Chap 11

Đã 1 ngày tìm kiếm, nhưng cũng không có tung tích gì của Pháp Kiều. Minh Hiếu càng điên loạn anh không ngừng đập phá đồ đạc, ở mãi trong phòng, lâu lâu lại chạy ra ngoài tìm cậu. Mỗi ngày anh đều nhận được 2 đĩa CD do Nguyễn Lâm gửi, nhìn người con trai trong đoạn video càng ngày càng thê thảm, Minh Hiếu tức điên lên . Anh đã trở thành Hung Thần trong lời đồn của mọi người, cũng chẳng ai dám đến gần anh sợ sẽ là vật để anh chuốc giận, chỉ có con Tiểu Hổ đã luôn ở bên anh, Thành An và Bảo Khang thì cố gắng tìm kiếm số điện thoại mà Nguyễn Lâm đã dùng để gọi cho anh. Phái hơn một trăm người đi tìm kiếm cậu . Nhưng mỗi lần họ trở về liền bị khiển trách, có khi họ còn bị Minh Hiếu  đánh cho một trận tơi bời. Cậu không được ăn, không được uống đã 2 ngày, anh cũng không ăn không uống hai ngày, ban đêm chỉ nghe thấy la hét và tiếng đổ vỡ phát ra từ phòng của anh. Tiếng hét của anh như tiếng gầm ghê rợn của một con thú hoang dã khiến người ta sợ đến phát run.

Minh Hiếu thức suốt đêm, anh đang cố gắng để tìm kiếm cậu bằng mọi cách. Lại trôi qua thêm một ngày nữa, hôm này là ngày thứ 3 kế từ hôm cậu mất tích. Sáng hôm nay anh lại lái xe đi tìm cậu, dù đã chạy đi chạy lại hàng chục lần nhưng anh vẫn cố gắng tìm kiếm, sau hàng tiếng đồng hồ ở ngoài, Minh Hiếu mệt mỏi trở về nhà lúc gần chiều, phòng của anh hôm qua đã bị anh đập nát nên anh bước vào thư phòng, ở trong phòng có khoảng 5 người mặc đồ đen đã đứng đợi anh, Minh Hiếu ngồi trên ghế sofa, bàn tay xoa xoa mi tâm, mệt mỏi nói

“Đã tìm được chưa ?"

“Dạ...chưa tìm được thiếu gia ạ." – Một người trong đám vệ sĩ lên tiếng.

"Chết tiệt, các người làm việc kiểu gì vậy hả ?" - anh đứng dậy đưa tay nắm chặt cổ áo tên vệ sĩ  "Ta nuôi mấy người vô dụng như các ngươi làm gì hả ?" Những tên vệ sĩ im lặng không dám trả lời, đột nhiên có người mở cửa "Chủ tử, có một đĩa CD gửi cho ngài. Không đề rõ tên người gửi."

Minh Hiếu hất tên vệ sĩ ra, đưa tay giật lấy cái đĩa. Anh mở laptop lên, đoạn video ấy lại xuất hiện, nhưng lần này là quay trực tiếp.

"Trần Minh Hiếu sao hả, mày vẫn chưa tìm ra đúng không ??" - Tiếng của Nguyễn Lâm vang lên.

Vút...chát chát.

"Á...d...dừ...dừng....lại...." - Tiếng roi quất vào người của Pháp Kiều, cậu đau đớn kêu la, người cậu càng ngày càng nhiều vết roi, nhìn cậu cũng tiều tụy hơn.

"Thằng khốn, mau dừng lại. " - Minh Hiếu giận dữ hét lên, chính mắt anh nhìn thấy cậu bị hành hạ, thấy cậu kêu la đau đớn....nhưng anh không thể làm gì, chỉ ngồi đó mà nổi điên. Trong lòng anh nỗi bất lực đang tăng lên, bàn tay anh siết chặt.

"Minh.....hiếu...."

" Mày có nghe không ? Nó đang cầu cứu mày đó ! Hahaha...."

Minh Hiếu nhìn đoạn video gân cổ hiện lên, đôi mắt anh phát ra tia lửa đỏ, anh lúc này không khác gì một con quái vật, hai bàn tay nắm chặt vang rõ tiếng răng rắc. Mấy tên vệ sĩ sợ hãi không dám cử động, chỉ biết đứng đó mà cúi đầu. 

"biển. Minh.... hiếu....là....á...hic..."  - Pháp Kiều dùng hết sức để nói lớn, nhưng chỉ nói được một chút lại bị quất roi vào người , cậu đau đớn kêu than. Đoạn video liền bị tắt. Minh Hiếu liền hối hả ra lệnh "Mau phái người đi tìm đi. Lục tung các khu biển. Mau lên đồ vô dụng." Tất cả đám vệ sĩ đều chạy ra ngoài, cùng lúc đó Bảo Khang chạy vào phòng của anh “Hiếu, đã xác định được số điện thoại đó rồi. Nằm ở làng Chài phía Tây Bắc"

“Mau đi tới đó ! Gọi Thành An thông báo  đi.” – Minh Hiếu vui mừng lấy chìa khóa xe chạy đi. Bảo Khang cũng đi theo  - “nè An, chuẩn bị kế hoạch."

“Thằng ranh, mày dám thông báo cho hắn sao ?" – Nguyễn Lâm tức tối đưa roi quất mạnh vào người cậu .

"Đau... quá...dừng lại...hic..." -yếu ớt cầu xin, cậu sắp không chịu nổi nữa rồi, 2 ngày không ăn không uống, cậu thật sự không thể gắng gượng được nữa.

“Mày còn dám cầu xin tao sao ?" -
Nguyễn Lâm ngồi xuống cái bàn gỗ gần đó, ông vừa hút thuốc vừa cười khẩy nói “Nếu có trách thì hãy trách Trần Minh Hiếu, vì chính hẳn đã khiến tao ra nông nỗi này.”

"Thả....tôi....ra ! đồ sát nhân..."

“Sát nhân...??? Thẳng khốn, câm miệng lại. Chính hẳn mới là kẻ sát nhân."

“Không...phải ! Nếu như....ông không ....tham lam...thì sẽ không như vậy...!"

“CÂM MIỆNG ! " *Xoảng...." - Nguyễn Lâm bị nói trúng, liền tức giận, ông với lấy cái lọ thủy tinh đã bị mẻ mất một phần thẳng tay ném vào đầu cậu. Bao lâu nay, ông luôn chối bỏ sự thật kia. Ông luôn phủ nhận việc này không phải do ông làm, luôn đổ tội cho người khác.

*Tách....tách....” – Máu từ đầu chảy xuống, từng giọt máu rơi xuống sàn. Cậu ngất đi, máu chảy càng ngày càng nhiều. Nguyễn Lâm đi đến gần, trán đẫm mồ hôi

“Chết tiệt ! Không được, mình không thể ngồi tù được . bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra...gọi điện...phải gọi điện...” –run rẩy lấy điện thoại ra, cố gắng bình tĩnh nói “Mày không tìm ra nó được đâu, tao đã chuyển nó đi chỗ khác rồi . Lập tức giao tiền cho tao. Tao sẽ thả nó. “

“Địa điểm ?"

“Mày hãy đến đường X, gần đó có một khu nhà ổ chuột bị bỏ hoang. Hãy đến đó trong 10 phút.” – Nói xong ông cúp máy, Nguyễn Lâm thả cậu xuống sàn. Sau đó lôi cậu đi đến một địa điểm khác.

“Pháp Kiều đâu?” – Đúng như lời hẹn, Minh Hiếu đã đến khu nhà ổ chuột ở đường X để gặp. Vẫn giữ thái độ bình tĩnh, anh lên tiếng.

“Tiền đâu.”

Người đàn ông này bây giờ trông rất hốc hác, râu ria, tóc tai bù xù giống như một người điên . Minh Hiếu quăng hai cặp vali đen đựng tiền ra trước mặt ông.

“Giao người ”

“Khi nào tao rời khỏi đây, thì mày sẽ được gặp nó.” – Nguyễn Lâm cúi người nhặt hai cái cặp vali lên nói. Minh Hiếu nhíu mày lên tiếng “Ông nghĩ không giao cậu ấy ra thì có thể đi được sao?"

“Tao mà chết thì mày cũng đừng mong được gặp nó. Hahah... Cái USB này là quà cuối tao tặng mày đó”

Minh Hiếu nhìn ông ta vội vã rồi đi, khóe miếng nhếch lên “Đừng bao giờ nghĩ có thể bay khỏi Thành phố này.”

Trở vào trong xe gắn USB vào laptop, mày đẹp lập tức nhíu lại, anh liền nổ máy, phóng thật nhanh về phía làng chài. Hình ảnh của cậu liên tục lập lại trong đầu anh, hai tay Minh Hiếu nắm chặt lấy cái vô lăng, tốc độ đạt hơn 250km/h. Bởi vì lúc này cậu đang bị trói chân trên cầu ở bờ biển

"Bắt ông ta lại” – Minh Hiếu đeo tai nghe vào tai, sau đó cất giọng ra lệnh.....

Minh Hiếu nhanh chóng xuống, anh chạy dọc bờ biển để tìm cậu “Kiều à... Pháp Kiều...” – Tiếng gọi của anh vang khắp bãi biển, bây giờ đã là buổi chiều là thời điểm thủy triều dâng. Nếu không mau tìm ra cậu, thì cậu sẽ chết.... Sau ít phút chạy đi tìm, cuối cùng anh cũng đã phát hiện ra, người cậu bị dây xích trói chặt ở chân cầu, nước biển cũng đang dâng gần tới cổ.

Minh Hiếu vội vã nhảy xuống, bơi lại gần cậu “Tiểu Kiều... tỉnh lại có nghe anh gọi không,  Pháp Kiều...." – Anh đưa tay nâng đầu cậu, khắp người cậu đầy vết thương, còn nhiều hơn lúc anh nhìn trên video. Cậu bị thương như vậy lại còn bị ngâm trong nước biển chắc hẳn sẽ rất đau, anh chợt phát hiện ra vết thương ở trên đầu cậu, đau xót nói “Tiểu Kiều cố gắng lên, anh sẽ cứu em "

Minh Hiếu lặn xuống biển, anh đưa tay cố gắng tháo xây xích ra nhưng nó đã bị khóa lại. Anh dùng sức để kéo ra, một lúc sau anh ngoi lên mặt nước để thở, nước dâng lên mũi của Pháp Kiều, anh lại lặn xuống, nâng bàn chân của cậu, sau đó rút súng ra bắn vào ổ kháo, anh bắn rất cẩn thận để đạn không văng trúng chân cậu. Nhưng sợi dây xích lại kẹt giữa hai cục đá to phía dưới.

“Shit !” – anh tức giận rủa thầm, ngước mắt lên nhìn cậu, thấy nước biển đã dâng qua đầu, Minh Hiếu ngoi lên mặt nước, đỡ lấy mặt của Pháp Kiều thở hổn hển nói “Cố gắng lên, em không được chết ! Phải ráng chịu đựng, anh sẽ mang em ra khỏi đây.” Sau đó lại lặn xuống, lần này anh dùng hết sức, nắm chặt lấy sợi dây xích, dùng sức kéo nó ra, hai tay anh nổi đầy gân xanh. Minh Hiếu cầm sợi dây xích càng chặt hơn, nhưng lần này anh không kéo mà anh muốn tháo nó ra. Chỉ mấy giây sau sợi dây xích dày cộm đã bị bẻ gãy. Anh nhanh chóng tháo khỏi người cậu, rồi kéo cậu lên bờ. “Pháp Kiều.... Tỉnh dậy....mau lên” – Anh đưa tay vỗ nhẹ mặt của cậu.

“Hiếu.... trời ơiiii ” – Bảo Khang cùng một số vệ sĩ vừa đến nơi.

“Kiều àhhh, em có nghe anh nói không, Mau tỉnh dậy ! " – Minh Hiếu dùng hai tay ép ngực cậu, sau đó liền hô hấp nhân tạo. “Chưa có sự cho phép của tôi em không được chết...” – Hai bàn tay anh run rẩy, giọng nói cũng khàn đi. Nhìn thấy anh như vậy Bảo Khang vô cùng lo lắng, anh liền lại gần “Hiếu, mau đưa Kiều đến bệnh viện....”

"Tránh ra!" - anh hất tay của Bảo Khang ra, sau đó lại tiếp tục dùng tay để ép ngực Pháp Kiều để đẩy nước trong người cậu ra. Bảo Khang nhìn anh, từ hai khóe mắt anh xuất hiện hai dòng nước, những giọt nước lấp lánh từ từ rơi xuống. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh quan tâm một người, thấy anh vì cậu mà mất bình tĩnh, và cũng vì cậu mà khóc...

“Pháp Kiều , mau tỉnh dậy. NGUYỄN THANH PHÁP..." – Minh Hiếu bất lực hét lên, dường như đã gần muốn bỏ cuộc..... đột nhiên nước trong miệng cậu trào ra “Khụ... khụ...”  - Pháp Kiều ho vài tiếng, phun nước trong miệng, rồi lại ngất đi tiếp. Minh Hiếu mừng rỡ

" Kiều..."

“Mau đưa em ấy đến bệnh viện đi.” –  Bảo Khang lúc này mới dám lại gần anh một lần nữa. Minh Hiếu bế cậu dậy, nhanh chóng đưa lên xe, phóng thật nhanh đến bệnh viện.

“Đã bắt được ông ta rồi !” – Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Bảo Khang vang lên. Đó là cuộc gọi của Thành An. Bảo Khang nhếch môi cười, cúp máy, rồi lên xe.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro