Chương 5


Nhìn đi nhìn lại, thoáng cái là đến ngày
Lễ kỷ niệm thành lập đại học Chula . Từ buổi sáng đến chiều là các hạng mục thi thể dục thể thao chào mừng ngày lễ, buổi chiều tối thì trường họ có tổ chức một chương trình văn nghệ ở hội trường lớn. Kong chạy ngược chạy xui cả ngày vì mấy hạng mục điền kinh và đá bóng , sau khi kết thúc thì quay về ký túc xá tắm rửa thay một bộ quần áo mới. Hôm nay P'tho hẹn cậu sau khi sân khấu văn nghệ kết thúc sẽ cùng nhau đi ăn tối. Lại nói Thomas năm nay là năm học cuối, nên sau khi cân nhắc yêu cầu của mọi người, Thomas cũng tham gia hội diễn bằng một tiết mục đơn ca. Vì vậy mà Kong quyết định sẽ tới hội trường sớm, tìm một chỗ cổ vũ anh hát, sau đó cùng nhau đi ăn.

Kong mặc một chiếc áo thu dài tay
mỏng cổ chữ V màu trắng, bên trong là
áo somi ngắn tay màu hồng , làm nổi bậc làn da vốn đã rất trắng của cậu. Quần jean hồng bó sát đôi chân thon dài, dưới chân là đôi giày thể thao năng động. Cậu nhỏ cứ đứng soi người trước gương, tự hỏi bản thân đã chỉnh tề chưa.

Vẫn cảm thấy thiếu thiếu, đeo một chiếc vòng tay P'tho tặng vào cổ tay.. và thêm một chiếc vòng cổ lấp lánh .

Hài lòng rồi, Kong vui vẻ lắc lư ra khỏi phòng. Trên đường cậu đi đến hội trường, tỷ lệ người nhìn theo là vô cùng lớn. Kong mới chỉ là sinh viên năm nhất, trước giờ độ phổ biến cũng chỉ lớn trong nội bộ khoa kĩ thuật , những khoa khác dù có fan của cậu nhưng cũng không nhiều. Nhưng sau hôm nay thì cậu nhỏ liền trở thành một trong 3 gương mặt được hoan nghênh nhất trong trường, trên đường đi không ngừng có người dùng điện thoại chụp lại hình của cậu rồi share lên diễn đàn trường muốn cầu thông tin chi tiết. Sau vài tấm ảnh được post lên thì nhan sắc quá đối xinh đẹp này cũng làm diễn đàn
trường nổ tung luôn. Chính chủ lúc này vẫn còn ngu ngơ chưa biết gì, tâm tâm niệm niệm đến tìm Thomas và cả đồ ăn ...

Khi Kong đến, hội trường đã chật kín người, cậu cũng không chen chúc tìm chỗ mà đứng đằng sau, đợi Thomas diễn xong tiết mục mở màn sẽ đi tìm anh. Đợi một hồi, cũng nhìn thấy anh bước lên sân khấu, bộ vest xám ôm lấy thân hình thon dài, đôi chân thẳng tắp, mái tóc được đánh rối, Thomas bộ dáng soái khí đổi lấy vô số tiếng la hét của nhóm sinh viên bên dưới.

Ngàn vạn lần nhớ kỹ ở chân trời xa xôi vẫn có người đang đợi em, Dù phong ba bão táp anh cũng quyết không từ bỏ

Nguyện vì em, Cho đến khi nào có thể giữ được trái tim em
Cho dù em không hiểu, anh cũng sẽ không hề hối tiếc
Ngàn vạn lần nhớ kỹ ở chân trời gócbiển vẫn có người đang chờ em
Đường dù có xa đến mấy cũng đừng quay đầu lại
Không muốn nghĩ, cũng không muốn tính toán em có hiểu được lòng anh hay không
Con đường đi đến hạnh phúc có bao nhiêu trở ngại
Dù tình yêu dành cho em như đá chìm biển lớn
Thanh xuân đã trôi qua rồi
Không tìm về được nữa.... /
Thanh xuân tươi đẹp

Thomas kết thúc bài hát, mắt anh vẫn nhìn về phía xa, như đang nghĩ đến một người nào đó, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc. Từng ca từ bài hát, như đang nói với Kong, dù trong những năm thanh xuân của anh, em đã không hiện diện, đó là điều nuối tiếc lớn nhất trong đời anh. Nhưng những năm tháng sau này, anh sẽ luôn hiện diện bên em, mang những năm tháng thật lâu thật dài về sau, trao hết cho em.

Kong vỗ vỗ hai bàn tay lên đôi má đang đỏ ửng của mình như muốn giảm đi cảm giác nóng, sao cậu lại có thể suy nghĩ nhiều như vậy chứ. Không những bị bộ dáng vừa đàn vừa hát của anh hớp mất hồn, lại còn suy diễn ra mấy tình tiết phim thanh xuân vườn trường sến súa như vậy.

Sau khị tự mắng bản thân ngốc nghếch đến lần thứ 800, thì cậu nhận ra Thomas đã kết thúc màn biểu diễn, cậu vội vàng chạy đến sau sân khấu tìm anh. Nhưng khi tìm được phòng nghỉ của Thomas, đón chào cậu là một cảnh mà cậu không mong đợi một chút nào, bạn cùng lớp của anh đứng thành vòng tròn nhỏ, ở giữa là Thomas và một cô gái, khoảng cách từ chỗ cậu hơi xa, nên không nghe được chị gái kia nói gì với anh, chỉ nghe mấy người đứng xung quanh đang cỗ vũ cho hai người, một lúc sau anh mỉm cười dịu dàng ôm lấy vai cô ấy.

Trong phút chốc, Kong cảm giác như mình từ trong lò lửa bị ném vào hầm băng, đến mỉm cười một cái cũng khó khăn, cơ miệng như bị đông cứng lại, chẳng biết phản ứng thế nào, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở một góc nhìn đám người đang hứng khởi ở phía kia. Đến khi bình tĩnh lại thì đã thấy mình đang ở sân thể thao của trường. Nơi này ban sáng còn rất nhộn nhịp, bây giờ lại bao
trùm một bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng là cây xào xạc. Kong  đi bộ dọc theo đường chạy, chậm rãi tận hưởng cơn gió đêm lành lạnh thổi vào mặt. Đôi má cậu nhỏ vô thức phồng lên, hôm nay chắc Thomas không đến chỗ hẹn được rồi, cậu cũng không thể điện thoại cho anh. Mà chắc sau này cũng không thể cùng anh ăn, cùng đi dạo được nữa, người ta có bạn gái rồi, sao có thể còn để ý đến đứa nhỏ khó chiều là cậu đây.

Kong thở dài, lười biếng ngồi lại trên băng ghế cổ vũ, hóng gió một chút thì quay về ký túc, hôm nay coi như nhịn đói đi ngủ một hôm vậy, một mình cậu cũng lười ra khỏi trường. Khi về tới phòng thì phát hiện ra điện thoại của mình nằm trên bàn học đang reo ầm ĩ, thì ra lúc nãy vội chạy ra ngoài quên cả điện thoại. Khi nhìn thấy số gọi tới là Thomas, cậu ngập ngừng một chút rồi cũng ấn nghe.

– Nong Kong , em đang ở đâu, vì sao lại không bắt máy.
Thomas vừa nói chuyện, vừa thở hổn hển bên đầu dây bên kia, cao giọng có vẻ gấp gáp.

– Em đang ở phòng ký túc xá. Lúc nãy không nhìn thấy anh gọi. Kong nói dối, cậu cũng không muốn anh hỏi nhiều thêm, mắc công nói một hồi lại lộ ra chuyện cậu nhìn thấy người ta tỏ tình với nhau thì thật ngại ngùng.

– Nong kong, vì sao không tới chỗ hẹn, có
việc gì sao ?

Thomas biết Kong không sao cũng đỡ khẩn trương hơn, anh dịu giọng hỏi. Kong  chỉ qua loa trả lời cậu đau đầu, uống thuốc nên ngủ quên mất, vừa mới thức dậy đã nghe điện thoại của anh. Sau đó cũng uyển chuyển từ chối anh tới phòng ký túc của mình, chỉ nói hiện tại muốn đi ngủ. Thomas nghe vậy cũng không muốn miễn cưỡng cậu, liền dặn dó mấy câu, rồi cúp máy.

Kong nằm trên giường nhìn lên trần nhà, lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người.

Hình như, cậu có chút thích anh, nhưng mà, anh không thích cậu, ngang trái là cậu tưởng lầm là anh cũng thích cậu.

Nhưng mà Kong là một đứa nhỏ lạc quan, cậu thấy thật may mắn khi vẫn chưa thổ lộ gì với anh, nêu không có phải giữa bọn họ, đến bạn bè cũng không thể làm nữa hay không. Nghĩ một hồi, cảm thấy thật ủy khuất, môi cũng bị cậu cắn đến trắng bệt, sao cậu lại có thể xui xẻo như vậy chứ, lần đầu tiên chân thành thích một người, rốt cục lại thành đơn phương thầm mến. Sau đó lại không chịu được mà mắng thầm Thomas, khi không lại đi đối xử tốt với người khác như vậy, ai sẽ không hiểu lầm cơ chứ.

Thomas chính là cái đồ đáng ghét, quanh năm gặp ai cũng bày ra khuôn mặt mỉm cười, đồi với ai cũng nhẹ nhàng quan tâm, gương mặt soái khí ngũ quan sâu sắc đến như vậy, giọng nói còn từ tính ôn nhu đến như vậy làm gì, còn cái dáng người cao ngất đó nữa, khi không chân vừa dài vừa thẳng đến như vậy làm chi. Bạn nhỏ dâu tây ôm chăn, thì thầm trách móc hết thảy ưu điểm trên người của đàn anh Thomas đã cố gắng khoe ra trước mặt cậu mấy tháng gần đây.

đồ kong mặc nhé ( minh hoạ thôi)!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro