Chương Hai
Một đêm trăng rằm, có người gõ cửa nhà Linh Như.
Con bé thấy hình bóng của vị khách từ cửa sổ phòng mình, tuốt trên tầng cao nhất. Cô khoác áo choàng đen tuyền bên ngoài lớp áo viên lĩnh màu xanh lục, váy lụa trắng, quấn thường màu lam nhạt, đi hài gỗ. Tóc cô búi cao. Trong lòng cô ôm cái nón quai thao. Gõ cửa đã lâu mà không thấy ai ra, cô bé rụt rè lùi về sau, cứ đi qua đi lại trước cổng.
Linh Như không nhận ra người này. Giờ đã là nửa đêm rồi, tới người làm kẻ ở cũng đã về buồng đi ngủ, trên đường chẳng còn ai ngoài lính canh đi tuần. Chắc chắn là không cô tiểu thư kinh thành nào ghé thăm vào giờ này cả.
Linh Như đặt kéo xuống, trèo lên bệ cửa sổ, gọi với xuống:
"Chị tìm ai?"
Người khách giật mình ngước lên. Đúng lúc đó, ông trăng vén bức màn mây, chiếu sáng gương mặt trái xoan và đôi mắt tròn xoe của cô bé.
Cô reo lên:
"Có phải Linh Như con mẹ Chu Anh không?"
"Chính tôi đây." Linh Như đáp, sau một giây ngập ngừng — Chu Anh là tên người mẹ quá cố của nó chứ không phải tên dì, "Chị là ai?"
"Mình là Tầm Phương!"
Cái tên rung lên một hồi chuông trong đầu con bé. Nó chồm nửa người ra khỏi cửa sổ, cúi xuống cố nhìn kỹ người khách hơn, nheo mắt. Linh Như thử tìm trên khuôn mặt ấy những đường nét nó còn nhớ được, hay nói đúng hơn, là dọn dẹp lại cái hồ ký ức của chính mình, thay thế Tầm Phương trong quá khứ bằng cô bé đang đứng dưới nhà lúc này.
Tầm Phương từng nắm tay nó trên đường đi học về. Tầm Phương cùng đi trẩy hội làng và đạp thanh mỗi dịp lễ tết với nó. Tầm Phương, người nó đã không thể liên lạc được suốt bảy năm qua dù có cố gắng thế nào.
Vị cố tri bỗng nhiên thình lình xuất hiện giữa đêm hôm khuya khoắt khiến cảm xúc Linh Như lẫn lộn.
Một mặt, con bé nhìn Tầm Phương không khác gì nhìn một người lạ. Mà quả là cô bé lạ hoắc, chẳng còn vẻ gì là rụt rè và nhút nhát phải trông chờ vào Linh Như cả, thay vào đó, cô đứng thẳng, môi đỏ thắm rạng rỡ cười duyên, như đang đợi bạn chạy xuống với mình.
Một mặt khác... Linh Như muốn làm chính xác điều Tầm Phương đang kỳ vọng ở mình. Con bé muốn nhào vào vòng tay cô, bất chấp tất cả những lần nó đã khóc lóc tới lúc thiếp đi vì nghĩ đã vĩnh viễn mất đi người bạn này.
Tầm Phương không chỉ là một người bạn. Linh Như vẫn luôn nghĩ vậy — cô là một người chị em, chẳng phải máu mủ mà lại thân thiết như ruột thịt. Đó là mối liên kết nó chưa từng cảm nhận được ở chốn kinh đô phù hoa này. Thành ra, Linh Như tự nhủ, nó có thể tha thứ tất cả, chỉ cần được gặp lại cô một lần nữa.
Linh Như bấu chặt lấy bệ cửa sổ, tim đập thình thịch, hẳn là mặt đã ửng hồng.
Giây tiếp theo, con bé đã chạy xuống gặp bạn, hai đứa siết chặt lấy tay nhau, mắt ai cũng đỏ hoe. Linh Như vén tóc mai ra sau tai Tầm Phương, nhìn nốt ruồi duyên trên chóp mũi cô bé qua hàng nước mắt.
Tầm Phương kéo nó vào lòng, đặt cằm lên vai nó, nức nở:
"Mình xin lỗi nhiều lắm..."
Linh Như lắc đầu nguầy nguậy. Chẳng còn gì quan trọng nữa.
"Thật đấy, mình không cố tình đâu!" Cô bé vẫn nghẹn ngào nói, "Thư bồ gửi mình đã đọc hết, mình còn định viết hồi âm cho bồ kìa..."
"Vậy tại sao..."
"Nói ra thì dài lắm." Tầm Phương sụt sịt, đẩy Linh Như ra một chút để họ nhìn thẳng vào mắt nhau, "Ở đây không tiện. Đi theo mình."
Đoạn, nắm tay Linh Như, cô bé kéo nó đi.
Tà váy của hai đứa con gái lất phất quanh chân chúng. Gió cuối năm lạnh, Linh Như vội chạy khỏi phòng không kịp khoác áo, Tầm Phương bèn nhường áo choàng của mình cho bạn. Cô bé có vẻ không sợ lạnh. Gò má cô hồng hào dưới ánh trăng nhạt. Khi nắm tay cô, Linh Như thấy đầu ngón tay mình ấm áp.
Họ đã đi rất lâu rồi. Linh Như chẳng còn nhận ra đoạn đường này nữa. Nhiều lần con bé ngoảnh đầu lại, sợ đi lạc, nhưng Tầm Phương thì cứ nhìn thẳng. Dần dà rồi nó cũng không buồn bận tâm thêm.
Ngày hôm nay không thể tệ hơn được nữa.
Kể ra, Tầm Phương — dù có mục đích gì — cũng lựa đúng lúc để dẫn nó đi la cà thật. Nếu là ngày thường thì không bao giờ nó dám bước ra khỏi nhà vào đêm rằm đâu. Đúng hơn, nó chẳng làm gì vào đêm rằm cả, ngoài thức trắng tới tận lúc mặt trời mọc, cây kéo được mài nhọn cầm chắc trong tay, cửa sổ luôn mở để đảm bảo nó có một đường thoát, mắt nhìn xuống vải nhưng tai thì luôn cảnh giác với từng động tĩnh dù là nhỏ nhất.
Bảy năm nay, vào ngày rằm mỗi tháng, con bé đảm bảo cha nhìn thấy nó đi về phòng ngủ và không bao giờ nhìn thấy nó ra khỏi nhà cả.
Chuồn đi với Tầm Phương nghe như một ý tồi, có điều, hôm nay đầu óc Linh Như không được lý trí gì mấy.
Con bé nhìn sang bạn. Có lẽ nó đã sai. Tầm Phương trông chẳng khác gì bảy năm trước cho lắm, với đôi mắt đen hơi mơ màng, hàng chân mày thi thoảng cau lại, vẻ bất an, cái miệng khép hờ trông như đang tư lự. Bước chân họ thong thả. Đá cuội bên đường lạo xạo dưới gót hài. Khi một làn gió bắc lại thổi qua, mùi thảo dược đặc trưng trên mái tóc của cô bé tỏa khắp không trung.
Linh Như lén lút hít một hơi sâu.
Trăng lên quá đỉnh đầu, vẫn chưa ai nói với nhau câu nào. Linh Như đang đợi bạn mở lời, còn cô bé thì đang tìm cái gì đó. Họ đi tới tận khi con đường lớn biến thành đường mòn và rồi chẳng còn đường nữa. Tầm Phương cong lưng, đưa tay vén bụi tre trước mặt họ ra.
Thay vì lối đi, một cặp mắt khổng lồ, sáng rực nhìn chằm chằm vào hai đứa con gái.
Suýt nữa Linh Như hét toáng lên rồi.
Gió cuối năm thổi qua lớp lông mao trắng bạc phơ trên mặt con thú, phía trên bộ râu (?) là đôi mắt tròn xoe không ăn khớp gì với màu đỏ gay gắt của lớp da sần sùi, đang nhìn chằm chằm Linh Như với sự tò mò không thèm che giấu, hoặc có lẽ con bé chỉ đang bị phỉnh lừa bởi vẻ ngây thơ trong sáng của nó mà thôi. Con thú cao bằng cột nhà, cái đầu to cỡ mặt trống, thân tựa chó, vuốt giống sư tử, da mang sọc như hổ, nhưng thay vì màu đen thì là... lửa?
"Gọi là 'ông' nhé."
Con bé sững sờ, quay phắt lại cô bạn.
"Ông nghê." Tầm Phương giải thích, như thể sinh vật trước mắt họ là một điều hiển nhiên.
Đêm khuya ôm lấy thân thể người con gái gầy tong teo, còn ánh trăng rằm trên cao và ngọn lửa từ thân con thú đang cố gắng giành lại cô. Linh Như không khép miệng lại được:
"Chính xác thì..."
"Mình xin lỗi, Như à, mình biết mình không nên dẫn bồ tới đây một cách đường đột như vậy, nhưng có chuyện này rất quan trọng." Cô bé tha thiết nói, "Không thể nhắc tới chuyện này ở kinh thành được. Bồ có thể tin mình và đợi đến khi cô ấy tới, được không?
Đó là cách Linh Như biết họ đã đi tới ngoại ô. Tuyệt thật.
Linh Như có quá nhiều câu hỏi trong đầu. Hơn hết, con bé muốn nổi giận với Phương, chất vấn cô mấy năm trời qua đã đi đâu, và vì cái quái gì mà lại có một con... ông nghê chào đón họ. Thế rồi khi nó bắt gặp đôi mắt bồ câu ươn ướt của cô bé cùng quầng thâm mỏi mệt dưới mi, chẳng lời nào thoát ra được nữa. Tầm Phương khó hiểu thật, nhưng Linh Như nghĩ cô bé không có ý xấu. Hơn nữa nó cũng không thật sự tức giận với cô. Thay vì phẫn nộ, nó mừng rỡ và nhẹ nhõm vì được gặp lại cô nhiều hơn.
Dịu giọng, con bé nhún vai:
"Được rồi."
Hàng chân mày căng thẳng đối diện nó giãn ra. Nó ngoái đầu, e dè liếc nhìn ông nghê, lại quay lưng tìm một hòn đá để ngồi xuống. Tà váy loạt soạt trên lớp cỏ già khô héo. Đã gần tới tháng Chạp, tức là Tết cũng đang dần về tới ngõ. Dù Tầm Phương có lý do gì để bao biện cho sự im lặng suốt bảy năm qua của cô bé, Linh Như cũng sẽ chấp nhận, thở phào vì ít ra cô đã ở đây. Có khi Tết này họ sẽ được đoàn viên.
"Thời gian qua bồ làm gì? Vẫn ở quê hay có đi đâu thế? Đi cùng cô ấy à?" Nó hỏi, không hề có chút manh mối về thân phận của cái người mà bạn vừa nhắc đến, và tại sao nó phải đợi người đó xuất hiện. Nhưng dù con bé có cố tình nói bóng gió thì cô con gái nhà ông cựu quan ngự y cũng quá âu lo một chuyện khác, nên đã không phát hiện ra.
"Có thể nói như vậy." Tầm Phương ngồi xuống bên cạnh nó, vuốt phẳng vạt áo trước, rồi đột nhiên quay sang Linh Như, "Mình phải cảnh báo trước, những gì sắp diễn ra chắc chắn sẽ vượt ngoài tầm hiểu biết của bồ và hoàn toàn xa lạ với bồ..."
"Ừ, mình đoán được." Con bé lẩm bẩm, lại liếc nhìn ông nghê.
"Nhưng hứa với mình bồ sẽ kiên nhẫn nghe và cố gắng chấp nhận, nhé?"
"Mình hứa."
"Tốt quá." Phương nhẹ nhõm thở ra, đôi môi chúm chím nhoẻn cười đầy cảm kích, "Cảm ơn bồ."
"Nên làm mà." Linh Như chỉ vào đôi khuyên tai của cô bé, "Đẹp đấy, đá mắt mèo nhỉ?"
"Ừ." Đoạn, cô bé thú nhận, "Mấy năm qua... mình nhớ bồ lắm."
"Mình cũng vậy."
Họ tìm lấy tay nhau. Biết thừa là bạn không lạnh, Linh Như vẫn ủ tay Tầm Phương dưới lớp áo choàng đen tuyền.
Ông nghê tiến một bước lại gần hai đứa con gái rồi đuổi theo cái đuôi của mình ba lần, đoạn nằm xuống, để hơi lửa trên người ông sưởi ấm chúng. Giờ đã quen với vẻ ngoài hầm hố của ông, con bé thấy ông cũng dễ thương phết.
Hơi tiếc là không vuốt ve cưng nựng ông được. Sao lại có những sinh vật trông đáng yêu như thể chúng sinh ra là để được ôm vào lòng nhưng nó lại không được ôm chứ!
Tầm Phương đột nhiên đứng dậy, kéo theo cả Linh Như. Cô bé thốt lên:
"Kìa!"
"Ai?"
"Cô ấy." Phương chỉ tay về đốm sáng lóe lên phía sau những hàng cây.
Con bé siết chặt tay cô bạn hơn. Nó không biết nên chờ đợi cái gì xảy đến. Chẳng phải nó sợ, mà vì lúc nãy đã nhìn thấy ông nghê, nó nghĩ cô ấy này cũng sẽ là một sinh vật huyền bí như thế.
Nhưng không hề. Người vừa đến là người đàn bà xinh đẹp nhất nó từng gặp. Bước ra từ trong một ánh lửa, nước da rám của cô phát sáng như mật ong ngọt ngào mới thu hoạch, mái tóc cô dài và xoăn tựa cơn sóng vỗ bờ, xõa đến ngang lưng. Đi theo sau cô có hai người con gái nữa. Một người lấp lánh như dải ngân hà, một người thanh thoát như trang giấy trắng. Cả hai đều đeo khuyên tai màu tím nhạt giống Tầm Phương.
Khi người đàn bà tiến đến gần, cả ông nghê lẫn Tầm Phương đều cúi thấp đầu cung nghênh - Linh Như đứng đực mặt ra, không cách nào rời mắt khỏi sắc hồng trong mắt cô được.
Không, không hẳn là hồng. Một màu gì đó, gần với đỏ, đậm hơn màu nâu thông thường, chỉ vì màn đêm nên mới có vẻ nhạt đi. Giá mà gọi tên được màu sắc đó...
Con bé sững sờ đến nỗi không nhận ra người đàn bà đang nhìn nó. Chân mày cô hơi nheo lại, rồi cô quay sang Tầm Phương, hỏi:
"Người mà em nói đây à?"
"Bẩm điện hạ, chính bạn ấy." Cô bé giữ nguyên tư thế cúi đầu đáp, "Con gái của cô Chu Anh, tên là Linh Như ạ."
"Hừm..."
Cô khoát tay cho cô bé bình thân. Người đàn bà nheo mắt, bỗng tiến đến gần Linh Như hơn. Nó tưởng mình đứng tim đến nơi khi cô áp trán hai người với nhau. Khoảnh khắc đó, một thứ gì lạ lùng làm tê rần da đầu nó, lan đến cổ rồi chạy xuống những ngón tay. Sợ hãi, nó giật mình lùi lại.
"Cũng có tiềm năng đấy."
Cô gái kết luận, rồi rảo bước đến bên ông nghê đang nằm rạp dưới đất, điềm nhiên ngồi ngang lưng ông, vắt tréo chân như đang ngồi trên ngai. Cô vẫy tay bảo Linh Như đến gần mình.
"Em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười sáu ạ..."
Nó đáp mà giọng lạc đi, đầu óc đông cứng. Giờ đã tỉnh táo lại một chút, nó mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, và thế giới đang có vẻ vô lý tới cỡ nào. Người đàn bà trước mặt nó cùng hai thiếu nữ đi cùng cô vừa bước ra từ một ngọn lửa. Ông nghê thì thôi, cứ cho rằng ông là một sinh vật không mấy khi xuất hiện nên dân gian không nhắc tới, biết bao chuyện trên đời này là cái vị khả tri mà, nhưng cái này - cái chuyện con người có thể xuất hiện bất thình lình giữa hư vô ấy - giải thích làm sao được!
Nó nuốt nước bọt, hỏi:
"Cô là ai?"
Đôi môi đỏ thắm của cô cong lên. Người đàn bà chống cằm, khuỷu tay đặt trên đầu gối. Giọng nói cô trầm bổng như cách một ngọn lửa bập bùng.
"Ta là một cái tên bị quét khỏi sử sách. Vẫn còn sống sờ sờ, thế mà ai cũng tin ta đã chết, oái oăm thay kẻ khai tử ta lại là người đầu ấp tay gối với ta suốt ba năm trời. Từng đó còn chưa đủ. Hắn giết anh trai ta, chị dâu ta, các cháu của ta, còn bôi bác các chị em ta là thủ phạm mưu sát."
"Hắn?"
"Hắn là tên ngoại quốc đang thao túng đất nước này. Em có thể không biết ta, Linh Như ạ, nhưng chắc chắn phải đoán được hắn là ai."
"Ngoại quốc?" Linh Như thất kinh thốt lên, "Không lẽ... là phò mã lang?"
"Đầu óc em cũng nhanh nhạy đấy chứ."
"Vậy cô là... Không thể nào!"
"Em không tin ta?"
Cô hỏi vặn lại, làm con bé ngắc ngứ. Chuyện này quá sức hoang đường, nhưng Tầm Phương không thể lôi nó đến đây chỉ để chơi khăm nó được. Xa cách nhiều năm, nó vẫn tin cô bé không phải người như thế. Hơn nữa cô gái này cũng chẳng giống kiểu đùa cợt ngả ngớn. Và, lạy thánh thần, ông nghê cao mười thước là bằng chứng rõ ràng nhất buộc nó phải tin rằng cô gái này thật sự là một đấng cao quý, mới có thể sai sử được một sinh vật như thế.
Cô cho nó thêm một cơ hội:
"Em có thể không biết ta là ai - chưa tin nổi ta là ai - tùy em. Nhưng chắc chắn em biết em là gì chứ?"
Giữa rừng khuya hiu quạnh bỗng tập trung một nhóm người, trên đầu còn là ánh trăng sáng tròn vành vạnh, Linh Như tự dưng nhớ về mẹ. Chính xác hơn thì là một câu chuyện mẹ từng kể lúc còn sống.
"Em là một phù thủy, Linh Như."
"Không, em không phải." Nó nói ngay, xù lông lên phòng vệ, "Em... Em không..."
Lời chối bỏ vuột ra như một bản năng, nhưng ký ức ùa về với nó. Những ký ức chẳng vui vẻ gì. Cánh cửa mở tung ra. Tiếng hét. Buộc tội và phản kháng. Như là con gái của em. Như là con gái của anh. Cửa sổ rọi giọt trăng bàng bạc khắp phòng ngủ Linh Như, nó mười tuổi, đang đợi mẹ trở về. Đáng lẽ hôm đó mẹ sẽ dẫn nó và Tầm Phương đi cùng, nhưng mẹ biến mất từ lúc nào chẳng hay. Mặt trời vén màn đêm để xuất hiện mà cửa sau vẫn chưa có tiếng động gì. Nó kéo chăn, quyết tâm đi tìm mẹ. Tầm Phương túm tay nó chạy ra đình làng.
Thiếu đi tượng thần, cái đình trông chẳng giống cái đình nữa. Có rất nhiều người tụ tập ở đó. Hương cỏ non và đất ẩm bị mùi khét át mất. Một nhóm lính tụ tập quanh giàn thiêu.
Cha tìm thấy nó trước khi nó hét lên. Mắt nó ướt nhòa. Nó không ngừng vùng vẫy trên đường trở về nhà. Khi hết kiên nhẫn, ông chỉ vào mặt nó, đe dọa nếu không chịu ngoan ngoãn thì ông sẽ ném nó vào giàn thiêu đó luôn.
Con bé im lặng, chỉ còn tiếng thút thít. Cha vén tóc cho nó rồi nghẹn ngào nói:
"Đây là vì tương lai của cả gia đình ta. Hứa với cha đi, Như, con sẽ không để cơ nghiệp nhà mình lụn bại." Nó vẫn không dám nói, nên ông gầm lên, "Hứa đi!"
"Con... con hứa."
Vài tháng sau, cha nó cưới vợ mới.
Kinh thành không có lũy tre làng, không có nhóm bà già nhai trầu dưới gốc đa, không có các thanh niên thiếu nữ nói cười với nhau bên khung cửi và đống củi khô.
Gần bảy năm trôi qua, Linh Như gần như đã quên đi sự tồn tại của những lá bùa và những câu thần chú. Nó đã ngừng đọc lời cầu nguyện với thần linh, ngừng chăm sóc bàn thờ bậc cao thượng - nó không đếm được bao lâu rồi nó chưa thắp một nén hương cho các vị thần trong lời mẹ kể. Con bé giữ lời hứa của mình với cha và gạt đi hình ảnh người mẹ, không nhắc về bà với ai.
Ngày hôm nay, nó cuối cùng cũng nhận ra, nếu nó không biết điều như vậy thì cha đã đem nó ra quan phủ để người ta thiêu sống nó rồi, như cách ông làm với người vợ tào khang của mình. Ông không còn quan tâm nó có phải con gái ruột của mình hay không nữa. Dì đã sinh cho ông hai đứa con trai ngoan ngoãn. Hai thằng cu, tức là ông sẽ chẳng cần lo lắng chúng sẽ trở thành một...
Một con quái vật nữa.
Cổ họng con bé đau rát khi cố cất tiếng nói:
"Làm sao cô biết?"
"Khi ta chạm vào em, huyết quản của em rung động." Cô gái đáp, "Đó là phản ứng khi tiên thuật và ma thuật gặp nhau. Đều là phép thuật, nhưng tiên thuật của hoàng thất được kế thừa trực tiếp từ thần linh - tất nhiên nhiều đời nay chuyện này đã trở thành một bí mật của hoàng thất, một lời đồn đại chốn dân gian - còn ma thuật của các phù thủy thông qua mối liên kết với thần linh để vay mượn quyền năng. Nhờ vậy mà ta biết em là một phù thủy, đúng như lời Tầm Phương kể với ta. Em ấy đã thuyết phục ta chiêu mộ em từ lâu rồi nhưng ta cứ chần chừ."
"Chiêu mộ... gì cơ ạ?"
Giọng cô đanh lại với một vẻ căm hận, cảm xúc đó khiến mắt cô đỏ hơn nữa:
"Em nghĩ ta sẽ ngồi yên để nhìn tên dị quốc đó thống trị giang sơn của gia tộc ta sao? Hắn có giang sơn của riêng hắn. Hắn đáng lẽ có thể tranh giành ngai vàng với em trai hắn, nhưng Triệu Thiên là một kẻ hèn, hắn không dám nhúc nhích khi đứng trước phụ hoàng hắn, chứ đừng nói mở miệng đòi quyền kế vị. Mười sáu năm qua hắn sống trong cung điện của gia tộc ta, ngồi trên long ỷ của hoàng huynh ta, trong khi ta chỉ có thể ẩn nấp trong bóng tối đợi ngày trả thù. Em không nghĩ ta sẽ ngậm mối nhục này xuống mồ xin Diêm Vương xét xử chứ?"
Cô gái rời khỏi tọa kỵ của mình, nói tiếp:
"Ta cần một lực lượng để cùng ta trả mối thù này. Những người can trường, mưu trí, yêu nước, thương dân - những người cùng chung nỗi nhục vong quốc với ta. Em có biết thế nào là vong quốc không, Linh Như?"
Trước khi con bé kịp phản ứng, cô gái đã đứng rất gần nó.
"Phép thuật của ta và em chính là quốc." Cô nói, rất chậm rãi, "Có phải người ta nói với em rằng phù thủy đã mưu sát hoàng thất không? Chúng nói phải lột da và thiêu sống phù thủy để rửa hận cho tiên đế tiên hậu? Nhưng tiên thuật và ma thuật đã bảo vệ vùng đất này suốt hàng trăm năm. Nó không phải một thứ dị giáo ngoại đạo! Khi Triệu Thiên đặt lệnh cấm phép thuật trong dân gian, bắt dân chúng đi tố cáo các phù thủy mà ngày trước họ kính nể và dựa dẫm, điều hắn e sợ là chúng ta."
Chúng ta.
"Chúng ta bị tước khỏi cuộc đời cũ, bị ném ra ngoại biên, bị biến thành những con quái vật." Cô nghiến răng, "Ta và em, và mẹ em, và bà ngoại em, và vô vàn các phù thủy nữa, không ai cho chúng ta đất dung thân. Có phải mẹ em đã bỏ mạng trên giàn thiêu không, Linh Như? Sau đó em đã làm điều khôn ngoan nhất để sống sót. Ta hiểu và nể phục em. Nhưng sống như vậy đến cuối đời sao? Phủ định phép thuật của em, phủ định những vị thần bao đời chúng ta thờ phụng, để tuân theo lề thói của một tên dị quốc? Xương cốt mẹ em hòa vào đất cát mà những kẻ ngoại bang đó giẫm đạp và trục lợi - cũng như số phận của gia đình ta."
Thái dương Linh Như nhói một cái. Nó siết cả hai tay thành quyền bên dưới tay áo thùng thình.
"Vậy tại sao cô chần chừ?" Nó gom hết can đảm hỏi, "Khi Phương kể cho cô về em ấy."
Ánh mắt người phụ nữ dịu đi, giọng nói cô cũng vậy:
"Người Tân Lang sinh ra từ phép thuật. Không có phép thuật, Tân Lang không còn là Tân Lang nữa. Phép thuật là điểm tựa tinh thần và trực tiếp định hình đời sống nhân dân, Như ạ. Thế giới em sống mười sáu năm qua không phải thế giới ta thấy suốt hai mươi mốt năm đầu đời của ta. Gần như tất cả phù thủy đều đã bị sát hại hoặc trở nên hèn nhát. Các em là phù thủy duy nhất còn sót lại, nhưng ta không chắc phép thuật của em còn là thứ phép thuật mà ta biết."
"Cô chưa thấy nó mà!"
Con bé gần như hét lên, hoảng loạn với đủ thứ cảm xúc mà nó không biết gọi tên, chưa từng dám nhớ lại kể từ ngày mẹ mất. Hoặc là cô gái này đang khiến nó phát điên, hoặc cô chỉ đang kéo con người thật của nó ra. Khả năng nào cũng khiến đầu nó đau như búa bổ.
"Cô chưa thấy những gì em có thể làm." Giọng nó run rẩy, "Chính em cũng chưa từng có cơ hội hiểu về phép thuật mà em có."
"Đó không phải lỗi của em." Người đàn bà nói, đầy cảm thông, "Vậy em có muốn học không? Ta sẽ dạy em tất cả. Cầu nguyện, thần chú, tế lễ, cúng kiếng, bùa ngải, độc dược và những gì nguyên thủy nhất làm nên đất nước này. Ta sẽ giúp em trả thù. Đổi lại, em cùng ta đòi lại cuộc đời đáng lẽ em phải có. Em đồng ý đi theo ta chứ?"
Dù nó có nói không với lời đề nghị này, Linh Như biết, nó cũng chẳng thể trở về như trước nữa. Sẽ không có lúc nào nó ngồi trong phòng, may vá hay thêu thùa, đi cùng dì tới những bữa tiệc của các phu nhân mệnh phụ, mà nó không nhớ về đêm nay, về ông nghê khổng lồ, về người phụ nữ bước ra từ đốm lửa, về mẹ.
Nó chưa bao giờ ngừng nghĩ về mẹ.
Nó sợ có cái kết như bà. Bị phản bội bởi người thân thương nhất. Chết khi đang ca hát và nhảy múa. Thiêu rụi dưới ánh trăng rằm.
Linh Như quỳ rạp xuống đất, trán chạm vào lớp bụi có thể là xương cốt của mẹ.
"Xin điện hạ thu nhận dân nữ."
"Em chắc chắn rồi chứ? Đi theo ta nguy hiểm lắm đấy."
"Lòng dân nữ đã quyết. Hận nước, thù nhà, từ nay xin được san sẻ cùng điện hạ."
Người đàn bà tỏ ra hài lòng. Cô khoát tay bảo hai thiếu nữ đi theo mình đỡ Linh Như đứng dậy, rồi cô nắm lấy tay con bé. Quả thật, khi da họ chạm nhau, nó cảm nhận được có gì đó trong mình chuyển động.
Nàng công chúa đã được phát tang mười sáu năm trước đang cười với nó. Chẳng khác nào một giấc mơ kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro