Ở tầng thứ 60 của tòa cao ốc hùng vĩ, nằm ở trung tâm Thành phố, một cuộc họp đầy căng thẳng vừa kết thúc, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoát được cuộc họp đầy căng thẳng và “lạnh buốt" này. Minh Hiếu cùng Thành An bước ra, đi về phía phòng của Tổng giám đốc, Anh tiện tay quăng chiếc áo vest trên sofa rồi ngồi xuống ghế của bàn làm việc, đưa tay mở điện thoại lên thì nhận được cuộc hội thoại "Cư....cứu.....cứu..... Pháp....Pháp....hộc hộc.... Kiều....." Mày đẹp nhíu lại, anh gọi lại vào số máy đó nhưng chỉ có tiếng đổ chuông không có người trả lời, trong lòng Minh Hiếu chợt lo lắng. Thành An thấy anh suy tư liền lên tiếng
"Chuyện gì vậy ?"
"Kiều....? Tiểu Kiều?" - Anh bất giác nhận ra, liền bấm một dãy số dài....
"Thiếu gia đâu ?"
"Thưa, thiếu gia đang ở Nguyễn gia ạ !" -Tiếng nói phát ra từ đầu giây bên kia.
"Bao lâu rồi?"
"Dạ đã hơn 2 tiếng." - Người kia một mực cung kính đáp.
"Mau vào đó xem." - Minh Hiếu lạnh nhạt nói
"Vâng."
Sau ít phút, người kia lo sợ trả lời -" Thưa...trong nhà không có ai, chỉ thấy Phu Nhân Nguyễn gia chết dưới sàn. Còn thiếu gia..... thì ..... không thấy đâu. Chỉ còn giỏ xách .... thôi...ah."
"Khốn khiếp ! "
"Các ngươi bảo vệ em ấy kiểu gì hả ? Mau cho người kiếm em ấy đi." -Minh Hiếu giận dữ quát rồi cúp máy. Anh quay sang Thành An nói "Mau triệu tập người đi tìm Pháp Kiều. Hắn ta đã bắt cóc em ấy rồi. Điện thoại thì em ấy không mang theo không thể xác nhận vị trí được."
"Cái gì. Ông ta dám làm vậy sao." - Thành An lập tức đứng dậy. Nhanh chóng theo anh ra ngoài.
"Rengggg....Renggggg." - Chính là lúc hai người đi ra khỏi phòng thì tiếng điện thoại vang lên, Minh Hiếu lên tiếng
" Ai? "
"Hừ... Chào Trần tổng là tôi. Nguyễn Lâm."
"Chuyện gì ?"
"Pháp Kiều đang trong tay tôi, nếu muốn cứu nó thì hãy đưa cho tôi hai trăm tỉ. Nếu không tôi sẽ giết nó."
"Ông giám ?"
"Tại sao không ? Thời hạn của cậu là hai ngày, trong vòng hai ngày cậu mà không giao ra hai trăm tỉ thì đừng trách tôi. Cậu thử nghĩ xem, con người mà hai ngày không ăn không uống còn bị đánh đập nữa., thì cậu nghĩ, nó sẽ chịu được bao lâu hahaha...." - Nói xong ông liền cúp máy. Bàn tay anh siết chặt lấy điện thoại, tức giận
"Chết tiệt."
"Là ông ta sao ?" - Thành An lo lắng hỏi.
"Phải. Ông ta nói nếu không giao ra hai trăm tỉ thì sẽ giết em ấy."
"Cái gì ? Mau đi tìm thôi."
Trên đường cao tốc có hàng loạt chiếc xe màu đen đang chạy, đi đầu là 3 chiếc siêu xe Lamborghini Aventador vàng, xanh và đỏ rất hiếm chạy với tốc độ cực nhanh. Trên bầu trời còn có vài chiếc trực thăng bay lượn. Trần Minh Hiếu vừa lái xe vừa lo lắng, anh vốn cho rằng phái người bảo vệ cậu sẽ không sao nhưng thật không ngờ họ lại vô dụng như vậy. Nếu như Pháp Kiều có chuyện gì thì anh biết phải sống như thế nào đây ????
Ngoài kia là thế nhưng ở một vùng biển xa xôi và ít người, một ngôi nhà hoang cũ nát cạnh bờ biển một tiếng la phát lên
"Thả tôi ra, ông muốn làm gì ?" -Người con trai này hai tay bị trói chặt lên trần nhà, đôi mắt màu đen láy chất đầy sợ hãi.
"Ngươi dám phản bội ta. Tao sẽ cho mày chết. Nhưng...phải là chết dần chết mòn." Nguyễn Lâm khoanh tay nói.
"Ông....muốn gì ?"
"Tao muốn trả thù, và cần tiền chạy trốn. Chỉ cần Trần Minh Hiếu giao ra hai trăm tỉ thì lúc đó tao sẽ cao chạy xa bay. Và tất nhiên, ngươi cũng sẽ đến nơi cực lạc....hahahaha...." - Giọng cười quỷ dị vang vọng khắp căn nhà. Cậu khiếp sợ nhìn ông - "Anh ấy sẽ không đưa tiền cho ông đâu. Đồ bỉ ổi. Thả tôi ra." - Pháp Kiều vùng vẫy.
"Câm miệng." - Nguyễn Lâm vung roi quất mạnh vào người cậu. Cậu đau đớn la lên, cậu càng la ông càng hung hăng quất mạnh. Mỗi vết roi quất vào da cậu đều chảy máu, đau đến thấu xương, Pháp Kiều cắn chặt môi, đôi mắt bắt đầu nhòe đi. Cậu tự hỏi tại sao, người cha mà cậu luôn kính trọng, lại thành ra như vậy ? Ông giết mẹ cậu, bắt cóc, đánh đập, chửi rủa cậu .... Rốt cuộc thì ông có giây phút nào từng coi cậu là con ???
Khi đánh đủ rồi, ông dừng lại, miệng nhếch lên, tức giận nói "Nếu không phải vì mày thì tao đâu như bây giờ, là mày khiến tao bị trắng tay, là mày hại chết mẹ mày". Nói đến đây lửa giận trong lòng ông lại dâng lên, ông tiếp tục đánh. Nghe những lời ông nói, nước mắt cậu bắt đầu rơi. Có thật là do cậu ???.....
Bây giờ trên thân thể trắng mịn kia chằng chịt vết roi ngắn dài, nặng nhẹ, và đầy máu.
Lúc này Minh Hiếu tức giận trở về nhà, anh...không tìm thấy cậu, bước vào thư phòng cùng với Thành An và Bảo Khang. Anh ngồi ngả lưng dựa vào sofa, đang rất cố gắng giữ bình tĩnh.
"Mày định đưa cho ông ta hai trăm tỉ thật à ?" - Bảo Khang lên tiếng hỏi. Minh Hiếu đưa mắt nhìn anh, khóe môi nhếch lên
"Chắc vậy."
" điên hả ? Mày nghĩ khi giao tiền ra thì Pháp Kiều có thể sống sao?" - Thành An nói.
"Hừ....tao sẽ giao nhưng ông ta không thể lấy đi được."
“Ý mày là ?” – Bảo Khang khó hiểu nhìn anh.
“Tao có một kế hoạch thế này hai đứa bây hãy nghe cho kỹ......." – Minh Hiếu lên tiếng nói, anh đã bày sẵn một kế hoạch trong đầu. Anh muốn cứu cậu nhưng anh biết dù có giao tiền cho ông ta thì cũng chưa chắc có thể cứu được cậu. Vì vậy chỉ còn cách là phải lập sẵn để vừa cứu được cậu và vừa có thể tống Nguyễn Lâm vào tù. Sau khi nghe xong kế hoặch của anh, Thành An liền cười tươi nói -
” Này, trong đầu mày rốt cuộc chứa cái gì vậy hả ?"
Minh Hiếu nhíu mày thở dài “Tao chỉ lo em ấy sẽ gặp nguy hiếm."
“Ông chủ, có người gửi thư cho ông chủ." - Tiếng quản gia vọng từ ngoài cửa, anh hất tay về phía Thành An hiểu ý anh Thành An liền đứng dậy mở cửa, khuôn mặt ai oán..
” Tôi là osin của anh chắc?"
“Được rồi ! Cảm ơn.” – Thành An lấy phong thư rồi đóng cửa lại, quản gia cũng cúi đầu chào lui xuống.
“Cái gì vậy ?” – Bảo Khang hỏi.
“Là...một đĩa CD. Không đề tên người gửi ???" – Thành An mở phong thư ra, thắc mắc nói.
“Mở lên đi.” – Minh Hiếu bước đến bàn làm việc ngồi xuống, Thành An đưa đĩa CD cho anh , từ từ đưa vào máy. Trong cái đĩa đó là một đoạn video. Khi mở lên Bảo Khang và Thành An ngỡ ngàng, trong đoạn video đó là một người con trai bị trói hai tay treo lủng lẳng trên trần nhà, toàn thân chẳng chịt những vết roi, khắp người cậu dính đầy máu. Đôi môi của cậu nhợt nhạt, hai cổ tay vì bị trói chặt bằng dây xích nên đã bị rướm máu.
“Là...cậu ấy.” – Bảo Khang nói rồi quay sang nhìn sắc mặt của Minh Hiếu. Khuôn mặt của anh bây giờ đã đen mất một nửa, tựa như một con quỷ giữ sắp phát điên, nhưng vẫn giữ được nét bình tĩnh. hai bàn tay siết chặt thành quả đấm, gân tay đều nổi lên hết. Bây giờ chỉ cần một điều gì đó khiến anh phật lòng thì anh sẽ phát điên lên.
"Reng... Reng..." - Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, anh đưa tay mở điện thoại, để chế độ loa ngoài, tiếng nói bắt đầu phát ra
“Sao hả ? đoạn video đó có hay không?"
“Thằng khốn, ông dám động đến em ấy ?" – Giọng anh chùn xuống, như đang cố gắng để kiềm chế sự tức giận.
“Tại sao lại không dám ? Nó đang nằm trong tay tôi, thì tôi muốn làm gì chẳng được.” – Tiếng cười của Nguyễn Lâm vang vọng trong điện thoại.
“Nói địa điểm đi."
“Tôi nghĩ lại rồi có lẽ sẽ chờ thêm vài ngày nữa đi. Lúc đó sẽ còn vui hơn nhiều. Cậu cũng yên tâm tôi sẽ thường xuyên gửi đĩa cho cậu. Để cậu có thế thấy nó còn sống. Hahaha...."
"Khốn khiếp.” – Minh Hiếu tức giận ném hết đồ trên bàn xuống đất, tiếng đồ vỡ vang vọng. Quản gia vội vã chạy lại, ông nhìn đống vỡ nát trên bàn liền lên tiếng. “Có chuyện gì vậy ạ."
"Ra ngoài....MAU RA NGOÀI HẾT CHO TÔI.” – Minh Hiếu giận dữ quát, anh thật sự không thể kìm nén hơn nữa, sự tức giận của anh đã lên đến đỉnh điểm. Chỉ vì cậu, người con trai anh yêu .....
Thành An và Bảo Khang đi ra ngoài, quản gia cũng đành đi theo. Họ nghĩ bây giờ cách tốt nhất để anh bình tỉnh lại là để anh một mình, nếu anh nghĩ cách đập tan mọi thứ là cách tốt nhất đã hạ cơn giận thì họ nên để cho anh làm vậy.
“Lần đầu tiên....tao thấy nó mất bình tĩnh như vậy.” – Bảo Khang nhìn cánh cửa phòng của Minh Hiếu, tiếng đập phá đồ, tiếng đổ vỡ vẫn còn vang.
“Phải ! có lẽ cậu bé ấy là người duy nhất." – Thành An nhếch miệng cười.
" Quản gia, phiền lấy giúp tôi cái laptop trong cốp xe nhé, tôi và Thành An vào phòng “P.A” có chút việc cần làm." - Quản gia gật đầu đi ra ngoài. Thành An hất mặt về phía Bảo Khang, hiểu ý, Bảo Khang bước theo sau.
*Rầm, choang, rầm.....
Tiếng vỡ không ngừng phát ra, căn phòng vốn gọn gàng giờ đây vô cùng bừa bộn. Bàn, ghế, bình hoa, tài liệu, mảnh thủy tỉnh đầy ở dưới sàn. Tiếng rút khí của Minh Hiếu trở nên rợn người, anh đập mạnh lên cái bàn làm việc, hét lên “NGUYỄN THANH PHÁP....EM ĐANG Ở ĐÂU.” Bàn tay cứng chắc lật đổ chiếc bàn xuống đất. Minh Hiếu từ từ trượt xuống, anh dựa lưng vào bức tường, ngước mặt lên cao, đôi mắt anh nhắm lại, hơi thở ngày một nặng nhọc “Kiều....Tiểu Kiều....”, đôi môi khiêu gợi phát ra liên tục cùng một câu nói, cửa phòng đột nhiên mở, nghe có tiếng mở cửa, Minh Hiếu vẫn không mở mắt tức giận lên tiếng
“Cút.”.
Đáp lại câu nói của anh là sự im lặng, chỉ có tiếng bước chân đang từ từ tiến gần anh. Anh đưa mắt nhìn, nhíu mày lại. "Grừ..." - Con bạch hổ đặt xuống chỗ anh ngồi cái khung hình đã bị vỡ nát, chỉ còn bức hình là thấy rõ. Tiếu hổ đã gặm khung hình lên, đó là bức hình mà anh chụp lén Pháp Kiều trong lễ cưới, vì tức giận nên anh đã lỡ tay làm vỡ. Anh đưa tay vuốt đầu Tiểu Hổ, mệt mỏi nói "Tiểu Hổ....tao rất nhớ em ấy." Bạch hồ giương mắt nhìn anh, chân trước đẩy khung hình gần anh hơn, như muốn an ủi anh vậy. Minh Hiếu cầm khung hình lên, người con trai ấy rất xinh đẹp. Anh khẽ cười
"Tiểu Kiều....em vẫn ổn chứ?" - Nói xong bàn tay của anh nắm chặt bức hình, đứng dậy, bỏ lại đống bừa bộn kia, Minh Hiếu đi đến cuối hành lang tầng 1. Đẩy cánh cửa ra, rồi bước vào. Đây là một căn phòng nhìn rất bình thường nhưng đằng sau bức tranh vẽ to treo trên tường là 1 cánh cửa, Minh Hiếu đưa tay ấn vào bức tranh ấy một ánh sáng bao quanh bàn tay của anh ngay sau đó cánh cửa liền xoay ngang, một căn phòng bí mật lộ ra. Từng bước từng bước đi vào, ánh sáng cũng theo bước chân anh mà hiện lên. Cánh cửa với 2 lớp kính chịu lực và 1 bức tường vonfam rắn chắc tự động mở. căn phòng được bảo vệ bởi hệ thống an ninh JPA cấp cao, chỉ chấp nhận 3 dấu vân tay của 3 người, một là anh hai là Thành An và Bảo Khang. Chỉ khi người bên trong phòng cho phép thì những người đứng ở ngoài mới có thể vào.
Căn phòng trắng toát, khởi rộng, đặt 1 chiếc két lớn ở góc phòng. 1 màn hình cảm ứng lớn và 3 chiếc laptop trên 3 chiếc bàn kính. 30 màn hình nhỏ tương ứng với 30 camera trong nhà, đây là một căn phòng tuyệt mật, với những thiết bị công nghệ cao; Máy theo dõi, máy định vị ...... Bảo Khang đang ngồi trên ghế say sưa với chiếc laptop, lâu lâu lại cau mày, Thành An mắt nhìn vào màn hình, miệng thì nói “Tao đang cố xác định vị trí của ông ta dựa theo số điện thoại vừa nãy, nhưng không thể xác định chính xác vị trí được, cứ ẩn rồi hiện cứ như ở một nơi nào sóng rất yếu !?"
“Tôi cũng đã phái rất nhiều người đi tìm rồi.” – Bảo Khang lên tiếng.
Minh Hiếu ngồi xuống, lạnh nhạt nói- “Phải mau chóng tìm ra em ấy."
Minh Hiếu mở máy định vị, lấy usb gắn vào laptop, anh bắt đầu tập trung tìm kiếm, chỉ cần tìm thấy cậu thì nỗi lo lắng trong lòng anh sẽ biến mất. Một người con trai yếu đuối mỏng manh như cậu không thể chịu thêm giờ phút nào nữa, cậu còn chưa hết bệnh ..... Nếu anh không nhanh chóng tìm ra cậu, thì anh sẽ mãi mãi mất cậu....Mãi mãi...
Ở một nơi cách xa trung tâm Thành Phố, Pháp Kiều đang cố gắng để hít thở, hai cổ tay cậu đau rát, cả người cậu đầy vết thương, giương đôi mắt to tròn kia, cậu khổ sở nhìn xung quanh. Đây là một căn nhà cũ nát, đã 12h khuya, nên rất lạnh, hơi thở cậu phà ra khói trắng, Nguyễn Lâm đang ngủ, cậu nhìn người đàn ông đó trong lòng không khỏi sợ hãi và đau xót. Ông ấy từng là cha cậu, từng là người cậu quý trọng, từng là người mà cậu yêu thương.... Nhưng giờ đây ông lại đối xử tàn nhẫn với cậu như vậy... Pháp Kiều thều thào nói “C... cứ....cứu em... Minh....Hiếu...” Cậu bây giờ đang rất cần anh, cậu sợ hãi nơi này. Nhưng cậu biết anh sẽ không tìm được cậu.... Cậu phải làm thế nào đây....??? Cậu sợ bóng tối, bởi lẽ nó quá cô đơn và nguy hiểm....
“Đây là...biể...n..." - Tiếng sóng biển xô bờ ồ ạt, vì trời đã khuya rất yên tĩnh nên cậu có thể nghe được. Trong đầu cậu liền lóe lên một suy nghĩ.... Đôi môi nhợt nhạt lại nhấp nháy “Mẹ...ơi...” Đôi mắt cậu mệt mỏi rũ xuống, một dòng nước mắt tuôn ra, chảy dài xuống hai gò má tiều tụy... Cậu nhắm mắt lại, cảnh tượng lúc sáng lại hiện ra, hình ảnh mẹ cậu từ từ ngã xuống sàn hiện rõ trong đầu cậu . Cậu tự hỏi tại sao “số phận” của cậu lại như thế ? Phải chăng số phận là một sức mạnh vô hình ? Chúng ta chỉ có thể chấp nhận chứ không thể chạy trốn hay chối bỏ nó...????
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro