Chương 23: Trông cậy vào đệ tử

Chương 23: Trông cậy vào đệ tử

Trong mấy tiệc vui của hoàng tộc không có gì khác ngoài xì xào nói chuyện, xem vũ cơ nhảy múa. Thanh Nghi không quen ai, dĩ nhiên chẳng có người đếm xỉa tới. Còn nhảy múa ư, trong cung có điệu nhảy nào vui hơn sơn đông mãi võ ở phố? Tóm lại, nàng chỉ một mực ủ rũ buồn chán.

Quân Lâm bị người ta quay vòng vòng, hết kéo đi bên này chuyện trò, lại đến chỗ kia gặp người quen. Theo nàng thấy, chẳng mấy chốc chuyện đôi mắt của hắn sẽ bị lộ thôi. Đám nữ tử rúc rích cười lại làm Thanh Nghi cảm thấy lòng dạ nôn nao khó chịu. Cũng giống như ngày hôm đó nàng gặp Mỹ Dung vậy, có lẽ tâm tư thiếu nữ nhiều năm chôn dấu đã bị kích thích bộc phát rồi. Trên đời có ai muốn mình xấu chứ, Thanh Nghi không cam tâm.

Nàng cáo lui, ra ngoài rửa mặt. Cung nữ đứng hầu bên ngoài cũng được tính là xinh đẹp hơn Thanh Nghi gấp bội. Nàng dốc nước vào chà cho trôi hết phấn son trên mặt. “Cmn thứ này khó chịu muốn chết chứ có ai thích đâu.”

Trong lúc cúi xuống, trâm cài trên đầu của nàng lại rơi ra, khiến toàn bộ lọn tóc bung xoã. Thanh Nghi cố gắng vấn lại, nhưng tuyệt nhiên không thể làm như đám nha hoàn của Ngọc phủ được. Nàng là một thích khách thất bại, ngay cả làm nữ nhi cũng thất bại. Thanh Nghi đành phải bới tóc lên hết giống như nam sinh Tinh Quang, kiểu tóc duy nhất mà nàng biết làm.

Lúc Thanh Nghi quay trở lại, buổi tiệc vui mừng đã biến thành một trường hỗn loạn. Đám cung tần mỹ nữ đứng xung quanh chạy qua chạy lại, ré lên như gặp cướp giật. Thái hậu đứng trên bục cao giộng giộng gậy, khản tiếng kêu gọi ngừng tay. Thái giám thị vệ bị đánh văng ra nằm la liệt xung quanh. Ở giữa là hai người đang hung hãn tấn công nhau sống chết.

Quân Lâm đang đánh nhau với người ta. Tĩnh quận vương đã rút quạt ra còn đối phương cũng không biết lấy đâu ra kiếm. Thanh Nghi tức giận, “Bất công, chẳng phải nói không được đem binh khí vào cung à.”

Một trận này quả thật khiến nhiều người kinh hồn bạt vía. Thuận vương một tay nắm binh quyền, võ công danh chấn khắp nơi. Tĩnh quận vương nổi tiếng kỳ tài võ học hiếm có của Tinh Quang, đi đến đâu cũng nghe tên. Hai người chạm trán, e rằng phải một mất một còn mới phân ra được.

Quyết đấu một chọi một, Thanh Nghi cực kỳ tin tưởng Quân Lâm. Thế nhưng nàng vẫn ở một bên hò hét, bởi vì phe địch cũng có ba thị thiếp cổ vũ. Quân Lâm nghe tiếng nàng thì lại cười khổ trong lòng. Thuận vương đang ở ngoài tầm nhìn, hắn rất cần sự yên tĩnh để xác định vị trí của đối phương.

-       Sư phụ, hướng đông bắc tám bước chân. - Thanh Nghi bên ngoài chỉ điểm.

Quân Lâm ngay lập tức nhào vào tấn công. Thuận vương tuy cầm binh, nhưng nói về so kiếm chiêu thì không bằng chính tông đạo gia. Y chỉ chiếm được chút ưu thế nhờ đối phương không nhìn thấy mình. Nay Thanh Nghi liên tục làm lộ vị trí, Thuận vương bắt đầu điên tiết. Y vùng chạy thoát khỏi Quân Lâm, nhắm kiếm đâm về phía nàng.

Thanh Nghi thét lên chói lói sau đó tung người bỏ chạy. Nhưng cmn xui xẻo làm sao, lúc nào không vấp, lại nhè ngay lúc sinh mạng nguy hiểm lại bị vấp. Nàng không có duyên với váy áo rườm rà mà.

Một kiếm kia sượt qua, cắt vào bắp tay Thanh Nghi. Nàng đã kịp nhìn thấy Quân Lâm xông tới đánh bật Thuận vương ra. Ngay cả lúc đối phương đã té ngã, hắn vẫn không ngừng truy sát. Như vậy đâu có đúng với kiếm đức hào hiệp của đạo gia. Thanh Nghi lập tức vùng dậy chụp tay Quân Lâm. Cánh quạt của hắn chỉ còn cách cổ Thuận vương vài phân.

-       Không được. - Nàng thét lên thất thanh.

Đến lúc này Quân Lâm mới sực tỉnh, hắn ngơ ngác nhìn người bên cạnh, sau đó lại nhìn kẻ chiến bại nằm dưới đất. Quân Lâm thu quạt, đỡ Thanh Nghi cùng đứng lên.

-       Sau này đừng có nhiều chuyện xen vào. - Hắn trầm giọng nhắc nhở nàng.

Đột nhiên Thuận vương vùng dậy, từ phía sau dùng kiếm đâm tới. May nhờ Thanh Nghi tinh tường kịp xô Quân Lâm ra. Mũi kiếm đi thẳng vào khoảng trống giữa hai người. Hắn xoay người, đá bạt kiếm của Thuận vương văng ra ngoài. Thanh Nghi thì xông tới đấm thẳng vào mặt kẻ đê tiện.

“Cmn, ngươi chọc bà nổi điên rồi đấy!” Thanh Nghi vung hết sức không cần nương tay. Thuận vương bị choáng váng chẳng kịp chống đỡ. Lần này đến lượt Quân Lâm phải tay tay can nàng. Thấy Thanh Nghi nóng ruột dùm mình, bao nhiêu tức giận của hắn đều bay biến.

-       Các người có chịu dừng tay chưa? - Đến lúc này mọi người mới nghe được tiếng hét của lão thái hậu từ nãy giờ.

Kết quả, Thanh Nghi bị giam vào đại lao do mạo phạm vương thất. Quân Lâm ở lại quỳ gối cầu xin thái hậu tha tội cho nàng.

^_^

Kẻ thọ thương nhưng bị bỏ đói suốt cả ngày trời. Đến lúc gần tối mới có người đến mang nàng ra khỏi ngục. Thanh Nghi dè dặt đi theo thái giám. Nàng luôn miệng hỏi Tĩnh quận vương đâu nhưng tuyệt nhiên không thấy ai trả lời.

Nàng được dẫn đến một biệt cung tối om không chút ánh sáng. Mấy vị thái gíam chỉ nàng vào, nhưng Thanh Nghi tuyệt đối không vào. “Các ngươi muốn lừa ta à? Chỗ đen tối phi gian tức đạo. Thanh Nghi ta còn chưa ngu ngốc đến vậy đâu.”

-       Vương cô nương, Tĩnh quận vương thật sự ở trong đó. - Tay thái giám nhăn nhó.

-       Ở trong đó sao các ngươi không vào? - Nàng hỏi lại.

-       Tĩnh quận vương không cho ai vào. Cô thấy đó, cả đèn nô tài cũng không vào thắp được. Cô cầm đèn lồng này vào thắp sáng đi.

“Không phải là bẫy rập gì chứ? Có phải muốn hãm hại ta đi đốt đèn ở nơi cấm lửa không?” Lăn lộn giang hồ khiến nàng luyện thành tính hay nghi ngờ. Lời người khác nói chỉ nên để đó chứ không thể tin vội.

-       Các ngươi vào trước đi rồi ta vào.

-       Không được, Tĩnh quận vương đang bực bội. Ngài nói ngoài Vương cô nương, ai bước vào giết chết không tha.

-       Vậy có ai chết chưa? - Thanh Nghi cắt cớ hỏi lại.

-       Dĩ nhiên là chưa, cô nương đừng làm khó bọn ta.

Họ đứng kỳ kèo cãi vã trước cửa cung điện. Bỗng nhiên bên trong vang ra một tiếng gọi quen thuộc.

-       Đệ tử mau đến đây.

-       Dạ.

Thanh Nghi như con chó nhỏ ngay lập tức cầm đèn lồng chạy vào. Nàng nhìn thấy Quân Lâm đang quờ quạng đi ra, trên mắt băng một tầng vải trắng. Thanh Nghi hốt hoảng kêu ré lên.

-       Sư phụ người bị làm sao vậy. - Nàng nắm lấy bàn tay đang mất phương hướng kia.

-       Băng bịt mắt này hả? Không vấn đề gì. Ta hẹn ước với thái hậu đeo cái này nửa tháng, thì toàn bộ tội của Thanh Nghi sẽ được xoá bỏ.

-       Thiệt không đó? Cá cược gì mà kỳ vậy? - Nàng vẫn muốn tháo băng vải ra xem.

-       Vi sư nói mà ngươi không tin sao.

Hắn giơ tay cốc đầu nhưng Thanh Nghi đã né sáng một bên. Quả nhiên Quân Lâm không thể nhìn thấy, tay rơi vào khoảng không.

-       Đưa trán vào! - Hắn giận dữ ra lệnh.

Làm gì có con dê nào tự đưa cổ vào miệng cọp. Thanh Nghi muốn bỏ chạy nhưng tay đã bị hắn đã giữ chặt không buông.

-       Muốn người ta tin cũng phải giải thích chứ. - Nàng lèm bèm.

-       Tất cả đều tại đám thái y kia. - Quân Lâm cuối cùng cũng tìm được người để trút giận. - Thái hậu đã chuẩn bị cả một quân đoàn ngự y đón lỏng ta. Bọn họ quơ tay muá chân một hồi kết luận ta sử dụng mắt quá độ nên thị lực suy giảm. Đệ tử nói coi, vi sư dạy học, không đọc sách, chấm bài thì dạy kiểu gì. Ban ngày ta bận rộn nên ban đêm có châm đèn làm việc một chút. Vậy mà bọn họ làm rầm lên, nhất định bắt ta phải nghỉ ngơi.

-       Đó là nguyên nhân của băng vải này? - Nàng chỉ tay, quên mất là hắn không nhìn thấy được

-       Không được để ánh sáng lọt vào trong vòng mười ngày. Sau đó sẽ là kiểm tra sát hạch. Nếu ta vượt qua sẽ được thả, không được thì tăng thời hạn lên mười ngày nữa. Nói tóm lại, chừng nào chưa đạt thì vẫn còn bị giam trong cung.

-       Sư phụ lấy đây làm điều kiện đánh cá với thái hậu.

-       Ta nói trong thời gian này không có đệ tử sẽ không xong, chỉ cần bà thả Thanh Nghi ta sẽ ngoan ngoãn hợp tác. Bằng không cứ một canh giờ ta giở băng bịt mắt ra một lần, sau này mù luôn, không thấy được thái hậu nữa.

-       Sư phụ cư nhiên cũng biết trò lấy con tin đòi yêu sách nữa. - Thanh Nghi thở dài.

-       Vậy đệ tử thích ở cùng sư phụ hay ở trong nhà lao? - Hắn có vẻ phật ý.

-       Đệ tử phải ở cùng sư phụ, đó là điều thiên kinh địa nghĩa rồi.

-       Vậy ngày tháng sau này vi sư trông cậy hết vào Thanh Nghi.

Nàng khẳng định, không ai lâm vào khốn cảnh mà có nụ cười gian hơn sư phụ được.

^_^

Lới hứa với thái hậu nói dễ làm khó. Chưa được một canh giờ Quân Lâm đã vội lấy tay giở băng bịt mắt ra.

-       Ta không thấy đường! - Hắn than van.

-       Sư phụ ơi, chịu khó một chút. Đệ tử sẽ bị giam vào thiên lao, sau thu xử quyết mất.

Thanh Nghi thở dài, cầm băng vải cột lại cho Quân Lâm. Nàng không thể phủ định rằng trong lòng đang lo lắng. Nhưng Thanh Nghi lo cho bản thân thì ít, mà quan tâm Quân Lâm thì nhiều. Nếu phương pháp bịt mắt này tốt cho hắn thì cứ kiên quyết làm như vậy đi.

-       Nhưng ta không thấy đường. - Hắn lại rên rỉ.

-       Cố chịu đựng mười ngày thôi mà.

-       Ta không thấy đường. - Quân Lâm tiếp tục dãy nãy.

-       Được rồi, được rồi. - Nàng thở dài cầm lấy chén đũa. - Ta đây tận hiếu đút cơm cho sư phụ vậy.

Quân Lâm hài lòng há miệng ra chờ đợi. Hắn đã nói ngày tháng sau này sẽ trông cậy vào nàng mà. Nhân lúc sắt còn nóng phải rèn thành hình. Nhân lúc Thanh Nghi mềm lòng phải huấn luyện nàng thành một người dịu dàng biết chiều chuộng. Âm mưu của Quân Lâm là gì, chỉ có một mình hắn biết. Nhưng Thanh Nghi phát hiện sư phụ mình uống lộn thuốc rồi, bỗng nhiên nhõng nhẽo đua đòi phát ớn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro