỳ phản ứng nào khác, "... Theo đuổi nghĩa là...?"

T'Challa vẫn ngắn gọn đáp: "Bày tỏ tình cảm. Xác định quan hệ. Kết hôn."

"... Kết hôn?"

"Ta chắc chắn là ngươi hiểu nghĩa của từ đó."

"Nhưng ngài là Quốc Vương."

"Quốc Vương cũng có quyền kết hôn. Ngươi cứ yên tâm, về mặt định nghĩa hôn nhân, giữa đất nước của ngươi và ta không có gì khác biệt cả."

Vấn đề đã được giải đáp nhưng biểu cảm của Đội trưởng Mỹ lại càng trở nên bối rối hơn. Những nếp nhăn trên trán hắn sâu hẳn đi, "Tại sao?"

"Trước khi có thể liên lạc với ngươi, ta đã có may mắn được ở bên hắn hai ngày." T'Challa nhớ đến hai ngày đêm tràn ngập máu và nước mắt đó, hai ngày khiến tình yêu đâm chồi nảy lộc trong trái tim y, y không kiềm được mà mỉm cười, "Đó là hai ngày tồi tệ nhất, cũng là hai ngày tuyệt vời nhất."

Y không thể có biện pháp nói cho Đội trưởng Mỹ biết chính xác thời điểm, địa điểm và lý do khiến y yêu bạn của anh. Chỉ là... nó đã xảy ra. Và nó đã xảy ra vô cùng tự nhiên.

"Xin thứ lỗi cho tôi, thưa bệ hạ, nhưng Bucky thích phụ nữ. Cậu ấy cũng rất được phụ nữ ưu ái và cậu ấy cũng thích các nàng."

"Nếu có cơ hội, ta rất muốn nghe về chuyện xưa của hắn và những người phụ nữ đó. Ta tin rằng hắn là một người rất quyến rũ." T'Challa khẽ bật cười, "Nhưng ta cũng tin là, hắn không quá cố chấp về vấn đề giới tính như ngươi nghĩ."

"Có lẽ. Cậu ấy luôn là một người tùy hứng. Nhưng tại sao ngài lại báo cho tôi biết chuyện này?"

"Phụ thân của ta từng nói: 'Sự khác biệt giữa tán tỉnh và theo đuổi một người là, với trường hợp sau, ngươi phải nhận được sự chấp nhận từ gia đình của người đó.'" T'Challa bình thản nói: "Ngươi là người thân duy nhất của hắn."

"......" Rogers im lặng, vẻ mặt trầm ngâm. Sau đó, hắn gật đầu, vẫn cứ nhăn mi, nhưng giọng điệu đã trở nên bình tĩnh: "Vậy thì tôi chúc ngài sớm có được cái danh hiệu này."

"... Chỉ vậy thôi?" T'Challa có chút bất ngờ. Y thực ra vẫn chưa giải thích gì cả mà, "Không còn câu hỏi nào khác sao?"

"Có. Nhưng tôi không cần một đáp án chỉ bằng lời nói." Rogers điềm nhiên nói.

"Nói hay lắm." T'Challa tán thưởng. Y cũng cảm thấy hành động luôn đơn giản và rõ ràng hơn lời nói.

Đội trưởng Mỹ khẽ nhếch môi, có vẻ hơi thích thú, "Ít nhất thì hiện tại, tôi rất cảm kích ngài, T'Challa. Ngài là người đầu tiên của thế kỷ này nhìn thấy những điều tốt đẹp ở Bucky."

Ta mới là người nên cảm kích ngươi. T'Challa nghĩ vậy, nhưng không nói ra. Y đứng lên, sử dụng cách nói của người Mỹ nói: "Vậy là giờ chúng ta ổn rồi, phải không? (We're all cool now, right?)."

"Phải." Rogers cũng đứng dậy và bắt tay y.

Và thế là một chuyện vô cùng, vô cùng, vô cùng quan trọng đã có một khởi đầu tốt đẹp. T'Challa cảm thấy vừa lòng, chỉ còn một việc cuối cùng. Sau đó y có thể yên tâm mà rời thủ đô, đi tuần tra các thành phố khác của mình.

"Ta biết ngươi sẽ sớm tiếp tục đi làm nhiệm vụ của mình." T'Challa nói, "Nhưng trước khi ngươi rời đi, ta nghĩ Barnes cần nói chuyện với ngươi."

"Ý ngài là?"

"Hắn từ chối rời khỏi phòng khi ta vắng mặt. Hắn khăng khăng rằng như vậy sẽ an toàn hơn." Câu trả lời của T'Challa rất đơn giản. Nhưng Rogers đã hiểu ngay lập tức.

"Tôi đã hiểu." Hắn gật đầu, cam đoan chắc chắn: "Tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy trước khi rời đi."

T'Challa an tâm.

Y nâng ly rượu lên. Mặc dù trong ly chỉ có nước thay vì rượu, nhưng những nghi thức cần thiết vẫn phải được thực hiện. Steve Rogers cũng nâng ly của anh lên chiếc ly mà anh vẫn chưa hề động đến.

Khi cổ tay khẽ nghiêng đi, hai chiếc ly thủy tinh chạm vào nhau và phát ra một tiếng vang trong trẻo. Một ít nước bắn ra, làm ướt tay của Rogers. Họ nhìn nhau cười.

"Giữ liên lạc."

"Giữ liên lạc."

***

Steve quay lại phòng khám, phát hiện ra bạn mình đã rời khỏi cái thiết bị kỳ lạ đó và giờ đang ngồi trên một chiếc ghế bình thường, hai tay ôm lấy một chiếc cốc lớn. Vừa bước đến gần, Steve liền ngửi thấy một mùi hương đậm đà.

"Sô-cô-la nóng à?"

Bucky khẽ hừ một tiếng, rồi tiện tay đẩy cốc về phía anh. Steve nhấp một ngụm. Ngay lập tức, hắn cảm giác năm ánh mắt sắc bén như đang đâm thẳng vào lưng mình. Quay đầu lại, hắn liền thấy nữ bác sĩ đang sải bước đầy sát khí về phía họ, "Cái này quá mất vệ sinh!" Nàng cao giọng nói.

Steve không biết nên phản ứng thế nào. May mắn thay, Bucky đã rời mắt khỏi màn hình TV và can thiệp kịp thời. "Tôi sai rồi, Kori." Hắn vội nhận lỗi, "Tôi không nên đưa đồ uống tôi đã uống qua cho người khác. Xin đừng giận."

Không, không đúng. Steve chắc chắn người phụ nữ này muốn mắng anh, mà không phải Bucky. Nhưng Bucky lúc nào cũng thế, luôn nhảy ra đỡ đạn giúp anh, trước sau như một.

Nàng giật lấy chiếc cốc sô-cô-la, trừng mắt nhìn Bucky với ánh mắt hận sắt không thành thép, không tình nguyện nói: "Ta sẽ pha cho mỗi người một ly. Nhớ giữ vệ sinh." Nàng nhìn thẳng vào Steve khi nói câu cuối.

Steve cảm thấy lời nói của nàng chứa đầy ẩn ý.

"Chuyên gia luôn có nguyên tắc của họ." Bucky bình thản nói sau khi nàng ta rời đi. Nhưng Steve lại không cho là như vậy. Anh định lên tiếng. Nhưng ngay lúc đó, khung cảnh bên ngoài cửa sổ kính đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của anh. Hắn vỗ vai Bucky, ra hiệu cho hắn hãy quay lại nhìn.

"A." Vừa quay đầu, Bucky liền bật cười. Steve không nhìn thấy mặt hắn, nhưng có thể nghe thấy tiếng cảm thán kinh ngạc của hắn.

Bên ngoài có một chiếc mô-tô khổng lồ, đen nhánh. Vì phòng khám này nằm trên tầng cao, có thể dễ dàng nhận ra nó đang lơ lửng trên không. Và trên chiếc mô-tô đó là một người đàn ông khoác toàn thân sắc đen. Hắc Báo ngồi trên yên xe, bộ chiến giáp bao bọc cơ thể hắn gần như hòa làm một với con chiến mã cơ giới ấy. Chiếc áo choàng đen tung bay mềm mại uốn theo từng cơn gió, tạo thành đủ loại hình dạng khác nhau. Sự uyển chuyển ấy đối lập hoàn toàn với chiếc mô-tô đứng im giữa bầu trời.

Bucky đứng dậy. Hắn có chút lảo đảo. Lúc này, Steve mới nhận ra quãng thời gian Bucky nằm trong cái thiết bị kia có lẽ không hề dễ chịu như vẻ ngoài.

Steve nhìn Bucky bước đến bên cửa sổ. Hắn nghiêng vai, tựa người vào lớp kính. Bên ngoài, Hắc Báo hướng hắn cúi chào. Bucky nghiêng đầu, hướng y vẫy vẫy tay. Từ góc độ này, sườn mặt hắn thoạt nhìn phi thường ôn nhu.

Hắc Báo cưỡi mô-tô rời đi, Bucky quay người lại, khóe mắt hắn hằn lên những nếp nhăn sâu vì cười, nhưng đó không phải vì mệt mỏi. Hắn cười đến nheo mắt lại, đôi môi đỏ thắm nở rộ: "Xem đi, Steve, tương lai thực sự có xe bay."

"Cậu cạo râu rồi." Steve không đầu, không đuôi nói.

Bucky ngạc nhiên nhướng mày nhưng nụ cười vẫn vương lại trên mặt hắn, "Bây giờ cậu mới để ý sao? Người đã trò chuyện với tớ cả một tiếng đồng hồ trước đó là cậu sao?"

Lạy Chúa. Steve mơ hồ nghĩ, lạy Chúa trên cao.

Hắn chỉ đứng đó, tựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực, trêu chọc anh, đôi môi cong lên đầy nghịch ngợm. Chỉ cần cắt tóc ngắn đi một chút, đội lệch một chiếc mũ quân nhân lên đầu, hắn sẽ trở thành vị trung sĩ đầy kiêu ngạo của bảy mươi năm trước. Đây chính là Bucky Barnes mà Steve Rogers quen thuộc nhất. Vậy mà giờ đây, anh mới nhận ra sự biến hoá của người bạn thân yêu.

Nhìn xem. Dù đã chạy trốn quá xa, dù đã trải qua quá nhiều chuyện, thì hạnh phúc và mãn nguyện từ tận đáy lòng vẫn đủ sức mang hắn trở về với hình dáng thuở ban đầu. Hơn cả huyết thanh, hơn cả đóng băng, hơn cả đan dược bất tử trong truyền thuyết của các nhà giả kim, bạn anh kiên cường hơn hết thảy.

Steve cảm thấy bản thân đã tìm ra đáp án. Một đáp án không cần đến lời nói.

Hết chương 16.

Chú thích:

(1) Nguồn gốc Siêu Chiến Binh của 2 người khác nhau: 

Huyết thanh biến Steve Rogers thành Siêu Chiến Binh (Super Soldier) được tạo ra bởi Tiến sĩ Abraham Erskine. Huyết thanh được chế tạo trong Chương trình: Dự án Tái Sinh (Project Rebirth) – một chương trình nghiên cứu của quân đội Mỹ trong Thế chiến II nhằm tạo ra những siêu chiến binh. Tuy nhiên, chưa có một huyết thanh nào chạm đến mức độ hoàn hảo của phiên bản do Tiến sĩ Abraham chế tạo.

 T'Challa trở thành Siêu Chiến Binh nhờ "Tâm Hình Thảo" (Heart-Shaped Herb). Một loại thảo dược đặc biệt chỉ có ở Wakanda, phát triển nhờ hấp thụ năng lượng từ thiên thạch Vibranium rơi xuống nước này từ hàng ngàn năm trước. Chỉ dành riêng cho những vị vua của Wakanda và Black Panther, sau khi hoàn thành nghi thức kế vị.

(2) Natasha Romanoff aka Black Widow.

(3) Sau Captain America Civil War, team Cap lưu vong đi khắp thế giới giúp đỡ và bị truy nã. Các Avengers thuộc team Iron Man theo phe chính phủ, do ký Hiệp ước Sokovia, buộc phải nghe theo chính phủ, truy đuổi team Cap. Lưu ý: Thor và Hulk không tham gia trận chiến (đang ngoài hành tinh).

(4) 

Dự án Paperclip (Operation Paperclip) là một chương trình tuyệt mật của Cơ quan Tình báo Chiến lược Hoa Kỳ (OSS, tiền thân của CIA) và quân đội Mỹ, nhằm tuyển dụng các nhà khoa học, kỹ sư, và chuyên gia công nghệ từ Đức Quốc xã vào cuối Thế chiến II (bắt đầu năm 1945). Đây là một sự kiện có thật trong lịch sử, không phải hư cấu.

Mục tiêu của dự án là đưa những bộ óc hàng đầu của Đức về Mỹ để phục vụ trong các lĩnh vực tên lửa, hàng không, vũ khí hóa học – sinh học, và y học, đặc biệt để đối phó với Liên Xô trong Chiến tranh Lạnh.

Nhiều nhà khoa học tham gia Paperclip từng là thành viên của Đức Quốc xã hoặc liên quan đến tội ác chiến tranh, bao gồm thử nghiệm trên con ngườisử dụng lao động cưỡng bức.

Trong MCU: HYDRA bí mật đưa các nhà khoa học Đức, trong đó có Arnim Zola (người đã làm thí nghiệm trên Bucky biến hắn trở thành Super Soldier), vào Mỹ để tiếp tục nghiên cứu công nghệ và phát triển chương trình Winter Soldier

***

Tác giả: (*) Kẻ đứng sau giật dây trong Black Panther (Vol. 1) là Mỹ và Bỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro