đầu đường xó chợ

inspired by the song "trốn chạy - obito, shiki"

---

vũ trường giang bước xuống xe khách lúc năm giờ sáng

hai bàn tay nó còn run vì lạnh và vì chỗ đất này không giống trong tưởng tượng của nó chút nào

long bình - an giang không có tiếng còi xe như hà nội mà chỉ có mùi ẩm mốc của sương đêm bám lên từng tấm bảng hiệu tróc sơn

nó kéo balo lên vai, nghe tiếng nhựa sắp rách như chính cái sức chịu đựng của nó

hai tháng dành dụm từ quán phở ngoài bờ hồ giờ nằm gọn trong cái túi zip nhỏ nhét sát đáy balo

vũ trường giang chưa từng nghĩ có ngày mình phải đặt chân tới biên giới để kiếm tiền

nhưng nội nó đêm nào cũng thở oxy

và thằng em út tên vũ trường lâm năm nay mới mười một tuổi

nó cắn môi đến bật máu rồi tự nhủ không được quay đầu lại

con hẻm số 43 hiện ra như miệng con thú há rộng

bên ngoài chỉ là tiệm sửa xe và quán cà phê treo cái đèn vàng yếu xìu

nhưng bước qua cái cửa sắt méo mó đó - có thể nó sẽ đổi đời

cờ bạc trải bàn từ chiều tới tận sáng

đứa hút đá nằm co giật sau thùng xốp

gái mại dâm đứng dựa tường tô lại son môi bằng cái gương bể làm đôi

trường giang nhìn cái cảnh đó mà thấy đầu óc như bị ai bóp chặt

nó cố giữ vẻ bình thản nhưng hai chân cứ bước loạng choạng

đúng lúc đó thì trần thiện thanh bảo xuất hiện

anh đi ra từ trong tiệm tạp hóa với ly cà phê đen trên tay và điếu thuốc cháy dở trên môi

thanh bảo cao hơn nó một cái đầu

sống trong con hẻm đầy rẫy tệ nạn xã hội, nhưng trông anh không dơ bẩn như tụi nó

nước da có phần trắng chứ không ngăm, chỉ là không trắng bằng nó thôi

ánh mắt anh nhìn qua như không để ý gì nhưng lại khiến người ta thấy mình bị đọc sạch ruột gan

anh nhìn giang rồi hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ

“mới vô hả, tìm ai?”

trường giang gãi đầu lúng túng

nó không biết trả lời sao vì người quen giới thiệu nó vô đây chỉ nói đúng một câu

tới long bình, hẻm 43, gặp người tên bảo, ổng lo cho

nó nói nhỏ như sợ ai nghe thấy

“dạ… em kiếm anh bảo”

thanh bảo khẽ nhướng mày rồi cười mỉm

“anh là thanh bảo, 24 tuổi, vô đây đi, đứng ngoài dễ bị hỏi lắm”

anh mở cửa sau tiệm tạp hóa

bên trong tối như cái hầm nhưng lại ngăn nắp lạ thường

thùng mì gói xếp thẳng hàng

mùi thuốc lá hoà với mùi xăng dầu của chiếc xe máy dựng sát tường

trường giang bước vô, lòng nơm nớp như đang đặt chân vào nơi có ký hiệu cấm mà nó không nhìn thấy

nó chưa kịp đặt balo xuống thì thanh bảo đưa cho nó chai nước suối lạnh

“uống đi, đường xa dễ mệt”

trường giang không biết vì sao tim nó nhói một cái

một người lịch sự giữa cái chốn bát nháo này khiến nó cảm thấy an toàn đến mức nguy hiểm

thanh bảo ngồi xuống chiếc ghế inox, tay gõ nhịp lên mặt bàn như đang tính toán gì đó

anh hỏi nó đủ thứ

"quê đâu?"

"dạ hà nội"

"bao nhiêu tuổi?"

"dạ 18"

"vô đây làm gì?"

"em được giới thiệu vào đây, em muốn kím tiền thôi anh"

trường giang trả lời từng câu một, không dám nhìn thẳng vô mắt anh

nó sợ người ta thấy sự nghèo khó và nôn nóng trong lòng nó

thanh bảo nghe xong chỉ gật nhẹ

“muốn kiếm tiền gửi về nhà thì ở đây có việc, miễn là ngoan và nghe lời”

trường giang nuốt khan

từ nhỏ tới lớn chưa ai nói với nó câu đó bằng giọng bình thản như vậy

không hăm doạ

không dụ dỗ

chỉ như một lời nói thật

anh đứng dậy, mở ngăn tủ sắt, lấy ra cái chìa khoá phòng trọ nhỏ bằng lòng bàn tay

“chỗ này anh trả trước ba tháng, coi như anh hỗ trợ người mới, khi nào làm có tiền thì phụ lại sau”

trường giang đứng hình vài giây

nó chưa bao giờ được ai giúp không điều kiện

nó cúi đầu cảm ơn mà giọng run như sắp khóc

thanh bảo nhìn nó, khoé môi cong lên rất nhẹ

“không ai cho không ai cái gì đâu”

trường giang nghe câu đó mà sống lưng lạnh buốt

nhưng nó tự trấn an

chắc chỉ là cách nói của dân trong nghề

đêm đầu tiên ở long bình, nó nằm trên chiếc nệm mỏng tới mức chỉ cần xoay người là nghe tiếng lò xo kêu cộp cộp

thanh bảo bảo nó cứ ngủ đi, sáng mai anh dẫn đi làm

nhưng trường giang không ngủ được

nó nghĩ tới nội nằm trong căn phòng nhỏ ở hà nội đang chờ tiền thuốc

nghĩ tới thằng em chắc giờ đang ngủ co chân vì trời lạnh

nó siết chặt cái túi zip đựng tiền rồi nhét sâu xuống đáy balo, dưới lớp áo khoác cũ bị sờn vai

ba giờ sáng, tiếng người cãi nhau ngoài hẻm làm nó giật mình bật dậy

nó mở cửa nhìn ra

ánh đèn vàng chiếu lên mặt đường lấm lem dầu nhớt

hai thằng thanh niên đang giằng co vì nợ đá

một bà cô đứng chửi xối xả, giọng khàn như kéo giấy nhám

trường giang khép cửa lại, tim đập như trống hội

nó tự hỏi không biết mình có lựa sai con đường không?

nhưng nghĩ tới nhà, nó lại tự ép mình im lặng

sáu giờ sáng, thanh bảo quay lại

anh không gõ cửa, chỉ tằng hắng một tiếng ngoài hiên

trường giang bật dậy như lính tập, mở cửa ngay

anh nhìn nó từ đầu tới chân rồi hỏi

“đêm qua ngủ được không? nhìn mày y như con gấu trúc”

trường giang cười gượng

“dạ… chắc sẽ quen dần thôi anh”

thanh bảo không nói gì thêm, chỉ đưa cái bánh mì thịt và bịch cà phê sữa

“ăn đi, rồi theo anh ra chỗ làm”

nó đi theo anh băng qua mấy con hẻm

qua tiệm sửa xe của thằng hải cụt

qua sòng bạc dưới tầng hầm của chú tư hảo

mỗi người thấy thanh bảo đều né ra một khoảng vừa đủ tôn trọng, vừa đủ sợ

trường giang nghe tên anh bị nhắc mãi trên đường

có đứa nói anh từng cứu một thằng khỏi bị xiên

có đứa nói anh từng bán đứng nguyên nhóm để đổi đường sống

không biết đâu là thật

nhưng ai cũng im khi anh đi ngang

trường giang bắt đầu thấy khó thở mà không hiểu vì sao

đến gần trưa, trần thiện thanh bảo đưa nó về lại phòng trọ để nghỉ

anh nói sẽ quay lại chiều tối

trường giang gật đầu, đặt balo xuống góc phòng như mọi khi

nó mở khoá kéo để lấy áo thay

và ngay đúng khoảnh khắc đó

nó đứng chết lặng

cái túi zip biến mất

tiền dành dụm hai tháng trời bốc hơi như chưa từng tồn tại

trường giang quỵ xuống nền gạch lạnh

nó lục tung balo, lật từng cái áo, từng đôi vớ

mồ hôi rớt xuống tay mà nó không biết mình đang khóc hay đang sốc

nó cố nghĩ xem mình có để quên không

nhưng nó biết rõ ràng đêm qua chính tay nó nhét cái túi xuống đáy balo và kéo khoá lại hai lần

đúng lúc đó, cửa phòng bật mở

thanh bảo đứng dựa khung cửa

ánh mắt không ngạc nhiên

chỉ có một nụ cười mỉm khó hiểu

trường giang cứng họng, không nói nổi một chữ

thanh bảo bước vào, nói chậm rãi

“đừng nhìn anh như vậy, cơm mày ăn đéo phải là của mày đâu”

trường giang nghe câu đó xong

ngực nó nóng như có ai đổ than vào

nó muốn chửi

muốn lao tới

nhưng hai chân mềm nhũn như người không còn xương

và lần đầu tiên kể từ khi đặt chân tới long bình

nó hiểu

không ai vô đây mà còn nguyên

trường giang đứng dậy mà hai chân vẫn còn run như sắp quỵ xuống lần nữa

nó siết chặt nắm tay đến mức móng đâm vào thịt

mặt đỏ bừng vì tức và vì sợ

nhưng sợ không đủ để nó im nữa

nó nhìn thanh bảo bằng ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa gồng lên như con chó con cố cắn lại

giọng nó khàn đặc

“anh trả tiền cho em đi, đó là tiền của nội em với thằng lâm chứ không phải của ai hết!”

trần thiện thanh bảo dựa vai vô tường như thể câu nói đó chẳng khác gì tiếng muỗi vo ve

anh nhai chậm điếu thuốc rồi dập xuống nền gạch

“mày nghĩ mày giữ nổi tiền trong cái hẻm này hả? mới tới chưa biết ai với ai, đừng ngông”

trường giang lắc đầu liên tục

nó bước tới gần anh hơn

môi run run

“em không cần biết ai với ai, em cần tiền, anh lấy thì anh trả lại cho em”

thanh bảo nhíu mày

ánh mắt không còn bình thản nữa mà chuyển sang khó chịu

anh nói nhỏ nhưng sắc như lưỡi dao

“mày đang nói chuyện với ai vậy giang?”

trường giang không lùi bước

một phần vì tự trọng

một phần vì nếu lùi nữa chắc nó sẽ ngất ngay tại chỗ

nó đưa tay chụp lấy cổ tay thanh bảo

giọng nghẹn lại

“em xin anh, trả tiền cho em, em không sống nổi nếu mất số đó đâu”

thanh bảo giật tay ra

anh đẩy nó một cái mạnh hơn dự định

trường giang ngã xuống nền gạch

lưng đập vô mép giường kêu một tiếng khô khốc

đau lan lên tới cổ khiến nó chóng mặt

nó ngồi đó, hai tay che mặt

không phải vì đau

mà vì tuổi thân đến nghẹn thở

nó cố nuốt nước mắt nhưng nước mắt lại tràn ra như bị ai vặn mở van

tiếng nấc của nó nhỏ xíu nhưng lại nghe rõ trong căn phòng chật như nhét đầy im lặng

thanh bảo đứng im như bị đóng đinh

anh không ngờ chỉ một cú đẩy lại làm thằng nhỏ bật khóc như vậy

trường giang nói không thành tiếng

chỉ lặp đi lặp lại trong hơi thở đứt quãng

“hức...em chỉ muốn gửi tiền về nhà thôi... hức...em đâu có làm gì sai đâu anh”

câu đó như bóp thẳng vô thanh bảo

anh quay mặt đi nhưng không kịp giấu sự chao đảo trong ánh mắt

anh thở dài một hơi nặng trịch rồi ngồi xuống trước mặt nó

thanh bảo lấy trong túi áo ra cái túi zip nhỏ đã bị gấp méo một góc

anh đặt xuống nền gạch giữa hai người

“anh giữ để coi mày có đủ gan để dành lại hay không, chứ anh không cần tiền của mày”

vũ trường giang ngẩn lên

nó nhìn cái túi như nhìn thứ vừa lấy lại nhịp thở của mình

tay nó run tới mức không chạm vào nổi

thanh bảo đưa tay nâng vai nó lên

giọng anh thấp đi

“đừng khóc kiểu đó, ở đây mà yếu đuối là chết thiệt chứ không phải nói chơi”

trường giang vừa thở vừa khóc như bị nghẹn trong ngực

tim nó đập loạn như sợ sẽ bị lấy đi thêm lần nữa

thanh bảo kéo nó lại gần

ôm nó bằng một cánh tay chắc nịch nhưng lực nhẹ bất ngờ

trường giang cứng người vài giây

rồi từ từ thả lỏng như con mèo con lạc đường vừa tìm được hơi ấm

thanh bảo nói rất chậm

từng chữ rơi xuống như định đóng dấu vô đầu nó

“anh không phải người tốt, nhưng anh không xấu như mày nghĩ, nhớ vậy đi”

vũ trường giang nhắm mắt lại

nó nghe tiếng tim mình đập sát tai anh

nghe mùi thuốc lá pha với mùi cà phê còn sót trên áo

nó nghĩ hóa ra người này không hoàn toàn tàn nhẫn

hoặc có thể nó chỉ đang tuyệt vọng tới mức bám vô bất kỳ chút ấm nào cũng thấy như cứu rỗi

trường giang ôm lấy cái túi zip sát ngực

nó không nói gì nữa

chỉ dựa lên vai trần thiện thanh bảo một cách theo bản năng

bên ngoài tiếng xe máy rú lên rồi tắt ngang

tiếng chó sủa vọng từ cuối hẻm như nhắc nó rằng thế giới này vẫn đầy răng nanh

nhưng ngay khoảnh khắc đó

trong căn phòng trọ bé xíu

vũ trường giang thật sự tin

rằng long bình không đến mức nuốt sống nó

miễn là trần thiện thanh bảo còn đứng bên cạnh

---

- tlk

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro