Chương 24 : Giết trong chớp nhoáng

Trong sân thách đấu, ghế ngồi trên khán đài đã đầy ắp người, đa phần họ đều đến để xem Tư Mã U Nguyệt bị đánh bại thế nào, rồi cúp đuôi cút xéo khỏi học viện như thế nào.

Bọn họ không làm gì được Tư Mã U Nguyệt, nhưng đều muốn tới xem bộ dạng thảm hại của nàng khi bị kẻ khác đánh đuổi.

"Tên phế vật đó sao mãi mà chưa xuất hiện?" 

Dù trước mặt Tư Mã U Nguyệt mọi người đều không dám gọi nàng là tên phế vật, nhưng sau lưng thì lại liên mồm tên phế vật này tên phế vật nọ.

"Không phải tên phế vật kia sợ rồi đó chứ?" Có người hỏi.

"Có thể lắm chứ! Dù sao thì Mộng tiểu thư cũng là linh sĩ, còn hắn lại là một tên phế vật đúng nghĩa, với bản tính của hắn, gặp phải trận thách đấu kiểu này dễ có khi lâm trận bỏ chạy lắm." 

"Nói vậy thì hắn ta cũng đâu còn mặt mũi nào trụ lại học viện!"

"Tên phế vật đó mà lại mất mặt á? Mặt hắn còn dày hơn cả tường thành, nếu không đã chẳng bám nhằng nhẵng lấy Mộ Dung công tử rồi!"

"Vị Mộ Dung công tử này cũng đáng thương thật, không dưng lại bị một tên nam nhân thích, mỗi lần thấy nét mặt hắn khi nghe cái tên Tư Mã U Nguyệt, ta đều cảm thấy tội nghiệp cho hắn." 

"Ha ha, lần này Tư Mã U Nguyệt bị đuổi ra khỏi học viện, bọn Mộ Dung công tử tới chưa?"

"Tới rồi, đang ngồi dưới hàng ghế đầu tiên đấy!"

Mọi người nhìn theo hướng người kia chỉ, thấy Mộ Dung An và tiểu thư Nạp Lan Lam của Nạp Lan gia tộc quả nhiên đang ngồi ở chính giữa hàng ghế đầu. 

"Mộ Dung, có khi nào lần này Tư Mã U Nguyệt không tới không?" Ngồi cạnh Mộ Dung An, Nạp Lan Lam lộ rõ khí chất cao quý của tiểu thư nhà quyền quý.

"Cho dù hắn ta có tới hay không, ta cũng có cách khiến hắn biến mất khỏi học viện!" Mộ Dung An nói: "Ta cứ tưởng hắn đã bị đình chỉ học, không ngờ lại chạy đến lớp tân sinh. Nếu hắn còn dám tới quấy rối ta, thì đừng trách ta tàn nhẫn độc ác!"

"Tỷ phu, huynh yên tâm đi, tên phế vật đó đố dám tới quấy rối hai người nữa." Nạp Lan Kỳ cười nói. 

"Đệ gọi bậy bạ cái gì đó!" Nạp Lan Lam thẹn chín mặt trước cách xưng hô của Nạp Lan Kỳ với Mộ Dung An.

"Ha ha, đằng nào thì hai ngươi cũng đã xác định quan hệ tình cảm rồi, chỉ còn mỗi cái lễ thành thân nữa thôi. Trong lòng đệ, Mộ Dung ca ca đã là tỷ phu của đệ rồi. Đúng không tỷ phu?" Nạp Lan Kỳ nói xong còn không quên kéo Mộ Dung An xuống nước cùng.

Mộ Dung An tuy không nói gì nhưng cũng chẳng phủ nhận, coi như đã ngầm đồng ý với Nạp Lan Kỳ. 

"Xem kìa, tên phế vật tới rồi!"

Chẳng biết ai đã kêu lên, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn ra cửa, thấy hai người Tư Mã U Nguyệt và Ngụy Tử Kỳ cùng bước vào.

Mộng Đình đứng giữa đài thách đấu, trông thấy Tư Mã U Nguyệt liền vẫy tay, toàn trường lập tức im ắng. 

"Bắt chúng ta chờ lâu như thế, ta còn tưởng ngươi không dám tới nữa chứ!" Mộng Đình nhìn Tư Mã U Nguyệt đầy giễu cợt.

"Sao có thể chứ, họa hoằn lắm mới vớ được cơ hội khiến ngươi dù trước đây hay sau này đều không thể tới làm phiền ta nữa, cơ hội tốt nhường này ta nỡ nào không đến." Tư Mã U Nguyệt đánh mắt nhìn khán đài một vòng, quả nhiên đông người tới thật!

Xem ra người muốn xem trò cười của nàng thật chẳng ít. 

"Tới rồi thì đừng có nói nhảm nữa, mau lên đây đi!" Mộng Đình đã mất hết kiên nhẫn.

Lãng phí nhiều thì giờ với tên phế vật này như vậy, nàng ta sắp không chịu nổi nữa rồi.

"Ta lên khán đài chờ huynh." Ngụy Tử Kỳ nói. 

"Khỏi đi, ta sẽ kết thúc nhanh thôi, huynh cứ đứng đây chờ ta là được." Tư Mã U Nguyệt nói.

"Được." Ngụy Tử Kỳ gật đầu, đứng dưới đài thách đấu nhìn nàng bước từng bước lên đài.

Thấy Tư Mã U Nguyệt bước lên, Mộng Đình cất giọng khinh miệt: "Nếu ta là ngươi, vì thể diện của gia tộc, ta sẽ nhận thua ngay lập tức."

"Vì sao?" Tư Mã U Nguyệt hỏi.

"Bởi nếu ngươi không chịu nhận thua, ta sẽ đánh tới chừng nào ngươi chịu nhận thua mới thôi, đến khi đó cả phủ tướng quân đều sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ vì thiếu gia phủ tướng quân bị người ta đánh cho te tua." Mộng Đình nói.

"Ngươi tự tin có thể đánh thắng ta đến vậy sao?" Tư Mã U Nguyệt cười cười, hỏi. 

Mộng Đình ưỡn ngực, hất cằm, tự tin nói: "Đương nhiên!"

"U Nguyệt!"

Ngay lúc này, Tư Mã U Nhạc và Khúc béo vội vã từ ngoài lao vào, thấy Tư Mã U Nguyệt đang đứng trên đài thách đấu, Tư Mã U Nhạc lập tức kinh hồn bạt vía. 

"U Nguyệt, sao đệ lại lên đó, mau xuống đây cho huynh!" Tư Mã U Nhạc lớn giọng gọi Tư Mã U Nguyệt.

"U Nguyệt, huynh mau xuống đây đi, phù phù..." Khúc béo vừa nói vừa thở hổn hển.

"Tứ ca, sao huynh lại tới đây?" Thấy hai người thở hồng hộc, nàng đoán hẳn là do Khúc béo chạy đi tìm Tư Mã U Nhạc. 

Lúc đi ra ngoài, nàng không thấy Khúc béo đâu, cứ nghĩ là gã về phòng của mình rồi, không ngờ gã lại đi gọi viện binh tới giúp nàng.

Ân tình này, nàng sẽ khắc ghi trong lòng!

Thấy ánh mắt lo âu của hai người, nàng cười nói: "Tứ ca, khi đã lên đài thách đấu, chưa phân thắng bại thì không thể xuống. Trừ phi đệ nhận thua, nếu không chẳng thể xuống ngang được." 

Trên đường tới đây, nàng đã được nghe Ngụy Tử Kỳ nói về quy tắc khi lên đài.

"Thế..." Tư Mã U Nhạc muốn bảo nàng nhận thua luôn, làm vậy ít ra cũng tránh được trận đánh.

"Tứ ca!" Tư Mã U Nguyệt biết Tư Mã U Nhạc định nói gì, bèn lên tiếng nói ngăn: "Vì danh tiếng của Tư Mã phủ, dù có thế nào đệ cũng sẽ không chưa chiến mà đã chạy! Vả lại... đệ sẽ không để Tư Mã phủ phải xấu hổ vì đệ nữa đâu." 

Câu nói của Tư Mã U Nguyệt khiến người người đều sững sờ, không để Tư Mã phủ phải xấu hổ vì hắn nữa, kẻ bật ra khỏi miệng câu nói đó thật sự là Tư Mã U Nguyệt sao?

"U Nguyệt..." Nhìn nụ cười trên gương mặt Tư Mã U Nguyệt, Tư Mã U Nhạc chỉ biết thì thầm gọi tên nàng.

"Ngũ đệ" của y giờ thật khác xưa. 

"Huynh cứ yên tâm đi, đệ sẽ không sao đâu!" Tư Mã U Nguyệt giơ tay làm một động tác cố gắng với Tư Mã U Nhạc, rồi quay lại nhìn Mộng Đình: "Chúng ta bắt đầu đi."

Mộng Đình liếc xuống người đang đứng dưới đài, nói với Tư Mã U Nguyệt: "Ngươi là người không tu luyện được, vậy ta nhường ngươi một lần, cho phép ngươi được sử dụng vũ khí. Lấy vũ khí của ngươi ra đi!"

Tiểu Hống đang nằm trong lòng Ngụy Tử Kỳ, khi nghe Tư Mã U Nguyệt nói bắt đầu, nó phấn khích đến run cả người, nhưng khi nghe Mộng Đình nói lấy vũ khí ra, thì lập tức ỉu xìu lấy hai chân che mắt mình lại. 

Ngụy Tử Kỳ cảm nhận rất rõ thái độ biến chuyển của Tiểu Hống, không hiểu tại sao mới rồi nó còn phấn khích, mà giờ đã thế này. Nhưng chỉ một giây sau hắn đã hiểu ra ngay.

Bởi vì Tư Mã U Nguyệt đã lấy thanh đoản kiếm giắt bên eo ra, vỏ kiếm rất bình thường, trông y như một tấm vải được vơ bừa để bọc lại, đến khi nàng rút kiếm ra khỏi vỏ, cả trường đấu lập tức vang dậy tiếng cười.

"Ha ha ha, phủ tướng quân bộ không còn vũ khí nào hả? Đến tiền mua một món vũ khí cũng hết ráo rồi hay sao mà lại lấy một thanh kiếm gỉ sét tới đọ sức với linh sĩ!" 

"Cười chết ta rồi!"

Tư Mã U Nhạc nhìn thanh đoản kiếm trong tay Tư Mã U Nguyệt, chỉ muốn che mắt mình lại như Tiểu Hống cho rồi, đây đúng là... sỉ nhục vũ khí mà!

Về phía Mộng Đình, sau một thoáng sững người vì thanh đoản kiếm, nàng ta bật cười: "Tư Mã U Nguyệt, ngươi không có linh lực thì cũng đã đành, vậy mà còn đem một thanh kiếm cùn tới tỉ thí với ta, ngươi định dùng gỉ trên lưỡi kiếm hóa giải linh lực của ta sao?" 

Tư Mã U Nguyệt cũng đoán trước được phản ứng của mọi người khi mình lấy thanh đoản kiếm này ra, nhưng nàng rất thích thanh kiếm này, cầm rất vừa tay, định sau này sẽ lấy nó làm vũ khí của mình luôn, trở về chịu khó cọ rửa vết gỉ trên lưỡi kiếm là xong.

Nàng chẳng để tâm đến lời chế giễu của Mộng Đình, chỉ ném vỏ kiếm xuống đất rồi nói: "Bắt đầu đi."

Nếu như lần trước không đánh nhau với Lý Thừa một trận, giúp Tư Mã U Nguyệt hiểu hơn về cách chiến đấu của linh sĩ, hẳn bây giờ nàng cũng chẳng tự tin như vậy. Lần đó khi đánh nhau, nàng nhận ra linh sĩ cần một thời gian nhất định để ngưng tụ linh khí, dẫu ngắn ngủi song lại chính là thời khắc mấu chốt giúp nàng giành phần thắng.

Trên đài thách đấu, một người giữ vai trò như trọng tài hô bắt đầu, Mộng Đình lập tức giơ tay ngưng tụ linh khí.

Tư Mã U Nguyệt vẫn đứng bất động, những kẻ kia đều cho rằng nàng sợ lú cả người, một tên phế vật nhìn thấy linh khí, sợ đến ngây người cũng là chuyện bình thường. 

"U Nguyệt sao lại đứng im thế kia?" Khúc béo lo sốt vó.

"Còn đứng im nữa thì Mộng Đình sẽ ngưng tụ xong linh khí mất!" Ngụy Tử Kỳ cũng cau mày, không hiểu sao Tư Mã U Nguyệt lại đứng im.

Nhưng trên mặt nàng không hề lộ vẻ sợ hãi, thậm chí còn mỉm cười vô cùng tự tin! 

Tư Mã U Nhạc đã căng thẳng đến nỗi không thốt được tiếng nào, hai tay siết chặt thành quyền, tư thế như sẵn sàng xông lên cứu nàng bất cứ lúc nào.

Chỉ cần Tư Mã U Nguyệt bị thương, y sẽ nhảy lên đài ngay lập tức!

Không ít người đã mường tượng được dáng vẻ thê thảm của Tư Mã U Nguyệt khi bị linh khí đả thương, khuôn mặt ai nấy đều rạng người nụ cười đắc thắng. Nhưng chẳng được bao lâu, nụ cười trên mặt họ đều cứng lại! 

Ngay khi Mộng Đình sắp ngưng tụ linh lực xong, Tư Mã U Nguyệt bỗng chạy vèo về phía Mộng Đình với tốc độ như tên bắn, chỉ vỏn vẹn mấy giây, nàng đã vượt qua khoảng cách hơn mười thước tới sau lưng Mộng Đình!

Mộng Đình thấy Tư Mã U Nguyệt lao tới quá nhanh, bất chấp linh khí vẫn chưa ngưng tụ xong, ném thẳng vào nàng. Khi linh khí cầu sắp giáng xuống người Tư Mã U Nguyệt, nàng dịch người mau lẹ tránh đi!

Đùng! 

Linh khí cầu rơi xuống đài thách đấu, vang lên tiếng động rầm trời như nhà sập.

Mộng Đình ngỡ là mình đã đánh trúng Tư Mã U Nguyệt, còn chưa kịp vui mừng đã cảm thấy cổ lạnh buốt.

"Ngươi thua rồi!" Giọng nói xa xăm của Tư Mã U Nguyệt vang lên sau lưng nàng ta. 

Mọi người nhất loạt sửng sốt, không ai ngờ Tư Mã U Nguyệt lại chạy tới sau lưng Mộng Đình, càng không ngờ tay phải của nàng còn vòng qua vai nàng ta, thoạt trông như thanh đoản kiếm gỉ sét đó đang kề bên phía trái cổ nàng ta.

"Sao ngươi lại chạy ra sau lưng ta được?" Mộng Đình thốt lên kinh ngạc.

"Thì ta chạy tới như thế đó!" Tư Mã U Nguyệt cười gian ác, đưa tay sờ soạng người nàng ta hai lượt, nói: "Tuy rằng thanh đoản kiếm này hơi gỉ, có lẽ cũng hơi cùn, nhưng chỉ cần ta mạnh tay một chút thì vẫn có thể cứa cổ ngươi được. Dù không cắt đứt cổ ngươi được, thì rạch một vết sẹo lên mặt ngươi vẫn được!" 

Nói xong, nàng còn kề kiếm vẽ hai đường lên mặt Mộng Đình.

Mộng Đình cảm nhận được thanh đoản kiếm đang dùng dằng trên mặt mình, hoảng hốt la toáng lên.

"A... đừng rạch mặt ta! Ta nhận thua!" 

Vừa nghe Mộng Đình nhận thua, người trên khán đài thốt lên giọng đầy vẻ khó tin được.

"Mộng tiểu thư mà lại thua dưới tay một tên phế vật!"

"Tên phế vật kia chạy đến phía sau Mộng tiểu thư thế nào vậy?" 

"Chẳng qua là hắn đầu cơ trục lợi mà thôi, giả như đánh nhau thật với Mộng tiểu thư, chắc chắn hắn không đánh lại nàng ấy."

"Nhưng đó cũng là thắng."

"Tên phế vật đó thắng rồi, nghĩa là chúng ta còn phải làm bạn học với hắn? Trời đất ơi!" 

Tư Mã U Nguyệt buông Mộng Đình ra, nói: "Nếu đã nhận thua, vậy thì phải làm theo như ước định, sau này nhìn thấy ta, ngươi phải trốn xa một chút, còn dám bới móc nữa..."

Nàng bỏ lửng câu nhưng ý tứ đã rõ ràng không cần nói cũng biết.

Mộng Đình không cam tâm trừng mắt nhìn Tư Mã U Nguyệt đi tới mép đài thách đấu, nhặt vỏ thanh đoản kiếm lên, rồi thong thả bước xuống đài. 

Nhưng có không cam tâm đến đâu thì cũng hết cách, ở đây có nhiều con mắt như vậy, nếu nàng ta không làm theo ước định thì sẽ trở thành đối tượng bị người người phỉ nhổ. Bởi lẽ người ở thế giới này ghét nhất là những kẻ không tuân thủ ước định.

"Giải quyết gọn lẹ như vậy à?" Khúc béo thấy Tư Mã U Nguyệt từ trên đài thách đấu bước xuống, đi lại chỗ bọn họ, gã vẫn chưa phản ứng kịp.

"Không thì huynh còn tưởng sao?" Tư Mã U Nguyệt nhìn bộ dạng ngơ ngác của Khúc béo, đưa tay chọc đầu gã. 

Tư Mã U Nhạc thấy Tư Mã U Nguyệt bình an đi xuống, dây cung căng lên trong lòng mới thả xuống. Vừa thả lỏng, lửa giận đã bốc lên, y mắng nàng một trận té tát: "Sao đệ có thể tùy tiện đồng ý nhận lời thách đấu của người khác vậy hả? Bước lên đài thách đấu là sống chết tự lo, đệ có biết không? Lỡ như đệ xảy ra bất trắc gì thì sao?"

"Tứ ca, không phải đệ vẫn lành lặn đó sao?" Tư Mã U Nguyệt đi tới kéo tay của Tư Mã U Nhạc, nói: "Được rồi, có gì thì vể nhà hãy nói, ở đây đông người quá."

"Hừ, đệ cũng biết mất mặt trước đám đông à?" Tư Mã U Nhạc trừng mắt với nàng. 

"Khụ khụ, chúng ta về trước đi." Ngụy Tử Kỳ thấy không ít người ném ánh mắt khác thường về phía bọn họ, bèn lên tiếng đề nghị.

"Đi thôi."

Trên đường trở về, Tư Mã U Nhạc luôn miệng trách mách Tư Mã U Nguyệt, nói nàng không nên coi thường tính mạng nhận lời thách đấu, có chuyện gì thì nói cho bọn họ biết, bọn họ sẽ giúp nàng giải quyết. 

Nghe những lời lo lắng trách mắng của Tư Mã U Nhạc, Tư Mã U Nguyệt rất nghiêm túc nói: "Tứ ca, đệ trưởng thành rồi, không thể cứ trông chờ vào sự che chở của các ca ca, mọi người cho đệ tình thương của gia đình, người thân, đệ cũng muốn bảo vệ mọi người. Đệ muốn trở nên mạnh mẽ, như vậy mới có thể bảo vệ người đệ muốn bảo vệ. Nhưng nếu ngay cả một lời thách đấu như vậy cũng e sợ, thì đó là đệ đã buông thả bản thân mình, một kẻ hèn nhát thì làm sao có thể làm cho mình trở nên mạnh mẽ đây?"

"Đệ... ôi, đệ trưởng thành thật rồi." Tư Mã U Nhạc vỗ vỗ vai Tư Mã U Nguyệt, nghe những lời này y không biết trong lòng rốt cuộc có cảm giác gì.

Nên cảm thấy mừng vì nàng đã trưởng thành, hay cảm thấy buồn buồn vì nàng sắp không cần bọn họ bảo vệ nữa? 

Tư Mã U Nguyệt cảm nhận được tâm tình trong lòng y rất phức tạp, nàng kéo tay y, tựa đầu vào vai y, nói: "Dù đệ có ra sao thì cũng vẫn là "đệ đệ" của các huynh, các huynh vẫn là ca ca của đệ. Chúng ta mãi mãi là người thân!"

Tư Mã U Nhạc vỗ vỗ đầu Tư Mã U Nguyệt, nói: "Ừ, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau."

"Ai da, ta bảo hai người đừng có sến súa như thế được không?" Khúc béo xoa cánh tay muốn nổi da gà của mình. 

Vừa rồi gã và Ngụy Tử Kỳ còn đang cảm động bởi những lời của Tư Mã U Nguyệt, quay lại thấy hai người tựa vào nhau, nhất thời nảy sinh ác cảm.

"Ta nói này, chắc huynh sẽ không vươn ma trảo của mình về phía ca ca đâu nhỉ?"

Tư Mã U Nguyệt rời khỏi người Tư Mã U Nhạc, vừa giơ chân đá Khúc béo vừa quát: "Khúc béo, huynh đi chết đi!" 

Khúc béo tránh bừa sang bên, né được đòn công kích của Tư Mã U Nguyệt, đương nhiên là do Tư Mã U Nguyệt không có ý muốn đá gã thật, nếu không với thân thủ của gã thì làm sao có thể tránh được.

"Hừ! Coi như huynh tránh lẹ!" Tư Mã U Nguyệt sờ sờ bụng của mình, nói: "Đói quá, chúng ta về làm chút gì ăn đi."

Sau khi trở về, Tư Mã U Nguyệt làm vài món đơn giản cho mọi người, ăn cơm trưa xong mọi người mới ai về chỗ nấy. 

Tư Mã U Nguyệt về lại phòng mình, lấy một phiến đá mài ra khỏi linh hồn châu, định bụng cọ rửa gì trên thanh đoản kiếm.

Nhưng nàng vừa mới đặt thanh kiếm lên phiến đá mài, chưa kịp bắt đầu thì chợt nghe một tiếng kêu chói tai lẫn cả tiếng mắng của Tiểu Linh Tử vang lên.

"Đồ ngốc, người muốn làm gì?" 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro