Chương 6: Nguyên nhân bị trúng độc


Khó trách sắc mặt của nàng càng ngày càng ... kém, buổi tối nàng căn bản không ngủ được, gánh nặng thân thể cũng không giống bình thường, ban ngày còn phải giả như không có việc gì như vậy rất mệt nha !

"Nàng tại sao không trực tiếp đi vào kinh thành tìm hắn ?" Không nên thêu dệt chuyện đính hôn gì đó..... để làm mọi chuyện thêm phức tạp!

Tuy rằng biết nàng không đi chắc chắn là có đạo lý của nàng, nhưng hắn rất giận chỉ cần nghĩ đến nàng có bệnh lại không trị, vì như vậy mà tự buông lỏng mình cho nên hắn rất tức giận.

"Ngươi...... Thật sự là dong dài......" Khương Tuyết Ninh rất không phục bị hắn thuyết giáo,"Chuyện như vậy có thể đi đến dược đường được sao, trực tiếp tìm bản nhân Giang Bạch Tú...... Hắn cũng không phải thầy thuốc ngồi tại chổ chẩn đoán à, làm sao tìm...... Còn nữa, cũng không thể để cho người khác biết ta......"

"Tốt lắm tốt lắm." Nghĩ đến khi nàng đến mở cửa đã dùng hết khí lực, hiện tại người như tan rả còn giả bộ cường hãn, nhìn mặt nàng đầy mồ hôi môi cũng mất đi huyết sắc.

Nhưng mà hắn cũng là lần đầu tiên gặp được chuyện như vậy, nên xử lý như thế nào đây? Cũng không thể hỏi chân tướng nàng , vỗ vỗ mông tránh ra, ngày hôm sau xem như không có chuyện gì xảy ra mở miệng chào hỏi nàng.

Đúng rồi, lúc ấy người huynh đệ của hắn đã giúp người đó xử lý như thế nào ? Bọn họ đi đến bên dòng suối lấy nước.

Đúng đúng, hạ nhiệt độ hạ nhiệt độ!

Giang Tâm Bạch ở trong phòng vòng vo hai vòng, mới phát hiện trên bàn luôn luôn bày đặt ấm trà, vội vàng rót chén trà đưa đến bên môi Khương Tuyết Ninh.

Tốn một khoảng thời gian, thần trí của Khương Tuyết Ninh có chút mơ hồ, hô hấp dồn dập.

Vừa đụng đến chén, nước trà lạnh thuận tiến vào cổ họng, nàng thoải mái thở dài, Giang Tâm Bạch vội vàng rót thêm một chén nửa, lần này sửa lại là nàng cầm lấy tay đang cầm chén trà đổ vào trong miệng, nhìn qua thật sự rất khát.

"Chậm một chút, chậm một chút......"

"Khụ! Khụ!"

Tuy rằng nói như vậy nhưng nàng cũng nghe không được, vẫn còn bị sặc.

Hắn nâng nàng dậy, bàn tay hắn dịu dàng mà có lực, không nhanh không chậm vỗ về lưng của nàng, bàn tay kia cách y phục ma xát thân thể của nàng, nàng thấy một loại thoải mái khác thường.

Giống như có tác dụng thần kỳ làm tâm trạng bình tĩnh, nhưng lại cảm thấy không đủ, nhiều thêm một chút.... nhiều một chút......

"Làm sao vậy?" Giang Tâm Bạch cứng đờ, bởi vì bàn tay nhỏ của Khương Tuyết Ninh dò lên vạt áo của hắn, vịn lấy hắn như là muốn kéo hắn về hướng nàng, cũng như là muốn đem chính mình áp đến trên người hắn.

"Ừm?" Toàn thân nàng đều mềm nhũn , bình thường lúc này là lúc khó chịu đựng nhất, nhưng hôm nay không biết tại sao giống như có điểm không giống.

Tới gần hắn, gần sát hắn, thẳng đến cằm của hắn đặt ở trên trán của nàng, trong mũi tràn đầy mùi của hắn, nàng cầm vạt áo của hắn muốn gần đến chút nửa.

"Tuyết Ninh?" Hắn thử dò xét vỗ vỗ lưng của nàng.

"A...... Chính là như vậy......" Cả người nàng tiến đến gần hắn, mặt cọ xát ở cổ hắn, cũng không biết tiếp xúc da thịt lại thoải mái như vậy, "Dùng chút lực, thêm chút nửa ......"

"Dùng lực gì nha Tuyết Ninh?"

Giang Tâm Bạch cho dù tự thôi miên mình cũng sẽ không khỏi nhìn chuyện thật trước mắt.

Khương Tuyết Ninh không chỉ cả người dán hắn cọ xát, thậm chí mạnh mẽ kéo vạt áo hắn,cắn lên cổ hắn!

Hắn hít sâu một hơi, biết tình trạng nàng hiện tại ra sao! Nàng đang chịu xuân dược dày vò, chẳng qua nhìn nàng nói chuyện với hắn không có vấn đề gì, hơn nữa nhìn biểu hiện bình thường của nàng, cho dù biết nàng nhất định rất khó chịu nhưng vẫn cố nén.

Nàng động tình vì người chống cự không lại tác dụng của thuốc, hay là nàng đang cố gắng chống cự, ai bảo hắn hết lần này đến lần khác "nhiệt tâm" chọn đúng vào lúc này!

Nghĩ đến đây Giang Tâm Bạch cắt đứt ý niệm trong đầu, quan trọng nhất là giờ xử lý như thế nào?

"Tuyết Ninh, buông ra ta rót cho nàng thêm một chén nước."

"Ưm? Không cần." Nàng ngửi mùi ở cần cổ hắn..thật thơm nha, không phải mùi mồ hôi của nam nhân, cũng như son phấn nữ nhân mùi vị của hắn làm cho người ta thèm nhỏ dãi a.

Hắn cẩn thận đỡ lấy bả vai của nàng, ý đồ đẩy nàng ra, nhưng Khương Tuyết Ninh sớm đoán được động tác của hắn cho nên cùng thời gian giơ hai tay ôm chặt cổ hắn.

Hắn vốn đang ngồi ở mép giường, nàng lại ôm chặt cổ hắn làm cho hắn không thể nhúc nhích, còn đem hai chân vòng quanh thắt lưng hắn, cả người lại ngồi ở trên người hắn, như vậy hắn càng không thể đứng dậy.

Trong lòng Giang Tâm Bạch hoảng hốt, mùi thơm nữ nhân xông vào mũi hắn, mà lỗ tai hắn đột nhiên đau đớn, thì ra nàng đang cắn lỗ tai hắn!

Hắn nghĩ lỗ tai hắn nhất định bị cắn hư, nhưng ở chỗ đau lại truyền đến cảm giác ngưa ngứa, đầu lưỡi của nàng liếm tới liếm lui nơi vừa cắn qua, dường như đang nhấm nháp hương vị của hắn.

Nàng ôm hắn, ở trên lỗ tai vừa gặm vừa cắn, còn muốn đưa lưỡi thân nhập trong tai hắn, khiến cho trái tim hắn đi theo co rụt lại.

"Tuyết Ninh, ta biết nàng rất khó chịu, nhưng không thể như vậy, như vậy đối với nàng không tốt." Hắn khi nào tận tình khuyên bảo lại không dám nói lời nặng nha? Nhưng hiện giờ hắn muốn khuyên tỉnh lại chính là nữ nhân mất đi thần trí.

"Làm sao không tốt?" Khương Tuyết Ninh vẫn có thể cùng đối thoại với hắn, nhưng hắn xác định nàng lúc này căn bản không biết chính mình đang làm cái gì.

Thân thể nàng rất nóng cọ đi cọ lại trước ngực hắn, hai gò ngực mềm mại thuộc loại nữ tính hình thể nhỏ xinh, đều làm cho nhiệt độ cơ thể hắn đi theo, hơn nữa nàng vòng hai chân bên hông hắn, dán chặt như vậy còn không an phận vặn vẹo.

Nàng ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng, hơi nóng ẩm ướt kia thông qua lỗ tai hắn làm ở trong lòng hắn dâng lên ngàn tầng sóng nhiệt.

"Giang Tâm Bạch, giúp ta ngay lúc này được không." Nàng nhẹ giọng nói: "Ta không chịu được ."

"Nàng!"

Nàng không cho hắn cơ hội nói xong, sợ hắn sẽ nói ra lời cự tuyệt giống bình thường. Khi hắn há mồm thì nàng cũng dùng đôi môi đỏ mọng đồng thời che lại miệng của hắn.

"A...... A......" Hai chân nàng vô lực khoát lên thắt lưng hắn.

Trong đời nàng đầu tiên cảm thấy mãnh liệt như thế, nhiều ngày liên tục ngủ không đủ lại gặp được chuyện kịch liệt như vậy, Khương Tuyết Ninh ngay cả khí lực hô hấp cũng không có, chỉ cảm thấy trước mắt mơ mơ hồ hồ có một bóng người.

Người kia rất dịu dàng vuốt ve mặt nàng, hình như là đang nói chuyện, nàng hốt hoảng, chỉ cảm thấy loại vuốt ve này rất là thoải mái,giống nàng vuốt ve ngựa con của mình.

Nàng có chút vui vẻ, sau đó vô tri giác ngủ đi.

.............

Khương Tuyết Ninh không muốn rời giường, thân thể cọ tới cọ lui trong chăn, hôm nay chăn cũng tốt....? Có mùi vị mặt trời, ấm áp , trơn bóng , giống như mặt tiểu hài tử ba bốn tuổi...... Chăn làm sao có thể mịn đến giống mặt tiểu hài tử nha?

Khóe môi Khương Tuyết Ninh lộ nụ cười còn không kịp thu hồi, ánh mắt phút chốc trừng lớn, nàng giống như ôm "thân cây" còn thỏa mãn cọ tới cọ lui trên cây.

Nhưng mà "Cây" này tại sao có mắt có miệng, còn nhìn nàng cười.

"Cứu,cứu,cứu......"

"Nàng muốn gọi 'Cứu mạng' không phải là quá muộn sao?" Giang Tâm Bạch nghiêng tay, đầu gối lên cánh tay , dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, hiển nhiên là muốn thưởng thức một hồi .

Khương Tuyết Ninh từ trên giường nhảy lên, một màn ngày hôm qua, chết tiệt cũng không bởi vì nàng khi đó thần trí không rõ lắm mà trở nên mơ hồ, ngược lại nàng nhớ rất rõ ràng!

Nghĩ đến cái kia, nàng cuống quít cúi đầu nhìn chính mình, cũng may trên người mặc quần áo trong.

Nhìn bộ dáng nàng thở phào nhẹ nhỏm, Giang Tâm Bạch mỉm cười nói cho nàng biết: "Là ta mặc cho nàng nha, trong lúc nàng ngủ say, một chút phản ứng cũng không có."

"Ngươi tại sao còn ở lại chổ này!" Mặt Khương Tuyết Ninh đỏ lên, kéo toàn bộ chăn che lại chính mình.

Nàng biết ngày hôm qua đã xảy ra cái gì, cũng không tính toán muốn chạy trốn, đó là do nàng cho phép hoặc là yêu cầu cho nên mọi chuyện mới xảy ra, nhưng thật ra Giang Tâm Bạch này chiếm tiện nghi rồi còn khoe mã sao? Chẳng lẽ còn muốn nhục nhã nàng một phen mới tốt?

"Nàng nhìn lại mình nha, không thể nói chút đạo lý sao?" Giang Tâm Bạch ngáp một cái nói: "Nàng tự nhiên kéo người ta đến lại tự tiện đoạt cơ thể của ta, ngay cả giao đãi cũng không có, đã nghĩ vỗ vỗ mông rời đi? Tuyết Ninh cô nương tôi bị cô nuôi sao?"

"Ngươi suy nghĩ lại lập trường chính mình rồi hãy nói những lời này!"

"Lập trường của ta chính là, ta có cơ hội chạy trốn bất quá ta không chạy, ta còn có thể dùng thời gian cả đêm suy nghĩ làm sao giết chết nàng hoặc lật ngược thế cờ bắt nàng làm con tin, bất quá ta không làm như vậy ta chẳng qua chỉ ôm nàng ngủ mà thôi." Hắn dường như suy nghĩ ra cái gì,"Đúng rồi, ta còn có thể tung nhược điểm để cho ngươi ta chế tạo nàng, bất quá phá hoại danh dự nữ nhân ta lại khinh thường không muốn làm, thật sự là mâu thuẫn."

Khương Tuyết Ninh hít vào một hơi, ngay từ đầu nàng nên nhìn ra bản thân thật sự bắt về một người thật phiền toái.

"Được, ta nói cho ngươi biết......!"

Cha nàng và cha Lưu Bưu năm đó quả thật là lạy kết làm huynh đệ, nhưng thời gian trôi qua cha nàng chán ghét kiếm sống bằng đao kiếm, cho nên mang theo huynh đệ đến Thái Hợp trấn một lần nữa bắt đầu, nhưng Lưu gia kia vẫn tiếp tục mua bán, cha nàng lúc sau nhìn ra Lưu gia tâm thuật bất chính, cũng từng đặc biệt nói nàng phải cẩn thận vì ngại giao tình hai nhà nên không tiện vạch mặt.

Cho nên sau này Lưu gia tới cửa lấy việc cầu hôn nói "Thay thế cha nàng chiếu cố nàng", nàng quả quyết cự tuyệt, ai ngờ đến bọn họ cũng không hết hy vọng, mặt ngoài có vẻ như không sao cả làm cho nàng buông lỏng, khi một lần đưa nàng vào Lưu gia, âm thầm cho nàng uống thuốc để gạo nấu thành cơm.

"Theo tính tình của ta cho dù trước lúc mất đi ý thức thì tự sát, cũng tuyệt không làm theo ý Lưu Bưu, nhưng nghĩ đến khi ta chết bọn người của ta sẽ sống như thế nào,ta lại nuốt không nổi khẩu khí này."

"Cho nên nàng mới nói đã có việc hôn nhân với Giang gia?"

"Đúng, nhất là Giang gia cùng bọn họ chưa từng lui tới, chuyện thật giả bọn họ không thể suy đoán. Nếu là thật Giang gia nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ, mà theo thế lực Giang gia, bọn họ tuyệt không dám tìm tới cửa gây phiền toái. Hai là lo lắng ta đang trúng độc, sớm muộn gì cũng muốn tìm đến Giang gia, đây là một cơ hội tốt, quả nhiên bọn họ do dự cuối cùng vẫn thả ta trở về."

"Nhưng lời nói dối kia chống đỡ không được bao lâu. Nếu đã định hôn nhân rồi, thân là 'Thúc' của nàng, nhất định phải quan tâm một chút." Giang Tâm Bạch đã hoàn toàn hiểu được.

"Bọn họ nghĩ lấy danh nghĩa thân gia đi đến Giang phủ tham dò hư thật, ta đương nhiên không thể để cho bọn họ đi, nhưng ta chính là muốn một mình rời đi, bọn họ sẽ tránh không đến Thái Hợp trấn. Hai là ta đi có thể thấy Giang Bạch Tú biết đâu hắn có thể giúp ta, huống hồ cũng không tiện dẫn người đi, bị bọn họ biết ta trúng loại độc này cũng không tốt."

Mọi chuyện Giang Tâm Bạch cũng hiểu được, nhưng nàng tại sao cố chấp muốn bắt hắn đổi Giang Bạch Tú, mà không phải tới cửa cầu gặp, bởi vì chuyện này nàng không thể thất bại nửa .

"Nhưng cho dù Bạch Tú giúp nàng dấu hết mọi người, giải độc trên người nàng, nhưng hắn không có nghĩa vụ thật sự cưới nàng, sau này nàng phải như thế nào với Lưu gia?"

"Có cái gì mà nói, đương nhiên ta sẽ không làm Giang Bạch Tú khó xử, Giang gia tài cao thế lớn, ta nói hắn đã có ý trung nhân không muốn lấy ta,cho nên hủy hôn sự này, Lưu Bưu cao hứng đến không kịp làm sao đi tìm hắn tính sổ nha, chuyện sau đó là phần của ta ."

"Cũng đúng, chuyện sau đó như thế nào thật sự không liên quan đến Bạch Tú, thân là người trong Giang gia, ta dường như cũng nên quan tâm chuyện này, cho dù nàng trúng chiêu của Lưu Bưu nửa, đó cũng là nàng chịu chút giáo huấn mà thôi, nhưng nói thì nói như vậy thôi ." Giang Tâm Bạch nhìn nàng,"Chuyện này, tại sao không nói cho ta biết?"

"Bởi vì ta không có quan hệ với ngươi!" Khương Tuyết Ninh mới không hiểu hắn, không nên nổi lên hứng thú lớn như vậy, hắn chỉ cần làm tốt trách nhiệm 'Con tin' của hắn, nàng sành ăn hầu hạ hắn, không phải tốt lắm sao?

Bọn họ vốn không cùng loại người, nàng cái gì cũng không nói cho hắn biết chính là không muốn liên lụy đến hắn nha, cuộc sống trôi qua sau này nàng có lẽ ngẫu nhiên nhớ tới đến.

Nhưng hôm nay gọi là cái gì? Sáng sớm nàng cùng một người nam nhân quần áo xốc xếch nằm ở trên giường, kể ra mình phải người buồn bực mới phải nha? Bọn họ là quan hệ gì? Bọn họ có liên quan sao?

"Như thế nào nói 'Không liên quan gì tới ta, Tuyết Ninh chuyện của nàng ta đã định nhúng tay vào rồi!" Giang Tâm Bạch cười ha ha, duỗi lưng một cái rời giường, tâm tình tốt lắm.

Quản...... Quản rồi? Khương Tuyết Ninh kéo chăn, ngây ngốc hỏi: "Vì sao?"

"Ta nghĩ muốn......" Giang Tâm Bạch cố ý trêu đùa nàng

Nếu là Lưu Bưu, nàng sẽ tự sát trước khi mất đi ý thức......

A! Khương Tuyết Ninh phản xạ tính nắm lên cái gối quăng qua đầu hắn,"Ngươi đang suy nghĩ cái gì a!"

Giang Tâm Bạch cười ha ha, thuận tay tiếp nhận cái gối trong tay nhìn bộ dáng tức muốn chết của nàng.

Cụ thể hắn tại sao muốn "Quản" chuyện của nàng, Khương Tuyết Ninh còn không rất rõ ràng sao, duy nhất có thể xác định chính là bắt đầu từ ngày đó Giang Tâm Bạch dường như cùng nàng như hình với bóng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro