Chương 1:

Mặc dù đồng hồ đã điểm nửa đêm từ mấy phút trước nhưng trên tầng 2 trong một căn nhà nằm trong hẻm nhỏ, đèn điện vẫn được bật sáng trưng. Tất nhiên không phải có sự kiện gì đó quá quan trọng, chỉ là có một cậu trai vẫn đang chăm chỉ ôn thi cho bài kiểm tra trong tuần tới. Có thể đợt kiểm tra sẽ không quá khó nhưng mẹ cậu là cô giáo nghiêm khắc nhất trong cuộc đời cậu, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng thành ra Định khá lo sợ việc mình sẽ không đáp ứng điểm số mà mẹ mong muốn.

Ít nhất cậu vẫn mong mình có ích đối với mẹ. Hoặc là không.

Gia đình cậu nếu kể ra sẽ là một mớ bòng bong. Mẹ cậu – một giảng viên ở trường đại học nằm top đầu của thành phố, nghiêm khắc nhưng giỏi giang. Mẹ thường không hay đụng đến công việc nhà hoặc thậm chí lo đám giỗ ở quê, những công việc mà phụ nữ sẽ là người quán xuyến. Ngược lại người lo nhiều hơn có lẽ là ba của cậu, ba chỉ là một kế toán ở công ty tầm thường nhưng cậu phải công nhận rằng tài nấu ăn của ba siêu đỉnh, những món ăn ba làm ra phải gọi là không có chỗ nào để chê.

Có thể trong cuộc đời của cậu ít có ai sẽ trổ tài bếp núc tuyệt vời như ba cậu.

Thế nhưng, ba và mẹ cậu dường như không thích chung sống với nhau. Họ kết hôn và sinh con chỉ vì nguyện vọng của hai bên gia đình, số lần họ nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay. Mẹ cậu là một người khá tham vọng, bà đã đi du học và học lên tiến sĩ ở tuổi còn rất trẻ cho nên đối với bà việc lập gia đình hay chăm sóc chồng con chỉ là một thứ tẻ nhạt.

Có một giai đoạn hai người ở riêng với nhau, ba cậu dọn về Quảng Nam sinh sống còn mẹ thì vẫn ở Đà Nẵng tiếp tục công việc giảng dạy của mình, thú thật lúc đó đối với Định mà nói, khó khăn vô cùng. Số lần cậu đi ăn ngoài còn nhiều hơn ăn cơm.

Không phải cậu không biết nấu cơm mà vì lịch học mẹ sắp xếp cho cậu rất dày đặc, buổi sáng học 5 tiết trên trường chiều thì phải học thêm tới tận 8-9 giờ tối, về nhà ăn qua loa vài thứ gì đó cho no bụng rồi lại đặt mông vào bàn học để ôn bài cũ. Phải mẹ đang đặt cho cậu gánh nặng trên vai - phải trở thành một thần đồng xuất sắc khi ở trường, cố gắng thi đại học vào trường top đầu thành phố, dành học bổng sau đó đi du học nước ngoài.

Đối với mẹ điều đó rất tuyệt vời nhưng Định thấy nó nghẹt thở vô cùng...

Thêm nữa trên trường học cậu có rất ít bạn bè, vì mẹ cậu kiểm soát rất nghiệm ngặt việc cậu đi chơi với ai, có ảnh hưởng tới việc học của cậu không hay là chỉ cho xài điện thoại tới thời gian mẹ đưa ra.

Định đã thấm mệt từ lâu vì mớ bài vở giải mãi không xong này, cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn đã điểm tới 1 giờ sáng.

"Mắt mình lại thâm như gấu trúc vào ngày mai nữa cho coi" Cậu âm thầm nghĩ trong đầu

Sau khi giải nốt câu toán hóc búa cuối cùng Định giơ tay tắt đèn ngủ bên cạnh, mò mẫm rồi leo lên giường, cậu đi vào giấc ngủ nhanh hơn những gì mình tưởng.

—----------------------------------

Tiếng chuông báo thức reo lên như thường lệ, giờ học bắt đầu vào lúc 7 giờ sáng và Định có xu hướng dậy sớm trước 2 tiếng để vệ sinh cá nhân cũng như ăn sáng. Hôm qua thức hơi muộn nên bây giờ người cậu không khác gì xác sống.

Hoặc ít nhất không thể tươi tắn ngay được...

Định quơ lấy khăn tắm rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh, qua loa vài phút cũng xong. Cậu cẩn thận mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần xanh đã ủi thẳng tắp ngày hôm qua vào người, còn không quên lấy chút keo làm tóc trên bàn chải chuốt cho bảnh trai. Hôm nay cậu kĩ hơn một tí vì nghe bảo có học sinh mới chuyển đến, nghĩ đi nghĩ lại phải tạo ấn tượng chứ nhỉ. Biết đâu sau này cậu lại thân hơn với người đó.

Chuẩn bị mọi thứ tươm tất xong cũng đã 6 giờ 15 phút, khi bước xuống lầu và đi vào phòng bếp thì mẹ cậu đã đợi sẵn trên bàn ăn rồi.

"Con chuẩn bị mọi thứ muộn quá đấy" Mẹ cậu vừa gặp một lát thịt trong tô bún bò Huế vừa lẩm bẩm.

"Dạ con xin lỗi, nay có học sinh mới chuyển đến lớp con nên con phải kĩ lưỡng một tí" Định nhanh nhảu nói với mẹ sau đó kéo ghế ngồi vào bàn ăn.

Mẹ nhai xong miếng thịt kia liền hỏi cậu, "Ồ cậu ta như thế nào? Có học giỏi không? Con có ý định thân với cậu ta chứ?"

"Con còn chưa gặp người ta mà mẹ!" Đỉnh chóng mặt với một mớ câu hỏi khó hiểu tới từ mẹ mình.

"Okay" Bà không nói gì tiếp mà nhanh chóng ăn hết tô bún của mình. Định cũng không quan tâm đến bà nữa, cậu lấy đũa muỗng sau đó bắt đầu xơi bữa sáng của mình. Mặc dù từ nhỏ đến lớn Định ăn rất nhiều món ngon nhưng đối với cậu, bún bò Huế vẫn là chân ái không đổi. Nước súp hầm từ xương bò đậm đà cộng với cọng bún to ở xứ Huế, thêm thịt nạm bọ vừa dai vừa mềm làm Định có một niềm yêu thích không nhỏ.

Nếu có một bảng xếp hạng các món ăn được lòng cậu nhất:


1. Bún bò Huế

2. Bánh mì

3.Mì Quảng

4. Bún Mắm


Trong lúc cậu ăn nốt miếng cuối cùng mẹ đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi bao gồm việc lái xe hơi ra trước cổng.

"Ăn nhanh không sẽ đi học muộn đó con" Mẹ cậu ngồi trên xe nói vọng vào

"Dạ~" Định nhanh chóng đáp lại lời mẹ, dọn chén bát trên bàn đặt gọn trong bể rửa chén sau đó khoá cửa cẩn thận rồi lên xe ngồi bên ghế phụ

"Nhân tiện thì mới sáng sớm mà ba đi đâu rồi mẹ?" Định cài dây an toàn, buộc miệng hỏi mẹ vài câu.

Mẹ cậu đạp chân ga một cách bất ngờ, trong giọng điệu có chút giận dữ. "Lão già đó ai mà biết hắn đi đâu được, mới sáng sớm đã cuốn quýt lên rồi. Tốt nhất con không cần lo cho ba đâu, cứ chú tâm vào việc học cho mẹ đi."

Định nghe vậy chỉ biết gật đầu mà thì thầm 'dạ' một tiếng trong miệng, mặc dù mẹ không nói nhưng cậu dư sức biết hai tô bún hồi sáng là do chính tay ba làm. Đùa chứ có ai làm bún bò ngon hơn ba cậu đâu.

Đối với Định là như thế và mãi mãi sẽ như vậy.

Bầu không khí dần chìm trong im lặng, hai người đều mang trong mình một nỗi niềm riêng, không ai nói với ai câu nào nữa cho đến khi chiếc xe đỗ trước cổng trường của Định.

Sau khi chào mẹ đi học xong thì cậu quay lưng sải bước tiến vào trường học, do việc thức khuya hôm qua mà giờ cậu gật lên gật xuống ngay cả khi đang từ từ lê tới lớp mình học. Đến nơi cậu rũ bỏ cái balo nặng trịch do sách vở của mình xuống ghế, thay vì ngồi thẳng ngay ngắn thì cậu lại nằm dài lên bàn.

Định tính sẽ chợp mặt ít phút trước khi tiết học bắt đầu, ngay khi cậu sắp chìm vào giấc mơ ngắn ngủi một cảm giác lạnh toát tấn công bên gò má bên trái của cậu.

"Oái" Định giật bắn người, ngồi thẳng dậy xem đó là tên ất ơ nào giở trò kì quặc với cậu như thế.

"Làm gì mới sáng banh mắt ra mà nhìn mày uể oải thế, tối qua thức khuya nhắn tin với em nào à?" Đối phương cười khúc khích khi thấy biểu cảm nhăn như đít khỉ của cậu, rồi ném lon nước tăng lực được ướp lạnh từ sớm cho cậu.

"May im được rồi, hôm qua tao thức để học bài. Chấm hết."

"Ồ đúng là lớp trưởng có khác, ngày nào cũng học. Chăm chỉ quá ta" Đối phương nhanh nhảu ngồi ghế bên cạnh, còn không quên húc vài cái vào khuỷu tay của cậu. "Trưa nay học xong đi Kara không? Tao mới biết quán này hát hay lắm"

Định gạt tay của hắn ra, nhanh chóng đáp lời. "Chiều nay tao có 3 lớp học thêm rồi, hẹn hôm khác đi"

"Này mày là con gì chứ không phải con người, mà thất hứa hơi nhiều rồi đó nha" Định nhăn mặt đáp trả "Thông cảm đi, do mẹ tao xếp lịch dày đặc quá tao không có đi được, với cả nay mẹ tao chở do xe bị hư nữa"

Đối phương thấy không thuyết phục được nên đành buông bỏ, hừ một tiếng rõ to sau đó quay về lại chỗ ngồi. Định vẫn ghi ghi chép chép như thói quen để chuẩn bị cho bài học mới diễn ra suôn sẻ hơn.

Tùng tùng tùng

Tiếng trống vào tiết vang lên mọi người trong lớp đều ngồi ngay ngắn trong lớp học, cô giáo cũng nhanh chóng bước vào lớp. Bên cạnh đó ngay sau cô có một cậu học sinh cao ráo, đẹp trai, thân hình cân đối theo sau. Ngay khi nhìn thấy bạn học sinh mới đó cả lớp ồ lên một phen, đồng loạt bàn tán từ chiều cao cho tới sắc đẹp của anh.

"Ối, không ngờ học sinh mới đẹp trai dữ vậy." Một bạn nữ tóc ngắn nói với bạn cùng bàn của mình.

"Hừ, nhìn vậy chứ chắc chắn không đẹp bằng tớ rồi" Bạn nam bàn trên lườm học sinh mới.

"Gớm, tự tin ghê nhỉ" Bạn nữ bàn dưới nhanh tay che miệng lại cười còn không quên kháy bạn nam kia.

"Các em trật tự nào! Để học sinh mới giới thiệu rồi chúng ta bắt đầu giờ học nhé" Cô giáo hét lớn một cách nghiêm chỉnh sau đó quay qua phía học sinh nam mới kia, giơ tay ra phía trước mỉm cười.

"Xin chào mọi người, mình tên là Kiên. Là học sinh mới chuyển đến đây nên mong các bạn sẽ giúp đỡ mình"

Nói xong anh không quên cuối đầu với tất cả mọi người. Họ theo thói quen mà vỗ tay thật to thay cho lời chào của mình. Duy nhất chỉ có Định vì mải mê những con chữ trên sách vở mà không mảy may quan tâm cho lắm. Ngay lúc cậu ngước lên vô tình Định bắt gặp ánh mặt của cậu chàng học sinh mới kia, hai người phải mất khoảng vài phút để nhìn nhau một cách đắm đuố

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro