Chương Ba
"Oái!"
Linh Như giật nảy người, gần như hét lên. Ông nghê hừ một tiếng, bộ râu ngoe nguẩy, đôi mắt ngó con bé vẫn sáng trong. Hình ảnh cô gái trông như bầu trời đêm đang đâm một cây kim nhọn hoắt qua dái tai nó hiện rõ mồn một trong mắt ông. Cô gái còn lại cũng xỏ cho nó một cái lỗ. Khi họ lùi lại, bên tai Linh Như đã lủng lẳng cặp khuyên đính đá mắt mèo màu tím nhạt. Cơn đau làm con bé rưng rưng nước mắt. Mặt nó nhăn nhó, ai oán lườm hai cô nàng hung thủ.
"Thủ tục thôi." Cô gái đầu têu dửng dưng nói.
"Thủ tục." Người kia hùa theo, cười xòa với Linh Như, "Đừng giận mà!"
Tầm Phương giơ tay, lòng bàn tay cách vết thương của con bé cỡ nửa tấc, cô nhắm mắt lại, niệm một câu khẩu quyết. Bất thình lình, Linh Như thấy lỗ tai nóng rực vì đau của mình được cơn mát lạnh từ đâu tới xoa dịu, cảm giác khó chịu bị đẩy lùi. Lần tiếp theo nhìn vào trong mắt ông nghê, lỗ xỏ đã lành hẳn.
Linh Như trợn mắt ngó Tầm Phương.
"Làm sao..."
"Em không nghĩ chỉ có mình em là phù thủy chứ?" Nàng công chúa nhướng mày, "Tầm Phương cũng là một phù thủy, em ấy là Thiết Phách Sư. Hai đứa vừa xỏ khuyên cho em tên Tình Huyên và Yên Hà, cái Huyên là Vọng Thiên Sư, cái Hà là Văn Địa Sư."
Tình Huyên là cô gái trông bí ẩn như thể có một chiếc khăn voan dệt bằng những vì sao phủ ngang mặt cô. Yên Hà thì khá thân thiện, dù là mặt mũi thần sắc hay giọng nói của cô cũng toát ra vẻ trong trẻo. Cả hai người đều lớn hơn Linh Như và Tầm Phương.
Vết thương vừa lành đã quên mất ai làm đau mình, chính là Linh Như chứ không ai khác. Con bé giờ thậm chí còn thấy có thiện cảm với họ. Phù thủy, cách công chúa Xích Anh phát âm từ này khiến nó cảm giác được về nhà. Đây là nơi nó thuộc về - giữa đại ngàn, dưới bóng trăng rằm.
Yên Hà có cách nói chuyện làm Linh Như thấy tự ti, không rõ lý do:
"Nhìn cho kỹ đi. Trước mặt em là những phù thủy cuối cùng còn sót lại của Tân Lang rồi."
Nó tưởng cô nàng giỡn chơi, nhưng Tầm Phương gật đầu:
"Mấy năm nay, tên Triệu Thiên đó ra lệnh lùng sục phù thủy. Những tên lính Túc Mộc dưới quyền hắn mai phục ở nơi chúng ta hội họp, đưa lên giàn thiêu cả, giống như mẹ Chu Anh vậy..."
"Em có biết tại sao họ thiêu sống phù thủy không, Như, mà không phải bằng cách khác?" Bàn tay công chúa bấu vào vai nó, "Lý do dòng tộc ta được tôn làm vua là bởi lửa có ý nghĩa rất lớn với người Tân Lang. Lửa bảo vệ con người khỏi thú dữ. Lửa sưởi ấm ta trong những đêm đông gió rét. Lửa là biểu tượng của cộng đồng chúng ta. Lửa không thường được dùng để làm hại người khác. Bị thiêu sống là cái chết đau đớn nhất em có thể tưởng tượng. Không chỉ vậy, chúng còn nhổ lên tín ngưỡng của dân ta. Các phù thủy đều biết điều này."
Cụp mắt, Linh Như thấy lồng ngực mình nghẹn lại. Tay con bé siết thành quyền. Tới tận bây giờ, giữa những giấc mơ, trong đôi lúc thất thần, nó vẫn tưởng như tiếng gào thét của các phù thủy bị hành hình năm đó còn văng vẳng bên tai. Nó không biết đâu là âm thanh của mẹ, đâu là của chị gái ngày ấy đã dẫn nó và Tầm Phương về, khẳng định với mẹ rằng những tên ngoại bang sẽ không cản được họ. Ký ức mờ ảo bởi chúng chẳng khác nào bóng ma che mắt nó, nhưng hồn thiêng của mẹ đã không thể che đi đôi tai của con gái mình.
Công chúa Xích Anh xòe tay ra. Những tia sáng vụt ra, trong bóng tối, chúng nhảy múa trên bàn tay nàng, rồi bùng lên thành một ngọn lửa rực rỡ.
Sắc màu trong mắt nàng công chúa lại lần nữa khiến tâm trí con bé bối rối.
"Kể cho em một chuyện vui nhé? Tiên thuật của hoàng thất là lửa, nhưng nó không phải lửa thường. Có một loại lửa thiêng có khả năng ban tặng một món quà cho người gần đất xa trời. Ngày xưa, những người lập công cao với nước sẽ được hỏa táng, hơi thở thoi thóp của họ hòa với tiên thuật sẽ cho phép họ kéo dài thời gian ở dương thế, cho tới khi đạt được nguyện vọng cuối cùng trước khi nhắm mắt."
Bất tri bất giác, Linh Như vươn tay như muốn chạm tới ngọn lửa đó.
Nàng công chúa bật cười, hỏi:
"Có giống mấy câu chuyện mẹ em từng kể không?"
Giờ thì Linh Như nhớ lại rồi. Những câu chuyện mà mẹ từng thủ thỉ với nó khi cha vắng nhà, giọng nói của mẹ êm như một buổi trưa hè, gió la đà thổi qua từng bông lúa trĩu hạt, mây trôi thơ thẩn trên trời.
Mẹ từng kể, nhiều năm về trước, có một vị thái tử dung nhan tựa ngọc sáng soi chiếu dân gian, thương dân như con, lòng ôm thiên hạ. Thân mẫu thái tử qua đời sớm, vua cưới một nàng phù thủy làm vợ kế, sinh ra một nàng công chúa nhỏ. Công chúa từ bé đã thông minh lanh lợi, sách đọc qua một lần là thuộc, cung vừa giương lên đã bắn trúng hồng tâm, cưỡi ngựa cả ngày không thấy mệt. Năm mười tuổi, công chúa dâng sớ xin lập nên Chúc Thiên Đài, phục vụ công việc nghiên cứu phép thuật trong dân gian, được vua tán thưởng không tiếc lời.
Có lần kia, thái tử tiệc tùng với các quan lỡ uống say, ngủ quá giờ chầu triều, bị vua cha khiển trách rất nặng. Vua nói:
"Thái tử còn tham rượu, không thích ngôi vàng nữa, thì nhường cho công chúa lên thay."
Sau lần đó, thái tử không dám lơ là triều chính nữa, cũng không uống thêm một giọt rượu nào.
Vài năm sau vua lâm bệnh nặng, trước phút lâm chung đã hết lòng căn dặn việc nước, còn nắm tay công chúa nhỏ rất lâu. Thái tử lên ngôi, biết vua cha lo lắng nên cũng hết lòng yêu thương em. Đến năm công chúa mười tám tuổi, vua kén rể cho em gái, chọn được hoàng tử nước láng giềng, ban phủ đệ gần lăng tẩm thái thượng hoàng để em tiện việc viếng thăm, tỏ lòng hiếu kính. Ngài còn phong cho chồng công chúa làm phò mã lang, giữ chức quan lo việc sản xuất quân nhu, để công chúa được ở quê nhà, không cần đi làm dâu tha hương.
Mẹ còn kể, lúc đức vua lên ngôi tuổi còn nhỏ, chưa cưới vợ, thái hậu mới nhờ em trai mình chọn một nàng dâu cho ngài. Nhưng quốc cữu còn chưa tìm được nàng tiểu thư nào xứng tầm mẫu nghi thiên hạ thì vua đã có người vừa ý.
Nghe bảo trong một chuyến vi hành, vua đang đi giữa đường làng chợt nghe tiếng hát thiếu nữ. Giọng hát hòa cùng làn gió nhẹ thổi qua đồng ruộng bát ngát làm ngài nhung nhớ khôn nguôi. Hỏi ra mới biết là của con gái nhà nuôi tằm, năm nay vừa tròn mười tám. Ngài quyết muốn hỏi cưới nàng, lại sợ long bào làm nàng sợ hãi, bèn cải trang thành thư sinh đến bắt chuyện. Cô gái đang hái lá dâu cho tằm ăn. Môi nàng cười như hoa đương nở, mắt nàng sáng như vầng trăng lưỡi liềm, chỉ tiếc là nàng nói giọng miền quê, ngài không hiểu được. Dẫu vậy ngài vẫn say đắm nghe nàng luyên thuyên cả ngày. Ngài vừa nghe nàng nói vừa cùng nàng hái lá dâu, tay đầy vết xước cũng không hay biết gì.
Chiều đó xe loan hồi kinh, chỉ vài ngày sau thái hậu đã đích thân đến gặp mặt phụ mẫu nàng bàn chuyện cưới hỏi. Cô gái nhớ nhung chàng thư sinh hôm nào, khăng khăng không chịu nghe lời mẹ cha, khóc lóc đòi nhảy sông, phải để ngự giá đích thân tới gặp, nhận ra vết xước ở tay, nàng mới e thẹn gật đầu.
Từ khi trở thành hoàng hậu, nàng học cách nói của người trên kinh, hương âm phai nhạt dần. Hoàng thượng biết thế thì liên tục thở dài. Một lần nọ, ngài nắm tay xin nàng nói lại giọng xưa. Vì ngại nên ngài chẳng dám ngẩng mặt lên, tới lúc hoàng hậu gọi một tiếng bằng giọng quê duyên dáng mới giật mình nâng tầm mắt, màu hoàng hôn phủ lên long nhan. Đức vua và hoàng hậu chung sống hòa thuận, chẳng bao lâu đã lần lượt sinh ra hai vị hoàng tử, vài năm sau lại một nàng công chúa nhỏ chào đời.
Mẹ lại kể, ngày ấy trong triều có bảy vị tướng anh dũng đánh đâu thắng đó, vua ban danh hiệu Thất Đẩu tướng. Các vị ấy đã phò tá ngài từ khi ở đông cung, có người là hậu duệ gia đình công thần kiến quốc, cũng có người xuất thân áo vải. Họ đều không may chết trẻ. Vị qua đời cuối cùng còn là bạn đồng song của hoàng thượng. Từ khi bạn cũ ra đi, đức vua đau buồn khôn xiết, cơm không buồn ăn, trà không buồn uống. Tướng quân để lại một đứa con chỉ mới bốn tuổi, được công chúa lúc bấy giờ kết hôn một năm vẫn chưa hoài thai nhận làm con nuôi.
Phải rồi, còn có chuyện về phò mã lang nữa.
Không chỉ một mình mẹ Linh Như kể câu chuyện này. Trước đây, ở đình làng, dưới gốc đa, trên cái chiếu nát, các bà già nhai trầu miệng đỏ như máu vẫn lẩm bẩm với nhau, rằng vị phò mã lang này đến từ đất nước chưa từng thấy phép thuật, nên đem lòng ghen tị, muốn chiếm lấy sự màu nhiệm đó cho riêng mình.
⋆⁺‧₊☽◯☾₊‧⁺⋆
Căn gác xép này vốn là một nhà kho. Mấy năm trước, thể theo nguyện vọng của Linh Như, mẹ kế đã thuê thợ tới sửa lại, chia một nửa tầng thành phòng ngủ cho con bé, một nửa còn lại làm "xưởng thủ công". Dì thấy trên đây không đủ ánh sáng, bèn gắn thêm cho nó một khung cửa sổ.
Những mảnh lụa vụn vương vãi khắp sàn, nào kéo nào hồ lăn lóc. Trên tường treo mấy ống lụa xanh ngắt. Dạo này nó đang tập tành làm lọng bướm. Lọng bình thường để che nắng cho quan lại, cao vài thước. Thứ con bé làm chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi của con nít, cầm trên tay cho đẹp thôi, không khác cái lồng đèn ngày Trung Thu là mấy. Mấy cô tiểu thư nó thường giao thiệp thích lắm.
Vừa dọn váy áo vào cái túi da, Linh Như vừa tự hỏi không biết mấy cô phù thủy kia có thích chơi cái này không không. Nó còn đúng hai cái lọng bướm trong nhà.
Thôi cứ mang đi vậy.
Phía cửa sổ bỗng vang lên vài tiếng gõ lách cách. Linh Như quay phắt lại, thấy một gương mặt xa lạ đang nhìn vào phòng mình, người y treo ngược như con dơi. Càng nhìn nó càng thấy bối rối. Người nọ ra dấu bảo nó mở cửa sổ ra, con bé cũng thật thà làm theo.
Bên tai y có cặp khuyên đá mắt mèo mà hai thiếu nữ kia và Tầm Phương đều mang. Mình nữa, nó nghĩ, mình cũng là một trong số họ.
Y đu mình chui vào phòng. Dung nhan y thanh tú, mày rậm mắt sáng, chuyển động thanh thoát không hề phát ra một tiếng động nào.
"Xin thứ cho tội đường đột. Công chúa bảo tôi đến hộ tống em." Người kia mỉm cười, giới thiệu, "Tôi tên Lan San, làm nghề thủ công bán lồng đèn ở phố bên cạnh. Hôm nay là đêm rằm, nếu cứ thế mà trốn khỏi thành thì dễ bị binh lính nhớ mặt, quá mạo hiểm. Công chúa lệnh cho tôi đợi cùng em đến canh ba, người sẽ dùng tiên thuật đưa chúng ta đến căn cứ của hội."
Y dừng lại, nghiêng đầu hỏi:
"Em là... phù thủy, nhỉ?"
"Vâng ạ." Nó đáp, "Đúng hơn thì mẹ em là phù thủy."
"Vậy thì chắc chắn em là một phù thủy. Đâu phải ai muốn lên đồng cũng được! Căn chỉ xuất hiện ở người con gái của phù thủy thôi, và truyền xuống mãi." Lan San xoa cằm, "Tôi cũng là một phù thủy đây. Tôi là Mê Thần Sư — tức là tôi có thể khiến em quên mất cuộc trò chuyện này, đưa em vào một chuồng heo rồi nói đó là căn cứ hội mà em vẫn sẽ tin răm rắp."
Cái gì vậy trời...
Thấy Linh Như vô thức giật lùi lại, Lan San cười lớn:
"Tôi chưa làm được tới vậy đâu. Mẹ tôi mới thật sự là một Mê Thần Sư quyền năng. Mẹ của tất cả chúng ta đều ưu việt cả — rồi em sẽ thấy tụi mình bị thiệt thòi quá mức."
Không có gì để bàn cãi ở đó cả. Nó nhớ lại cách Tầm Phương chữa lành hai lỗ xỏ của mình một cách nhẹ nhàng. Hai chị Tình Huyên và Yên Hà hẳn là cũng rất tài năng. Con bé còn không biết mình có thể làm được gì nữa.
Nó kéo cái ghế bên bàn giấy ra cho Lan San ngồi.
"Em có thể hỏi tôi bất cứ cái gì." Y nhận ra vẻ bồn chồn của con bé, "Tôi ở đây để giải đáp cho em mọi điều mà tôi biết."
Mấy phút sau, Linh Như có thể cảm giác y đang hối hận vì đã hứa một điều bất khả để rồi bị dội vào đầu hàng tá câu hỏi. Nó hơi áy náy nhưng nó thấy mình xứng đáng với điều này. Con bé đã bị thế giới nó đáng lẽ thuộc về gạt qua một bên quá lâu rồi. Nó muốn biết tất cả: về phép thuật, về phù thủy, về việc họ đang làm để chống lại phò mã lang Triệu Thiên.
Lan San kiên nhẫn đợi nó nói cho hết.
Y giơ một ngón tay ra, trả lời vế đầu tiên:
"Trước đây, chỉ có phép thuật lửa của hoàng thất là thật sự được công nhận thôi, còn các phù thủy lưu truyền những lời cầu nguyện và thờ cúng thánh thần theo cách riêng của họ. Chính công chúa Xích Anh là người đã dâng tấu với vua cha để phép thuật trong dân gian được trở thành một phái chính thống. Mẫu hậu của ngài là một phù thủy quyền lực, chính bà ấy đã định ra sự phân chia tiên thuật và ma thuật, nhận ra sự liên kết giữa phép thuật trong hoàng gia với phép thuật của phù thủy."
Linh Như gật gù, tỏ ra đã hiểu.
Lan San giải đáp vế thứ hai:
"Thái hậu, công chúa và các phù thủy thân cận với ngài đã nghiên cứu về ma thuật. Về cơ bản, chúng ta đều cầu nguyện với chư vị thần linh, thờ phụng các ngài, tỏ lòng tôn kính. Khi đã xây dựng được mối liên kết với các vị thần, chúng ta sẽ có thể mượn năng lực của các ngài để thực hành phép thuật. Chính vì vậy mà thường là mẹ thờ thần nào, con thờ thần đó, quá trình truyền thừa này diễn ra rất khép kín. Ví dụ, tôi là Mê Thần Sư, tôi thờ ba hồn Sảng Linh, Thai Quang và U Tinh. Tầm Phương là Thiết Phách Sư, em ấy thờ bảy vía Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế và Xú Phế."
"Còn Tình Huyên với Yên Hà... " Nó cố nhớ lại, "Vọng Thiên Sư và Văn Địa Sư..."
"Vọng Thiên Sư thờ Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Vũ và Chu Tước, chuyên xem thiên tượng. Văn Địa Sư thờ Thổ Công với Hà Bá, coi phong thủy." Y đáp, rồi hỏi ngược lại, "Còn em?"
Linh Như nhún vai, nó không biết.
"Mẹ em thờ ai?"
Nó cũng chịu.
Lan San chậc lưỡi:
"Đó chính xác là cái tôi luôn nói với công chúa... Mấy đứa mồ côi mẹ như tụi mình thiệt thòi kinh khủng." Thấy vẻ mặt Linh Như, y nói tiếp, "Hồi thảm án với hoàng thất xảy ra, phò mã lang Triệu Thiên đã bắt một nhóm phù thủy, gán tội mưu phản cho họ. Các phù thủy đó là bạn thân thiết với công chúa Xích Anh, những người có công lớn trong việc nghiên cứu ma thuật dân gian. Mẹ tôi, mẹ cái Phương, mẹ cái Huyên cái Hà đều bị hành hình. Mẹ em, theo tôi biết, đã được bà ngoại của em — bà Huệ Nhãn — thế mạng cho, vì lúc đó cô còn mang thai em."
Con bé nhớ lại bàn thờ ở nhà cũ. Có bốn bài vị nhỏ và một bài vị lớn ở giữa của bà ngoại. Bốn cái, chắc là cho bốn người bạn của mẹ.
Nó kể chuyện này cho Lan San. Rồi nó lẩm bẩm:
"Mẹ em không thờ bài vị công chúa Xích Anh. Em còn không biết mẹ và công chúa từng là bạn..."
"Hừm." Y ngả người ra sau, "Tôi nghe nói công chúa và mẹ em không thân thiết lắm."
"Thế ạ?"
"Đồn thôi. Công chúa có bao giờ kể chuyện cũ đâu."
"Có khi nào công chúa không muốn thu nhận em vì chuyện đó không?"
Mắt Lan San sáng rỡ, quay qua nhìn con bé:
"Hay em hỏi đi, rồi kể cho tôi nghe với."
Hơi ngần ngại, nhưng rồi nó cũng đồng ý. Cơ mà nó không nghĩ mình dám hỏi thẳng điều đó đâu.
"Em còn một câu hỏi nữa nhỉ? Hội dạo này đang làm gì?" Linh Như gật đầu, y bèn nói, "Công chúa ở trong bóng tối cũng tiện làm nhiều việc lắm."
"Ví dụ như gì ạ?"
"Mua chuộc, tống tiền..." Y đưa tay ra đếm, thấy vẻ mặt con bé mới sửa lời, "Luyện nghĩa binh, tu sửa đền miếu. Chủ yếu là đang xây dựng tiềm lực đợi thời cơ khởi nghĩa phục quốc. Trong lúc đó thì chặn các mối giao thương với nước ngoài, gây rối loạn an ninh, làm dân chúng mất niềm tin vào chính sách cai trị của phò mã lang. Đại khái thế. Em là con nhà buôn bán mà, có nghe mấy cuộc đắm tàu chở hàng, sạt lở trên đường núi, mất mùa tằm... chứ? Không hẳn là toàn bộ, nhưng mấy vụ đó cứ mười lần thì cỡ sáu bảy lần là 'thành tích' của hội cả."
Chân mày Linh Như nhướng lên một độ cong đáng quan ngại. Mấy cái Lan San vừa kể còn đáng quan ngại hơn.
Lan San vọc đống vải vóc trên bàn, nói:
"Tôi nghĩ em đừng kỳ vọng quá. Công chúa bị xem như đã chết, còn phò mã lang Triệu Thiên thì thao túng quyền lực trong nước, sắp tới còn có một đội quân Quốc Tử tiếp nối hắn. Hắn nhận nuôi tụi nó từ bé — bảy thằng con trai, một đứa con gái. Tụi nó toàn là tinh anh được huấn luyện từ bé đấy. So với lực lượng nòng cốt mà công chúa đang có trong tay... hơi kém hơn nhiều. Em có thấy tòa lầu ở giữa sông Thước kia không?"
"Quốc Tử Giám."
Tất nhiên con bé thấy rồi. Đó là thứ đầu tiên nó để ý khi vừa tới kinh thành. Giữa dòng sông Thước, một nhánh từ sông Chước, có khoảng đất tên là trì Tam Điệp, nơi đó mọc lên một tòa lầu bảy tầng, tường sơn màu tía, mái lát gạch đỏ, trên nóc nhà khắc tượng rồng bay.
"Tụi nó ở trong đó đấy. Nội bất xuất, ngoại bất nhập, chỉ có thỉnh thoảng lễ tết mới có thợ thủ công vào làm đồ chơi cho tụi nó, hoặc tụi nó đi thuyền Chu Tước về hoàng cung thăm phò mã lang. Bởi vậy mới cần tới tôi, một gián điệp lịch lãm..." Y nhếch môi vẻ tự mãn làm Linh Như bật cười, "Để dụ tụi nó tiết lộ phò mã lang đang toan tính cái gì. Tất nhiên, không đứa nào biết mặt nhớ tên tôi cả."
"...Em có nên sợ San không?"
"Tôi thích người khác sợ tôi." Lan San cười lớn, "Chúng ta đều muốn kẻ khác kinh hoàng khi nghe tới tên mình, đúng chứ?"
Trống canh gõ vang ba hồi.
"Đến lúc rồi. Em sửa soạn xong chưa?"
"Rồi ạ."
Y đứng dậy, đưa một bàn tay cho Linh Như.
Con bé nắm lấy bàn tay đó. Lòng nó đã quyết. Nó thậm chí còn không nhìn lại căn phòng này một lần cuối.
Nó tưởng tượng ngày mai, khi cha nhận ra nó đã biến mất, ông sẽ thở phào nhẹ nhõm tới mức nào. Hai đứa em trai của Linh Như còn đủ nhỏ để quên mất chúng có một người chị, chúng sẽ ổn thôi.
Nhưng nó nghĩ về dì.
Lan San rút một lá bùa ra, niệm chú, và ngọn lửa đã đưa công chúa Xích Anh tới khu rừng ban nãy giờ bùng cháy bên ngoài cửa sổ phòng Linh Như.
Trước khi đi theo y xuyên qua ngọn lửa đó, nó tưởng như mình đã thấy cánh cửa phòng mở ra, gương mặt của dì ghé vào, vẻ kinh hoàng tràn ngập đôi mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro