Chương 8 : Trọng điểm không phải ở chỗ này

-"Tôi cảm thấy... Văn ca rất tuấn tú."

An Miên Miên vừa thốt lên, cả hội trường liền thay đổi, phóng viên phía sau chen lên phía trước đặt câu hỏi, đừng thấy bộ dạng của An Miên Miên non nớt vậy chứ, cô xử lý loại tình huống cỡ này lại rất thành thạo.

-"Lúc trước không được hợp tác, tôi cảm thấy Văn ca là kiểu đàn ông lạnh lùng, sau này hợp tác rồi mới phát hiện anh ấy thật sự tốt lắm. Đương nhiên không chỉ có tôi nói như vậy, trong đoàn phim mỗi người đều cảm thấy Văn ca rất tốt."

Trong lời nói của An Miên Miên không hề có lỗ hổng, nhưng lại lộ ra một luồng không khí ám muội không rõ ràng.

-"Chúng tôi cũng vẫn thường ngại ngùng, nhưng những lúc riêng tư, tính cách cũng rất bạo lực." An Trình Điển hung hãn nói, "Hôm đó tôi chụp lén cậu ấy, vì tấm ảnh mà cậu ấy thiếu chút nữa nhào vào đánh tôi."

-"Tôi cảm thấy Văn ca là một người ôn nhu." An Miên Miên cười ngọt, "Nếu có cơ hội, tôi hy vọng có thể tiếp tục hợp tác một lần nữa."

Nói tới hợp tác, tất nhiên sẽ có người hỏi, An Trình Điển và Văn Lược có quan hệ tốt như vậy tại sao cho tới bây giờ lại chưa từng hợp tác chung! An Trình Điển rất tự nhiên nhận câu hỏi.

-"Có thể chúng tôi đều quá đắt giá , cho nên vẫn chưa có đạo diễn nào dám mời chúng tôi. Thật ra... nếu có thể hợp tác với Tiểu Lược, thù lao ít cũng không sao."

Văn Lược ở bên cạnh cái gì cũng chưa nói, nhưng bàn tay để dưới bàn vẫn nhéo đùi An Trình Điển không chịu buông. Hắn nói lung tung, nói lung tung, ai muốn hợp tác với hắn, thù lao ít cũng không sao. Cái gì cũng có thể nói đùa, tình cảm có thể nói bậy, nhưng tiền thì không thể ít!

Văn Lược vẫn có thói quen để dành tiền, hắn nghĩ tương lai có một ngày hết nổi tiếng, hắn liền ôm tiền gửi ngân hàng về quê sống, tốt nhất ở thời điểm hiện tại, Văn Lược có thể kiếm đủ tiền về dưỡng lão.

Cuộc họp báo trở nên nhộn nhịp, một bên đạo diễn cùng người đại diện đều bắt đầu lau mồ hôi. Chung quy một câu về bộ phim cũng chưa nói.

Bất quá ngày hôm sau tin tức cũng có mặt đầy đủ trên các mặt báo.

Xế chiều hôm đó Văn Lược về nhà, hắn để Vệ Sanh tùy ý đặt vé máy bay. Vệ Sanh còn có chút việc cần xử lý nên hắn về nhà trước.

Lần này trở về ít nhất phải ngủ một tuần.

Khi tới sân bay, lại có fan ra đưa đón. Fan ở trong mắt Văn Lược vẫn luôn là thứ tồn tại rất thần kỳ, bọn họ luôn biết bạn chừng nào quay phim gì, khi nào thì đi, khi nào tới sân bay, so với phóng viên còn chuyên nghiệp hơn.

Văn Lược cười với fan. Bỗng nhiên, hắn lại nhìn thấy ảnh chụp kia, chính là tấm ảnh hắn nhìn thấy lúc ở bệnh viện, tấm hình An Trình Điển và hắn ôm nhau ở lễ trao giải.

Hắn đang buồn bực, bỗng nhiên lại nghe đến một tiếng hoan hô, thì ra là fan của minh tinh khác đang hét chói tai. Thành phố của điện ảnh và truyền hình, mỗi ngày đều có ngôi sao lui tới nên một chút cũng không kỳ lạ, cho nên Văn Lược cũng không để ý.

Bỗng nhiên hắn nghe thấy có người gọi tên hắn, tiếng gọi lớn như vậy, tất nhiên hắn có thể nghe được.

-"Tiểu Lược!"

Nghe thấy giọng nói, cho dù Văn Lược muốn chạy cũng không kịp nữa rồi, thân thể nặng nề đè lên người hắn.

-"Tiểu Lược, sao trùng hợp vậy?"

An Trình Điển tựa vào lưng Văn Lược, các túi đồ đang cầm trên tay đều ở trước ngực Văn Lược.

Văn Lược thấy tay của An Trình Điển bị thương, không có so đo liền cầm giúp hắn.

Fan đứng bên cạnh hét lên, Văn Lược nhìn tấm ảnh kia cứ hưng phấn quơ quơ, giống như người cầm ảnh chụp đó đang vô cùng hưng phấn.

Đối với việc hai người cùng ngồi một chuyến bay, Văn Lược cũng không bất ngờ, dù sao cũng ở chung một thành phố, nhưng nà chỗ ngồi cũng ở cạnh nhau, hắn liền cảm thấy buồn.

Trùng hợp như thế sao?

-"Duyên phận đó." An Trình Điển cười dựa lưng vào ghế ngồi.

Văn Lược mặc kệ tên kia, y chuẩn bị ngủ. Chợt nhớ tới tấm ảnh lúc nãy, hắn nhịn không được hỏi, "Lúc nãy cậu có nhìn thấy tấm ảnh kia không?"

-"Tấm nào?" Nhìn thấy Văn Lược có ý muốn nói chuyện phiếm, An Trình Điển vội vàng tỏ thái độ.

"Chính là tấm ảnh mới nãy dưới sân bay đó." Văn Lược xấu hổ không dám nói chính là tấm hai người ôm nhau.

-"À, chính là tấm tôi và cậu ôm nhau chứ gì?" An Trình Điển nở nụ cười, "Cậu không biết gì hả?"

-"Biết cái gì?"

-"Tôi và cậu đó! Ở giữa hai fan club... có chung một quan hệ."

-"Cái gì gọi là có chung một quan hệ?"

-"Chính là... Chính là..."

An Trình Điển cười tới gần Văn Lược, miệng kề bên miệng Văn Lược, hôn một cái : "Chính là quan hệ này nè!"

Khi môi bị hôn, Văn Lược có cảm giác quen quen, có chút không thể tin, còn có chút cảm xúc khó nói. Có điều thứ cảm xúc này đến nhanh cũng đi nhanh, nếu không phải cảm giác quá mức mãnh mẽ, Văn Lược cũng nghi ngờ vừa nãy có phải là ảo giác hay không.

Sau đó mới nhớ bọn họ đang ở trên máy bay, có hành khách, có fan nữ còn có thể có cả phóng viên.

-"Cậu điên rồi!" Văn Lược giận điên lên.

-"Tôi không điên!" An Trình Điển rất lãnh tĩnh nhìn Văn Lược, còn có ý liếm liếm môi, "Tôi rất muốn làm cho cậu nổi điên!"

Văn Lược chỉ cảm thấy đầu óc "Oanh" một tiếng nổ tung...

Người này rốt cuộc muốn làm gì? Nhìn tên này giống như vẫn còn chưa ăn đủ. Văn Lược cảnh giác nhìn hắn, sợ tên cầm thú này bỗng nhiên không để ý tới ai lại nhào tới.

-"Cậu sợ?"

An Trình Điển nhìn hắn cười, tay bị thương còn để ngang ngực, giống như đang nói, cậu định làm gì tôi, cậu xem cánh tay của tôi nè!

Văn Lược đương nhiên sẽ không đánh người, nhưng vẫn có thể nhéo, An Trình Điển lại để đồ đạc ở bên chân, Văn Lược không nhéo được.

Ở khoang hạng nhất không nhiều người, tất cả mọi người đều vừa mới lên còn đang sắp xếp đồ vật, cho nên rất may là không có ánh mắt nào nhìn qua bọn họ.

-"Chúng ta là bạn tốt. Sẽ không có ai hiểu lầm đâu."

An Trình Điển cười, tựa đầu vào vai Văn Lược, nhìn tiếp viên hàng không đi ngang qua, còn tự nhiên chào hỏi, Văn Lược sắp bị chọc giận. Tiếp viên hàng không nhìn thấy hai người bọn họ, ai cũng che miệng cười trộm, tụ lại một chỗ thảo luận quan hệ của hai người rất tốt.

Sau đó có fan nhận ra, thật cẩn thận chạy lại xin chữ ký, An Trình Điển không chỉ ký cho còn viết thêm lời chúc, hoàn toàn không quan tâm tới người ta đang quấy rầy hắn nghỉ ngơi. Văn Lược bị liên lụy phải ký vài chữ, mặt cười đến rút gân.

Thật vất vả mọi người mới đi, An Trình Điển tiếp tục gác đầu vào bả vai Văn Lược, Văn Lược khó chịu, nghiến răng nghiến lợi xoay đầu nhìn An Trình Điển, "Xin lỗi, tôi cần nghỉ ngơi, cậu có thể lấy cái đầu ra hay không?"

An Trình Điển không biết sống chết đưa đầu tới, ánh mắt hai người đối nhau. Vừa thấy An Trình Điển lại định hôn hắn. Văn Lược hốt hoảng, vội vàng né tránh.

-"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

-"Tại sao siêu nhân, anh hùng lại mặc đồ nhanh như vậy nhỉ?" An Trình Điển bỗng nhiên mở miệng.

Văn Lược sửng sốt một chút, không kịp phản ứng tại sao  đối phương lại tự nhiên hỏi cái này, tức giận nói một câu, "Sao tôi biết được!"

-"Bởi vì cứu người quan trọng hơn! Ha ha..." An Trình Điển cười, người dựa vào Văn Lược, bả vai run lên.

Trong đầu của Văn Lược nhất thời có suy nghĩ mình bị đùa giỡn, tại sao lại có một người lại có thời gian đùa giỡn vào lúc nãy, hắn có nên xả giận không? Người kia hoàn toàn không quan tâm tới tâm trạng của hắn sao?

Đái khái cuối cùng lương tâm của An Trình Điển cũng nhận ra Văn Lược không thích, liền ngoan ngoãn tựa vào vai hắn nhắm mắt lại. Văn Lược đẩy ra không được, trong lòng nén giận, một chút rồi một chút để đầu của An Trình Điển từ trên vai rớt xuống. Kết quả An Trình Điển lại gác đầu lên vai hắn, tay ôm lấy cánh tay hắn ngủ vô cùng thoải mái. Văn Lược hết nói nổi, rút cánh tay ra, đối phương lại dám nhào tới từ cánh tay gối lên lưng hắn.

Tạm không nhắc tới tư thế này có bao nhiêu không khoa học. Ít nhất Văn Lược cảm thấy tư thế này là không có khả năng ngủ thoải mái, nhưng mà An Trình Điển lại cứ nằm không chịu đứng lên.

Chết tiệt!

Văn Lược không muốn làm mọi người trên máy bay đều biết chuyện này.

Mặc kệ cái đầu trên lưng, Văn Lược đeo bịt mắt bắt đầu ngủ, vô ý điều chỉnh tư thế, làm cho cái đầu kia trượt xuống eo.

Đợi cho máy bay hạ cánh, Văn Lược tỉnh dậy, mở mắt trừng An Trình Điển.

-"Tiểu Lược, xuống máy bay." An Trình Điển cười sáng lạn.

-"Tôi biết!"

Văn Lược mặc kệ hắn, sắp xếp lại đồ đạc của mình, sau đó xuống máy bay ném tên chết tiệt này đi.

-"Tay tôi bị thương ~"

An Trình Điển tội nghiệp đi phía sau Văn Lược. Hình ảnh này rất khó tưởng tượng, một người đàn ông ôm cánh tay, cẩn thận đi theo sau một người đàn ông khác, còn cười chạy lên kế bên người đi phía trước, bắt lấy tay đối phương, nhưng lại bị hất ra, lại chụp nhưng vẫn bị hất ra.

An Trình Điển cười khổ, kiểu này mà bị chụp mới là tin shock.

-"Tay cậu bị thương sao rồi?" Văn Lược chợt dừng bước.

-"Tôi không thể lái xe."

-"Đi theo tôi làm gì?"

-"Chẳng phải cậu đã hỏi tôi trong mắt fan, chúng ta là quan hệ như thế nào sao?"

-"Hả?" Văn Lược không hiểu tại sao lại bỗng nhiên nói về chủ đề này.

-"Nếu cậu không lấy xe đưa tôi về nhà, tôi sẽ nói cho fan biết, chúng ta là quan hệ gì!" An Trình Điển cười híp mắt, tỏ vẻ rất thuần khiết, hoàn toàn không biết mình dọa người, mắt híp lại rất giống yêu nghiệt tỏ vẻ vô hại nha!

Bị người ta ép nên Văn Lược lái xe rất nhanh. Đại khái đây lần đầu tiên Văn Lược lái xe nhanh như vậy, cũng may ban đêm trên đường không nhiều xe, nếu không Văn Lược khó giữ được mình gây chuyện một xe hai mạng.

Không đúng!

Cảnh này sao quen quá vậy!

Rõ ràng là tái diễn lại hôm trước mà, Văn Lược cảnh giác nhìn An Trình Điển, "Tôi cảnh cáo cậu, không được ngủ!"

-"Tại sao?"

An Trình Điển hơi mở to mắt nhìn Văn Lược, cộng thêm tình trạng hắn đang ngáp, "Từ sân bay đến nhà tôi ít nhất cũng phải nửa tiếng, cậu muốn tôi nhìn cậu như thế này hả?"

-"Cậu..." Văn Lược giật giật khóe miệng, "Tôi mặc kệ! Nếu cậu ngủ, tôi sẽ vứt cậu ở ven đường!"

-"Được đó." An Trình Điển đồng ý, lại ngáp một cái, giọng nói từ từ nhỏ lại.

Văn Lược đợi một lát, rốt cuộc không đợi được, không khỏi buồn bực, nghiêng đầu nhìn An Trình Điển, người này dám ngủ, đầu càng ngày càng méo, cuối cùng lệch ngang qua trên ghế ngủ mất.

Văn Lược bình tĩnh đậu xe ở ven đường, sau đó nghiến răng nghiến lợi đạp chân An Trình Điển, An Trình Điển nhíu mày, Văn Lược ác ý chuẩn bị đá vào chỗ hiểm.

Chân y lập tức bị tóm lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro