24
Điền Chính Quốc cảm thấy thảm họa sắp ập tới.
Mẹ bảo cậu tối nay về nhà, nói chuyện này cho rõ ràng.
Cúp điện thoại của mẹ, cậu ngay lập tức gọi cho Kim Thái Hanh.
Đương nhiên, Điền Chính Quốc không có chí lớn muốn tự mình giải quyết chuyện này. Hơn nữa, cậu cho rằng chuyện kết hôn là do Kim Thái Hanh đề xuất, Điền Chính Quốc còn từng ứng phó với mẹ anh. Vậy nên, theo lẽ thường, Kim Thái Hanh cũng nên nghĩ cách giúp cậu giải thích với mẹ.
Lần đầu, Kim Thái Hanh không nghe điện thoại. Điền Chính Quốc tiếp tục gọi cuộc thứ hai, Kim Thái Hanh vẫn không trả lời.
Điền Chính Quốc để điện thoại xuống, mở WeChat nhắn cho Kim Thái Hanh một chữ "Gấp" rồi tiếp tục gọi điện cho anh.
Gọi tới cuộc thứ năm, Điền Chính Quốc mới đỡ hoảng loạn một chút. Nhận ra có lẽ hiện giờ Kim Thái Hanh không rảnh, cậu không tiếp tục gọi nữa. Dù sao khi nhìn thấy tin nhắn, anh cũng sẽ liên lạc với cậu.
Điền Chính Quốc thở ra một hơi, tiếp tục làm việc, quả nhiên không lâu sau, Kim Thái Hanh đã gọi lại cho cậu.
Điền Chính Quốc vội vàng nhấc máy.
Kim Thái Hanh: "Sao thế?"
Giọng Kim Thái Hanh bình tĩnh không chút sợ hãi, khiến Điền Chính Quốc cảm thấy an tâm đến lạ.
Cậu nói: "Mẹ em biết chuyện em đã kết hôn."
Kim Thái Hanh vẫn rất bình tĩnh: "Vậy thì sao?"
Điền Chính Quốc cảm thấy anh chưa hiểu được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Cậu uống một hớp nước, nói: "Là thế này, mẹ em vốn không biết chuyện này, em cũng định chờ khi chúng ta chuẩn bị tốt rồi mới nói cho mẹ. Nhưng chẳng phải hôm nay em gặp Triệu Trung Lương ở cửa công ty anh sao. Triệu Trung Lương quen một bác biết mẹ em, thế nên cậu ta nói với bác ấy, bác ấy lại nói cho mẹ em, rồi mẹ đến chất vấn em."
Điền Chính Quốc tiếp tục uống một hớp nước: "Anh phải biết chuyện con cái kết hôn mà không nói cho mẹ rất là nghiêm trọng."
Điền Chính Quốc nói xong lời này cũng cảm thấy có gì đó là lạ, hình như cậu đang ám chỉ ai đó?
Nhưng cũng may Kim Thái Hanh không nghĩ nhiều, anh nhanh chóng bắt được trọng tâm, hỏi Điền Chính Quốc: "Em cần tôi làm gì?"
Người thẳng thắn luôn có sự khác biệt, Điền Chính Quốc cảm thấy yên tâm hơn: "Mẹ bảo em tối nay về nhà ăn cơm. Thế nên em nghĩ, nếu tối nay rảnh, anh có thể về nhà với em không?"
Kim Thái Hanh tiếp tục thẳng thắn: "Được."
Cuộc điện thoại này khiến Điền Chính Quốc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cũng giúp cậu hiểu được thế nào niềm vui khi được nói chuyện với ai đó.
Nhờ vậy, sự căng thẳng mà mẹ mang tới cho cậu cũng không còn.
Thậm chí, hiện giờ cậu còn có một loại ảo giác, dường như chuyện này cũng không nghiêm trọng lắm?
Mẹ Điền Chính Quốc là một người rất dịu dàng, làm việc nhẹ nhàng, nói năng hòa nhã.
Từ bé Điền Chính Quốc đã rất ngoan, thành tích cũng tốt, thế nên mẹ cậu rất ít khi tức giận trước mặt cậu, cũng hiếm khi phải phê bình cậu. Gặp chuyện gì, mẹ đều giảng giải, phân tích cho Điền Chính Quốc trước, đến khi nói mãi không hiểu mới...
Nhưng hình như chuyện này chưa từng xảy ra, Điền Chính Quốc vốn là một đứa trẻ rất nghe lời. Cho dù trong lòng âm thầm phản kháng, ngoài mặt cậu vẫn thể hiện mình nghe theo ý mẹ, điều cậu để ý nhất là khiến mẹ luôn vui vẻ.
Mẹ con hai người có thể được như bây giờ thật sự không hề dễ dàng. Quan hệ giữa hai mẹ con luôn rất tốt, hầu như không hề phát sinh mâu thuẫn.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp, màn đêm thoáng cái đã buông xuống.
Điền Chính Quốc đã hẹn rõ thời gian với Kim Thái Hanh, cậu vừa tan làm, bước ra đến cửa phòng làm việc, xe của Kim Thái Hanh cũng vừa lúc dừng lại.
Kim Thái Hanh hạ cửa sổ xe xuống, nói với Điền Chính Quốc: "Lên xe đi."
Điền Chính Quốc không lên luôn mà ghé vào cửa sổ xe, nói: "Để em tự lái xe đi, không tí nữa lại phải quay lại đây lấy xe về."
Kim Thái Hanh không đồng ý: "Lần đầu tiên về nhà đã đi hai xe, như thế không ổn lắm."
Điền Chính Quốc ậm ừ, mỗi người ngồi một xe đúng là có vẻ xa cách, nhỡ bị mẹ biết cũng không hay.
Thế nên cậu liền mở cửa xe, ngồi vào: "Cám ơn anh."
Kim Thái Hanh: "Không có gì."
Điền Chính Quốc: "Anh suy nghĩ rất chu đáo."
Hình như Kim Thái Hanh chỉ coi đây là chuyện nhỏ: "Ừ."
Xe nhanh chóng rời khỏi đoạn đường này. Không lâu sau, di động của Điền Chính Quốc vang lên, là mẹ cậu gọi.
Trước đó, Điền Chính Quốc đã nhắn WeChat cho mẹ, báo rằng cậu sẽ dẫn Kim Thái Hanh về cùng.
Để khiến cho bầu không khí khi gặp mặt bớt ngượng ngùng, cậu còn tóm tắt bản giới thiệu sơ lược của Kim Thái Hanh rồi gửi cho mẹ, sau đó thêm thắt một chút về đời sống sinh hoạt của cả hai.
Anh ấy tên là Kim Thái Hanh.
Anh ấy đang làm việc này.
Anh ấy là đàn anh cùng trường với con.
Tuy quen biết chưa lâu, nhưng anh ấy đối xử với con rất tốt.
Ngầm khen anh thế nọ thế kia.
"Tiểu Quốc à" Mẹ ở đầu dây bên kia hỏi: "Nhà con có kiêng ăn gì không, mẹ mua đồ ăn xong mới nhớ ra, sợ mua phải đồ thằng bé không thích ăn."
Điền Chính Quốc nhớ đến lời Kim Thái Hanh nói khi cùng nhau đi ăn lẩu, trả lời mẹ: "Không kiêng gì đâu ạ, anh ấy đều ăn được cả."
Mẹ: "Vậy thì tốt rồi, khi nào các con đến?"
Điền Chính Quốc: "Khoảng nửa tiếng nữa ạ."
"Ừ, mẹ cũng nấu gần xong rồi."
"Vâng ạ."
Sau khi cúp điện thoại, Điền Chính Quốc đột nhiên "a" một tiếng, quay đầu nhìn Kim Thái Hanh: "Chúng ta có thể đến trung tâm thương mại trước được không ạ?"
Kim Thái Hanh nghi ngờ: "Sao vậy?"
Điền Chính Quốc liếm liếm môi: "Đây là lần đầu tiên anh tới nhà em, nên mua chút quà gì đó."
Kim Thái Hanh lắc đầu: "Không cần đâu, tôi mua rồi."
Điền Chính Quốc bất ngờ: "Cám ơn anh."
Kim Thái Hanh khẽ thở dài một hơi, quay sang nhìn cậu, trông có vẻ không vui: "Em khách sáo quá."
Điền Chính Quốc gãi đầu, không biết mình đã chạm phải mạch nào của vị này rồi.
Rất nhanh, xe đã tới dưới nhà. Điền Chính Quốc xuống xe, Tiểu Trần cũng mở cửa xe giúp Kim Thái Hanh rồi ba người cùng đi ra phía sau xe.
Tiểu Trần mở cốp xe, khi nhìn thấy đồ trong cốp, Điền Chính Quốc ngạc nhiên ồ lên một tiếng.
"Anh mua nhiều thứ vậy ạ?"
"Chuyện gặp mặt có hơi bất ngờ, tôi nghĩ ra cái gì liền mua cái đó."
Điền Chính Quốc hít một hơi thật mạnh.
Tiểu Trần lấy từng túi quà tặng lớn được gói giống nhau ra, đếm sơ sơ phải có đến tám túi.
Đồ trang điểm, thức ăn, rượu, mỹ phẩm chăm sóc da...
Nhìn qua có vẻ đủ loại, đúng là nghĩ ra cái gì liền mua cái đó.
Kim Thái Hanh hỏi Điền Chính Quốc: "Để Tiểu Trần lên nhà em có tiện không?"
Điền Chính Quốc cũng chưa từng trải qua chuyện như thế này: "Chắc là không sao đâu ạ."
Nhưng Tiểu Trần lại nói: "Giám đốc Kim, tôi lên đó thì không tiện lắm đâu ạ."
Nào có ai lần đầu tiên ra mắt mẹ vợ còn dẫn theo lái xe chứ?
Hơn nữa Tiểu Trần còn mặc vest, ai không biết có lẽ sẽ tưởng anh ta là vệ sĩ cũng nên.
Dọa sợ mẹ vợ sếp cũng không hay cho lắm.
"Nhưng tôi có thể giúp mọi người xách mấy thứ này lên." Tiểu Trần đề nghị.
Kim Thái Hanh gật đầu, không ý kiến.
Vì Tiểu Trần không lên nhà nên sau khi vào thang máy, Điền Chính Quốc quay ra hỏi: "Anh ăn cơm tối chưa?"
Tiểu Trần đáp: "Tôi chưa."
Cậu nhắc nhở: "Vậy anh nhớ ăn đấy."
Điền Chính Quốc cư xử dựa theo mối quan hệ với những người xung quanh, bởi vì Tiểu Trần là lái xe của Kim Thái Hanh, cậu mới quan tâm hỏi han như vậy.
Nhưng lời này qua tai Kim Thái Hanh lại không còn đơn giản như thế.
Anh lơ đãng nhíu mày, có vẻ như đang tự hỏi vì sao chồng mình lại quan tâm tới Tiểu Trần như vậy.
Chẳng lẽ nhìn Tiểu Trần giống người không biết tự đi ăn cơm lắm sao?
Hơn nữa...
Điền Chính Quốc chưa từng quan tâm tới chuyện anh ăn tối hay chưa.
Thang máy kêu "ting" một tiếng, đánh gãy mạch suy nghĩ của Kim Thái Hanh. Anh ngẩng đầu lên nhìn, đã đến tầng nhà Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc là chủ nhà, muốn để hai người ra khỏi thang máy trước. Nhưng theo bản năng nghề nghiệp của lái xe, Tiểu Trần khăng khăng muốn mình là người cuối cùng bước ra.
Cứ tranh giành như vậy, Kim Thái Hanh đã ra khỏi thang máy nhìn hai người bên trong tới tới lui lui. Tay Điền Chính Quốc còn để trên vai Tiểu Trần khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Thấy cửa thang máy sắp đóng, Điền Chính Quốc nhanh chóng ấn nút mở cửa. Cậu không khách sáo nữa, đi ra khỏi thang máy.
"Bên này." Điền Chính Quốc vừa lấy chìa khóa vừa dẫn hai người đi về hướng nhà mình.
Nhưng cửa nhà không khóa, chắc mẹ cố ý để cửa đợi bọn cậu sang.
Điền Chính Quốc mở cửa, gọi vọng vào bên trong: "Mẹ ơi."
Mẹ Điền đi ra rất nhanh, thấy ba người đứng ở cửa, bà có hơi sững sờ.
Con trai mình suốt ngày mặc đồ bình thường thoải mái thì không nói làm gì, nhưng hai người còn lại đều mặc Âu phục.
Một người thấp hơn Điền Chính Quốc một chút, trông có vẻ rất thân thiết, tay còn xách theo túi to túi nhỏ.
Một người cao hơn Điền Chính Quốc nửa cái đầu, trông vừa nghiêm túc lại vừa đẹp trai.
Mẹ Điền không dám đoán bừa, đành phải nói: "Tới rồi à." Bà nhìn đồ trong tay Tiểu Trần, nói: "Mấy đứa mua nhiều thứ thế làm gì?"
Tiểu Trần tươi cười với mẹ Điền: "Cháu chào bác, mấy thứ này đều do Giám đốc Kim mua cả đó ạ."
Mẹ Điền ừ một tiếng, hiểu rồi.
Bà vội vàng tránh đường cho ba người: "Vào đi vào đi."
Điền Chính Quốc đỡ lấy túi đồ trên tay Tiểu Trần, đặt sang bên cạnh.
Tiểu Trần nói: "Vậy cháu không quấy rầy nữa ạ."
Mẹ Điền thấy thế liền tò mò: "Ai, sao lại đi thế? Ở lại ăn cơm với mọi người cho vui."
"Cảm ơn bác, cháu còn có việc ạ."
"Thế lần sau cháu lại đến nhé."
Tiểu Trần dạ một tiếng rồi quay đi.
Điền Chính Quốc tự đổi giày, đứng chờ một bên chờ Kim Thái Hanh bước vào. Đến lúc này cậu mới nhớ ra anh có chứng nghiện sạch sẽ.
Nhưng không thể ngay lập tức tìm ra dép lê mới trong nhà cho anh được.
Mẹ Điền còn đang đứng một bên vừa cười vừa chờ hai người vào nhà.
Điền Chính Quốc nói với mẹ: "Mẹ đi chuẩn bị một ít nước mẹ nhé."
Mẹ Điền: "Nước à? Để mẹ pha trà."
Điền Chính Quốc chỉ muốn mẹ tránh đi: "Trà cũng được, mẹ rót chưa ạ?"
"Ừ." Mẹ vỗ vỗ vai cậu: "Để mẹ rót chút trà cho hai đứa."
Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm: "Vâng ạ."
Đứng lâu như vậy mà vẫn chưa vào, quả nhiên Kim Thái Hanh khó xử chuyện dép đi trong nhà.
Điền Chính Quốc cởi đôi dép mình đang đi ra, đặt bên chân anh.
Cậu ghé lại gần anh, nhỏ giọng nói: "Đây là dép của em, chưa từng dùng qua đâu." Cậu suy nghĩ rồi nói thêm một câu: "Nếu vẫn không quen, để em xuống dưới mua cho anh một đôi dép, siêu thị cũng gần đây thôi."
Kim Thái Hanh lắc đầu, có vẻ đã thỏa hiệp, anh xỏ chân vào đôi dép của Điền Chính Quốc, nói: "Không cần."
Bởi vì đến đúng giờ, hai người vừa vào nhà, bữa tối đã được chuẩn bị xong.
Mẹ Điền xếp xong bát đũa liền đi sang phòng khách bảo cả hai tới ăn cơm.
Điền Chính Quốc đưa Kim Thái Hanh qua.
Nói thật, cậu cảm thấy hơi sợ hãi. Mối quan hệ chẳng tiến chẳng lùi giữa cậu và Kim Thái Hanh còn chưa xử lý xong, giờ lại thêm mẹ nữa.
Tuy rằng từ nãy đến giờ, thái độ của mẹ đều vui vẻ, dáng vẻ rất hiếu khách, nhưng dường như Điền Chính Quốc có thể cảm nhận được sự buồn bã trong mắt mẹ.
Không biết là vì cậu giấu bà hay do cậu đã kết hôn.
Mọi người yên lặng ăn cơm, bởi vì có thêm một người, ba người đều có vẻ khó xử.
Điền Chính Quốc cho rằng tình trạng của buổi gặp mặt này sẽ luôn như vậy, không ngờ mẹ lại là người mở lời.
"Hai đứa lấy giấy đăng ký kết hôn khi nào?"
Điền Chính Quốc đã chuẩn bị sẵn, nghe mẹ hỏi vậy, cậu lập tức lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn trong túi ra.
Mẹ Điền nhìn thoáng qua: "Đã kết hôn nhiều ngày vậy sao?"
Bà lại hỏi: "Hai đứa biết nhau khi nào? Sao trước giờ mẹ chưa nghe con nói gì."
Điền Chính Quốc nuốt nước bọt.
Lúc này, Kim Thái Hanh đột nhiên lên tiếng.
"Thưa cô." Kim Thái Hanh đặt đũa xuống, vô cùng nghiêm túc nói: "Tuy con và Điền Chính Quốc quen nhau không lâu, nhưng bọn con đều cảm thấy đối phương rất phù hợp. Con và em ấy ở bên nhau rất thoải mái, con rất muốn ở bên cạnh em ấy, vậy nên mới đưa ra ý tưởng kết hôn."
Vẻ mặt Điền Chính Quốc tràn đầy nghi hoặc. Ngài Kim à, có chuyện gì thế? Đây là sao chép đáp án hả?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro