"Một bạn nhỏ đặc biệt thú vị"



Nayeon lái xe trở lại biệt thự Im gia thì sắc trời đã hoàn toàn tối lại. Nữ quản gia của bà nội rất sớm đã chờ ở cửa, thấy nàng xuống xe liền ngay cả bận bịu cũng chào đón, "tiểu thư."

Nayeon tiện tay giao chìa khóa xe cho bảo vệ, đế hắn xe lái xe đi bãi đậu xe, thấy nữ quản gia liền liền vội vàng hỏi: "Dì Park, bà nội thế nào rồi?"

Chạng vạng lúc Nayeon nhận được điện thoại của Park quản gia, chỉ nói là bà nội Im tức giận sinh bệnh, cũng không có gì đáng ngại. Nhưng nàng chính là muốn quay về xem một chút.

"Bởi vì lúc chiều có một ít tranh chấp với mẹ con, nên có lẻ là nổi giận nên ảnh hưởng tới sức khoẻ của bà Im, bác sĩ cũng tới khám rồi, bà Im ngồi ở trong đại sảnh không nói gì, cả cơm tối cũng không muôn ăn." Park quản gia thấp giọng nói, trong giọng nói hoàn toàn là lo lắng.

Bà nội Im lúc còn trẻ tác phong cứng rắn, giáo dục con gái duy nhất cũng cực kỳ nghiêm khắc, liền tạo thành quan hệ căng thẳng giữa hai mẹ con, thường xuyên có tranh chấp.

Bởi vậy dì Park vừa nói như thế, Nayeon liên biết là xảy ra chuyện gì.

Ước chừng là mẹ nàng lại làm chuyện gì trêu đến nàng bà nội không cao hứng.

Có được tín hiệu này, làm Nayeon nhìn thấy bà nội ngôi ở trên sô pha phòng khách thì biểu hiện liền trở nên đặc biệt ngoan. Nàng ba chân bốn cẳng, chạy đến trước mặt bà nội, nằm nhoài bên chân một mặt thân thiết nói rằng: "Bà nội, con nghe dì Park nói bà không khoẻ, ngài không có sao chứ?"

Bà nội Im mặc một thân âu phục nữ sĩ, tóc chen lẫn chỉ bạc cẩn thận tỉ mỉ bới ở sau gáy, xem ra vô cùng uy nghiêm. Nhưng khi Nayeon nằm nhoài bên cạnh bà thì, thật giống như gió xuân thổi tới trên mặt băng chút lãnh khốc uy nghiêm đều bị hòa tan.

Bà nội đưa bàn tay gầy guộc của bản thân ra, sờ về phía đỉnh đầu Nayeon, oán trách nhìn nàng một cái: "Gập ghềnh trắc trở rất bình thường, bà có thể có chuyện lớn gì."

"Đúng là con cái vật nhỏ này, còn nhớ về thăm bà nội a."

Bà vươn ngón tay, chỉ trỏ chóp mũi của Nayeon, một mặt từ ái. Thấy bà Im nở nụ cười, Park quản gia chờ ở một bên căng thẳng quan sát ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ thầm muốn hống lão thái thái hài lòng, quả nhiên còn phải là tiểu thư mới hữu dụng.

Nayeon giải thích, "Gần đây trong cửa hàng nhiều chuyện, bận tối mày tối mặt."

Bà đập nàng: "Lại bận bịu đến một tuần cũng không cho con về thăm bà một lần? Nhỏ không có lương tâm, sợ không phải ở bên ngoài dã quen rồi, không muốn trở về đến nhìn lão già như tôi đây."

Bà thở dài một hơi, Nayeon cũng chỉ cười theo, "Con nào có ~"

Bà xoa đầu của nàng, thở dài nói: "Ai, không nhắc tới con, ăn cơm tối không?"

Nayeon lắc đầu một cái: "Một hồi liền chạy về đây, trong lòng lo lắng cho bà mà. Nhìn thấy bà không có chuyện gì, mới thấy bản thân đói bụng."

Bà lôi kéo tay nàng: "Lần sau nghe kỹ nha, lên, bồi nội ăn một bữa cơm."

"Quản giá Park, chuẩn bị cơm tối."

Park quản gia nghe vậy, ở trong lòng đọc thầm một câu cám ơn trời đất, vội vàng để người hầu dọn thức ăn.

———-

Nhìn thấy cháu gái chính mình thương yêu nhất, cũng đối tốt hơn rất nhiều hoàn toàn không có dáng dấp khi nảy bị tức đến. Trong lúc hai người lúc ăn cơm, bà nói đâu đâu vài câu, "Tháng sau chính là Trung thu, chị hai con nói sẽ dẫn bạn trai của nó lại đây gặp gỡ. Lúc con đến, cũng mang bạn gái con mang về nhà đi, để mọi người nhìn xem."

Liên quan với xu hướng tính dục của Nayeon, người Im gia đều rõ ràng.

Thời điểm Nayeon mới vừa tốt nghiệp đại học, bởi vì chuyện mối tình đầu, khó qua một lúc lâu.

Bà thấy nàng từ từ gây gò, thực sự không nhịn được liên hỏi. Bà nội này vừa hỏi tới là Nayeon liền thuận thế công khai.

Trong lòng Bà nội đoán được là hẳn là có liên quan đến chuyện yêu đương, thế nhưng chính mình nghe được Nayeon thừa nhận xu hướng tính dục của nàng, bà vẫn là sầu đến một đêm chưa ngủ. Sau đó nhìn thấy cháu gái mình khóc đến đáng thương, không thể làm gì khác hơn là ở trong lòng cố hết sức tiếp thu chuyện này.

Nayeon biết bà nội tuy rằng tiếp thu mình thích đồng tính, nhưng trong lòng vẫn là hi vọng mình có thể kết hôn sinh con, mỗi lần có bạn gái cũng là vẫn chưa hề mang người ta về nhà. Nhưng tình cờ bà nội cũng sẽ dò hỏi đời sống tình cảm của nàng, nàng liền nói đúng hiện thực.

Nhưng bà nội mở miệng kêu nàng dẫn người về nhà thì đây là lần thứ nhất. Dù Nayeon từng cân nhắc qua sẽ có tình huống như thế nhưng thời điểm nghe được bà nội nói như vậy vẫn là sửng sốt.

Bà nội nhìn nàng than nhẹ: "Đậu Đậu nhà chị cả con cũng đã ba tuổi, chị hai con cũng chuẩn bị đính hôn, mà con vẫn chưa có tin tức gì."

"Thừa dịp thân thế bà nội còn khoe mạnh, con cũng cùng chị hai con đó, trước tiên hãy đính hôn."

"Không phải cũng nói chuyện hai năm sao, nghe con nói đứa bé kia người cũng không tệ. Vậy liền mang người yêu về nhà cho người nhà gặp mặt."

Nayeon nhất thời ngũ vị tạp trần, nàng thở dài một hơi, nâng chén của mình yên yên nói: "Bà nội, Trung thu con chắc không thể mang người về cho bà?"

Bà nội kinh ngạc: "Làm sao? Con cùng đứa bé kia. .. Không tốt?"

Nayeon gật gù, nhìn bà mình một mặt vô tội: "Tình cảm bất hoà. .. Chia tay rồi."

Bà nội thở dài, "con nói con a, trước không phải còn nói rất tốt sao, nói thế nào liền chia tay rồi."

Bà nội nhìn Nayeon, thấy nàng tha thiết mong chờ nhìn mình, muốn nói lại thôi. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là hướng về thịt xào chua ngọt trong chén gắp lên miệng, trong miệng lẩm bẩm: "Không đưa về liền không đưa về, ăn cơm ăn cơm."

Trên mặt Nayeon treo nụ cười thật to: "Cảm ơn bà nội!"

———


Bà nội ngồi ở đầu giường đọc sách, đẩy một mắt kính gọng vàng trên mũi mình, quay đầu nhìn về phía cửa.

Liền thấy Nayeon mặc áo ngủ ôm gối tại cửa ngó giáo dác, liền nói: "Vật nhỏ con đứng ở ngoài cửa lén lén lút lút, muốn đi vào cũng nhanh chút."

Nayeon hì hì nở nụ cười, tiện tay đóng cửa phòng, ôm ôm gối bò lên trên giường bà nội. Nàng sát bên bà nội, quay đầu đến xem bà đang xem làm gì, hiếu kỳ nói: "Bà đang xem cái gì a."

Bà nội nhìn nàng một cái: "Còn có thể nhìn cái gì a, còn không phải sách lúc trước con mua sao."

Nayeon liền ôm điện thoại di động ngồi ở một bên, ấm ấm ức ức: "Hiện tại bà mê xem tiểu thuyết, cả cháu gái cũng không muốn rồi."

Bà nội đưa tay vỗ vỗ nàng, "Con nói cái gì đó?"

Tiếp theo đẩy mắt kính một cái tiếp tục xem tiếp. Nayeon thấy bà nội không để ý tới chính mình, liền tự mình tự chơi điện thoại.

Tựa ở bên người bà nội, Nayeon luôn cảm thấy vô cùng yên ổn không biết tại sao liên nghĩ tới Mina. Trong lúc rảnh rỗi, nàng liền gửi tin nhắn cho Mina: "Đang làm gì thế!"

Mina một giây liền trả lời: "Xem luận văn."

Nayeon nghĩ thầm, đứa nhỏ này thực sự ngay thắng đến đáng yêu, lúc bình thường người nói tới miệng ba hoa đều sẽ nói đang nhớ em đi. Nhưng cô thật rất thành thực, rất chăm chú trả lời vấn đề của mình.

Thế là Nayeon liền trêu chọc cô: "Không nhớ chị sao?"

Mina không chút nghĩ ngợi: "Nhớ:"

Nayeon không nhịn được liền cười ra tiếng, bà nội nghe được nàng đang cười, quay đầu hỏi nàng: "Vật nhỏ, con cùng ai tán gẫu mà lại vui vẻ như vậy."

Nayeon dừng tay lại, quay đầu nhìn về phía bà nội: "Đang cùng một bạn nhỏ đặc biệt thú vị tán gẫu."

Bà nội ồ một tiếng, cũng không để ý nàng.

Đúng là Nayeon nắm điện thoại di động của chính mình, cẩn thận từng li từng tí nhìn bà nội, hỏi: "Bà nội ngày hôm nay muốn con dẫn người về, là hy vọng con kết hôn sao? Coi như là cùng con gái, bà cũng cảm thấy không sao sao?"

Bà nội cũng không quay đầu lại: "Con cùng đã nói với bà, chính mình cũng chỉ thích con gái, bà còn có thể buộc con gả cho con trai sao?" Nói tới chỗ này, bà nội thở dài nói: "Con nói con xem, cũng đã trưởng thành, dù sao cũng nên tìm một người mà ở bên nhau lâu dài đi."

"Nhà chúng ta cũng không phải quá kém, con nếu như chọn trúng người nào, cha mẹ đối phương cũng không thế bởi vì nguyên nhân gia cảnh xoi mói con."

"Lại nói, nếu như cảm thấy hai cô gái không thể có con thì hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển mạnh như vậy, các con làm ống nghiệm là được. Lại không giống con trai, còn phải tìm người mang thai thay."

Nayeon đưa tay ôm lấy bà nội: "Bà nội bà biết thật nhiều nha."

Bà nội xoa tóc của nàng thở dài: "Không biết nhiều một chút, nếu cha mẹ người ta sau đó tìm tới cửa, bà nội làm sao cho có thể nói tới hôn sự cho con."

Nayeon vùi mặt vào trong lòng bà nũng nói: "Bà nội, bà thật tốt! Bà là bà nội từ ái nhất trên đời!"

Bà nội liền vỗ nhẹ nàng, "Cũng đã khen tặng bà, nếu như con tìm đối tượng kết hôn sớm chút, bà liền không cần bận tâm như vậy. Bà cũng sắp tám mươi, người đã nửa bước bước vào quan tài. Ngày nào chưa thấy con tìm được người tốt thì ngày đó bà liền không an lòng."

Nayeon bất mãn: "Bà lại nói bậy. Tám mươi làm sao, bà tám mươi không phải tinh thần còn tốt sao? Lại nói, con hiện tại sự nghiệp thành công, sinh hoạt thoải mái, một mình sinh hoạt cũng rất tốt, nơi nào cần tìm người tốt lành gì."

Bà nội ôm nàng, bất đắc dĩ nói: "Bà đây là không muốn con đã có tuổi còn phải lẻ loi, thế nào cũng phải có người bạn đồng hành."

Nayeon phản bác: "Phải có bạn còn không dễ dàng, cháu gái bà đẹp mắt như vậy, tìm đại cũng có thể tìm được người bạn gái đưa về."

Bà nội vỗ nàng một hồi, cười mắng: "Con vật nhỏ nói chuyện không có nghiêm chỉnh, bà đâu có kêu con tìm bừa một cô nương khác? Bà đang kêu con nghiêm túc cẩn thận tìm đối tượng, có thể cho con cảm thấy có nhau, chăm sóc tốt con, đồng thời sống cuộc sống thật sự, như vậy bà nội mới an tâm."

Nayeon ôm bà nội, trong lòng nàng diêu a diêu, làm nũng nói: "Nhưng hiện tại con sống rất thật. Có tiệm của mình, còn có bà, như này không phải được rồi."

Bà nội thở dài: "Bà đang từng ngày từng ngày già đi, chỉ sợ một ngày kia đi rồi, vật nhỏ con phải làm sao."

Nayeon không thích nghe những câu nói này, cau mày nói rằng: "Bà không già, bà khỏe mạnh tinh thần lại tốt, còn mỗi ngày đọc sách bổ sung tri thức. Không nên nói mình như vậy, con không thích nghe."

Bà nội than thở, lại mắng một câu "Vật nhỏ con", nhưng là cũng không tiếp tục nói mấy lời mình già.

———-

Nayeon ở cùng bà nội mấy ngày nên là không cùng Mina gặp mặt lại.

Hai người không thấy mặt, Mayeon ngược lại nhớ đối phương. Thỉnh thoảng liền nhắn tin cho Mina, hầu như chiếm cứ hết thảy thời gian buổi tối của Mina.

Trong mấy ngày này, người duy nhất Nayeon liên hệ, cũng chỉ có Mina. Mina còn đang bận viết luận văn, có lúc một bên phiên dịch luận văn tiếng Anh, một bên trả lời tin nhắn của Nayeon. Bất tri bất giác liền thám thính đến đến rất nhiều chuyện của Nayeon.

Có lúc Nayeon còn có thể cùng Mina nói về bản thân bà nội, Mina rất tích cực, sẽ hỏi bà nội thích gì. Nayeon sẽ trêu chọc cô, nói tích cực hỏi thăm sở thích của bà nội nàng như thế, là nghĩ đến gặp gia trưởng sao.

Sau đó liền thấy được Mina xóa sửa xóa sửa, đánh rất nhiều chữ lại xóa đi, chỉ trả lời một chữ "Ù" .

Mỗi khi thấy như này, Nayeon sẽ cảm thán, Mina thực sự là bảo tàng.

Thời điểm khi nàng cần biểu hiện, Mina xưa nay sẽ không keo kiệt với biếu hiện yêu thích nghiêm túc với mình.

Thử hỏi, ai sẽ không thích một người chân thành yêu thích chính mình như thế đây. Thành khẩn như vậy, thản nhiên như vậy, thật giống như tiểu Cẩu hiến toàn chân tâm đưa cho ngươi như thế, khả ái như thế.

Cho nên đối với yêu thích của Mina, Nayeon rất yêu thích.

Tháng ngày tựa hồ trôi qua rất nhanh, chớp mắt liền đến ngày thứ bảy cẩn thận đã hẹn.

Buổi sáng hôm đó, Nayeon mặc đến thật xinh đẹp ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy bà nội đang tưới hoa.

Bà nội liền hỏi: "Vật nhỏ con ngày hôm nay con đi đâu?"

Nayeon đáp: "Bà nội không phải thúc giục con tìm đối tượng sao, ngày hôm nay thất tịch nên con liên ra ngoài lừa cháu dâu mang về cho bà nha."

Giọng nói kia, quả nhiên là đắc ý vô cùng. Bà nội không ưa, lập tức liền đá nàng ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro