Chương Tám

Lời Linh Như nói không phải sáng kiến gì mới, nhưng có vẻ Lan San đang cần được nhắc nhở điều đó.

Vẻ nóng nảy của y dịu đi rõ rệt. Y thậm chí còn xin lỗi Tầm Phương — "tôi không nên nói em như vậy", và cô bé Thiết Phách Sư cũng khách sáo đáp lại. Khi công chúa Xích Anh quay về, ai nấy đều đã về vị trí của mình. Linh Như thấy sắc mặt cô dường như tỉnh táo hơn lúc nãy. Ánh lửa nơi đáy mắt ấy cháy sáng rực rỡ. Ngài tha lỗi cho hai đứa trẻ, đoạn nhìn Lan San, hỏi:

"Năm đó em tự mình tìm tới ta xin làm gián điệp, nói muốn dựa vào các Quốc Tử để lấy thông tin từ Triệu Thiên. Chắc chắn em biết phải có chúng thì em mới làm nên chuyện. Tại sao tự dưng lại đòi trừ khử chúng?"

"Xin điện hạ thứ tội." Bỗng dưng Lan San quỳ xuống, dập đầu, "Thảo dân khinh suất, sợ làm hỏng đại cuộc."

"Nói rõ ra xem nào."

"Thảo dân trẻ người non dạ, phép Mê Thần cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, khó lòng sánh được với gia mẫu năm xưa, nhưng cũng xem như đủ để đối phó với các Quốc Tử. Thảo dân thường nhân lúc được vào Quốc Tử Giám trò chuyện với chúng, thăm dò quyết sách mới của Triệu Thiên, sau đó xóa ngay ấn tượng của chúng về mình — cho tới tuần trước, thần vẫn dám cam đoan chúng không hề nhớ mặt thần."

Công chúa đưa tay cho y bình thân, cau mày:

"Tuần trước đã xảy ra chuyện gì?"

"Tâu điện hạ, đầu tháng Chạp, thảo dân được gọi vào Quốc Tử Giám để làm lồng đèn cho các Quốc Tử. Nhờ các thần phù hộ, chúng không chú ý tới thảo dân quá mức, chỉ xem thảo dân như thợ thủ công bình thường mà thôi. Nhưng thằng út Gia Hinh đã gọi tên thảo dân."

Mồ hôi túa ra bên thái dương Lan San. Y nghiến răng, hàm bạnh ra, mãi mới nói tiếp:

"Hóa ra ma thuật của thảo dân vô dụng với thằng bé này. Bao năm qua, nó vẫn nhớ thảo dân là ai. Có điều, Gia Hinh cũng rất ngây thơ, nó chưa nghi ngờ thảo dân mà chỉ cho là các anh chị nó hời hợt mà thôi."

Ông ngự y lo lắng hỏi:

"Nó nói gì?"

"Thưa, nó muốn có người để tâm sự. Hình như Nhật Nam và Diễm Dương đang bất đồng quan điểm, đã cãi nhau được mấy ngày rồi, nên nó mới lo lắng."

"Rồi em trả lời nó thế nào?" Công chúa hỏi.

"Tâu điện hạ, lúc đó thảo dân hoảng quá, chưa kịp đáp đã đến giờ phải về."

Ông giám chính cười:

"Thế ra San sợ bị lộ nên muốn diệt khẩu à?"

"Thưa, phải." Lan San lý luận, "Nếu nó đã chú ý tới tôi, ắt các anh chị của nó cũng sẽ cảnh giác, rồi hiểm họa sẽ như lửa cháy trên đồng cỏ khô."

Thái sư Quang Khôi thắc mắc:

"Nhưng làm sao thằng bé ấy thoát được ma thuật?"

Vị Mê Thần Sư giải thích:

"Bẩm, chư vị đại nhân chắc cũng biết, Mê Thần Sư thờ tam hồn Thai Quang, U Tinh và Sảng Linh. Mỗi người đều có ba phần hồn này. Các vị thần của tôi sẽ khống chế hồn của người khác từ đó khiến người ta trở nên u mê, ảnh hưởng phần nào buồn vui yêu ghét và chỉnh sửa ký ức của họ. Uy lực của các thần còn phụ thuộc vào phần tinh anh đó ở mục tiêu. Người nào càng ngu dốt càng dễ điều khiển. Người nào có dục vọng, mưu cầu quá lớn, dẫn tới tam hồn không còn trong sáng nữa, là con mồi lý tưởng. Nhưng Gia Hinh thì không phải vậy. Các Quốc Tử khác đều ưu tú hơn đa số người bình thường, dẫu vậy, chúng vẫn có phần bị vẩn đục có thể lợi dụng. Còn tam hồn của thằng út lại rất sạch sẽ. Tôi chưa từng thấy ai sở hữu linh hồn thanh khiết tới vậy. Tôi hỏi ý kiến tam hồn, các thần nói e là dù gia mẫu còn tại thế cũng phải bất lực."

Lời vừa dứt, Linh Như đã thấy nổi da gà. Con bé vẫn túm tay Tầm Phương đề phòng cô lại chạy ùa ra đấu khẩu với Lan San. Ý định của y không phải là không có lý. Nếu đã lộ sơ hở thì khó lòng thoát thân mà không hề bị tổn thất. Họ sẽ buộc phải lựa chọn có tiếp tục lợi dụng các Quốc Tử hay không.

Các Quốc Tử là hậu duệ của Thất Đẩu Tướng, những vị trung thần, dòng dõi gia tộc đã phò tá dòng dõi á thần xưng đế, lập nên Tân Lang. Ông thái sư muốn dụ chúng quy phục về phe của công chúa, nối nghiệp cha mình năm xưa. Nhưng khổ ở một nỗi giờ chúng đã xem phò mã lang như thân phụ rồi.

Còn ý định diệt khẩu của Lan San cũng không ổn. Quá hấp tấp. Dục tốc bất đạt — trừ ngay đi mối họa khi còn trong bọc đôi khi không phải nhổ cỏ tận gốc mà là chữa lợn lành thành lợn què.

Công chúa Xích Anh cân nhắc một lúc, rồi nói:

"Cao kiến của chư vị ta đã nghe hết rồi. Đến lượt ta nói. Giờ chưa phải thời điểm tối ưu cho ta lộ mặt. Quốc Tử thì không được giết." Nghe vậy, Tầm Phương thở phào, công chúa nói tiếp, "Nhưng đúng như lời cái Như , phải lợi dụng chúng. Ta không biết cụ thể các Quốc Tử là con ai, có điều, thằng lớn Tỏa Phong chính là con trai nuôi của ta ngày trước. Lúc thảm án xảy ra, nó đã gần sáu tuổi, chắc cũng phải nhớ mang máng. Lan San hãy tìm cách gợi lên ký ức đó của nó. Đợi xem nó phản ứng thế nào rồi ta sẽ tính tiếp."

Lan San thưa vâng.

"Còn thằng Gia Hinh cũng đơn giản." Công chúa bày mưu, "Tam hồn của nó sạch sẽ là vì nó được bảo bọc và o bế. Chỉ cần khiến nó sợ hãi, phách rối loạn, thần trí ắt cũng không tỉnh táo nữa. Em nhân lúc đấy xóa ký ức về em trong đầu nó là được."

"Phải làm thế nào ạ?"

"Tại sao Nhật Nam với Diễm Dương lại tranh cãi?"

"Tâu điện hạ, hai đứa này khắc khẩu, cãi nhau là chuyện thường ngày ở phường, thảo dân... không hỏi kỹ nguyên do."

Linh Như nghĩ ra một chuyện, mà không biết có nên xen vào hay không.

Cuộc họp buổi sáng dừng lại ở đó. Công chúa Xích Anh giao cho ông thái sư và ông giám chính việc đi chiêu mộ thêm binh tại vùng đồng bằng phía Nam. Vài ngày trước có một anh nghĩa binh quê ở vùng sông nước phía Đông hiện đang bị lũ lụt tới xin công chúa giúp đỡ, thế nên Yên Hà với Tình Huyên được phái đi. Cha con Tầm Phương thì sẽ tới thượng lưu sông Chước, nơi đang xảy ra dịch bệnh nguy hiểm.

Vậy là các việc chuẩn bị cho Giao Thừa phải bỏ dở. Mọi người chỉ kịp ăn vội một bữa trưa, các vị đại nhân chỉ kịp dặn dò con cái mấy câu là đã phải lên đường luôn ngay chiều đó, Phương với cha mình cũng vậy. Công chúa ôm cô bé thật chặt rồi cầu phước cho cô. Lúc tiễn cô đi, Linh Như cứ níu tay bạn, hai đứa quyến luyến mãi mới chịu thôi.

Cổng thành đóng lại, con bé chạy lên bờ tường, ngóng theo bóng lưng Tầm Phương mãi đến khi sương mù dày đặc quá không nhìn thấy gì nữa.

Tối ấy, Linh Như rời khỏi đền thờ, thấy trên thiên văn đài lại xuất hiện hình dáng quen thuộc. Trước giờ con bé chưa từng lên đấy. Nó cảm giác đó là nơi rất riêng tư chỉ của riêng Tình Huyên mà thôi. Nhưng hôm nay, nó vén tà váy trèo lên đỉnh vọng lâu.

Chị Huyên thấy nó lên, không nói gì, tiếp tục ngắm các vì sao trời qua ống kính viễn vọng của mình.

Linh Như cũng chỉ ngồi một bên, giữ im lặng.

Yên Hà và Tầm Phương, thậm chí là công chúa Xích Anh hay Lan San, đều nghĩ nó với Tình Huyên không thích nhau. Nó thì làm gì có thiên kiến với chị — công bằng mà nói, nó chẳng nói chuyện với chị nhiều tới vậy. Mấy lần tương tác ít ỏi của họ đều diễn ra trên bàn ăn, và chị nói với cả bàn, chứ không phải với một mình nó. Có một hai lần nó hỏi chị về ma thuật, cách chị nói làm Linh Như cảm giác con bé là đứa ngu ngốc nhất trên đời vậy.

Bình thường, nó mới là đứa làm bạn bè có cảm giác đó.

Nó không nghĩ nó không thích chị. Nên trước khi họ phải tạm biệt, nó muốn làm quen với chị một cách đàng hoàng.

Đêm nay trời đỡ sương mù hơn bình thường, thành ra Tình Huyên ở trên này khá lâu. Linh Như thấy chị thi thoảng lại ghi ghi chép chép gì đấy. Theo những gì nó được nghe, các vị Tứ Tượng rất khó tính và cực kỳ ghét bị sai khiến, Vọng Thiên Sư — giống như cái tên của họ — chỉ có công việc là "nhìn trời" thôi. Nó tự hỏi chị sẽ xử lý cơn lũ lụt thế nào.

Đột nhiên, Tình Huyên chủ động mở lời:

"Mấy ngày nữa mới tới rằm. Em đến đây chưa tròn một tháng."

"Vâng." Linh Như hơi đơ ra, gật đầu.

"Đáng ra có thể đón em sớm hơn." Một tay chị cầm bút viết, tay kia chống hông, chị nói với vẻ lơ đãng, "Công chúa được báo mộng liên miên. Nhưng chị khuyên ngài từ từ hẵng đi. Cái Phương giận chị lâu lắm đấy."

Nghe vậy, con bé thấy hơi... sợ.

Thế mà nó cứ nghĩ việc chị không thích nó là vô căn cứ.

Linh Như là đứa dù thấy quan tài cũng chưa đổ lệ, nó hỏi:

"Tại sao ạ?"

"Điện hạ nói ngài mơ thấy Hỏa Thần nói em là ngôi sao may mắn của chúng ta. Hễ em tới, thế cục sẽ thay đổi ngay lập tức." Chị ngoái đầu ngó nó, tóc dài xõa sau lưng, "Em có tin không?"

Con bé thật thà lắc đầu.

"Em nghĩ điện hạ nghe cái Phương nhì nhằng mãi phát chán nên bịa ra cái cớ đấy thôi."

Tình Huyên bật cười lớn:

"Cũng có khi đấy. Cơ mà chị nghĩ ngài nói thật. Hồi đầu tháng mười có mưa sao băng. Đến đầu tháng mười một lại thấy sao Hôm lấp lánh, tính vị trí ra thì chiếu đúng ngay trên kinh thành. Lại nói, em vừa tới, tin tức về Quốc Tử đã dồn dập — hôm trước thì Giám Quốc Quân, hôm nay lại có chuyện Gia Hinh nhận ra Lan San. Vấn đề là mệnh của em."

"Mệnh em thế nào ạ?"

Chị đột ngột lại gần Linh Như, kéo tay nó xòe ra, chỉ dọc bàn tay nó, nói:

"Trong mệnh em có tài vương tá, thờ người nào là người đó phất lên ngay. Nhưng chủ của em không phải công chúa Xích Anh."

Linh Như e dè rụt tay về.

Tình Huyên vẫy nó tới gần kính viễn vọng. Được chị cho phép, con bé cũng ghé mắt vào nhìn. Thoạt đầu chỉ thấy một tầng sương mờ và màn đêm đen tuyền, rồi chị chỉnh kính lại, nó dần thấy rõ hơn. Những vì sao tựa đá quý lấp lánh trên tấm áo hoa của một bà mệnh phụ. Chị chỉ nó nhìn vào một chòm sao sáng.

"Sáng nay cha chị nói quanh rìa Tử Vi phát ra tia sáng màu đỏ. Ông không nói sai, nhưng chưa đủ, chị không chắc có phải ông cố tình giấu hay không. Sao Tử Vi có hào quang nhưng đi từ phía Bắc sang phía Nam; Túc Mộc chệch Bắc, Tân Lang tọa Nam, tức người có mệnh đế vương đúng là hoàng thất Tân Lang nhưng sẽ xuất thân dưới trướng người Túc Mộc. Chị không nghĩ đó là công chúa."

"Ý chị là...?"

"Em xin ngài đi theo Lan San rồi, đúng không? Chị với cái Hà đều thấy em muốn nói gì đó. Quả thực, tài của em không nằm ở việc dâng hương tế lễ. Cho chị nhờ một chuyện nhé? Để ý đám Quốc Tử giúp chị."

Linh Như nhìn Tình Huyên, cô gái mà từ ngày đầu gặp gỡ nó đã thấy xa cách, lúc nào trông chị cũng bí ẩn như thể có một tấm màn dệt bằng sương mù phủ ngang mặt chị, còn đường đến trái tim chị là mê cung không có đích đến cũng chẳng có lối ra.

Nhưng giờ chị đã trải lòng với nó. Trước sự trung thực ấy, nhất thời con bé lại chẳng biết nói gì hơn ngoài gật đầu nhận lời nhờ vả đó của chị.

⋆⁺‧₊☽◯☾₊‧⁺⋆

"Em đi theo tôi làm gì?"

Linh Như nhướng mày:

"San không thích em à?"

"Ai bảo thế! Ý tôi là... chẳng phải em không nên xuất hiện ở kinh thành sao? Lỡ như bạn bè hay người nhà nhận ra em thì rắc rối lắm. Mẹ kế của em đã định báo quan là em mất tích rồi đấy, nhưng bị cha em cản lại. Ông ta nói em bị ốm nên ở trong nhà luôn."

Không ngoài kỳ vọng.

Linh Như cười nhạt, nối gót Lan San rời khỏi thành. Họ lại di chuyển bằng tiên thuật của công chúa Xích Anh. Sau gần một tháng sinh sống giữa các cô phù thủy, nàng công chúa á thần, những ông nghê to vật vã và đã diện kiến một vị thần ở chân dạng cùng bảy vị khác trong lốt thú — người ta sẽ nghĩ Linh Như khó mà thấy bất ngờ và cảm thán vì điều gì nữa, thế mà con bé vẫn trầm trồ lác cả mắt khi lại đi qua vòng lửa ấy.

Con bé kể cho Lan San mâu thuẫn giữa mẹ nó và công chúa, rồi nó nói thêm:

"Nói thì nói vậy, chứ nếu thứ này không phải bùa chú, em không tin đâu. San nghĩ thế nào?"

Hai người hiện thân trong một căn hầm tối. Linh Như sợ bóng đêm, nó phải đứng im đợi Lan San thắp nến lên. Con bé đã được nói trước chuyện này rồi. Mẹ Lan San, một vị Mê Thần Sư có tên chữ là U Minh, vốn thuộc một bộ tộc du mục — Mê Thần Sư thường xuất hiện trong những nhóm người ẩn dật như vậy, không biết là họ bị đẩy ra ngoại biên hay tự họ thích tách biệt như thế — Chúc Thiên Đài khi đó cần một Mê Thần Sư, nên bà đã được mời vào chia sẻ tri thức của mình.

Bà nên duyên với cha của Lan San, con trai nhà có truyền thống làm nghề thủ công lâu đời, trái ngược với nhóm thương nhân giàu xổi như cha Linh Như, rồi đưa con cho mẹ ruột cùng các dì chăm sóc dạy dỗ. Mãi đến khi bà mất, cuộc săn phù thủy trở nên khốc liệt, Lan San mới được quay về nhà cha ruột sinh sống. Y che giấu thân phận và học nghề làm lồng đèn.

Nhưng nỗi căm hờn bị tước đi khỏi vòng tay mẹ không thể bị phai nhòa. Lan San đã dựa trên những ký ức vụn vặt còn nhớ được từ hồi ở cùng nhà ngoại để nắm giữ ma thuật, rồi cũng lần mò dựa vào phản ứng khi ma thuật với tiên thuật tiếp xúc mà tìm tới công chúa Xích Anh.

Linh Như nể phục y hơn bất cứ ai khác. Từ ngày nghe được câu chuyện của y, nó cứ tự trách mình. Ước gì nó đã dũng cảm hơn. Giá mà sự dịu dàng của mẹ kế không ru nó ngủ say trong một giấc mộng dài. Nếu như nó không nuôi hy vọng rồi đợi tới tận khi nhận ra nó chỉ đang tự huyễn hoặc mình mới chịu rời đi...

Khi ánh sáng le lói ấy chiếu rạng một phần không gian chật hẹp này, gương mặt trầm ngâm của vị Mê Thần Sư cũng lộ ra. Y cân nhắc rất lâu trước khi thở dài, nhìn thẳng vào đôi mắt còn mang phần ngây thơ của Linh Như mà nói:

"Lòng dạ con người vẫn luôn là vậy mà. Lên án, phê phán, rồi vẫn dùng thứ đó để phục vụ cho mình. Chẳng phải đó là điều chúng ta làm với tụi Quốc Tử đấy sao? Điện hạ cũng chỉ là người thôi — các ông thái sư và giám chính hay có xu hướng tôn thờ ngài như thánh thần, thực chất làm vậy không đúng. Với tôi, ngài là vị minh chủ mà tôi muốn phò tá để nhân đó trả thù cho mẹ. Nếu ngài không làm được..." Y cười xòa, "Nhưng mình cứ lạc quan lên. Từ ngày em về, tôi có cảm giác chắc chắn là ta sẽ thành công."

"Tại sao ạ?" Con bé hỏi lại, mặt hơi ửng hồng.

"Tại vì tam hồn của em cũng na ná thằng bé Gia Hinh. Rất trong sáng. Em yêu ghét rất mãnh liệt. Em có óc phán đoán nhạy bén. Nói cho tôi nghe nào, em xin đi theo tôi để làm gì? Có phải em có kế hoạch để giúp tôi dọa thằng bé kia hồn bay phách tán không?"

Quả thực là nó có.

"Theo em biết, lễ hội săn bắn thường niên được tổ chức lần đầu vào năm vị Quốc Tử lớn nhất tròn mười tám tuổi. Từ đó, nó trở thành một dạng nghi lễ để các Quốc Tử chứng tỏ sự trưởng thành của mình — họ không có sinh nhật riêng, mà cùng lấy ngày đầu tiên của năm mới để tính tuổi. Hằng năm mỗi người sẽ chọn săn một loài thú cùng anh chị em mình. Đúng không ạ?"

"Đúng vậy. Hai năm đầu vụ này còn suôn sẻ, nhưng tới năm thứ ba, cặp sinh đôi không thống nhất được với nhau. Tụi nó quyết định là Hoài Hoan sẽ chọn trước rồi mới tới lượt Nhật Nam. Có điều năm sau đó Nhật Nam bị ốm nên không tham gia đi săn được. Năm nay đến phiên Diễm Dương, không ai chịu ai."

"Hai người này thường xuyên bất hòa lắm ạ?"

"Tụi Quốc Tử không bt hòa. Em đừng nhầm." Lan San đính chính, "Tụi nó khắc khẩu và cãi cọ liên miên, nhưng chẳng bao giờ đến nước trở mặt hay căm thù nhau hết. Anh em ruột còn chưa chắc được vậy nữa."

"Thế tại sao tự dưng mỗi lần này Gia Hinh lại lo lắng?"

"Đã nói không biết mà." Y chán nản nói.

"Có khi nào nó muốn do thám San không?"

"Em đang làm tôi tuyệt vọng đấy. Nhưng không, tôi chắn chắn nó vô tư, chỉ sợ nó nói bậy bạ làm tụi cáo già xung quanh sinh nghi."

Linh Như cười xòa:

"Được bảo bọc đến mức thuần khiết vậy thì em chắc chắn nó rất sợ thấy cảnh cãi cọ, dù có quen cỡ nào đi nữa, nó cũng sẽ muốn tìm cách giải quyết. Vậy lần sau San vào Quốc Tử Giám đưa lồng đèn, hãy bảo nó thế này: nó thương anh chị, anh chị còn thương nó hơn, nếu giữa đường đi săn biết nó bị lạc thì kiểu gì cũng phải đi tìm; hãy bảo nó bàn với những người khác cùng diễn một vở kịch, làm sao để cho hai anh chị nó đi riêng với nhau, cùng lo lắng cho nó thì tự nhiên sẽ làm hòa được thôi."

"...Lạc quan đấy."

"Nó có chịu tin vào chuyện đó không thì phải xem tay nghề của San. Cốt yếu là cô lập Gia Hinh. Hai cô cậu kia đòi săn cái gì?"

"Nhật Nam muốn săn gấu, còn Diễm Dương muốn săn hổ."

"Trong lúc nó đi trốn, chúng ta sẽ mai phục sẵn." Con bé nói tiếp, "Dẫn Gia Hinh tới gần chỗ thú dữ. Nó không giỏi võ, đúng không? Nếu nó hên thì chỉ bị hoảng hốt một chút thôi. Còn xui... Chà, nghe mệnh trời vậy."

Lan San ngó con bé trân trân, như thể đang tự hỏi đây có phải cô phù thủy ngơ ngác mình đón hồi mấy tuần trước hay không.

Cuối cùng, y cười phá lên, vỗ đùi đen đét:

"Tôi sợ em rồi đó!"

Linh Như chỉ cười mỉm:

"Chúng đã thiêu phù thủy trước mà."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro