Chương 41: Tư cách và không đủ tư cách

Chương 41: Tư cách và không đủ tư cách

Đúng như lời hứa, Hiên Vũ dẫn Thanh Nghi ra ngoài dạo phố, nhưng bởi vì chân nàng còn đau nên lúc đi lại vẫn phải vịn tay đại sư huynh. Được nhìn ngắm phố phường đông đúc, Thanh Nghi như sống lại, bừng bừng khí thế. Là người từ nhỏ đến lớn sống ở phố chợ, nàng thích nhất là chỗ nhộn nhịp đông vui. Tuy ở thôn Thảo Mộc phần lớn các hộ đều kinh doanh thuốc, nhưng điều này vẫn không làm suy giảm sự háo hức trong lòng Thanh Nghi. Nàng ghé chỗ này một chút, xem chỗ kia một chút, vui vẻ không khác gì con cá được thả về ao.

Vì niềm vui của nàng, Hiên Vũ có thể chấp nhận mạo hiểm đi trên đường với rất đông những kẻ khác phái qua lại. Hắn chăm chú vào nụ cười trên môi Thanh Nghi, cố đánh lạc hướng bản thân không được nhìn những cô gái khác. Trời đông lạnh lẽo, ai cũng mặc áo lông dầy cộm như những con gấu lớn đi trên đường. Chỉ cần không thấy mặt họ, tâm lý căng thẳng của Hiên Vũ chắc sẽ không đến nỗi tệ hại lắm.

“Có lẽ thời gian vừa đúng lúc rồi!”

Hắn hướng Thanh Nghi đi về phía cổng lớn bổn gia. Nàng muốn gặp Quân Lâm, đại sư huynh nhất định sẽ thành toàn tâm nguyện cho nàng. Thanh Nghi vẫn không nhìn ra được điều gì khác lạ. Nàng vô tư đi cùng Hiên Vũ, chuẩn bị lao đầu vào cái bẫy mà hắn đã giăng ra.

Phía bên kia con đường có một thớt ngựa đang chầm chậm đi ngược về phía họ. Thanh Nghi vừa ngẩn đầu lên nhìn, trái tim đã vỡ oà ra xúc động. Cuối cùng nàng cũng đã tìm gặp được Ngọc Quân Lâm, người mà mình vẫn hằng mong nhớ. Nàng buông tay khỏi Hiên Vũ, muốn đi nhanh hơn đến chỗ sư phụ. Sau bao nhiêu ngày chia xa, nàng đã gấp đến nỗi không thể chần chờ được nữa rồi.

Con ngựa dừng chân giữa đường, Quân Lâm từ trên yên nhảy xuống vô cùng linh hoạt. Không lẽ trong thời gian đi Đại Lâm Phong, y đã học xong thuật kỵ mã. Thiên tài đúng là thiên tài, làm việc gì cũng nhanh hơn người thường nhiều lần. Ngày xưa, khi Thanh Nghi học cưỡi ngựa, cũng mất hết cả năm mới có thể phóng đi được. Chỉ cách xa có mấy tháng, Quân Lâm từ người không biết gì đã có thể thuần thục điều khiển ngựa. Đúng là y làm bất cứ việc gì cũng đều khiến người khác phải trầm trồ ngạc nhiên.

“Nhưng hai mắt y vẫn như thế, cưỡi ngựa trên đường liệu có gây nguy hiểm cho người khác không?”

Câu thắc mắc của Thanh Nghi đã ngay lập tức có lời giải đáp. Phía sau lưng Quân Lâm còn có một tiểu cô nương ngồi cùng. Bàn tay nàng bất chợt siết lại thành nắm đấm. “Cưỡi chung một con ngựa, hai người thân thiết đến mức nào?” Cơn ghen tuông bỗng nhiên bùng nổ trong nháy mắt.

Thanh Nghi đã nhìn thấy Quân Lâm từ xa, nhưng y làm sao có thể nhận ra nàng. Gương mặt thản nhiên, y băng qua đường, tiến về một cửa hiệu bày bán hoa tươi rực rỡ. Tiểu cô nương ngồi trên ngựa dõi mắt nhìn theo y, đôi má phím hồng đầy e thẹn. “Gian tình, khắp nơi đều tràn ngập gian tình.” Thanh Nghi cắn răng bước đi nhanh hơn, quyết tâm bắt gian tại trận. Cỏ non nàng trồng, có kẻ muốn đến hớt tay trên sao?

Chẳng phải nàng không tin Quân Lâm mà không tự tin ở bản thân mình. Xung quanh y luôn tràn ngập mỹ nhân tuyệt sắc, ai ai cũng thuộc hàng trầm ngư lạc nhạn như Dương Mỹ Dung. Từ Tinh Quang đến kinh thành, nàng không đếm hết có bao nhiêu người đẹp muốn được tiếp cận Tĩnh quận vương. Đáng tiếc mắt của y quá kém, chẳng thể nhìn ra người nào ở ngoài phạm vi bốn bước chân. Nếu không thường thường bậc trung như Thanh Nghi đây làm sao vừa mắt Tĩnh quận vương cao quý được.

Nhưng tiểu cô nương ngồi cùng ngựa này thì khác, Quân Lâm chắc chắn đã nhìn kỹ dung mạo nàng từ khoảng cách gần bên cạnh. Tóc đen dày, đôi mắt to tròn lúng liếng, môi hồng ửng như cánh sen. Nàng là nụ hoa mới nhú, tuy chưa khoe hết hương sắc cũng đã xinh đẹp rạng rỡ. Ở cạnh bên Quân Lâm, hai người tạo thành một đôi kim đồng ngọc nữ, nam mỹ nữ mạo, nhìn vào là chói mắt, ai ai trông thấy cũng xuýt xoa khen ngợi mấy lần.

Nàng sững người dừng lại khi Quân Lâm đi ra với một bó hoa khổng lồ trên tay. Tên nhóc đó rồi cũng đến ngày biết mua hoa, dâng tặng lên mỹ nhân để mua chuộc trái tim nàng. Thanh Nghi nghe nhói đau trong lòng, như vừa bị đâm một cú bất ngờ từ sau lưng. Sự phản bội của Quân Lâm chính là một cú tát tay thẳng mặt, khiến niềm tin của nàng sụp đổ như núi lở. Lời hứa hẹn của y bỗng hoá thành gió mây, bị thổi dạt đến nơi xa xôi nào đó mất rồi.

Tiểu mỹ nhân cười thật rạng rỡ khi nhìn đoá hoa trên tay Quân Lâm. Nàng nhảy xuống ngựa, lao thẳng vào người y. Hai người trao nhau nụ hôn say đắm, làm rơi cả bó hoá xuống đường.

-       Cmn thật là suy đồi! Giữa thanh thiên bạch nhật mà các ngươi dám làm chuyện bại hoạ trên đường vậy hả.

Thanh Nghi hét lên thật lực, khiến người xung quanh giật mình quay lại nhìn. Thế nhưng cặp đôi trẻ tuổi kia vẫn chưa chịu buông nhau ra, vẫn tiếp tục diễn màn bày tỏ tình cảm nồng cháy. Ở bên này, nước mắt tức tưởi của Thanh Nghi đã lặng lẽ rơi xuống. Nàng muốn đến đó bắt gian tại trận, nhưng mới đi được ba bước đã phải bỏ cuộc. Thanh Nghi vừa đếm từ một đến năm, vậy mà họ vẫn chưa buông nhau ra. Sự việc này không phải chỉ là sự hiểu lầm đơn giản nữa rồi. Thanh Nghi buộc phải đối diện với sự thật. Trái tim đã thay đổi thì trăm ngàn lời giải thích đều là vô nghĩa. Sư phụ không cần Thanh Nghi nữa, nàng còn ở lại đây làm gì đây.

Hiên Vũ vẫn ở bên cạnh nàng, vẫn đưa tay ra chờ đợi. Thế nhưng Thanh Nghi không muốn đụng đến bất kỳ người nào, nàng gạt tay hắn ra, tự đi về một mình. Tâm trạng Thanh Nghi không tốt, không thích hợp nói chuyện với người khác. Nếu lúc này nàng ở bên cạnh Hiên Vũ, nhất định sẽ làm ra chuyện giận chó mắng mèo, tổn thương tình huynh muội của hai người. Con ngựa hoang bị thương chỉ muốn trốn vào góc, một mình gậm nhấm nỗi đau. Nếu lúc này có ai ở gần, nàng sẽ coi thành kẻ địch mất.

Thành Ái Châu liếc mắt nhìn về phía nam nhân đang đứng ngẩn ngơ giữa đường. Hiên Vũ thở dài, sau đó đi về phía Quân Lâm và nàng.

-       Y sao vậy? - Hiên Vũ lạnh lùng hỏi.

-       Ngất rồi! - Ái Châu vòng tay quanh eo Quân Lâm xốc lên một cái. - Huynh tưởng rằng không dùng mê dược mà đụng được đến y sao.

Hiên Vũ đưa tay phụ đỡ lấy Quân Lâm. Thuốc mê đã khiến y bất tri bất giác, còn đứng được trên đường hoàn toàn do Ái Châu đang giữ lại. Nếu không, tình huống vừa rồi cũng chẳng thật đến mức chọc Thanh Nghi tức giận bỏ đi.

-       Làm như vậy có được không? - Ái Châu lo lắng nhìn Hiên Vũ. - Nếu nàng ta biết cuộc gặp gỡ hôm nay do huynh sắp đặt, chắc sẽ hận huynh đến chết mới thôi.

-       Ít nhất Thanh Nghi cũng sẽ hiểu rằng ta yêu nàng bất chấp thủ đoạn như thế nào. - Hiên Vũ cười buồn. - Hận ta, cả đời cũng không quên được cái tên Nam Cung Hiên Vũ này, như vậy chẳng phải rất hạnh phúc sao?

-       Huynh thật cuồng tính. Phá hoại tình cảm của người khác, ắc sẽ bị trời phạt cho coi.

-       Trời phạt cũng được, miễn Thanh Nghi từ bỏ được y. Đau dài chi bằng đau ngắn. Từ lúc tiểu sư thúc trúng độc, y đã không có tư cách ở bên nàng rồi.

Hắn nâng Quân Lâm lên ngựa. Cẩn thận điều chỉnh cho người không ngã xuống.

-       Muội mang y về nhà đi, có lẽ mấy ngày nữa ta sẽ ghé qua.

Dặn dò xong, Hiên Vũ lập tức đuổi theo Thanh Nghi. Hắn cho nàng khoảng trống để tự mình cảm nhận nỗi đau, nhưng vẫn phải xuất hiện đúng lúc để trao cho nàng sự quan tâm chia sẽ. Lòng bao dung và nhẫn nhại, hắn có thừa. Đạo thuần mã cứng mềm đúng lúc, hắn cũng tinh thông thuần thục. Trước đây Quân Lâm là tình địch, nhưng bây giờ Hiên Vũ không coi y là đối thủ nữa. Kẻ đã bước một chân vào quan tài, sẽ chỉ làm Thanh Nghi đau khổ dải dẳng mà thôi.

Hắn nhất định không để bất cứ thứ gì làm tổn thương đến nàng.

^_^

Thành Ái Châu là cháu gái của thần y Thành Hựu Trang. Lúc Hiên Vũ ở nhà bọn họ chữa bệnh, nàng chính là đối tượng để hắn mang ra luyện tập. Mất sáu tháng trời Hiên Vũ mới có thể trò chuyện với nàng mà không lắp bắp. Ái Châu lúc đó mới bốn tuổi cũng đã học được rằng không được nhảy vào người Nam Cung ca, vì hắn sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ cho coi.

Sau khi chia tay, bọn họ vẫn thư từ qua lại. Vì Ái Châu coi Hiên Vũ là bệnh nhân đầu tiên trong sự nghiệp học y của mình, nên vẫn muốn liên lạc tình hình bệnh trạng của hắn thường xuyên. Nàng rất mừng vì cuối cùng Nam Cung ca cũng đã tìm được ý trung nhân. Khi Hiên Vũ đến nhờ Ái Châu hỗ trợ, nàng rất nhiệt tình đồng ý. Chỉ là Ái Châu không ngờ mình lại phải đối phó với Ngọc Quân Lâm.

Từ nhỏ đã theo gia gia ra y quán chẩn bệnh, nàng gặp không biết bao nhiêu trường hợp quái lạ. Những căn bệnh tuyệt vọng chạy đến nhờ thần y chưa trị đều có số phận thảm thương như nhau. Nhưng đến mùa thu năm nay, nàng mới biết đến sự tuyệt vọng thật sự là thế nào.

Ngọc Quân Lâm tìm đến cổng nhà bọn họ trong một buổi chiều rét mướt. Mới vừa quan sát qua, nàng đã giật mình vì dung mạo xinh đẹp của vị khách mới này. Quân Lâm chỉ hơn nàng một tuổi mà phong thái đã chín chắn, điềm đạm không thua những vị thúc bá khác trong nhà. Đối mặt với cữu gia gia, trên người y vẫn toả ra khí chất tôn quý phi phàm khiến người khác kính nể.

Một người một ngựa tìm đến thôn Thảo Mộc chỉ muốn nhờ thần y giải độc. Cữu gia gia bắt mạch cho y xong, thoáng đăm chiêu rồi suy tư rất lâu. Tới buổi tối hôm đó, Ái Châu mới có dịp tận mắt chứng kiến cảnh kỳ độc Nhất Nhật Tam Thu phát tác. Sự quằn quại đớn đau, giọng hét thảm thiết của Quân Lâm đã khiến nàng rợn hết cả người.

Nghe nói mỗi ngày y đều phải trải qua ba cơn hành hạ khủng khiếp như xé xác vậy đó. Nghe nói y còn mắc thêm chứng nhược thị, nhìn cảnh vật xung quanh chỉ như đi lạc trong sương mù. Trong người trúng độc nặng, không nhìn thấy gì, lại cô độc tha phương, không ai quan tâm tâm cũng thật là tội nghiệp. Mỗi ngày bị hành hạ đau đớn, y vẫn kiên cường chống đỡ. Cữu gia gia đã nói rằng Nhất Nhật Tam Thu không thể giải, chắc chắn ba năm sau độc sẽ tụ lại giết chết nạn nhân, nhưng vì sao y vẫn van cầu ông phải giữ mạng lại cho mình?

-       Không giải được độc cũng chẳng sao, nhưng ngài nhất định phải giúp tôi chống chọi hết những ngày này. Có cách nào để tôi không nghĩ đến việc tự sát, bình an đứng trước mặt người khác không?

-       Đôi khi ... cái chết cũng là một giải thoát. - Ái Châu rụt rè chen vào.

Quân Lâm tức giận liếc mắt nhìn nàng, nhưng có lẽ y chỉ đoán được vị trí của Ái Châu qua giọng nói.

-       Các người có hiểu y đức là gì không? Sao lại khuyên người ta chấp nhận cái chết. - Y hét vào mặt nàng.

-       Ta chỉ cảm thông cho huynh, không muốn huynh mỗi ngày chịu giày vò đau đớn thôi. - Ái Châu gân cổ cãi lại.

-       Không cần cô cảm thông, bất cứ ai trong thiên hạ ta cũng không cần.  - Y cũng dữ dội không kém nàng.

-       Không cần? Vậy đến đây nhờ giúp đỡ làm gì?

-       Các người là y sư, chưã bệnh là thiên chức, còn phải có lời cầu xin mới được à?

Ái Châu chưa từng thấy bệnh nhân nào trịch thượng hơn y, cao ngạo hơn y. Người ta đến nhờ chữa bệnh, Quân Lâm lại giống như đến đây đòi nợ. Ăn của nhà họ, ở của nhà họ, còn than phiền về tốc độc luyện đơn chậm chạp. Đáng đời y mỗi ngày ba lượt bị độc phát hành hạ, đau đới quằn quại như chết đi sống lại vài phen.

Một tháng sau, Thành Hựu Trang cuối cùng đã luyện ra được đơn dược khắc chế tình trạng của Quân Lâm. Ông đưa đến trước mặt y một hộp gỗ, bên trong chỉ có một viên thuốc tròn đen duy nhất.

-       Ngươi muốn bình an đứng trước mặt người khác, ra vẻ bản thân không có gì thì chỉ có một cách là phải dẹp bỏ những lần độc phát. Nhưng độc tính của Nhất Nhật Tam Thu không thể trừ, vì vậy ta chỉ có thể gom ba lần đó dồn lại một lần duy nhất trong ngày. Lúc nửa đêm, ngươi uống thuốc này vào, sẽ kích thích độc tính phát tác. Từ đó đến mười hai canh giờ sau, ngươi sẽ yên ổn như bất kỳ người bình thường nào.

-       Đa tạ lão tiền bối. - Quân Lâm hớn hở chụp lấy ngay hộp gỗ.

-       Nhưng một lần trong ngày sẽ phải chịu đau gấp ba lần dồn lại. - Hựu Trang cảnh báo.

-       Như vậy cũng đã giúp tại hạ rất nhiều rồi. - Quân Lâm hài lòng cất hộp báu vào tay áo.

Y không sợ phải đối mặt với cái chết, mà chỉ sợ không được tiếp tục sống. Y không lo lắng phải chịu đau đớn xé xác, mà chỉ lo lắng người thân nhìn thấy mình như vậy. Mỗi lần độc phát vào lúc giữa đêm khuya chính là lớp vỏ bọc hoàn hảo để Quân Lâm quay trở lại. Y có thể mỉm cười thông báo với mọi người, “Ngọc Quân Lâm hoàn toàn khoẻ mạnh bình thường rồi.”

Cho đến cuối cùng, Ái Châu mới biết được thân phận của Tĩnh quận vương. Rốt cuộc nàng cũng hiểu lý do vì sao mà y lì lợm không chịu chết. Quân Lâm đã hứa với Thanh Nghi sẽ gặp lại nàng vào xuân phân sang năm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro