Chương 2:

Đến khi bạn nữ bàn dưới vỗ vai Định để hỏi bài học thì cậu mới trở về hiện thực. Thật ra cậu nhìn đắm đuối Kiên không phải vì đối phương điển trai hay ưa nhìn gì cả, chỉ là cậu cảm giác anh chàng này có gì đó rất đặc biệt, nhưng cậu không mường tượng ra được điều đó như thế nào cả.

"Bà muốn tui chỉ chỗ nào á?" Định quay xuống hỏi bạn nữ kia

Bạn nữ nhanh chóng chỉ vào nơi bạn ấy muốn cậu giải đáp: "Là câu này nè, hôm qua tui thử làm rồi nhưng mà không ra đáp án. Ông có thể hướng dẫn tui cách giải được không?"

"Được thôi. Đúng là câu này hơi khó, tui cũng phải mất nửa tiếng mới giải được" Nói rồi cậu bắt đầu lấy giấy nháp và bút ra, chăm chú giảng bài cho bạn nữ đó.

"Đầu tiên bà phải triển khai như thế này, sau đó thì áp dụng công thức tụi mình đã được cô giảng trong giờ học tuần trước để giải là sẽ ra đáp án" Định mải mê, hăng say chỉ bài cho bạn mà không biết những hành động của cậu đã thu hút học sinh mới nãy giờ.

Sau khi Kiên giới thiệu xong xuôi tất thảy, cô giáo quyết định để anh tự đưa ra quyết định mình sẽ ngồi học ở vị trí nào, đơn giản vì cô không muốn ép buộc học sinh mới chuyển tới và khiến anh phải áp lực. Kiên đảo mắt một hồi quanh lớp học, anh để ý thấy rằng có rất nhiều bạn nữ ra tín hiệu muốn anh ngồi với họ mặc dù đã có bạn đồng hành bên cạnh.

Ngoài ra còn có vài bạn nam liếc ngang dọc với anh nữa-

Nhìn chung thì khá thú vị- Anh đã suy nghĩ như thế

Cơ mà thứ Kiên để ý duy nhất chỉ có việc, chỗ bên cạnh lớp trưởng không hiểu sao vẫn còn trống. Nếu xét theo nguyện vọng của những người bình thường, không phải ai cũng sẽ thích đồng hành với người giỏi hả-

Hoặc có lẽ Kiên đang suy nghĩ quá chủ quan, chắc chắn là thế!

"Em muốn ngồi bên cạnh bạn kia được không cô?" Nói rồi anh chỉ tay về phía bàn mà Định đang ngồi. Cả lớp 'Ồ' lên một tiếng rõ to, họ cho rằng Định tuy giỏi nhưng quá kiệm lời thành ra nhiều người sẽ có cảm giác cậu ấy siêu cấp khó gần, đó là lý do vì sao xung quanh lớp trưởng ít bạn đến thế: "Chọn chỗ đắc địa mới ghê, ngồi bên cạnh lớp trưởng luôn!" Một bạn nam khác bồi thêm.


"Đỉnh quá ha bà, giờ lớp trưởng lớp tụi mình có bạn rồi kìa" Một bạn nam bồi thêm vào.

Định nghe mọi người xung quanh nói như thế cậu còn không biết họ đang khen hay móc mỉa mình nữa, chỉ biết cười trừ trong lòng. Nói đi cũng phải nói lại không hiểu vì sao Kiên lại muốn ngồi gần cậu, học lực thì giỏi trong tất cả các môn nhưng tính cách cậu quá trầm tính và có thể nói là khó gần, nếu không thân thiết chắc chắn Định chỉ đáp qua loa đại khái cho xong câu chuyện. Đôi lúc chính Định đưa câu chuyện vào bế tắt...

"Vậy em xuống bên cạnh chỗ lớp trưởng ngồi nhé, Định cố gắng giúp đỡ bạn trong học tập nha em" Cô giáo nói với Kiên không quên dặn dò Định.

Định đáp lại cô giáo: "Dạ, em biết rồi"

Lúc Kiên đi xuống vị trí của mình Định một tay giúp anh kéo ra ghế ra phía sau, anh ban đầu hơi bất ngờ nhưng sau đó nở một nụ cười thật tươi rồi ngồi xuống bên cạnh cậu: "Xem ra cậu cũng không quá khó gần như lời đồn nhỉ?"

"Tôi sẽ xem đó như một lời khen" Định không nhìn mà đáp lại câu hỏi của đối phương.

Kiên trong lòng còn muốn bắt chuyện nhiều với cậu bạn cùng bạn nữa nhưng giờ học cũng bắt đầu rồi thành ra anh để việc đó vào lúc ra về vậy. Mặc dù trong đầu nghĩ là thế nhưng suốt buổi học Kiên không ngừng cố tính nhích lại gần Định, hỏi cậu những câu hỏi trên trời dưới đất. Đại loại như: "Người thường thấy xúc xắc với đồng xu thì bình thường, còn như tụi mình nếu thấy sẽ nghĩ ngay tới mấy bài xác suất nhỉ, cậu có cảm thấy vậy không?" hay "Nếu trong lúc Newton nhận ra trái đất có trọng lực, thứ rớt xuống đầu ông ấy là sầu riêng thay cho táo thì sao ta?" và còn rất nhiều thứ không thể kể thành lời đằng sau nữa, làm cho Định tặc lưỡi cho qua.

Tất nhiên cậu không hề trả lời rồi, đơn giản vì cậu đang mải mê nghe cô giáo giảng bài và những câu hỏi của Kiên khiến cậu thấy hoang mang nhiều hơn. "Cậu nên im miệng lại để học không thì tôi sẽ mách giáo viên chuyển chỗ cậu ngay đấy" Nghe đối phương lải nhải không ngớt bên tai như tiết tiếng muỗi vo ve làm cậu khó chịu cực kì

"Dạ, dạ" Kiên dường như khuất phục trước lời đề nghị của đối phương bèn ngồi ngay ngắn mà chăm chú nghe giảng bài trên kia, lâu lâu không quên liếc người bên một cái lại nhận về cái lườm không mấy khách sáo.


Dù có là học sinh mới chuyển đến nhưng nếu không vừa ý Định, cậu sẽ ngay lập tức tỏ thái độ ngay. Chính vì thế ít người muốn tiếp xúc với cậu.

Kiên trong lúc nghe cô giáo luyên thuyên về kiến thức ngày hôm nay thì không ngừng đăm chiêu suy nghĩ vài thứ về Định. Thứ nhất, cậu trai này đối với anh không hẳn thú vị mà đúng hơn là anh bị ấn tượng cái cách cậu ta hành xử với mình. Lúc đầu tự dưng chủ động kéo ghế cho anh ngồi vào bên cạnh bây giờ lại quay sang đe doạ mình.

Thứ 2, Định trông y hệt con mèo mun anh đang nuôi ở nhà. Hoặc biết đâu được cậu ta chính là một loài mèo tiến hoá thành, nghĩ tới đây Kiên bất giác nở nụ cười.

Giây tiếp theo sau đó cả hai không ai nói với ai một lời nào chỉ lắng nghe cô giáo nói về giá trị lớn nhất và giá trị nhỏ nhất của hàm số. Không hiểu vì sao Kiên thấy ở đây tuyệt hơn những gì anh nghĩ, ít nhất anh nghĩ sẽ không có việc bị quấy rối tình dục bởi giáo viên.

Mong mọi chuyện diễn ra thuận lợi.

------------------------------------------------------

Tùng tùng tùng

Tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã tới, đây là thứ mà hầu như ở trong cuộc đời học sinh của mình ai cũng mong ngóng. Định duỗi thẳng hai tay lên trên, ưỡn người ra phía trước để xốc lại tinh thần. Toán là thế mạnh của cậu nhưng phải công nhận nó rất khó, nhiều khi thì nhẹ nhàng như gió biển thổi qua lắm lúc lại như bão tố ập tới, không thể lường trước được cảm giác mà môn học này sẽ đem tới là gì.

Say mê làm vài động tác thư giãn nên Định hoàn toàn không để ý ai đó đang chống cằm nhìn mình một cách đắm đuối. "Lớp trưởng cũng biết mệt hả?"

Định nghe câu hỏi của đối phương thì biểu cảm có phần hơi xịt keo, đáp lại. "Sao cậu biết tôi là lớp trưởng? Mà chúng ta đổi xưng hô được không? Tôi – cậu cứ sượng thế nào ấy"

"Được thôi, cậu muốn đổi thế nào?" Kiên mỉm cười hỏi cậu

Định đăm chiêu suy nghĩ một hồi sau đó trả lời. "Hừm, cậu cũng mới tới nên tui – ông nha. Thật ra tôi nghĩ chúng ta sẽ đồng hành trong năm học này nhiều nên xưng hô thân hơn một chút, có gì dễ nói chuyện"

"Ồ, tôi hiểu rồi. Vậy cứ như cậu quyết định đi" Kiên nói xong còn bồi thêm. "Không ngờ tên mọt sách như ông lại để ý mấy việc đó nha, cũng không lạnh lùng như tui từng nghĩ cách đây vài phút trước"

Nghe xong câu đó Định trở nên bối rối có phần lộn xộn trong lời nói của mình. "Ừm, thật ra mọi người hay ví tui như "con búp bê" hay "robot biết đi", đôi lúc tui thấy cũng đúng" Tới khúc này trong mắt Định mang một nỗi buồn gì đó không tả được, cậu không thích cũng không ghét những biệt danh này tuy nhiên không hiểu lý do gì mỗi lần cậu nghe người xung quanh nhắc đến, Định lại cảm giác mình sinh ra để làm "búp bê". Cố gắng học giỏi, đạt được thành tích cao chỉ vì mong muốn mẹ mình hài lòng hay tỏ ra ngoan ngoãn trước người lớn dù họ đối xử không tốt với cậu.

Định đã có nhiều lúc suy nghĩ nổi loạn để sống thật với bản thân, tất nhiên cậu sẽ không bao giờ dám làm điều đó bởi mẹ cậu là một rắc rối lớn trong đời cậu-

"Vậy hả, tui lại không thấy vậy" Kiên dí sát vào mặt đối phương thủ thỉ: "Tui thấy ông trông giống một con "mèo mun" hơn ấy" Nói rồi anh lấy trong cặp mình ra một tấm ảnh. "Đây là mèo tui nuôi ở nhà, nhìn đi nó y chang ông"

Định ngắm nhìn bức ảnh đó một hồi rồi cảm thán: "Bộ lông của chú mèo này đẹp thật đó"

Ừ đúng rồi, cậu vừa mới khen bộ lông của một con mèo. Không những thế nếu để ý kĩ đôi mắt nhỏ này rất sắc sảo với một màu vàng kim tuyệt đẹp: "Nhỏ mèo này nhìn bề ngoài tuy có vẻ sang chảnh nhưng tính cách rất ư là kì cục"

Kiên giải thích thêm một chút về câu mà anh vừa thốt ra: "Kiểu như, khi tui mới vừa đi học về nhỏ sẽ chạy tới mừng tui rất khí thế cơ mà sau đó lại trở nên khó tính một cách khó hiểu, chỉ cần tui sờ vào là giơ móng vuốt lên làm cho vài đường" Nói xong Kiên xắn tay áo lên, vết mèo cào rộ ra rõ mồn một đến mức Định không tin được, trợn tròn cả hai mắt.

"Bằng chứng đây nè, mới ngày hôm qua thôi" Định nhìn những thứ hằn trên tay của anh bèn móc từ cặp một cái băng cá nhân màu hồng còn điểm thêm vài chi tiết đáng yêu bên trên, nhẹ nhàng dán lên tay cho Kiên: "Tui còn một cái nên không thể xử lý hết được, mong ông sẽ khỏi. Trông đau thật..."

Kiến bị hành động đó làm cho kinh ngạc một phen, khi nãy đứng trên bục giảng anh có nghe mọi người bàn tán về lớp trưởng không hay cho lắm. Đúng là có người khen hết mình nhưng cũng có kẻ chê không sót chữ nào, đại loại như cậu có tính cách khó gần hoặc chỉ nói chuyện với người mà Định thân thiết, luôn bám theo sau mẹ của mình. Rất nhiều câu từ được tuôn ra từ miệng bọn họ, dĩ nhiên Kiên không nghe lọt tai chữ nào.

Bây giờ anh chỉ cảm thấy Định khá tốt bụng so với những gì anh tưởng. Chắc công sức lải nhải nãy giờ khiến cậu ấy có cái nhìn thiện cảm hơn chăng? Anh không đoán được chính xác câu trả lời.

"Cảm ơn ông nha, không ngờ lớp trưởng lại có mặt ấm áp thế đó~" Kiên mỉm cười trêu ghẹo Định không quên nhích lại gần thêm chút nữa, đến nỗi khoảng cách giữa hai người chỉ còn vỏn vẹn 2 cen-ti-mét: "Này, sát người tui quá đấy. Ông ra xa tí đi" Định lấy tay phủi phủi nhằm xua đuổi con người kia.

"Không thích, nào tui chán rồi tui đi" Kiên không những không làm theo mà còn 'được voi đòi tiên' ở bên cạnh thì thầm nhẹ nhàng: "Ông có xài mấy ứng dụng như Messenger hay Facebook không? Tui muốn kết bạn với ông"

Định không ngạc nhiên lắm với loại câu hỏi này bèn nói: "Để tí ra về tui cho ông thông tin nha, tiện thì thêm ông vào nhóm lớp của chúng ta luôn"

Kiên đạt được mục đích rồi thì dùng tay xoa đầu cậu sau đó nói lời cảm ơn tới Định, vì bị tấn công bất ngờ nên cậu có hơi khó chịu nhưng cũng không tỏ thái độ gì thêm. Cậu sửa lại cặp kính dày cộm của mình, trong lòng xuất hiện nhiều tâm tư không nói thành lời. Như việc hôm nay không hiểu sao cậu giao tiếp nhiều hơn hằng ngày còn là với người lạ nữa hay cậu khá thoải mái trong việc Kiên động chạm vào cơ thể mình...

Định nhất thời trở nên hoang mang về chính những thứ bản thân đang thể hiện-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro