Chap 12


Bệnh viện đa khoa "THANH PHÁP" là do Minh Hiếu sáng lập. Bệnh viện nổi tiếng và to lớn nhất thành phố với hàng trăm bác sĩ tài giỏi do anh lựa chọn và tuyển vào .

Nhìn thấy Minh Hiếu và Bảo Khang đang chờ ở ngoài phòng cấp cứu. Thành An từ xa chạy lại "Sao rồi?"

Bảo Khang nhìn rồi lắc đầu, Thành An thở dài ngồi xuống. Anh vẫn im lặng không nói. Đôi mắt màu hồ phách cứ chăm chú nhìn cửa phòng cấp cứu một phút cũng không rời. Sau hai tiếng trôi qua, cửa phòng cấp cứu mới mở, một người bác sĩ bước ra. Minh Hiếu lập tức đi lại, cất tiếng "Em ấy sao rồi ?"

"Thưa, trên người của cậu trai ấy có rất nhiều vết thương nhưng cũng may không quá sâu . Vết thương ở phần đầu khá nặng, mất máu quá nhiều, cộng thêm bị trói chặt ở biển quá lâu dẫn đến bị thiếu máu trầm trọng, phối thì bị ngập nước.... Tình trạng vẫn còn đang nguy kịch, chúng tôi..."

*Rầm....

"Khốn khiếp, đồ ăn hại. Tôi  nuôi các người để làm gì nữa. Đồ vô dụng!" - Chưa kịp nói hết câu anh tức giận, nắm chặt cổ áo của bác sĩ đập mạnh vào tường, đôi mắt tóe ra lửa đỏ. Ông bác sĩ sợ đến xanh mặt, Bảo Khang chạy lại can ngăn anh "Hiếu... dừng lại. Bình tĩnh đi !"

"Tôi nói cho ông biết, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến cho các người sống không bằng chết !" -bàn tay anh càng lúc càng siết chặt hơn, ông bác sĩ xanh mặt lắp bắp trả lời "Vâ....vâng !" Lúc này bàn tay anh mới nới lỏng, thô bạo hất hất vị bác sĩ ra ra, ông run rẩy chạy vào phòng cấp cứu. Anh chán chường ngồi phịch xuống đất, đôi mắt mệt mỏi ngước mắt lên trời. Thành An và Bảo Khang chỉ biết đứng nhìn anh không thể làm gì hơn.

Lại thêm một tiếng trôi qua, phòng cấp cứu vẫn chưa mở, Minh Hiếu như người thất thần cứ nhìn cái cửa, không nói một câu nào. Đôi mắt anh vô cùng mệt mỏi, lúc thì híp lại chờ đợi, lúc thì rũ xuống thất vọng. Anh lúc này đang rất lo lắng cho cậu....

"Ông chủ !" - Thêm một lúc nữa, thì đèn cấp cứu cũng đã tắt. Người bác sĩ vừa nãy lại chạy ra nói. Anh đứng dậy, đi tới. Ông cung kính trả lời "Đã qua cơn nguy kịch rồi ạ ! Chỉ chờ thêm vài ngày nữa là có thể tỉnh."

"Em ấy đâu ?"

"Đã chuyển sang phòng Tổng thống rồi ạ!"

Nghe xong anh vội vã chạy vào phòng tổng thống,  ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, anh đưa tay chạm nhẹ khuôn mặt tiều tụy của Pháp Kiều, đưa đôi mắt ngắm nhìn cậu, người con trai này thật đáng thương.... "Đợi khi nào em tỉnh lại anh sẽ tính sổ với em...vì dám cãi lời anh..." Minh Hiếu im lặng đưa bàn tay to lớn rắn chắc ra nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của cậu đưa lên mặt, nói tiếp " Và làm anh phải lo lắng..."

" Hiếu, đồ của mày ướt hết rồi kìa, về nhà thay đồ đi, để tao ở lại canh chừng Kiều cho !" - Thành An bước vào, vỗ nhẹ vai anh.

"Không cần đâu!" -  không quay lại, vẫn chăm chú ngắm nhìn cậu.

"Để như vậy,  sẽ cảm đó !"

"Ông ta đâu !"

"Đúng như kế hoạch đã bắt được ông ta. Hiện tại ở phòng giam của Hắc Nguyệt ! Mày có đến đó không ?"

"Canh chừng em ấy, có chuyện gì thì gọi cho tao ngay !" - Minh Hiếu đứng dậy, sau đó bước đi.

Chiếc xe Aston Martin màu trắng lướt trong gió, trên con đường tĩnh lặng của đêm khuya chỉ có chiếc siêu xe tỏa sáng. Men theo con đường trong rừng, Minh Hiếu tăng tốc đi sâu hơn vào trong. Khu rừng về đêm yên tĩnh lạ thường, làm cho người khác phải ghê rợn. Một khu rừng trúc hiện lên từ phía xa, Chiếc xe đi xuyên qua những cây trúc cao lớn. Đằng sau rừng trúc là một tòa nhà to lớn trải dài, thiết kế theo nhà cổ xưa của Nhật Bản . Nơi đây chính là nơi hoạt động của Hắc Bang - Hắc Nguyệt, với diện tích hơn 20 ngàn mét vuông. Được chia ra làm hai bộ phận : thứ nhất là những người chuyên hoạt động ngầm, làm những nhiệm vụ cao hơn được phân chia vào khu B, họ được giao những nhiệm vụ như truy sát, bảo vệ...., được gọi là “Ám vệ - Người bảo vệ ngầm" và sát thủ. thứ hai là những người hoạt động trong bang, được phân chia vào khu A thực hiện những mệnh lệnh do chủ tử giao . Hai người đàn ông mặc đồ đen thấy anh liền mở cửa, cánh cống bằng ghỗ to rắn chắc từ từ mở ra, chiếc xe tiến sâu vào trong, dừng ở trước sảnh, Minh Hiếu mở cửa xe bước ra, tất cả mọi người có mặt ở đó đều dừng hết các hoạt động đang làm cung kính cúi đầu chào anh.

Minh Hiếu đi xuống tầng hầm, nơi đây là phòng giam cũng như là phòng tra khảo của Hắc Nguyệt. Tại phòng giam cuối dãy, có một người đàn ông hai tay bị trói trên thanh sắt trên trần phòng giam, cả người đầy vết thương, máu dính đầy quần áo, khuôn mặt hốc hác.

"Chủ tử." - Hai ám vệ thấy anh liền cúi đầu chào.

"Mở cửa."

*Cạch.

Minh Hiếu bước vào, khuôn mặt không chút biểu tình nhìn người đàn ông trước mặt.

" Trần... Minh Hiếu..." -Nguyễn Lâm ngước mặt nhìn anh, hơi thở khó nhọc thều thào nói.

Anh nhếch miệng cười khinh miệt, thanh âm trầm lặng đến rợn người "Thoải mái chứ?"

"Thằng khốn, m...mày không phải con người...thả tao raaa...!"

"Chưa ai nói tao là con người....mày cũng biết điều đó mà, phải không ?" - Minh Hiếu cầm con dao sắc bén lướt trên người nguyễn Lâm, mỗi một chữ anh đều di chuyển con dao khiến cho tim Nguyễn Lâm đập liên hồi sợ đến mức không nói lên lời. Ông cũng tự biết anh... vốn không phải con người

"Mày thừa biết khi đụng vào người của tao...." - Con dao găm đè mạnh vào người của Nguyễn Lâm một dòng máu tươi chảy ra, ".....Sẽ phải chết ! Mày biết rõ mà !"

"U....ư....dừng lại....mau dư... dừng lại." -

Ông run rấy, vô cùng cùng đau đớn van xin. Nhưng Minh Hiếu càng thích thú hơn, đường rạch càng sâu càng dài.

"Mày tưởng có thể lấy số tiền đó dễ dàng sao?"

Anh đều đã tính trước, lúc đầu anh sẽ đến điểm hẹn và giao tiền, bí mật gắn máy theo dõi dưới cặp đựng tiền. Sau đó liên lạc với người bạn tên là Nicky phục sẵn ở sân bay giăng sẵn bẫy để bắt Nguyễn Lâm  -"Mang sói tới đây." - Minh Hiếu ra lệnh cho tên thuộc hạ đi theo.

"Vâng !"

"Mày...muốn làm gì ?" - Nghe anh nhắc đến sói ông toát mồ hôi lạnh, run rẩy hỏi. Minh Hiếu chỉ nhếch lông mày, nở nụ cười đầy thích thú và đắc thẳng như muốn nói "Thử đoán đi."

Ít phút sau, ám vệ dẫn một con sói màu đen to khỏe đi vào, đó là con sói do anh nuôi và huấn luyện từ lúc nó còn nhỏ, ở Hắc Nguyệt có rất nhiều con thú do Minh Hiếu tự tay nuôi. Ngoại trừ ám vệ ra thì bất cứ ai cũng không được bước vào khu thú nuôi nếu như hắn chưa muốn chết. "Cởi trói ." -Minh Hiếu ra lệnh.

Ám vệ nhận lệnh làm theo, anh đưa tay ngoắc con sói lại, con sói ngoan ngoãn bước, "Thấy hắn chứ ?" - xoa xoa cái đầu của con vật to lớn, theo phản xạ nó nhìn về phía người đàn ông hốc hác đang ngồi bệch dưới đất mà gật đầu. Giọng nói trầm thấp của anh phát ra bất giác khiến cho người nghe phải lạnh xương sống "Từ từ thưởng thức." Nói xong liền bỏ đi, ngay cả một cái nhìn lại cũng không có, chỉ để lại một câu nói ngắn gọn "Không cần khóa !"

Tiếng thét gào của Nguyễn Lâm vang vọng, cứ vang lên cho đến khi tắt lịm, người ám vệ đứng bên nhìn cảnh tượng trước mắt cũng phải rùng mình khiếp sợ. Chiếc ranh nanh sắc nhọn xé từng miếng thịt, tiếng xương kêu nghe rợn người, máu loang ra thành một vũng, tay, chân,...cứ thế từng bộ phận đều bị con thú hung tợn tách rời, nhìn cảnh tượng đó thật muốn nôn mửa. Hắn không dám nhìn nên đi cách xa đó một quãng, nhưng mùi máu tanh cứ xộc vào mũi hẳn.

Sau khi đã thưởng thức con mồi xong, con sói to lớn liếm mép hài lòng, thủng thẳng bước ra, khu phòng giam lại trở về trạng thái yên tĩnh. Căn phòng nơi Nguyễn Lâm bị giam giờ chỉ còn những vũng máu ngay cả một cái xương cũng không còn, ám vệ ra lệnh cho người canh gác lau dọn sạch sẽ căn phòng đó rồi dẫn con sói về vị trí cũ.

4 giờ sáng Minh Hiếu đến bệnh viện, anh đi tới phòng Tổng thống nơi Pháp Kiều đang nằm. Anh nhẹ nhàng bước tới bên giường của cậu, Thành An nằm ngủ trên chiếc ghế sofa, có vẻ như anh đã ở đây canh chừng cậu như lời anh nói. Minh Hiếu lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, đôi mắt anh rũ xuống, đưa bàn tay chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của Pháp kiều, khẽ nói "Kiều à ... em mau tỉnh dậy đi ." Anh nhìn cậu nằm ở đó, tuy khuôn mặt đã bớt xanh xao nhưng toàn thân đầy thương tích, nhìn cậu như vậy trong lòng anh cảm thấy rất đau, đáng lẽ lúc đó anh nên phái người chặn cậu lại không cho cậu đến Nguyễn gia thì bây giờ cậu không ra nông nỗi này. Là do anh quá chủ quan.... Anh không ngừng tự trách bản thân mình. Càng nhìn cậu Minh Hiếu càng đau lòng....

"Tại sao chưa tỉnh ?"  ngồi bên giường của Pháp Kiều giọng nói trầm thấp vang lên.

"Thưa...có lẽ là do não của thiếu gia bị chấn động nặng nên tạm thời chưa tỉnh - Vị bác sĩ lo lắng trả lời, chỉ sợ nói gì sai sẽ bị anh trách phạt.

"Bao giờ tỉnh." - Minh Hiếu quay sang nhìn ông, khuôn mặt vẫn điềm đạm, lạnh lùng như trước không có vẻ gì là đang tức giận, nhưng cũng chính vì anh điềm đạm như thế mới khiến ông đang lo lại càng lo hơn .

"Cái này...cái này thì tôi cũng không biết. Phải tùy thuộc vào ý chí của thiếu gia, nếu cậu ấy muốn tỉnh sẽ tỉnh còn không thì.... Vì trước đó cậu ấy đã bị cú sốc tinh thần quá lớn cộng thêm...phần đầu bị thương nặng....nên...nên...." - Ông bác sĩ lắp bắp trả lời.

"Vậy phải làm thế nào ?"

"Thưa, ngài nên nói chuyện hoặc kể chuyện cho cậu ấy nghe, có thể sẽ giúp cậu ấy muốn sống hơn. Mặc dù thiếu gia đang hôn mê nhưng cậu ấy cũng có thể nghe được những gì chúng ta nói chỉ là không ý thức được thôi."

"Đi ra đi...." - Minh Hiếu thở dài, thanh âm buồn hẳn đi. Bác sĩ cúi đầu đi ra ngoài.

"Tiểu Kiều...em đang giận anh sao Vì anh đến trễ ???" -Minh Hiếu đưa tay vuốt tóc cậu, đôi mắt chất đầy buồn bã.

"Từ bây giờ nếu không có việc gì quan trọng, hai đứa bây cứ tự giải quyết đi ! Còn nếu tập đoàn có việc gì cứ đến nhà của tao" - Minh Hiếu ngồi đối diện với Thành An và Bảo Khang.

"Mày định đưa Kiều về nhà sao ?" - Thành An đưa mắt nhìn người con trai nằm bất động ở kia .

"Phải, như vậy sẽ tiện chăm sóc hơn."

"Bao giờ cậu ấy mới tỉnh ?" - Thành An lên tiếng.

"Không biết...." - Minh Hiếu ngừng lại anh ngã người về phía sau dựa vào ghế sofa, anh chợt thở dài rồi nói tiếp "Phải phụ thuộc vào ý chí của em ấy."

"Chắc sẽ sớm thôi. Việc ở công ty và Hắc Nguyệt đã có tụi tao rồi." -Bảo Khang nói.

"Được. Cứ vậy đi."

"Vậy đi nhé. Mày cũng mau nghỉ ngơi đi, mấy ngày không ngủ rồi." - Thành An đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, cười nói.

"Biết rồi."

"Đi nhé !"

"Hiếu nó sắp trở lại làm con người rồi nhỉ !? Hahhaa" -Thành An khoát vai Bảo Khang vui vẻ nói.

"Phải."

Buổi chiều sau khi làm thủ tục xuất viện xong, Anh đưa cậu trở về nhà. Anh còn gọi y tá đến nhà để tiện việc xem xét và chăm sóc cậu hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro