Chương 15: Phù sa lại chảy ruộng người
Chương 15: Phù sa lại chảy ruộng người
Mỹ Dung uyển chuyển tiến đến trước mặt Quân Lâm, gối hơi khuỵ một chút đã tạo nên dáng chào đầy kiểu cách.
- Tiểu sư thúc. - Giọng nàng thỏ thẻ như oanh vàng.
Trong lúc Thanh Nghi ngắm nhìn người đẹp đến đắm đuối, người ta cũng xoay hướng về phía nàng.
- Người này chắc là Vương sư muội, đệ tử nhập thất của sư thúc phải không? - Vẫn là giọng nói vang lên như đang hát.
Quân Lâm nhìn về phía Thanh Nghi, hắn ho nhẹ nhắc nhở.
- Đệ tử!
Thanh Nghi sực tỉnh, vội vàng hành lễ.
- Sư tỷ.
“Cmn sao tự nhiên không khí lại cứng đờ thế này?” Mặt nàng nhăn lại như khổ qua. “Chỉ là chào qua chào lại, sao đột nhiên lại rắc rối phức tạp đến vậy.” Trước giờ đi đường gặp các vị trưởng bối khá nhiều, chỉ cần chấp tay hành lễ gọi tên một tiếng là xong. Sao khi người đẹp xuất hiện, Thanh Nghi lại cảm thấy việc chào hỏi đột nhiên trở nên phiền hà.
Nàng kiên nhẫn quan sát một lúc sau mới hiểu rõ, thì ra mọi việc cũng bắt đầu từ người mới đến này. Mỹ Dung làm động tác gì cũng rất từ tốn kiểu cách, nhất cử nhất động đều cố sức tạo dáng rất đẹp. “Thật là cmn kỳ công. Mất thời gian quá.”
Quân Lâm cũng thu lại bộ dạng yêu nghiệt của mình, mặt lạnh lùng đối diện với Mỹ Dung. Trọng Khanh đứng một bên, chỉ nhìn cũng đủ biết đã bị người ta hớp hồn. Trong lòng Thanh Nghi bất mãn. “Không được, bà nội ta không phải họ Dương.”
- Nàng đến đây có việc gì, không phải ta đã thông báo bế quan không gặp người ngoài à? - Quân Lâm cất tiếng hỏi.
“Ý ... kỳ khôi. Sao hắn không gọi người ta là đệ tử.” Thanh Nghi kinh ngạc tròn cả mắt.
- Quân Lâm, nhiều ngày không gặp, thiếp nhớ chàng quá nên mới tìm thôi. - Giọng oanh vàng lại thêm một phần nỉ non, nghe não cả ruột. - Thấy chàng bình an thế này, Mỹ Dung đã yên tâm rồi.
Ngay cả tên của hắn cũng gọi trống không thế này, Dương cô nương hẳn nhiên rất thân thuộc với sư phụ của nàng. Theo nội dung trao đổi giữa hai người, có thể nghe ra gian tình tràn ngập. “Cả nhớ nhung mong chờ cũng khẳng khái mang ra nói. Ông nội ơi, người chưa chiến đã bại rồi.” Thanh Nghi bất chợt thở dài đầy cảm thương.
- Ở đây không có việc của hai người. Mau lui ra đi.
Quân Lâm chợt ý thức quanh đây còn có kẻ khác, hắn ra lệnh đuổi người. Thanh Nghi và Trọng khanh dạ rân, sau đó gấp gấp lùi ra. Một màn nhu tình ngọt lịm, Thanh Nghi cảm thấy da gà nổi hết toàn thân.
- Biểu ca, đó là ai vậy? - Nàng nắm tay áo Trọng Khanh mà lay lắc.
- Dương Mỹ Dung, đệ tử Trúc viện, con gái của tả thừa tướng đương triều. - Sau đó y thở dài một tiếng rồi mới nói tiếp. - Người đó sẽ trở thành sư nương của muội trong tương lai đó.
- Hả? - Thanh Nghi lập tức nhảy dựng lên. - Hắn ... hắn mười bốn tuổi đã có đối tượng hôn phối. Trưởng thành cũng quá sớm rồi.
- Người ta là hoàng tộc, cuộc sống khác chúng ta. Từ lúc sinh ra đã có người sắp đặt hết đường đi nước bước. Tuy có những chuyện không cam lòng, nhưng chung quy cũng chẳng thể chống lại số mệnh. - Trọng Khanh cảm khái.
- Huynh biết vậy thì tốt, đừng thấy người ta đẹp mà làm càn nha. - Thanh Nghi có lòng tốt cảnh tỉnh người trong cuộc.
- Muội nói xằng nói bậy gì đó. - Trọng Khanh bị nói trúng tim đen, đỏ mặt phản bác.
- Trong lòng huynh tự biết ta có nói xằng nói bậy không. - Thanh Nghi lắc đầu bỏ đi trước. - Dù sao ta cũng lớn hơn biểu ca một tuổi, nữ nhân lại mau trưởng thành hơn ...
Nàng thấy bản thân lâu lâu mới được lên mặt một bữa, tâm trạng rất sảng khoái. “Trước gìơ nhún nhường đã nhiều, các người tưởng rằng mình lớn hơn đại lão gia sao? Ta ăn muối cũng bằng các ngươi ăn cơm rồi. Thường tình nhi nữ, mấy thiếu niên chưa từng trải đời các ngươi làm sao mà thông hiểu hết.” Làm tỷ tỷ suy nghĩ mới có thể chín chắn thế này, Thanh Nghi muốn đi tìm chỗ nào đó để cười cho thật sảng khoái.
Đi vẩn vơ ra sau núi, ngó đông ngó tây, nàng lại chẳng biết mình phải cười vì chuyện gì. Rốt cuộc điểm nhấn lịch sử đã xuất hiện, nếu Thanh Nghi đoán không lầm, Trọng Khanh và Quân Lâm sẽ sớm đối đầu nảy lửa vì tình. Theo gia phả của họ tộc, chưa từng có người họ Dương nào vào cửa Vương gia. Trọng Khanh khẳng định sẽ bị thua cuộc, ôm hận đến cuối đời mà truyền thù cho con cháu. Thanh Nghi cảm thán muốn giơ hai tay lên trời mà than khóc. Sao cuộc đời của nàng lại phải hy sinh vì chuyện tranh giành tình nhân vớ vẩn này.
Đột nhiên có người la lên.
- Ngươi kia, không được chạy.
Quả nhiên bản năng điều khiển nàng cắm đầu bỏ chạy. Nhưng lần này chỉ mới ba bước Thanh Nghi đã sực tỉnh. Nàng quay lại, thấy Hiên Vũ vừa đi vừa cười tiến về phía mình.
- Đổi tính rồi à? Sao không bỏ chạy nữa.
- Này ... Người hù người không có thuốc trị đâu. - Nàng hét to. - Đi đâu mà lại xuất hiện ở đây?
- Tìm Thanh Nghi chứ đi đâu. Vừa nghe tin Dương sư muội đến Mai viện, ta lập tức chạy theo. Quả nhiên không ngoài dự đoán, tiểu sư thúc đã thả người ra. - Y cười đắc ý.
- Còn dám đến tìm, trên dưới Mai viện bị huynh hại chịu cảnh giam cầm.
- Ta biết, ta biết. Nên bây giờ đến thỉnh tội với muội đây.
- Mang đến bao nhiêu tiền đền bù đấy? - Nàng đưa đôi mắt hung ác nhìn Hiên Vũ cân nhắc.
- Thanh Nghi, muội là cướp đường đấy à? Chuyện gì cũng lấy tiền ra tính.
- Đúng, ta là lưu manh, rồi sao? - Nàng hất cằm thách thức.
- Lưu manh cũng được, ta thích.
Lời tỏ tình bất ngờ của Hiên vũ khiến Thanh Nghi đỏ bừng cả mặt. Nàng giả vờ hung dữ, đánh mạnh vào vai y.
- Cái con dê già này, lại không đàng hoàng rồi.
- Sư huynh chỉ mới hai mươi hai thôi, chưa gì đã bị muội chê già. - Hiên Vũ kêu lên oan khuất.
Bỗng nhiên y tiến đến gần Thanh Nghi, bế thốc nàng trên tay, dùng khinh công nhảy lên đỉnh cây ngọc lan gần đó. Nếu Thanh Nghi còn nội công, sẽ không e sợ độ cao này; nhưng bây giờ nàng ngay cả hai thước cũng nhảy không tới, rớt xuống sẽ té chết. Vì vậy Thanh Nghi đành bám chắc vào người Hiên Vũ.
- Nếu huynh là dê già, muội là cỏ non cho ta gặm. - Y thì thầm bên tai Thanh Nghi.
- Bỉ ổi, buông tay ra. - Nàng chống cự.
- Buông ra muội sẽ té.
- Vậy thì mặc kệ ngươi.
Thanh Nghi bỏ cuộc, không dãy dụa nữa. Đàn ông đều là cầm thú, con mồi càng chống cự họ càng cao hứng, nhưng nếu con mồi chết xanh rồi thì họ sẽ tự động bỏ đi. Không phản kháng chính là cách phản kháng tốt nhất.
- Sao kỳ vậy, đám sư đệ Tùng viện nói chiêu này hữu hiệu lắm mà. Sử dụng bách phát bách trúng, chưa từng có cô nương nào từ chối. - Hiên Vũ kêu lên ngạc nhiên.
- Sao lại nghe bọn đó nói xằng nói bậy, huynh là trưởng khoá hay bọn họ là trưởng khoá.
- Nói cũng đúng, bọn chúng đều nhỏ tuổi hơn ta. - Rồi đột nhiên y phân trần. - Nhưng chúng đều có người thề non hẹn biển.
- Vậy người của huynh đâu? - Thanh Nghi tò mò hỏi.
- Là muội nè.
- Trước đó?
- Chưa từng có một ai.
- Nói xạo đến mức này rất tin. Ít nhất trêu ghẹo tám chín cô thì cũng nói giảm thành một hai người, đừng nên phủ nhận sạch trơn. - Nàng ra vẻ từng trải, sỏi đời.
- Thật mà, huynh rất sợ nữ nhi, trước giờ chưa từng dám đến gần người nào. Bọn họ khiến huynh có cảm giác phát ói, như muốn bệnh vậy. Tim đập chân run, hoa mắt chóng mặt ...
- Lại ba hoa, chứ bây giờ muội là cái gì? Sao huynh còn tỉnh như sáo vậy. - Thanh Nghi chề môi.
- Muội khác bọn họ, không có cảm giác giống nữ nhi, huynh có thể yên tâm đến gần.
Hiên Vũ thản nhiên trả lời, nào ngờ nhận được trận đòn tới tấp. Ngươi nói một cô nương không giống cô nương, như vậy chẳng khác nào sỉ nhục người ta. Tuy lời nói thật thà, nhưng cũng không nên thật thà quá mức vậy chứ, sẽ tổn thương lòng tự trọng của người khác. Thanh Nghi gặp Mỹ Dung đã chịu đả kích lớn rồi, bây giờ bị Hiên Vũ thụi cho một cú nữa, cảm xúc bùng phát không ngăn được.
- Thanh Nghi, dừng lại. Đừng đánh nữa. Sẽ té đó.
Y hoảng hốt kêu lên, một tay cố gắng chế trụ Thanh Nghi. Bỗng nhiên cảm nhận người trong lòng nức nở, Hiên Vũ sợ hãi lính quýnh cả lên.
- Chuyện gì vậy? Đừng khóc. Bây giờ muội giống nữ nhi lắm. Nếu còn khóc ta sẽ chóng mặt mà rơi xuống mất.
Mặc dù đe doạ rất nhiều lời, nhưng Thanh Nghi một mực úp mặt vào ngực Hiên Vũ nấc lên từng cơn. Y bất đắc dĩ phải vòng tay lại vỗ vỗ lưng nàng. Đột nhiên Thanh Nghi quay mặt lại, hù một tiếng lớn. Hiên Vũ bị doạ cho giật mình, sảy chân rơi khỏi nhánh cây. Nhưng y tuyệt không buông Thanh Nghi ra, dùng cả cơ thể bảo hộ nàng, sau cùng chật vật lăn xuống đất. Thanh Nghi hoàn toàn bình an vô sự, Hiên Vũ hôn mê bất tỉnh.
Nàng nhìn người bên cạnh mà tái mét hết mặt mày. Thanh Nghi lấy hết can đảm mom men đến gần, kiểm tra xem y đã chết chưa. Lúc nãy nàng đã thật sự bị Hiên Vũ chọc cho phát khóc. Nhưng Thanh Nghi không muốn mất mặt với người ngoài, mới giả vờ như đang đùa giỡn hù doạ. Quả nhiên mưu kế đại thành, chẳng những trả được thù, còn khiến bản thân mình mắc nợ y. Từ trên cao như vậy rơi xuống, không có Hiên Vũ bảo hộ nàng đã chết được mấy lần rồi.
- Sư huynh, sư huynh. Mau tỉnh lại. Sư huynh. Nam Cung Hiên Vũ, có sao không vậy? Đừng hù muội sợ, Hiên Vũ.
Sẵn nước mắt lưng tròng, nàng khóc lóc như mưa. Mọi người trong Mai viện bị tiếng tru tréo như sói hú đánh động. Ngay cả vị sư phụ đang giấu mình bị thương cũng chống nạng đi ra. Mọi người xúm lại kiểm tra Nam Cung Hiên Vũ.
- Sư huynh đừng chết.
Thanh Nghi vẫn không thể ngừng khóc được. Nếu y chết, vậy nàng là hung thủ rồi. Về tình về lý, đều có thể ghép Thanh Nghi vào tội cố sát. Nàng không muốn thù lớn chưa trả, đã phải vội lên pháp trường. Tiếng khóc càng lúc càng thê lương hơn.
- Hiên Vũ, tỉnh lại đi.
Mọi người không vội truy xét vì sao đại sư huynh Tùng viện lại nằm bất tỉnh nơi này. Họ chỉ thấy được một màn khóc lóc thương tâm liệt phế. Hiên Vũ từng nhiều lần trêu ghẹo tiểu sư muội, nàng với y cũng nhiều phen đùa giỡn rất thân mật. Không phải bọn họ tình chàng ý thiếp rồi bí mật hẹn hò chứ? Nhìn cái bộ dạng muốn tuẫn táng của Thanh Nghi, ai nấy đều thầm oán trong lòng.
“Phù sa tốt lại chảy ruộng người rồi.”
Thanh Nghi không hề nhận ra có người gương mặt đen như tà thần gác cửa. “Bộ hai người thân thiết lắm sao? Khóc cứ như nhà có tang, thật không thể chịu nổi!”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro