T H I R T Y
Thiên thần xinh đẹp trong ký ức của chúng ta, Min Yoongi.
Seokjin nhìn chằm chằm vào cái tên của bạn mình trên bia mộ, anh chắc chắn rằng nó sẽ là cái tên đẹp nhất của thiên đàng. Yoongi trăn trối rằng cậu không muốn làm đám tang vì sẽ không có ai đến và cậu cũng không muốn nán lại thế giới này quá lâu. Chàng trai muốn được chôn cất càng sớm càng tốt.
Khi Seokjin đọc lá thư mà Yoongi để lại cho anh, anh rất đau lòng. Anh không thể chấp nhận nó. Anh không thể chấp nhận sự thật rằng Yoongichi của anh đã vĩnh viễn ra đi.
Taehyung vuốt ve cánh tay Seokjin, anh nhẹ hôn lên đỉnh đầu cậu. Anh không thân với Yoongi, hầu như không biết người bạn đó của Seokjin nhưng khi nghe câu chuyện về cậu ấy, trong lòng cũng không khỏi tiếc thương.
Seokjin và Yoongi giống nhau, đều là những người có trái tim thuần khiết. Có điều Yoongi lại kém may mắn trong tình yêu, cậu trở nên tuyệt vọng vì ngay cả tình cảm cơ bản nhất là tình thương gia đình mà cậu cũng không thể nhận được. Đó là lý do tại sao cuộc sống của cậu là những ngày tẻ nhạt và cố chấp, đến mức cậu tự làm đau mình miễn là có thể cảm thấy rằng bản thân được yêu thì thế là ổn.
Yoongi không có bạn bè nào ngoài Jungkook và Seokjin. Ngày đưa tiễn cậu không có nhiều người đến, may mắn thay một số nhân viên thuộc công ty giải trí chủ quản của Yoongi đã đến viếng.
Taehyung đỡ bạn trai và bắt cậu ngồi xuống. Rất nhiều người đã rời đi ngay khi chàng người mẫu đoản mệnh được an táng nhưng Seokjin chọn ở lại, cậu không muốn rời xa bạn mình.
"Seokjin..."
Cậu nhìn vào người quản lý của Yoongi, nheo mắt để giảm bớt cơn đau vì khóc quá nhiều.
"Tôi đã gọi cho mẹ của Yoongi, bà ấy nói rằng bà ấy sẽ không đến." Sihyun thở dài.
"Thế còn anh chị em của em ấy?" Miệng Seokjin đắng chát khi người quản lý lắc đầu. Cậu ôm lấy ngực mình, để những giọt nước mắt mới tuôn rơi trên khuôn mặt, cảm giác nặng nề đang khiến cậu dần sụp đổ. "L..làm sao? Làm sao họ có thể làm điều này với Yoongi?" Seokjin gào lên khổ sở.
Taehyung định giữ Seokjin nhưng cậu đã nhanh chóng đứng dậy, chạy xuống quỳ trước tấm bia mộ, tay vuốt ve hình ảnh của Yoongi, mắt chăm chú nhìn vào tên cậu ấy. Seokjin thậm chí không quan tâm đến bất cứ điều gì, mặc cho quần áo lấm lem bùn đất.
Seokjin không thể tin được. Gia đình là lý do chính là tại sao Yoongi cảm thấy cô đơn như vậy! Yoongi tan vỡ, tiều tuỵ và bị lợi dụng bởi chính gia đình mình - những người đáng lẽ phải nên yêu thương cậu. Anh nhớ rằng Yoongi thậm chí không muốn ra ngoài và kết bạn vì cậu muốn tìm công việc ổn định để có thể cho gia đình nhiều tiền hơn. Chỉ vì cậu muốn thấy mẹ mình hạnh phúc như thế nào khi họ trở nên khá giả về tài chính. Anh không thể quên cảnh tượng Yoongi kiếm được đồng lương hậu hĩnh nhưng vẫn không ăn gì ngoài một chiếc bánh quy mặn vì tất cả số tiền mà cậu có được đều đưa cho mẹ mình. Seokjin lắc đầu, nhớ về cảnh Yoongi nức nở khóc khi đọc những bình luận về cậu trên mạng, điều đó như vết dao chí mạng đối với Yoongi. Họ tiếp tục nói về việc cậu có đôi má phúng phính và trông nó không đẹp trước máy ảnh, và về số cân nặng của cậu không đạt tiêu chuẩn.
Anh đã cố gắng hết sức để thuyết phục Yoongi rằng cậu trông vẫn ổn và rất đẹp, cân nặng của cậu hoàn toàn bình thường cậu chỉ cần là chính cậu. Bỏ ngoài tai những lời khuyên của anh, Yoongi vẫn lo lắng, vẫn sợ rằng những người yêu thương và ủng hộ cậu sẽ rời đi. Cân nặng đã trở thành nỗi bất an lớn nhất của Yoongi. Cậu gần như không ăn mà chỉ uống thuốc giảm cân và trà ăn kiêng. Nếu có một chương trình yêu cầu phải ăn, Yoongi sẽ luôn tự làm mình nôn sau khi nó kết thúc.
Seokjin nhắm mắt lại, tiếc thương vô hạn cho sự ra đi của bạn mình. Anh chỉ hy vọng rằng Yoongi biết anh quý mến và quan tâm đến cậu nhiều như thế nào. Yoongi là người bạn tốt nhất mà Seokjin luôn muốn có và bây giờ anh đã mất cậu, anh thậm chí không biết phải làm gì hay phải làm sao để hít thở.
Taehyung ngước lên, kìm nén nước mắt. Thật khó để nhìn người anh yêu như thế này - tan vỡ và quá đau khổ. Tuy nhiên, anh biết rằng anh không thể làm gì ngoài việc ở bên cạnh cậu. Seokjin vừa mất đi người mà cậu rất thân thiết, nên đau buồn là việc khó tránh khỏi. Anh tự hứa sẽ cùng cậu vượt qua.
Đi về phía Seokjin, Taehyung đặt tay lên vai người nhỏ hơn, mím môi sắp xếp từ ngữ trước khi hắng giọng. "Sóc nhỏ, chúng ta nên để Yoongi yên nghỉ." Taehyung cẩn thận nói.
Seokjin thút thít trước những lời đó, ý nghĩ về việc Yoongi từ bỏ cuộc sống của mình một lần nữa xuất hiện trong đầu cậu.
Taehyung và Seokjin nhìn người mới đến, Seokjin tức giận đứng bật dậy. Taehyung rít lên khi thấy bạn trai liên tiếp tát mạnh vào mặt Jungkook. Anh buộc phải kéo Seokjin ra khỏi Jungkook khi thấy khuôn mặt đỏ bừng của y. Trên tất cả, Taehyung cũng nhìn thấy nỗi buồn mà đôi mắt của Jungkook đang cất giữ.
"Tôi đã nói gì? Huh, tôi đã nói với anh cái gì?" Seokjin chỉ vào Jungkook, phẫn nộ. "Tại sao anh không thể nghe tôi dù chỉ một lần, Jungkook! Tại sao?" Seokjin vừa khóc vừa hét lên trong vòng tay của Taehyung.
"Anh nên nói với tôi rằng tôi phải làm gì để anh lắng nghe. Nếu anh bảo tôi quỳ xuống chỉ để anh ở lại với em ấy, tôi vẫn sẽ làm!" Seokjin gào lên. Một lần nữa, cậu nhìn vào bức ảnh của Yoongi trước khi chuyển ánh mắt sang Jungkook. Cậu muốn đi về phía y nhưng không tiến lên được vì eo đang bị Taehyung ôm chặt, cậu vùng vẫy, thoát khỏi vòng tay của bạn trai.
"Anh có biết em ấy đau khổ đến mức nào không hả!" Seokjin lớn tiếng nói. "Anh biết rằng em ấy sẽ phụ thuộc vào anh một khi anh ân cần với em ấy nhưng kết quả thì sao? Anh đã làm gì? Anh vẫn cố chấp tiếp tục." Seokjin nghiến răng.
Tất cả những nỗi đau mà cậu nhận được từ Jungkook phút chốc biến thành hư vô. Cậu không nói gì với Yoongi chỉ để cớ sự này xảy ra? Nước mắt hoàn nước mắt. "Anh lừa dối tôi vì cái gì? Anh nên ở lại với em ấy và trở thành một người đàn ông chết tiệt có mới nói cũ!" Seokjin hét lên.
Jungkook không nói gì mà chỉ cúi gầm mặt, lặng lẽ khóc. Y không thể nhìn vào Yoongi, không dám nhìn vào cái tên đẹp đẽ được viết trên nền đá cẩm thạch sáng bóng. Y thậm chí cũng không thể nói một lời vì quá xấu hổ cho những gì mình đã làm.
Seokjin khuỵu xuống vì khóc quá nhiều và kiệt sức. Sắc mặt cậu tái nhợt, bàn tay cậu lạnh lẽo đến mức khiến Taehyung lo lắng. Anh ngay lập tức bế Seokjin lên, đưa cậu vào xe nghỉ ngơi.
Jungkook đứng đó, không thể di chuyển. Y không biết phải làm gì. Trái tim y đau nhói, nó muốn thoát ra khỏi lồng ngực và thành thật mà nói y cũng muốn nó biến mất để cơn đau này chấm dứt. Tại sao y lại đau? Y không muốn bị tổn thương bởi vì y biết rằng mình không có quyền đó.
"Anh xin lỗi, Yoongi. Anh rất xin lỗi."
Toàn thân Jungkook run rẩy, chân yếu ớt, không có chút sức lực để đi về phía Yoongi.
Jungkook quỳ xuống, vuốt ve mấy chữ Min Yoongi trước khi nhìn vào bức ảnh, cậu vẫn như ngày đầu tiên gặp mặt, nụ cười rạng rỡ chói mắt. Y đến quá muộn, thật sự quá muộn màng. Tại sao nhận thức luôn luôn đến khi mọi chuyện đã đâu vào đó? Ôm chặt lấy ngực mình, Jungkook nhắm nghiền mắt, để cho đau đớn nuốt chửng.
"Xin lỗi vì đã đến muộn, xin lỗi. Anh nghĩ rằng em đang đợi anh. Anh là một thằng ngốc chết tiệt vì đã coi việc em ở đó chờ anh là điều hiển nhiên." Jungkook cắn môi. Dường như ai đó đã thả khí độc trong mỗi nhịp thở mà y hít vào. Đau đến tận xương tủy.
"Anh yêu em."
Ba từ đó, thật đẹp nhưng cũng có thể là cơn ác mộng nếu nói sai thời điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro