Chương 9
Lúc Thomas nhận được điện thoại của ba mình , liền từ văn phòng lái xe về nhà. Người làm vừa mở cửa cho anh, cũng nhân tiện nói nhỏ cho anh là có người nhà Jirojmontri đến, đang nói chuyện với ông bà chủ. Thomas nghe nói họ Jirojmontri, trong đầu lập tức nghĩ đến đứa nhỏ nhà mình, mấy ngày nay anh kiên trì gọi điện thoại cho cậu, sáng hôm nay điện thoại vừa thông, nhưng bị trực tiếp ngắt đi, Thomas chưa kịp mừng đã nhận ra, cậu không muốn tiếp điện thoại của anh. Anh cảm thấy hình như giữa hai người đã bỏ lỡ một việc gì đó rất hệ trọng, nhưng cảm giác này cứ thoáng qua rồi vụt mất, anh không nắm bắt được, không khỏi thở dài.
Thomas một phần lo lắng sức khỏe của Kongjiro, một phần lại lo về cách nhìn của cậu với chuyện lần này. Nhưng người tìm mãi vẫn không thấy, anh như nắm trong tay mớ chỉ rối tung, không biết đầu chỉ nằm đâu, chỉ có thể lung tung mò mẫn càng gỡ càng rối.
Vào tới phòng khách, liền bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của ba anh, quay sang mẹ anh lại thấy bà nhìn mình có chút trách cứ. Thonas theo lễ đến chào khách, thì nghe cha mình nghiêm giọng bảo anh ngồi. Anh ngồi xuống ghế, hai vị khách một lão niên một trung niên đang ngồi đối diện vẫn luôn nhìn anh không dời, anh lờ mờ đoán được là chuyện gì, tâm trạng có chút thấp thỏm.
Đến khi mẹ anh nhẹ nhàng nói cho anh đây là gia gia và ba của Kong, Thomas liền có cảm giác khẩn trương, đúng như cảm giác lần đầu tiên ra mắt gia trưởng, hơn nữa trong trường hợp của anh lại gặp khá nhiều vướng mắc.
- Chuyện của con và thằng bé Kong, con định thế nào ?
Mẹ anh lần trước nghe con trai kể về cậu nhỏ vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãnbkia, làm thằng con hai mươi mấy năm chưa biết động lòng nhà mình điên đảo, dù chưa được gặp nhưng càng nghĩ lại càng thích, còn chưa có dịp ăn chung bữa cơm dụ người mang về thì hôm nay nhà thông gia đã đến tận cửa. Thì ra con trai mình tiến độ nhanh như vậy, sắp mang được người về rồi, không hổ là con trai ngoan của bà, nghĩ thôi mà mẹ anh có thể cười đến lúc ngủ rồi. Nhưng mà có vẻ thông gia này không hài lòng về con trai nhà mình lắm, thân là người lớn, mẹ anh vừa phải tranh thủ tạo ấn tượng tốt cho thông gia. Mẹ anh một bên nghiêm khắc chất vấn Thomas, một bên lại nói đỡ cho anh với Jirojmontri gia gia và ba cậu.
Thomas đi đến trước mặt hai vị trưởng bối nhà họ Jirojmontri, trịnh trọng cúi người xin lỗi.
- Chuyện của Nong Kong, con nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Nguyên nhân vụ việc cũng đều bắt nguồn từ chỗ của con, con không chu toàn công việc, còn liên lụy đến N'kong phải chịu ủy khuất.
Thomas dừng một chút, nhìn về phía ba mẹ mình, thấy được mẫu thân đang cho anh một ánh mắt cổ vũ, Thomas cười trấn an bà.
- Thật ra nếu không có chuyện lần này, con vẫn muốn chịu trách nhiệm với Kong . Không giấu gì mọi người, con theo đuổi Kong cũng được một thời gian rồi, giữa chúng con rất tốt, còn định đợi em ấy tốt nghiệp sẽ nhờ ba mẹ con đến nhà lớn Jirojmontri, xin phép các ngài để con có thể danh chính ngôn thuận mà chăm sóc Kong.
Ông nội Jirojmontri lúc nghe được Thomas có ý muốn một mối quan hệ nghiêm túc từ trước thì đôi mày mới giãn ra chút, bảo bối nhà họ dưỡng từ nhỏ, một chút uất ức ông cũng không nỡ để cậu chịu.
- Hiện tại, Jiro đang ở bệnh viện, bác sĩ
chẩn đoán nó bị rối loạn pheromone. Họ cũng tiêm vài mũi ức chế tề rồi, nhưng hiệu quả ngày càng thấp hơn, chúng tôi cũng không còn cách nào mới đến làm phiền.
Ba anh nghe ba cậu khách sáo như vậy, lại càng cảm thấy có lỗi, nếu là con trai nhà mình bị như vậy, có khi ông đã xử luôn cái thằng mất nết nào dám đụng vào con ông. Đằng này nhà họ Jirojmontri trước sau đều sợ làm phiền nhà họ, làm nhà họ Chungmanirat bọn họ càng đuối lý.
- Ông không cần khách sáo như vậy, Thomas nhà chúng tôi sai, làm sao dám nhận hai chữ làm phiền. Nếu tình trạng của Tiểu Jiro như vậy, cứ để Tiểu tử thomas tới chăm sóc cho thằng bé trước đã. Khi nào ổn định lại, nhà chúng tôi..
Ba anh còn chưa nói xong, đã bị gia gia Kong cắt ngang, đùa à, họ khi nào nói muốn đưa bé dâu tây nhà họ cho họ Chungmanirat, nói cũng quá sớm rồi đó.
- Chuyện sau này, để khi nào Jiro trưởng thành hơn rồi lại tính, không vội, không vội....
Đã nói đến vậy rồi, nhà họ Chungmanirat họ cũng không thể lại đưa ra hứa hẹn gì, bây giờ là con trai nhà bọn họ có lỗi trước, lại còn yêu thích con trai nhà người ta đến vậy, nhà họ Chungmanirat bọn họ chỉ có thể làm theo thôi. Ba anh nghĩ đến viễn cảnh tươi sáng Thomas nhà họ bắt cóc được tiểu bảo nhà Jirojmontri về để tự an ủi mình.
- Vậy gia gia và ba Nong Kong đợi con một
chút, con lên lấy vài thứ rồi cùng ngài tới
bệnh viện.
-------------------
Thomas xách theo một vali to đến bệnh viện làm ai cũng không hiểu trong hồ lô của anh chứa thuốc gì. Khi vào đến phòng bệnh thì Kong vẫn đang ngủ, cậu vừa thức dậy ăn trưa rồi lại ngủ mất, gương mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ bừng vì sốt. Thomas đau lòng muốn ôm em ấy vào lòng, nhưng vì hiện tại hầu hết trưởng bối nhà cậu đều đang hiện diện ở đây, anh cũng không muốn thể hiện quá mức, sẽ dễ gây phản cảm cho họ.
Thomas từ trong vali lấy ra một cái chăn to, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của mọi người, anh liền mỉm cười mà giải thích đây là chăn của mình, omega trong những ngày phát tình, nếu có điều kiện sẽ lấy mấy thứ của alpha nhà mình như áo khoác hay chăn làm tổ, đây là một cách tốt để an ủi pheromone của cậu. Cả gia đình nhà cậu trong 3 đời chưa hề biết omega bị bệnh phải làm thế nào liền nghe theo sắp xếp của Thomas.
Kong mơ màng ngủ thì bị người bế lên, chăn cũng đổi, gối cũng đổi. Cậu nhỏ gắt ngủ liền hạ răng mà gặm lấy cơ ngực của người đang bế mình, còn gặm cắn rất kịch liệt làm Thomas đau đến trân người ( còn sự thật có phải chỉ là đau hay không thì đoán xem ).
Sau khi đổi xong mấy vật dụng, người nhà họ Jirojmontri liền nối đuôi nhau ra ngoài, anh hai cậu nhìn Thomas vẫn rất lạnh lùng, bỏ lại một câu xin nhờ cậu rồi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro