Chương 3

Tôi là cái thằng nói láo kinh khủng nhất là bạn từng thấy trên đời. Khủng khiếp lắm ấy. Nếu tôi đang đi đến tiệm mua một tờ báo mà gặp ai hỏi tôi đi đâu, tôi cũng dám nói tôi đi xem hát lắm. Thật khiếp. Bởi thế khi tôi bảo ông già spencer rằng tôi đi đến nhà thể thao để lấy đồ đạc các thứ, đấy chỉ là láo toát thôi. Tôi chưa từng gởi quái gì trong ấy cả.

Ở Pencey, tôi ở chỗ gọi là Nhà Tưởng niệm Ossenburger thuộc khu nhà nội trú mới. Nhà ấy chỉ dành cho tụi năm thứ ba và tư. Tôi học năm thứ ba, thằng bạn cùng phòng học năm thứ tư. Gọi Ossenburger là lấy theo tên của thằng cha từng học ở Pencey. Khi ra trường, lão kiếm được bộn xu bằng nghề thầu đám. Lão mở những văn phòng quản lý khắp nước, rao rằng bạn chỉ tốn chừng năm đồng để chôn cất mỗi người thân bằng quyến thuộc. Bạn phải thấy lão Ossenburger mới được. Có lẽ lão chỉ độn những thân bằng quyến thuộc đó vào bao và vụt xuống đáy sông là xong. Tuy nhiên lão cho trường Pencey khá bộn tiền, và người ta đã lấy tên lão ấy đặt cho ngôi nhà nội trú chúng tôi. Vào trận đấu banh đầu niên học, lão đến trường, đi chiếc xe Cadillac to đùng trời đánh ấy, và tất cả chúng tôi phải đứng lên hoan hô lão. Rồi đúng hôm sau, trong nhà thờ, lão nói một bài diễn văn lâu chừng mười tiếng đồng. Lão khai mào bằng chừng dăm chục câu bỡn cợt rẻ tiền, chỉ để chứng minh lão cũng biết nói đủ các thứ. Oách lắm nhá. Rồi lão bắt đầu nói với chúng tôi lão không hề ngượng nghịu quỳ xuống cầu Thượng đế mỗi khi lão gặp khó khăn gì. Lão khuyên chúng tôi hãy luôn luôn cầu Thượng đế- nói chuyện với Ngài v.v... bất cứ ở đâu. Lão nói chúng tôi phải nghĩ đến Ngài như một người bạn thân các thứ. Lão nói chính lão, lão cũng nói chuyện với Giêsu luôn luôn. Ngay cả khi lái xe. Tôi chết được. Tôi chỉ có thể thấy thằng cha bụng phệ bộ tịch ấy sang số 1 và xin Giêsu ban cho hắn thêm vài xác chết. Cái phần hay ho duy nhất trong buỗi diễn thuyết của lão ở ngay chặng giữa. Ấy là cái lúc lão đang nói cho chúng tôi biết lão xuất sắc tài ba các thứ, và bỗng chốc thằng ngồi hàng trước tôi, tên Eldar Marsalla, đánh rắm kêu đùng một tiếng kinh khủng. Đó là một việc làm rất thô lậu, lại còn trong nhà thờ các thứ, nhưng đồng thời cũng rất ư là giải trí mọi người. Thằng ranh Marsalla. Hắn suýt làm bay ngói. Không có ai cười lớn cả, và lão già Ossenburger giả vờ như lão không nghe gì ráo, nhưng ông già Thurmer, hiệu trưởng, ngủ ngay cạnh lão ta trên bục diễn đàn, thì bạn có thể quả quyết rằng ông có nghe. Ối giời, ông tức chết đi được. Lúc đó ổng không nói gì, nhưng đêm hôm sau ổng bắt chúng tôi tất cả lên học bài trên giảng đường, và ổng đến thuyết một hồi. Ổng nói rằng thằng nào gây rối trong nhà thờ thì không xứng đáng học trường Pencey. Chúng tôi cứ mong thằng Marsalla đánh rắm thêm một cái nữa, ngay trong lúc ông già Thurmer đang diễn thuyết ấy, nhưng nó không sẵn sàng để làm lúc đó. Đấy, đấy là nơi tôi sống ở Pencey. Nhà Tưởng niệm Ossenburger, thuộc dãy nhà mới.

Thật khoái khi trở về phòng riêng sau khi tôi từ biệt ông Spencer, vì mọi người điều đi xuống xem đấu bóng hết, và máy sưởi trong phòng đang chạy. Ấm cúng chút đỉnh. Tôi cởi áo ngoài và cà vạt, mở nút cổ, rồi bắt đầu đội cái mũ tôi vừa mới mua ở New York sáng hôm ấy. Đó là thứ mũ đội để đi săn màu đỏ, có lưỡi trai rất dài. Tôi trong thấy bày trong tủ kiếng của gian hàng bán đồ phụ tùng thể thao khi chúng tôi ra khỏi xe điện ngầm, chính ngay sau khi tôi nhớ ra tôi đã mất hết gươm kiếm các thứ. Cái mũ ấy chỉ có một tì. Cái kiểu đội của tôi là. Tôi xoay cái lưỡi trai tuốt ra đằng sau- quê một cục, tôi đồng ý, nhưng tôi vẫn thích đội như thế. Tôi trông bảnh bao kiểu đó. Tôi lấy cuốn sách đang đọc dở và ngồi vào chiếc ghế của tôi. Trong mỗi căn phòng đều có hai chiếc ghế. Tôi xài một và thằng bạn cùng phòng, Ward Stradlater, xài một. Tay ghế méo mó thảm hại, bởi vì ai cũng ưa ngồi trên ấy, nhưng những chiếc ghế đều rất êm.

Quyển sách tôi đang đọc là quyển tôi mượn lầm ở thư viện. Họ đưa lầm cho tôi một quyển sách khác mà tôi không để ý cho đến khi về tới phòng. Họ đưa quyển Rời khỏi châu Phi của Isak Dinesen. Ban đầu tôi cứ tưởng nó thối hoắc nhưng té ra không. Tác giả tôi ưng ý nhất là anh tôi, D.B. và kế đó là Ring Lardner. Anh cho tôi một quyển sách của Ring Lardner làm quà sinh nhật, ngay trước khi tôi vào học Pencey. Trong ấy có những vở kịch rất buồn cười, ngộ nghĩnh, và có cái truyện ngắn về một lão cảnh sát giao thông mê tít chính cái cô gái ngồ ngô luôn luôn lái xe chạy lút ga ấy. Duy có điều lão ta đã có vợ, lão cảnh sát ấy, cho nên lão không thể nào cưới cô ta hay gì hết. Đoạn cổ bị chết vì cổ luôn luôn phóng hút ga. Cái chuyện đó khiến tôi chết được. Tôi thích nhất một quyển sách mà ít nhất cũng thỉnh thoảng tức cười. Tôi đọc khá bộn những sách cổ điển, như Đứa con xa trở về các thứ, tôi thích chúng. Tôi đọc khá bộ sách vể chiến tranh và chuyện huyền bí các thứ, nhưng tôi không mê lắm. Quyền sách làm tôi mê thật sự là một quyền mà sau khi đọc xong, bạn ức ao giá như tác giả là một thằng bạn cực đỉnh và bạn có thể gọi điện thoại nói chuyện với ổng bất cứ lúc nào. Nhưng chuyện đó không xảy đến thường cho lắm. Có lẽ tôi cũng có thể gọi Isak Dinesen được. Và Ring Lardner, có điều rằng D.B nói ổng đã chết. Còn bạn, có lẽ bạn lấy quyển Kiếp người của ông S.Maugham . Tôi đọc nó hè năm ngoái. Quyển sách cũng hay đấy, nhưng tôi sẽ không muốn gọi S.Maugham. Tôi cũng không biết vì sao. Ổng không phải là thằng cha tôi muốn gọi, thế thôi. Tôi chẳng thà gọi ông già Thomas Hardy. Tôi thích nàng Eustacia Vye ấy.

Lại nói chuyện tôi đội cái mũ mới và bắt đầu ngồi xuống đọc cuốn Rời khỏi châu Phi. Tôi đã đọc xong nhưng muốn đọc lại vài đoạn. Tuy nhiên tôi chỉ mới đọc chừng ba trang thì nghe tiếng thằng nào chạy ra khỏi buồng tắm. Không cần nhìn lên tôi cũng biết ngay thằng nào. Đó là Robert Ackley, cái thằng ở kế phòng tôi. Trong tòa nhà chúng tôi, cứ hai phòng lại có một buồng tắm ở giữa, và thằng cha Ackley chạy bổ đến tôi chừng tám mươi lăm dạo mỗi ngày. Có lẽ trong cả nhà nội trú, nó là thằng độc nhất ngoài tôi ra không xuống xem đá banh. Vả lại nó cũng không bao giờ đi bất kỳ đâu cả. Nó là một thằng rất kì quặc. Nó học năm thứ tư, và đã ở suốt bốn năm ở Pencey, nhưng không ai gọi nó tên gì khác ngoài "Ackley". Ngay cả herb Gale, bạn cùng phòng với nó, cũng không gọi nó là "Bob" hay ít nhất "Ack" nữa. Nếu có ngày nó cưới vợ chắc chính nó cũng sẽ gọi nó "Ackley". Nó là một thằng cha cao lêu nghêu, vai tròn, cao chừng một thước chín ba, hàm răng thì dơ dáy khiếp. Suốt thời gian ở cạnh phòng tôi, tôi chưa hề thấy nó đánh răng một lần nào. Hàm răng nó luôn luôn trong mốc meo kinh tởm, và nó làm bạn buồn nôn chết được nếu bạn thấy nó trong phòng ăn đang nhai một búng đầy khoai nhuyễn hay đậu gì gì đó. Ngoài ra nó có rất nhiều mụn. Không phải chỉ ở trên trán hay cằm phần đông các thằng khác đâu, mà mụn đầy khắp mặt. Không những thế mà thôi, nó lại có một tính tình khủng khiếp. Nó cũng là một thằng hơi chó má nữa. Tôi không mê nó lắm, nói thật với bạn.

Tôi có thể cảm thấy nó đang đứng đấy ở ngưỡng cửa buồng tắm ngay sau ghế tôi. Nhìn dáo dác xem có thằng Stradlater không. Nó ghết mặt thằng Stradlater và không bao giờ bước vào phòng nếu có thằng Stradlater ở đấy. Có thể nói nó ghét mặt tất cả mọi người.

Nó bước ra khỏi ngưỡng cửa buồng tắm và đi vào phòng. "À," nói nói. Nó luôn luôn nói tiếng ấy với vẻ như mệt mỏi chán chường ghê lắm. Nó không muốn bạn nghĩ rằng nó đan đến thăm bạn hay gì hết. Nó muốn bạn nghĩ nó vào vì nó nhầm thôi, giời ạ.

"À!" tôi nói, nhưng vẫn cúi vào sách. Với một thằng cha như thằng Ackley mà bạn nhìn lên thì bạn rồi đời rồi đấy. Bạn đằng nào cũng đã gặp nguy rồi, tuy nhiên chưa nguy bằng nếu bạn nhìn lên ngay.

Nó khởi sự đi khắp phòng, đi rất chậm, cái kiểu của nó, cầm đồ đạc của bạn lên xem. Nó luôn luôn lấy đồ củ bạn lên xem. Ối giời, đôi khi bạn điên đầu được. "Đấu gươm khá không?" Nó hỏi. Nó chỉ muốn tôi ngừng đọc và kh6ong được nghỉ ngơi gì. Chứ nó cần quái gì đến chuyện gươm với ghiếc. "Bên trường ta thắng hay thế nào?" Nó nói.

"Không ai thắng cả," tôi nói. Cũng vẫn không nhìn lên.

"Sao?" Nói hỏi. Cái gì nó cũng luôn bắt bạn lặp lại hai lần.

"Không ai thắng cả," tôi nói. Tôi liếc nhìn trộm xem nó đang động vào cái gì trên tủ áo. Nó đang nhìn cái ảnh đứa con gai thường đi chơi quanh quẩn với tôi ở New York, con Sally Hayes. Nó lấy cái ảnh mắc dịch ấy lên xem ít nhất cũng năm ngàn lần từ ngày tôi có tấm ảnh. Nó cũng luôn luôn để lại sai chỗ nữa, khi xem xong. Nó cố ý như vậy. Bạn tin chắc đi.

"Không ai thắng cả? Làm sai lại thế?"

"Tao quên mẹ nó hết kiếm củng các thứ trên xe điệm ngầm," tôi vẫn không nhìn lên nó.

"Trên xe điện ngầm! Trời đất quỷ thần ơi! Nghĩa là mày đánh mất các thứ?"

"Bọn tao đi nhầm tàu. Tao phải đứng nhìn cái bản đồ dịch hạch ở trên tường suốt buổi."

Nó đến đứng án ngữ trước mặt tôi. "Này!" tôi nói. "Tao đọc mỗi một cái câu này tới hai mươi bận từ khi mày đi vào đấy."

Ai cũng hiểu câu nói ấy ý gì, chỉ trừ cái thằng Ackley phải gió kia. Nó không hiểu. "Mày nghĩ chúng có bắt mày đền tiền không?" Nó nói.

"Tao không biết. Tao đếch cần. Mà sao mày không ngồi xuống một ái, bé Ackley? Mày đứng án ngữ trước mặt tao, tối bỏ mẹ đi ấy." Nó ghét bạn bè gọi nó là "bé Ackley". Nó luôn luôn bảo tôi là một thằng ranh còn hôi sữa, vì tôi mười sáu còn nó mười tám. Nó tức như bò đá khi tôi gọi nó là "bé Ackley".

Nó vẫn đứng ì ra đấy. Nó chính cống là cái hạng thằng đần, nếu bạn nói nó xê ra kẻo tối thì nhất định nó không xê ra. Trước sau gì nó cũng xê ra, nhưng nếu bạn yêu cầu nó xê ra thì bạn phải chờ lâu hơn rất nhiều. "Mày đang đọc cái cóc khô gì đấy?" nói hỏi.

"Sách tầm phào."

Nó đưa tay kéo cuốn sách của tôi lại gần để có thể thấy nhan đề. "Khá không?" Nó nói.

"Cái câu mà tao đang đọc thật là tuyệt tác." Tôi cũng có thể ăn nói rất cay độc khi nào tôi lộn tiết lên. Tuy vậy nó vẫn không hiểu. Nó lại khởi sự đi khắp phòng, cầm lên xem tất cả đồ đạc của tôi và của thằng Stradlater. Cuối cùng tôi đành phải bỏ cuốn sách trên nền nhà. Bạn không thể đọc được cái gì với một thằng như Ackley bên cạnh. Không thể nào được.

Tôi dựa ngửa người ra ghế mà ngắm thằng cha đó ngang dọc như tại nhà riêng nhà của nó. Tôi hơi thấm mệt vì mới đi New York về các thứ, và bắt đầu ngáp dài. Đoạn tôi khởi sự táy máy nghịch ngợm một hồi. Tôi thỉnh thoảng lại nghịch ngợm, chỉ để đỡ buồn chút đỉnh. Lần này tôi xoay cái lưỡi trai ra đằng trước rồi kéo sụp xuống che kín hai mắt. Làm kiểu đó tôi chả thấy mẹ gì hết. "Ối! Tôi mù mắt rồi," tôi nói giọng khàn khàn. "Mẹ ơi! Sao mà tối thế này."

"Ối giời, mày điên rồi à," Ackley nói.

"Mẹ ơi! Đưa tay đây? Sao mẹ không đưa tay cho con?"

"Trời đất quỷ thần ơi, khôn lớn lên một chút đi mày!"

Tôi bắt đầu quờ quạng trước mặt tôi, như một thằng mù, nhưng không đứng dậy hay gì cả. Tôi cứ nói: "Mẹ ơi! Sao me không đưa tay cho con nào?" Tôi chỉ nghịch cho vui vậy. Nghịch thứ đó đôi khi cũng khoái đáo để. Ngoài ra tôi biết như vậy làm cho thằng Ackley tức chết đi được. Nó luôn luôn khơi dậy cái thằng người khả ố trong tôi. Tôi rất ưa chọc tức nó. Nhưng cuối cùng tôi cũng ngừng, Tôi trật cái lưỡi trai ra tuốt đằng sau như cũ, rồi duỗi người ra nghỉ.

"Đứa nào của cái này?" Ackley hỏi. Nó đang cầm cái bịt đầu gối của Stradlater đưa lên cho tôi xem. Thằng Ackley đó cái gì nó cũng cầm. Nó cầm cả cái khố của bạn háy bất cứ cái gì. Tôi nói với nó là của Stradlater. Vì vậy nó ném lên giường thằng Stradlater. Nó lấy cái ấy trong tủ thằng Stradlater, bởi thế nó ném lên giường.

Nó lại ngồi trên tay ghế của thằng Stradlater. Nó không bao giờ ngồi vào trong ghế. Luôn luôn ngồi trên tay ghế. "Mẹ kiếp, mày mua cái mũ ấy ở đâu?"

"New York."

"Bao nhiêu?"

"Một tì."

"Mày mua hố rồi." Nói khởi sự khều những móng tay mắc dịch của nó bằng một que diêm. Nó luôn luôn khều móng tay. Kể cũng tức cười thật. Hàm răng của nó thì đống rêu suốt đời, lỗ tai của nó thì dơ bỏ mẹ đi ấy, nhưng lúc nào nó cũng khều móng tay. Tôi chắc nó tưởng làm thế nó tỏ ra một thằng rất nuột. Nó vừa khều móng tay vừa nhìn cái mũ tôi một lần nữa. "Ở nhà tui6 tao đội cái mũ ấy để đi săn nai, trời đất quỷ thần ơi!" Nó nói. "Đấy là cá mũ săn nai."

"Thì hẳn nhiên bỏ mẹ đi rồi!" Tôi lấy mũ xuống xem một lát. Tôi hơi nheo một mắt để nhìn như đang ngắm đích. "Cái này là mũ săn người," tôi nói. "Tao đội mũ này để bắn người."

"Ông bà bô biết mày bị đuổi chưa?"

"Chưa."

"Thế còn, mẹ kiếp, thằng Stradlater ở đâu thế hả?"

"Xuống sân banh, nó đi với bồ," tôi ngáp. Tôi ngáp dài ngáp ngắn. Cái phòng nóng bỏ mẹ đi ấy. Nó làm cho bạn buồn ngủ. Ở Pencey nếu bạn không rét cóng người thì cũng nực muốn chết.

"Cái thằng sướng thật," Ackley nói. "Ê, cho tao mượn kéo của mày một lát được không? Mày có kéo đấy không?"

"Không, tao bỏ hết vào hòm rồi. Ở tuốt trên nóc tủ."

"Lấy cho tao mượn chút đi! Chịu không? Tao có cái móng tay này muốn cắt."

Nó đếch kể bạn là đã sắp đồ vào hòm hay chưa sắp và đếch để bạn để hòm tuốt trên nóc tủ. Nhưng rốt cuộc tôi cũng lấy xuống cho nó. Tôi suýt tử nạn vì thế nữa. Khi tôi mở cửa tủ, cái vợt ten nít của thằng Stradlater – bằng gỗ ép các thứ - rớt ngay trúng ngay đỉnh đầu. Nó kêu choang một tiếng chát chúa và tôi đau bỏ mẹ cái đầu. Tuy nhiên thằng cha Ackley khoái muốn chết. Nó bắt đầu cười ngất. Nó cứ cười suốt thời gian tôi lấy hòm đồ đạc xuống và lấy cái kéo ra cho nó mượn. Cái cảnh tượng ấy – cảnh một thằng nào bị đá rớt vỡ đầu hay tương tự - làm cho thằng Ackley cười điên lên được. "Mẹ kiếp, óc khôi hài của mày khá lắm, bé Ackley," tôi nói. "Mày biết chứ?". Tôi đưa kéo cho nó. "Để tao bảo trợ cho mày. Tao sẽ cho mày lên đài phát thanh hẳn hòi mà biểu diễn." Tôi lại ngồi vào ghế và nói khởi sự cắt những móng tay trời đánh của nó. Tôi bảo: " Mày thử sử dụng cái bàn hay gì cũng được xem muốn giẫm phải vụn móng của mày khi lượn chân trần tối nay." Tuy nhiên nó cứ cắt rồi xả ngay trên nền nhà. Cái thằng ôn vật. Tôi nói thật đấy.

"Bồ của thằng Stradlater là con nào thế?" Nó hỏi. Nó luôn luôn dọ hỏi xem thằng Stradlater đi với con nào, dầu nó chúa ghét thằng Stradlater.

"Tao không biết. Sao?"

"Không sao cả. Ối giời, tao không chịu cái thằng ghẻ cùi ấy. Nó là thằng ghẻ cùi nhất mà quả tình là tao không chịu nổi."

"Nó rất mày. Nó bảo mày thật tuyệt." Tôi xài chữ "tuyệt" cho mọi người khá thường mỗi khi tôi đùa dai như thế. Nó giúp tôi thoát cảnh chán ngấy hay gì đó.

"Cái thằng đó lúc nào cũng cứ lên mặt kẻ cả." Ackley nói. "Thật tao không chịu nổi thằng ghẻ cùi ấy. Mày nghĩ..."

"Mày có chịu cắt móng tay trên bàn không hả? Tao đã bảo mày có đến năm chục..."

"Cái thằng trời đánh thánh vật đó lúc nào cũng lên mặt. Tao không nghĩ cái thằng ghẻ cùi ấy giỏi giang gì. Nó nghĩ nó giỏi lắm. Nó cứ nghĩ nó là thằng... "

"Ackley! Giời đất ạ. Mày có làm phước cắt móng tay của mày trên bàn giùm tao không? Tao đã bảo mày năm chục bận rồi."

Nó khởi sự cắt móng tay trên bàn, để thay đổi không khí. Lúc nào nó cũng chờ bạn quát vào mặt nó mới chịu làm một cái gì.

Tôi ngắm nó một hồi. Đoạn tôi nói: "Sở dĩ mày tức thằng Stradlater là vì cái chuyện nó bảo mày thỉnh thoảng nên đánh răng một chút. Khi nói trắng ra như vậy, nó không cố ý làm nhục mày đâu. Nó nói không tử tế tẹo nào, nhưng nó không cốt làm nhục mày. Nó chỉ muốn bảo rằng mày sẽ trông bảnh hơn và khiển người ta cảm thấy khá hơn nếu lâu lâu mày chịu khó đánh răng một lần."

"Tao có đánh. Đừng nói tao như vậy."

"Không, mày không đánh. Tao thấy mày rồi, mày không đánh," tôi nói. Tuy nhiên tôi không nói thế một cách khả ố. Có thể nói là tôi hơi thương hại nó, gần gần như vậy. Nghĩa là thật cũng không lịch sự cho lắm, dĩ nhiên, nếu có người bảo rằng bạn không đánh răng. "Thằng Stradlater không sao đâu. Nó không tệ lắm," tôi nói. "Phiền một nỗi là mày không hiểu nó."

"Tao vẫn cho nó là một thằng ghẻ cùi. Nó là một thằng ghẻ cùi họm hĩnh."

"Nó hợm hĩnh thật, nhưng có một vài điểm nó rất rộng lượng. Thật đấy," tôi nói. "Chẵng hạn mày xem, chẳng hạn thằng stradlater đang mang một cái cà vạt hay gì đó mà mày khoái.Cứ cho là nó mang một cái cà vạt mà mày khoái tợn – tao chỉ ví dụ cho mày hiểu vậy thôi. Mày biết nó sẽ làm sao không? Có lẽ nó cởi cái cà vạt ra cho mày ngay. Tao nói thật đấy. Hoặc, mày biết nó sẽ làm sao không? Nó sẽ để cái cà vạt trên giường mày hay gì đó. Nhưng nó sẽ cho cái ca vạt ấy. Phần đông những thằng khác có lẽ chỉ..."

"Cứt!" Ackley bảo. "Nếu tao có nhiều xu như nó, tao cũng cho nữa."

"Không, mày thì không," tôi lắc đầu. "Không, mày thì không, bé Ackley à. Nếu mày có xu như nó, mày sẽ là một thằng chúa..."

"Mày tốp gọi tao là 'bé Ackley' đi. Khốn kiếp. Tao cũng khá lớn tuổi đủ để làm thằng cha mày."

"Không. Mày không đủ tuổi." Ối giời, thằng ấy đôi khi nó cũng quá đáng. Nó không khi nào bỏ lỡ dịp nhắc cho bạn biết bạn mười sáu còn nó mười tám. "Trước hết, tao sẽ không cho mày vào trong cái gia đình chết tiệt của tao, " tôi nói.

"Được rồi, mày tốp gọi tao là..."

Đùng một cái cửa mở và thằng Stradlater chạy xộc vào. Nó luôn luôn vội vã. Cái gì cũng rất quan trọng. Nó đến gần tôi và vỗ mẹ nó vào hai má tôi hai cái. Một điều đôi khi rất có thể làm lộn ruột. "Này," nó nói, "mày có đi đâu tối nay không?"

"Tao không biết. Có thể lắm. Mẹ kiếp, ngoài trời bây giờ ra sao? Tuyết xuống à?" Áo ngoài của nó dính đầy tuyết.

"Ừm. Tao nói cái này. Nếu mày không đi đâu cấp bách lắm, cho tao mượn cái áo da ngắn của mày được không?"

"Ai thắng?" tôi nói.

"Mới giữa hiệp thôi. Chúng tao phải đi," Stradlater nói. "Nói thật, tối nay mày có xài cái áo ấy hay là không? Tao làm đổ các thứ vấy cả chiếc áo nỉ xám của tao rồi."

"Không, nhưng tao không muốn mày làm nó giãn ra với cái vai lớn tướng của mày," tôi nói. Chúng tôi cao gần ngang nhau, nhưng nó nặng gần gấp hai tôi. Nó có đôi vai rất rộng.

"Tao không làm giãn đâu." Nó đi đến tủ áo một cách vội vàng. "Mày thế nào Ackley?" Nó nói với vẻ, thằng Stradlater ấy. Cái kiểu thân mật bộ tịch, nhưng ít nhất nó cũng chào thằng Ackley hẳn hoi. Ackley chỉ hơi ậm ừ một tí. Nó chắc chắnaa không bao giờ trả lời thằng Stradlater, nhưng nó cũng không có gan để không ít nhất ầm ự một cái đáp lại. Rồi nó nói với tôi: "Tao phải đi đây. Chốc nữa!"

"Được rồi," tôi nói. Nó không bao giờ làm cho cõi lòng bạn tan nát lắm, khi nó từ giã trởi về phòng riêng.

Stradlater bắt đầu cởi áo ngoài và cá vạt các thứ.

"Có lẽ tao phải cạo sơ cái mặt một tí," nó nói. Nó có râu khá nhiều. Nhiều thật.

"Còn bạn mày ở đâu?" tôi hỏi nó.

"Nó đang đợi dưới phòng khách."

Nó ra khỏi giường, kẹp khăn lông dưới cánh tay và mang theo các thứ. Nó không mặc áo sơ mi gì hết. Chuyên môn ở trần đi hắp nơi như vậy, vì nó tưởng nó có thân hình đẹp bỏ mẹ. Mà cũng thật thế. Tôi phải công nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro