Chương 13 (hoàn)
Ngày 18 tháng 12 Kong vẫn phải lên lớp, ôm theo tâm trạng hồi hộp mà đi học, còn mong thời gian nhanh nhanh trôi. Lúc Kong bước vào nhà, Thomas đang nấu bữa tối, hôm nay anh muốn tự tay làm bữa tối sinh nhật cho bạn nhỏ nhà mình.
Thành quả cả buổi chiều loay hoay của Thomas là bốn món chính, một tráng miệng, ăn xong Kong chỉ muốn lăn sang một bên, cảm thán sinh thật vui vẻ. Hai người ôm nhau cùng xem một bộ phim trinh thám, Kong vừa xem lại vừa tò mò, không biết Thomas tặng quà sinh nhật gì cho cậu, sao lại giấu kỹ đến vậy. Chín giờ hơn, Thomas cõng bạn nhỏ đã có chút buồn ngủ lên phòng đi tắm, Kong ăn no lười biếng đến không muốn động ngón tay, tùy ý để người kia tắm sạch sẽ cho mình, trong quá trình còn bị anh ăn không ít đậu hủ, nhưng ai bảo Thomas lại dịu dàng như vậy, làm cậu cứ muốn ỷ lại vào anh. Sau khi cả hai cùng tắm xong, Kong lại lười biếng tựa vào Thomas để anh sấy tóc cho cậu, máy sấy ô ồ thổi lên từng lọn tóc đen bồng bềnh của mình, lại thêm bàn tay dịu dàng xoa khắp da đầu, Kong có chút đắc ý nghĩ, người đàn ông ôn nhu tinh tế này chính là thuộc về cậu đó, ai muốn cũng không cho.
Mãi suy nghĩ nên đến khi có đôi môi quen thuộc áp lên môi mình, Kong mới giật mình nhận ra, cậu hình như bị Thomas đè lên giường mất rồi. Ahhhh, còn tiết mục tặng quà, rồi nói lời ngọt ngào đâu, sao anh lại có thể đốt cháy giai đoạn như vậy chứ. Nhưng bản lĩnh của Thomas để trổ ra, vốn không chừa đường cho bạn nhỏ nhà mình có thời gian khiếu nại.
Kết quả là Kong mơ mơ hồ hồ bị người kia ăn sạch, suốt quá trình chỉ có thể vừa run rẩy thừa nhận, sau đó tiếng rên rỉ cũng mang theo khóc âm, cầu người kia dừng lại. Thomas lại như mất khống chế mà một lần rồi lại một lần muốn cậu , bỏ qua ý kiến của bạn nhỏ bên dưới, toàn tâm toàn ý thể hiện ham muốn đã bị dồn nén từ rất lâu của anh.
Lúc Kong cảm nhận được nhịp đẩy của anh đã dừng lại, thì cảm giác ướt át sau gáy lại làm cậu rùng mình. Cái lưỡi của Thomastừ tốn liếm lên tuyến thể yếu ớt sau gáy của Kong , rồi đến tai của cậu anh cũng không bỏ qua.
– Nong Kong , Jiro , bảo bối....
-.....
Kong vẫn đang chìm nổi trong cảm giác hoan lạc mà anh mang tới.
– Cho phép anh tạo kết với em, được không, bảo bối.
Kong quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông vừa ôn như vừa nóng bỏng phía sau, không suy nghĩ thêm mà mỉm cười gật đầu.
/ Chỉ cần là anh, em đều chấp nhận. /
Cảm giác đau nhói sau gáy làm đuôi mắt Kong nhanh chóng ửng hồng, Thomas như chuộc lỗi mà vươn lưỡi an ủi từng chút từng chút. Cảm giác được mùi rượu Brandy thơm nồng, Kong từ từ thiếp đi trong vòng tay của Thomas.
Đôi mắt xinh đẹp khép lại, nhưng phía đuôi mắt vẫn ửng hồng, vừa đáng thương lại vừa dụ hoặc, Thomas cúi xuống, thành kính hôn lên đuôi mắt phượng, lại hôn lên tuyến thể vừa bị anh cắn vào.
Đeo vào ngón nhẫn của Kong một chiếc nhẫn bạch kim, lại thành kính hôn lên ngón tay đó, trong mắt anh là nồng đậm yêu thương và hạnh phúc.
– Nong Kong, sinh nhật vui vẻ. Dâu tây nhỏ, anh yêu em !
Thấm thoát mà Kong đã hoàn thành xong bốn năm đại học của mình, ba năm trước bọn họ về chung một nhà, Thomas dốc sức phấn đấu để đưa TMK vào top mười công ty khởi nghiệp trẻ thành công, được vinh danh trên tạp chí kinh tế, TmK gây chú ý khi liên tục đạt được những thành tích khả quan khi tham gia những cuộc thi đầu từ và trở thành quán quân mới xuất sắc, chính thức trở thành một con hắc mã trong giới thương trường. Còn Kong cũng ngày ngày phấn đấu, cuối cùng toại nguyện trở thành sinh viên xuất sắc nhất của khoa kĩ thuật.
Trong mấy năm qua, tình cảm giữa Thomas và Kong càng ngày càng tốt, Thomas vì bận rộn mà vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Kong, vì thời gian hai người ở cạnh nhau cũng không nhiều. Nhưng Kong chính là một đứa nhỏ hiểu chuyện, cậu biết bao nhiêu cố gắng nỗ lực của Thomas, cũng là vì tương lai của bọn họ, nên càng quan tâm tới anh, đối với
việc nhà cũng chú tâm hơn.
Giữa hai người đàn ông, vốn không phân biệt rạch ròi việc nhà là của ai, hơn nữa, mỗi lần Thomas có thời gian rảnh anh sẽ tích cực xuống bếp, chuyên tâm vỗ béo bảo bối nhỏ.
Những khi anh đi công tác xa, Kong có khi về nhà Jirojmontri, có khi sang nhà Chungmanirat, một phần vì Thomas không muốn cậu nhỏ phải bận rộn với việc nhà, một phần cũng vì không muốn cậu phải ăn cơm một mình.
Đổi lại, sau mỗi chuyến công tác xa trở về, chào đón Thomas là một ngôi nhà ngăn nắp sạch sẽ, lại có mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng, là mùi hương anh luôn tâm tâm niệm niệm mỗi khi xa nhà.
Vì vậy, dù cho có đi xa đến đâu, mỗi khi quay về, Thomas thấy tim mình được lấp đầy.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp của Kong , Thomas quyết định dùng quyền giám đốc của mình, công khai trốn việc đi dự lễ tốt nghiệp của bảo bối.
Đến nơi đã thấy mẹ anh , mẹ cậu và hai anh trai của cậu đã có mặt từ bao giờ.
Kong mặc đồ cử nhân, đang rất vui vẻ cùng bạn bè nói chuyện, những năm nay cả việc học và tình cảm đều thuận lợi, làm cho Kong ngày càng hòa đồng, trở thành một đồng học dương quang sáng lạn trong mắt mọi người .
Sau khi Thomas rời khỏi trường, thì cái chức hội trưởng nhanh chóng được chuyển sang cho Kong. Một ngày đẹp trời nào đó, rốt cục diễn đàn trường cũng toang, mọi người vô cùng sửng sốt khi biết được, hội trưởng đương nhiệm của bọn họ là một Omega, có người khóc có người cười, người cười đương nhiên là người thắng cược, là một đám hủ nữ đã sớm nhìn thấu hồng trần, cực phẩm như vậy, ngươi có mù mới bảo là A, ngươi có từng thấy một O nào chi cần thở thôi cũng đáng yêu vậy chưa.
Sau đó của sau đó, đám hủ nữ lại một phen hoa tâm nộ phóng, thì ra hội trưởng đương nhiệm và cựu hội trưởng của bọn họ là một đôi. Cái tổ hợp nhan sắc nghịch thiên thế này, còn muốn để cho người khác sống hay không. Rốt cục khi nhìn thấy ảnh chụp của cả hai lúc Thomas đón Kong tan học, mọi người đều nhất trí, đúng là chỉ có hai người đó xứng đôi với nhau.
Anh hai và mẹ anh hết sức chăm chú quay lại từng khoảnh khắc kong cười đùa với bạn, quay lại bài phát biểu tốt nghiệp của Kong , cả lúc thầy chủ nhiệm già đến ôm lấy cậu, nói với mọi người đây là học trò tốt nhất của ông, cậu tốt nghiệp rồi ông có chút không nỡ. Kong ôm lại thầy, hứa sẽ quay lại thăm ông thường xuyên. Hai nhà lớn thấy con em nhà mình được yêu thương như vậy, trong mắt đều là tự hào.
Lễ đã hoàn thành thì là lúc Kong đến cùng người thân chụp ảnh, đến lượt cậu và Thomas chụp cùng nhau, bất chợt anh trở nên nghiêm túc, bước đến nắm lấy bàn tay cậu.
- Kongpob Jirojmontri, hôm nay là một ngày trọng đại của em, anh cũng mượn dịp này, muốn hỏi em một vấn đề.
-.............
- Kong, anh là Thomas, em có đồng ý từ nay về sau, cùng anh bên nhau không rời, tương thân tương ái, cùng anh cố gắng vượt qua tất cả khó khăn, cùng anh tận hưởng những ngày hạnh phúc. Chúng ta cùng chăm sóc lẫn nhau, thấu hiểu lẫn nhau. Được không ?
Khi Kong còn ngơ ngác thì đám đồng học của cậu đã nháo nhào cả lên, lát sau mọi người đều đồng thanh với nhau.
- Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi ....
Kong nhìn anh, người đàn ông này xuất hiện trong cuộc đời cậu, mang hết ôn nhu, kiên nhẫn của anh bảo vệ cậu, yêu chiều cậu, có thể cùng anh đi đến đây, đối với cậu đã là hạnh phúc rất lớn rồi.
- Được, Kongjiro em hứa với anh, một đời này, yêu thương lẫn nhau, không rời không bỏ.
HOÀN CHÍNH VĂN
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro