Chương 21 : Hắn lại hôn An Trình Điển.
Đạo diễn chen vô. An Trình Điển cũng có chút nhịn không được, "Đạo diễn... có chút hàm súc là được rồi.
-"Hàm súc cái gì? Bây giờ là diễn tình cảm mãnh liệt, các cậu cứ việc cho tình cảm mãnh liệt đi!"
Đỗ Minh Thành tiếp tục nói lớn.
Văn Lược cúi đầu cực lực áp chế xúc động muốn bóp chết đạo diễn của chính mình.
-"Đều là đàn ông, các cậu xấu hổ cái gì?"
Đỗ Minh Thành hô khẩu hiệu, "Lên cho tôi, không cần để ý!" Phỏng chừng phát hiện mình có chút thất thố, cuối cùng miễn cưỡng rụt rè nói.
Là đàn ông mới cảm kì đó! Văn Lược mắng chửi,
- "Nếu thử biến An Trình Điển thành Tần Thấm coi, tôi cam đoan hóa sói cho anh xem."
-"Cậu nằm mơ!" An Trình Điển không chút do dự nói ba chữ vào lỗ tai Văn Lược.
Văn Lược có chút xấu hổ sờ sờ lỗ tai, sao lại nói ra làm gì.
-"Cái thứ phụ nữ dài chân dài tay có thể kích thích cậu, cậu là thú hả? Cậu thích khỉ?"
An Trình Điển nói chuyện không chút khách khí.
-"Cậu đủ rồi! Không được nói Tần Thấm như vậy!"
Văn Lược không thích, nữ thần trong lòng bị người ta nói như vậy, hắn rất mất hứng, nhéo ngực An Trình Điển một cái. An Trình Điển bị đau kêu lên một tiếng, đạo diễn liền nhìn qua.
-"Bộ sai hả, cậu quen biết cô ta lắm sao sao?"
An Trình Điển già mồm cãi với Văn Lược, nhìn hắn xem thường.
Văn Lược hận không thể bóp chết tên chết tiệt này!
-"Được rồi! Nhớ rõ tình cảm mãnh liệt! Tình cảm mãnh liệt! Đựợc! Bắt đầu!" Đạo diễn luôn mãi dặn dò rốt cuộc cũng bắt đầu.
Được rồi! Văn Lược đã biết, muốn tình cảm mãnh liệt đúng không? Hắn liền cho bọn họ tình cảm mãnh liệt!
Văn Lược ngồi bên cạnh Trình Điển, nhìn người ngủ say, tay sờ soạng ngực đối phương, xúc cảm trên đầu ngón tay làm cho toàn thân hắn nổi da gà, bàn tay liền chậm rãi theo kịch bản yêu cầu sờ soạng.
"Thình thịch... Thình thịch..."
Thanh âm gì vậy? Văn Lược lắng tai nghe.
Tim An Trình Điển đập mạnh, Văn Lược thử tăng thêm một chút, vuốt một cái, tiếng tim kia cũng bắt đầu tăng nhanh, hơn nữa còn có xu hướng tăng thêm. Văn Lược giải thích là vì An Trình Điển căng thăng, sự thật chứng minh hắn hoàn toàn xem nhẹ cái chỗ nào đó của đàn ông.
Không biết là thú tính của Văn Lược có thật sự bị kích thích hay không, cảnh này qua. Đạo diễn cười tủm tỉm nói thẳng với Văn Lược biểu tình của hắn được kiểm soát rất tốt, muốn nhưng lại không dám ra tay, rất đánh vào thị giác.
Văn Lược âm thầm mắng, nói bậy, hắn làm sao lại lộ ra bộ dáng muốn lại không dám ra tay, hắn chính là đôi mắt – trông mong nhìn ngực An Trình Điển, nghe tiếng tim đập.
Mặc kệ như thế nào, đạo diễn vừa lòng thì sao cũng được!
Cảnh kế tiếp chính là cảnh lớn của bộ phim, làm liền mạch lưu loát là điều không thể, Đỗ Minh Thành muốn hôm nay phải hoàn thành tốt nhất, có thể để diễn nguyên một ngày trong hang động. Chỉ sợ thời tiết bên ngoài càng ngày càng kém, nếu quay một nửa đã mưa, thì coi như xong.
Người ướt không sao, chỉ sợ máy móc bị ảnh hưởng, đạo diễn mặc kệ tình nghĩa.. Nhân viên bên kia đã bắt đầu chuẩn bị vải che mưa.
An Trình Điển vừa mới nằm trên đất một lúc, khi nghỉ ngơi mặt đất ở phía sau lưng cơ bản đã là một lạnh đi, lúc Văn Lược kéo hắn lên, thuận tay giúp hắn vỗ vỗ sau lưng cũng bị khí lạnh dọa.
Sơn động này, xem vậy mà còn có công dụng nghỉ hè. Trợ lý rất nhanh đem áo khoác tới cho An Trình Điển, Văn Lược ở ngồi khoan khoái bên ngoài, tuy rằng mông hắn có chút lạnh, nhưng không thể để trợ lý lấy đồ vật đắp lên mông hắn.
Hắn tốt xấu gì cũng là một thần tượng! Đâu thể thua người này được.
Nghỉ ngơi đủ rồi, liền bắt đầu quay.
Trước đó đạo diễn đã thảo luận kịch bản bọn họ, đạo diễn nói như vầy, vừa mới nãy chính là ăn khai vị, bây giờ Văn Lược có thể ăn bữa chính, mặt Văn Lược có chút giống đi đại tiện nhìn đạo diễn.
Cảnh này An Trình Điển vẫn nằm như cũ, sau đó làm các hành động sau với Văn Lược, mở mắt ra bắt lấy tay Văn Lược.
Hai người đều tỏ vẻ không thành vấn đề, dù sao tiếp xúc da thịt cũng có, kế tiếp vẫn là chuyện tiếp xúc da thịt, chướng ngại trong lòng Văn Lược xem như đã trừ đi phân nửa, cho nên hắn rất bình tĩnh.
-"Nhất định phải có tình cảm mãnh liệt!" Đỗ Minh Thành cứ phải nhấn mạnh.
-"Bắt đầu!"
Hai từ này mang theo tác dụng như mệnh lệnh, Văn Lược nhận mệnh ghé vào người An Trình Điển.
Đồng thời trong lòng bỗng nhiên nảy ra một câu, hôm nay nhất định phải quay cảnh này? Trong sơn động không phải có cảnh khác sao?
Đỗ Minh Thành nhìn hai người,máu bắt trong lòng đầu sôi trào, hai người kia quả nhiên trong lòng mình là đẹp đôi nhất nha! Bởi vì nhìn thấy trạng thái khó chịu của hai người, đã muốn quay cảnh giường chiếu, đạo diễn sẽ nói gì? Ừ, tác giả tôi cũng sẽ không nói.
-"Từ từ!"
Đỗ Minh Thành vừa định hô bắt đầu, An Trình Điển bỗng nhiên nói ngừng.
-"Có chuyện gì?" Đỗ Minh Thành không lý giải được hỏi.
-"Tiểu Lược, cậu đè tôi."
An Trình Điển chỉ chỉ thắt lưng chính mình. Chỗ đó đè tới không thoải mái. Văn Lược đỏ mặt, lắc lắc người đổi vị trí, qua lại vài lần An Trình Điển đều hô không được, lại tiếp tục thay đổi , Đỗ Minh Thành bắt đầu không hài lòng.
-"Ngồi yên, để tôi."
An Trình Điển nhịn không được, tay ôm Văn Lược di động vài cái, vị trí rốt cuộc thích hợp. Nhưng mặt Văn Lược lại không bình tĩnh, bị đàn ông ôm như vậy nhích tới nhích lui, cảm giác... thật đúng là không phải khổ sở bình thường.
Vị trí thích hợp, đạo diễn đã hét bắt đầu rồi.
Văn Lược nhăn nhó bắt đầu ngượng ngùng, cảm thấy chỗ nào cũng không đúng, nhập vai không được thoải mái.
Cơn tức của Đỗ Minh Thành lập tức bốc lên, cầm loa quát:
-"Vụ gì nữa? Cảnh giường chiếu cũng không diễn được?"
Đỗ Minh Thành vừa nói xong, Văn Lược lập tức xấu hổ không ít, trong lòng mắng thầm: "Trên giường ai không hồi hộp, cũng đâu có làm với đàn ông."
-"Đừng nóng vội."
An Trình Điển bỗng nhiên nhỏ giọng nói vào tai Văn Lược, "Cậu cứ nghĩ tôi là nữ đi."
Mặt Văn Lược hoàn toàn đỏ, thôi đi! Chưa thấy phụ nữ nào cường tráng như thế này.
Bất lực, lúc bắt đầu không có cách nào vào tâm trạng nhân vật, tự nhiên chậm rãi, Văn Lược nhìn An Trình Điển nhắm mắt nằm trên mặt đất, thầm thở một hơi, tình cảm mãnh liệt, tình cảm mãnh liệt, tình cảm mãnh liệt...
Bốn chữ này giống như ma lực nguyền rủa chạy tới chạy lui trong đầu hắn, chạy tới chạy lui, đầu Văn Lược nóng lên, cúi đầu hôn lên ngực An Trình Điển.
Ngay khi môi chạm vào da thịt, Văn Lược liền hóa đá.
Hắn đang làm cái gì? Hắn lại hôn An Trình Điển, cái này không có trong kịch bản! Hắn vừa làm cái gì?
Diễn viên thêm động tác tuy rằng không phải cái nào đạo diễn cũng thích, nhưng động tác hôm nay Văn Lược thêm, Đỗ Minh Thành trong bụng cắn răng. Hai mắt thẳng tắp nhìn màn ảnh trước mặt, trong lòng luôn luôn nói:
-Tốt lắm! Tốt lắm! Mạnh một chút! Mạnh một chút!
Văn Lược có hơi cực khổ nha! Đạo diễn không nói dừng, hắn cũng không dám xằng bậy, tuy rằng hắn đã xằng bậy rồi. An Trình Điển dưới thân không nhúc nhích giống như người chết, cái này thật ra... đều là tình huống bên ngoài.
Còn! Không biết xấu hổ vuốt ve!
Chết tiệt! Văn Lược mắng, miệng nói nhưng động tác không thể dừng, nhắm hai mắt lại, bắt đầu tự thôi miên.
Phía dưới là Tần Thấm...
Là Tần Thấm...
Tần Thấm...
Thấm...
Tự thôi miên mình trôi qua quả nhiên hôn An Trình Điển vài cái, môi dán ở ngực đối phương, một bàn tay bị người nắm sờ tới sờ lui, tay kia còn phải ở trên người người ta sờ tới sờ lui, Văn Lược thực bội phục hành động của mình.
-"Cắt!" Đỗ Minh Thành bỗng nhiên hô.
-"Làm sao vậy?" An Trình Điển có chút bất mãn mở to mắt.
Văn Lược có chút ngượng ngùng ngẩng đầu. Chắc đạo diễn muốn trách hắn phải diễn thêm nữa.
-"Văn Lược, ý tưởng này của cậu không tệ."
Đỗ Minh Thành rất chính trực nói, "Nhưng mà cảnh trước tốt, cảnh sau có chút cứng, phải mang nhiều tiếng thở, biểu tình có chút ừm... Tình dục một chút."
Đạo diễn, anh thật sự có thể kín đáo hơn một chút không! Văn Lược ở trong lòng rít gào, cái chỗ hàm súc của anh tôi không hiểu được!
-"Xin lỗi, tôi vẫn nên dựa vào kịch bản để diễn. Xin lỗi."
Văn Lược không hiểu được ý của Đỗ Minh Thành, còn cho là mình phạm sai lầm.
-"Đừng..."
Đỗ Minh Thành vội vàng ngăn cản hắn, "Cậu mới vừa làm tốt lắm,nhưng phải khống chế biểu tình, biểu lộ cảm xúc là được. Tôi nói như vậy cậu có hiểu không?"
Không! Văn Lược thở dài, thật là tự mình chuốc lấy khổ. Vừa nãy hôn làm gì. Bây giờ sợ là sẽ phải hôn vô số lần!
-"Tiểu Lược!" An Trình Điển nằm trên mặt đất nhìn Văn Lược.
-"Làm gì?" Văn Lược khó chịu quay lại nhìn xem thường.
-"Cậu nói, ngực tôi bây giờ có phải toàn dính nước miếng của cậu không?"
Biểu tình An Trình Điển thật sự là rất muốn đánh, "Cậu NG tôi không sao cả, đừng khách sáo."
Văn Lược cái gì cũng chưa nói, đá một cái vào đùi An Trình Điển.
Lúc quay tiếp, phép màu của Văn Lược cũng xuất hiện, chính là thôi miên An Trình Điển thành Tần Thấm.
Ngồi nhìn người đàn ông đang ngủ, ánh mắt từ dưới nhìn lên trên, tầm mắt dừng ở môi đối phương. Sắc mặt tràn ngập tang thương cùng sát khí, môi khô nứt có chút làm cho người ta đau lòng.
Vết thương ở ngực cũng vì cứu hắn mà thành, bọn họ chỉ là tình cờ gặp nhau, giao tình lại hoàn toàn không có. Hắn thậm chí có một lần muốn giết người đàn ông tràn ngập tang thương này.
Nhưng hắn bây giờ lại ngủ trước mặt mình, chính mình lại không ra tay được, mâu thuẫn ở trong lòng giãy dụa. Người đàn ông này lúc trước đã làm hắn nhục nhã thế nào? Bây giờ lại luyến tiếc thương hắn, tựa như phụ thân nói, mình quả thật thiếu kinh nghiệm giang hồ, cho nên mới dễ tin người như vậy.
-"Kỳ ca!" Nhẹ nhàng hô một tiếng, thân thể đối phương hơi giật, nhưng không có tỉnh lại.
Thiếu niên khẽ cắn môi, xoay người ngồi lên, ngón tay tham lam vuốt ngực đối phương, hô hấp nhịn không được tăng thêm, tiếng thở ở không gian nhỏ hẹp này lại trở nên vô cùng mê người.
Hắn thậm chí không rõ mình muốn cái gì, nhưng môi đã chạm vào ngực đối phương, hơi thở cực nóng phả lên thân hình cường tráng tản mát mê hoặc, hắn có chút không kiềm chế được.
-"Kỳ ca!" Áp lực âm thanh cùng tiếng thở phun ra.
Tay đặt ở ngực đối phương bỗng nhiên bị nắm lấy.
Đối phương mở mắt.
"Ngươi.. muốn làm gì.."
"Cắt!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro