Chap 2: Những vết nứt nhỏ

Thời gian trôi nhanh như gió. Nhật Nam và Ánh Dương lớn lên cùng nhau, đi qua từng mùa nắng, mùa mưa. Nếu ai đó nhìn vào, chắc chắn sẽ nghĩ rằng họ là cặp bạn thân hoàn hảo – một người trầm lặng, một người rực rỡ, bù đắp cho nhau như hai mảnh ghép sinh ra để khớp lại.

Nhật Nam vẫn vậy, ít nói, nhưng ở bên Ánh Dương thì cậu dần mở lòng. Chỉ cần cô xuất hiện, thế giới của cậu dường như bớt lạnh lẽo.

Nhưng… có một điều nhỏ bé mà ít ai để ý.
Nụ cười của Ánh Dương bắt đầu thay đổi.

Ban đầu, chỉ là đôi lúc ánh mắt cô thoáng vụt qua sự xa xăm, nhưng rất nhanh được che giấu bằng một nụ cười sáng rỡ. Nhật Nam không để tâm. Cậu nghĩ chắc hẳn cô chỉ mệt.

Rồi dần dần, cô thường đến lớp muộn, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc. Khi bạn bè hỏi, Ánh Dương lại chỉ cười:
“Không có gì đâu, mình chỉ mất ngủ thôi.”

Nhật Nam bắt đầu lo lắng. Một buổi chiều, khi hai người ngồi ở quán kem quen thuộc, cậu khẽ hỏi:
“Dạo này cậu không giống trước kia… Có chuyện gì à?”

Ánh Dương thoáng ngập ngừng, nhưng rồi vẫn nở nụ cười rạng rỡ như mọi khi:
“Không đâu, mình ổn mà. Đừng lo.”

Nụ cười ấy vẫn đẹp, nhưng Nhật Nam bỗng thấy lạnh lẽo. Cậu có cảm giác như mình vừa nhìn thấy một bức tường trong suốt ngăn cách giữa họ – một bức tường mà cậu không biết phải làm sao để phá vỡ.

Đêm đó, Nhật Nam trằn trọc mãi. Cậu không tài nào quên được ánh mắt của Ánh Dương khi cô nói “mình ổn” – nó trống rỗng, như thể chỉ là một lời dối trá để khiến người khác yên lòng.

Và lần đầu tiên trong đời, Nhật Nam thấy sợ.
Sợ rằng một ngày nào đó, Ánh Dương sẽ vụt biến mất khỏi thế giới của cậu, mang theo tất cả ánh sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #sadending