Chương 1

Tôi đứng đó, lặng lẽ như một cái bóng giữa cuộc đối thoại của hai người đang là cha mẹ của tôi.

Dương Ngọc Văn - người phụ nữ từng là mẹ của tôi, và người đàn ông mà tôi từng gọi là cha đang cãi vã nhau một cách kịch liệt.

"Dương Ngọc Văn, ly hôn đi. Tôi đã có gia đình mới bên ngoài rồi. Nhà cửa, xe và con cái tôi không cần, giao lại cho cô."

Nghe giọng nói lạnh lùng và dứt khoát của ông ta, tôi cảm thấy lòng mình như bị xé nát.

Những thứ tưởng chừng là bền vững như gia đình, tình cảm, giờ đây chỉ còn là một trò cười cay đắng. Mẹ tôi, Dương Ngọc Văn, người luôn tỏ ra mạnh mẽ và kiên cường, chỉ vào tôi và thốt lên những lời tôi không ngờ đến.

"Anh bị điên à, tôi cũng không cần những thứ này, tôi không muốn ôm 'của nợ' này mang theo."

Câu nói của mẹ như một cú đấm trực diện vào tâm hồn tôi.

Trước mắt họ, tôi chẳng khác gì một chú chó vô chủ, không ai đoái hoài đến cảm xúc của tôi, chỉ là một gánh nặng mà cả hai đều muốn phủi bỏ.

Tôi đứng đó, mím môi, không biết phải nói gì, không biết phải làm gì.

Lúc đó, tôi cảm giác như mình bị kẹt giữa hai thế giới, nơi mọi thứ đều sụp đổ và tôi không thể tìm thấy một điểm tựa nào.

Tôi chỉ biết lắng nghe những lời nói lạnh lùng của hai người mà trước đây tôi từng coi là gia đình.

Họ cứ tranh cãi, không ai để ý đến tôi, một đứa con gái đang chịu đựng những vết thương vô hình nhưng sâu sắc.

Trong mắt họ, tôi chẳng khác nào một món đồ vô tri, một thứ "của nợ" mà không ai muốn nhận về.

Họ đùn đẩy trách nhiệm nuôi tôi như thể tôi là một món đồ không ai muốn giữ. Tiếng của họ vang vọng trong căn phòng lớn, từng lời qua tiếng lại sắc bén như dao.

Bà trách ông ta không biết cách chăm sóc tôi, còn ông ta thì nói bà lúc nào cũng bận rộn, không có thời gian cho gia đình.

Tôi chỉ biết đứng đó, cảm thấy mọi chuyện chẳng có chút ý nghĩa gì.

Tôi thở dài, cảm thấy mệt mỏi với những cuộc tranh cãi bất tận này. Lần nào cũng vậy, chẳng ai chịu nhận trách nhiệm.

Tôi quyết định không im lặng nữa.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi bình thản nói.

"Hai người không cần phải đùn đẩy trách nhiệm nuôi con đâu. Dù sao con cũng không hiểu tiếng hai người nói."

Tôi cố tình nhấn mạnh, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào họ.

Họ sững lại, cả hai quay sang nhìn tôi, có chút ngạc nhiên.

Tôi biết họ không ngờ tôi sẽ lên tiếng, nhưng tôi đã chịu đựng đủ rồi. Với giọng điệu dứt khoát, tôi tiếp tục:

"Chả phải hai người có cuộc sống riêng tư bên ngoài hay sao. Không muốn con làm phiền cũng tốt thôi. Để lại căn nhà, chiếc xe và hàng tháng chu cấp đủ tiền cho con là được. Con cũng không phiền hai người. Thế nào, thoả mãn rồi chứ?"

Căn phòng trở nên im lặng, không khí trở nên nặng nề. Dương Ngọc Văn và La Chí Quốc nhìn nhau, rồi lại nhìn tôi.

Cả hai bất ngờ trước thái độ của tôi. Họ không ngờ rằng một đứa con gái ngoan ngoãn, được nuôi dưỡng gia giáo như tôi lại có thể thốt ra những lời như vậy.

Ông ta đập mạnh lên bàn ăn, giận dữ đến mức không thốt nên lời, "Con nói cái gì? Sao con có thể nói như vậy? Con còn nhỏ..."

Tôi hừ lạnh, nhìn thẳng vào mắt ông ta.

"Muốn vứt bỏ tôi, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau rồi lại còn giở trò thánh mẫu sao? Đúng là kinh tởm. Tôi không cần phải nể nang mặt mũi nữa."

"Con dám?" Ông ta gằn giọng, khuôn mặt đỏ lên vì giận dữ.

"Sao lại không dám? Chẳng phải bố đã có gia đình mới bên ngoài rồi, còn muốn đưa cả đứa con riêng của vợ cũ về sống chung sao? Nếu bố không ngại, con có thể dọn đến ở cùng." Tôi nói, không chút e dè.

La Chí Quốc tất nhiên không đồng ý. Ông ta giãy nảy lên như bị chạm vào nỗi đau thầm kín: "Không được, con không được phép xuất hiện."

Tôi nhếch mép cười nhạt, chẳng buồn che giấu sự khinh thường trong ánh mắt.

"Thì ra là thế."

Tôi lẩm bẩm, chỉ đủ để mình tôi nghe.

Sự thật đã rõ ràng.

Đối với ông ta, tôi chỉ là một gánh nặng, một món đồ thừa thãi không hơn không kém.

"Ồ vậy sao? Vậy còn mẹ, mẹ có muốn..." Tôi chưa kịp nói hết câu thì Dương Ngọc Văn đã nhanh chóng chen lời, giọng bà lạnh nhạt như nước đá.

Bà chau mày, nhìn tôi đầy khó chịu: "Con đừng bám theo mẹ, mẹ không nuôi nổi con. Đừng cản trở mẹ phát triển sự nghiệp."

Tôi đứng sững, những lời nói sắc như dao của mẹ cứa sâu vào tâm hồn tôi.

Bầu không khí trong căn phòng càng trở nên nặng nề, tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Trong lòng dâng lên một cơn giận dữ và thất vọng khôn nguôi, tôi bật ra những suy nghĩ chất chứa từ lâu: "Vậy con mẹ nó, hai người giao lại nhà, xe và hàng tháng chu cấp đủ tiền cho tôi là được rồi. Không cần phải lãng phí thời gian của nhau nữa."

Tôi nói, giọng đầy căm phẫn.

Bọn họ lúc nào cũng kiếm cớ bận rộn, bận rộn đến mức không thể dành nổi một chút quan tâm cho tôi.

Vậy thì tại sao tôi phải luyến tiếc bọn họ chứ? Nếu họ không cần tôi, tôi cũng chẳng cần họ.

Căn phòng trở lại im lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc như nhắc nhở chúng tôi về những khoảng cách không thể lấp đầy.

Hai con người đã từng được gọi là cha mẹ, giờ đây chỉ là những người xa lạ trên con đường đời của tôi.

Cứ như thế, Dương Ngọc Văn và La Chí Quốc để lại giấy tờ nhà, xe sang tên tôi cùng với cam kết hàng tháng sẽ chu cấp đầy đủ tiền ăn, học và các chi phí sinh hoạt khác.

Không có những cuộc tranh luận kéo dài hay những lời hứa hẹn sáo rỗng.

Mọi thứ diễn ra gọn ghẽ và lạnh lùng, như thể tôi chỉ là một gánh nặng họ đang nhanh chóng dỡ bỏ.

Căn chung cư ở Hồ Tây giờ đây thuộc quyền sở hữu của tôi. Căn nhà rộng 300 mét vuông này, từng là nơi chứa đựng những kỷ niệm gia đình, giờ chỉ còn lại mình tôi.

Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm lấy không gian.

Đối với tôi, những bức tường kiên cố và những căn phòng rộng rãi không thể bù đắp cho sự trống vắng trong lòng.

Tôi đi vòng quanh căn nhà, từng bước chân nặng nề vang vọng trong không gian trống trải.

Nhìn ngắm những bức ảnh chụp chung ba người chúng tôi, những kỷ vật gia đình mà giờ đây chỉ còn là quá khứ nhạt nhòa.

Tôi gom chúng lại và ném hết vào thùng rác, chẳng hề do dự.

Giữ lại chúng cũng không có ích gì.

Những kỷ niệm đẹp đã bị phủ bụi bởi sự thờ ơ và lạnh nhạt. Mỗi bức ảnh, mỗi kỷ vật đều gợi nhớ về những lời hứa hẹn đã không còn giá trị, về một gia đình đã tan vỡ từ lâu.

Tôi đứng lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Hồ Tây mênh mông, tĩnh lặng. Từng làn gió nhẹ thổi qua, mang theo cảm giác của sự tự do nhưng cũng đồng thời là sự cô đơn không thể che giấu.

Từ giây phút này, tôi không còn phụ thuộc vào họ nữa.

Tự mình sẽ phải học cách đối mặt với cuộc sống, tự đứng lên trên đôi chân của chính mình, không còn ai để dựa vào hay chờ đợi.

Cánh cửa tương lai rộng mở, nhưng cũng mù mịt, như chính tâm trạng của tôi lúc này.

Dọn dẹp xong đống đổ nát của những ký ức cũ, tôi quyết định tìm chút niềm vui để xua tan cảm giác nặng nề đang bao trùm.

Cầm điện thoại lên, tôi bấm số gọi cho Trần Nhật Hoàng, đứa bạn thân luôn sẵn sàng bên cạnh tôi những lúc khó khăn.

Tôi biết chỉ cần nó nghe máy, mọi buồn bã sẽ được gạt đi phần nào.

Điện thoại vừa reo vài tiếng, giọng của Hoàng đã vang lên, đầy hào hứng: "Gì cơ? Đi chơi bi-a giờ này à? Sao tự dưng muốn đi, thất tình à?"

Tôi bật cười, giọng trêu đùa: "Tao vô sản rồi, mày đưa tao đi đâu kiếm tiền với."

Tôi có thể tưởng tượng khuôn mặt ngạc nhiên pha chút hài hước của nó ở đầu dây bên kia, rồi Hoàng nhanh chóng bắt kịp nhịp đùa cợt: "Con gái cưng của bố bị người ta vứt bỏ rồi à? Vậy để bố mang con đi."

Tôi tiếp tục diễn ăn ý cùng nó, cười giòn tan: "Vậy mau qua đây, rước con gái mày đi giải ngố đi."

Tôi nhanh chóng chọn bộ đồ tùy ý trong tủ quần áo. Sau khi thay đồ xong, tôi liền bước xuống dưới nhà.

...

Hà Nội vào thu mang theo một vẻ đẹp dịu dàng và quyến rũ đến khó tả.

Khi ánh hoàng hôn bắt đầu tắt dần, màn đêm buông xuống, Hồ Tây như khoác lên mình một chiếc áo choàng lấp lánh ánh đèn.

Gió thu se lạnh khẽ lướt qua, mang theo mùi hương của lá vàng và hương cốm mới. Không khí thoáng chút ẩm ướt nhưng không gây khó chịu, mà ngược lại, tạo cảm giác dễ chịu và thư thái.

Tiếng lá xào xạc dưới chân mỗi bước đi, hòa cùng âm thanh lăn tăn của sóng nước nhẹ nhàng vỗ vào bờ, tạo nên một bản nhạc tự nhiên êm dịu.

Đêm thu ở Hồ Tây, ánh đèn đường mờ ảo phản chiếu trên mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên những mảng sáng lung linh huyền ảo.

Những dãy đèn neon từ các quán cà phê ven hồ rực rỡ, phản chiếu lên mặt nước tạo thành những dải màu rực rỡ và huyền ảo.

Những hàng cây ven hồ, với lá vàng rơi rụng tạo nên một thảm màu vàng óng ánh dưới ánh đèn.

Mùi hoa sữa thoang thoảng trong gió, càng làm cho khung cảnh trở nên thơ mộng và quyến rũ.

Khi vừa thấy tôi, Trần Nhật Hoàng đã hoảng hốt. Nó đảo mắt từ trên xuống dưới nhìn tôi đầy kinh ngạc:

"Mày nhuộm tóc lúc nào ấy? Sao lại ăn mặc kiểu này?"

Tôi nhìn lại Hoàng, tự hỏi phản ứng của nó là do sự thay đổi của tôi quá đột ngột hay vì nó không quen với một Dương Nhã mới.

Những ánh mắt xung quanh cũng không kém phần tò mò, nhưng tôi chỉ nhún vai và đáp lại một cách hờ hững:

"Thích thì làm thôi. Có gì mà lạ?"

Tôi nhún vai, đội nón bảo hiểm.

Trần Nhật Hoàng gạt chỗ để chân ra, mắt vẫn mở to, không tin vào mắt mình rằng tôi đã thay đổi một cách chóng mặt.

Tôi cười khẽ, nói thêm: "Đừng ngạc nhiên như thế, mày làm tao ngại đấy."

"Rốt cuộc có chuyện gì? Học sinh giỏi của mẹ Thảo mà như này à?" Trần Nhật Hoàng vừa lái xe vừa liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu, không giấu được sự tò mò.

Tôi bật cười, đấm nhẹ vào lưng nó: "Xùy xùy, khi ra ngoài đường không cần nhắc cái danh hiệu này."

Tôi không hứng thú với cái danh hiệu học sinh giỏi toàn diện mà mọi người gán cho mình.

Học giỏi tới đâu, ngoan ngoãn hiểu chuyện cỡ nào cuối cùng vẫn bị vứt bỏ không thương tiếc.

Mẹ Thảo chính là giáo viên chủ nhiệm môn Văn lớp tôi.

Tôi học tốt môn Văn, lại nằm trong đội tuyển học sinh giỏi và giành được nhiều giải thưởng, nên mới có biệt danh ưu ái ấy.

Nhưng đối với tôi, danh hiệu đó chẳng mang lại chút ý nghĩa nào trong cuộc sống thực tại.

Hoàng đưa tôi đến quán bi-a ở đường Lạc Long Quân.

Quán nằm khuất trong góc phố, sát bên những căn nhà cổ với mái ngói đỏ rêu phong.

Từ xa, chúng tôi phải đi qua mấy con ngõ lắt léo, tối tăm mới thấy bảng chỉ dẫn khiêm tốn của quán.

Hoàng gửi xe sát bên quán nước đối diện. Tôi cởi mũ bảo hiểm, hất tóc rồi bước sang bên kia đường.

Không gian quán bi-a mang một vẻ cổ kính pha lẫn hiện đại.

Ánh đèn neon xanh dịu mắt tỏa sáng từ bên trong, hắt ra ánh sáng mờ mờ. Cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt khi chúng tôi bước vào, như một lời chào đón đầy mộc mạc.

Những chiếc bàn bi-a được bày trí ngăn nắp, mỗi bàn đều có đèn chiếu sáng trực tiếp, tạo nên một không gian vừa đủ riêng tư cho từng nhóm chơi.

Không khí trong quán thật sôi động nhưng không quá ồn ào. Tiếng bi va chạm vang lên từng chập, xen lẫn tiếng cười nói, trò chuyện rôm rả.

Một vài người đứng xung quanh bàn bi-a, mắt chăm chú theo dõi từng đường cơ, từng cú đánh chính xác. Ở góc phòng, một nhóm bạn đang cổ vũ nhau, thỉnh thoảng cười phá lên khi ai đó đánh hụt.

Mùi khói thuốc lá lẫn với hương cà phê thơm nồng từ quầy bar ở góc phòng tạo nên một bầu không khí vừa quen thuộc vừa kích thích.

Trên tường, những bức tranh cổ điển xen lẫn hiện đại được treo một cách ngẫu hứng, tạo nên sự hài hòa kỳ lạ.

Những chiếc ghế da cũ kỹ, nhưng vẫn êm ái, mời gọi chúng tôi ngồi xuống, thư giãn và tận hưởng buổi tối.

Tôi mở cửa bước vào quán bi-a, quán vẫn đông như mọi hôm.

Không khí ấm cúng và quen thuộc với tiếng bi va chạm, tiếng cười nói rôm rả.

Chúng tôi đứng chờ nhân viên check phòng, Trần Nhật Hoàng nhìn tôi, ánh mắt nó vẫn không tin vào những gì trước mắt.

"Sao vậy? Tự dưng nhuộm tóc? Xỏ khuyên, mày không sợ cô chú mắng à?"

"Mắng? Bọn họ không mắng tao đâu." Tôi cười, giọng điệu thản nhiên như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. "Tao chính thức "đá" bọn họ ra khỏi nhà rồi."

Hoàng nhìn tôi, càng khó hiểu hơn, đôi lông mày nhíu lại:

"Ý mày là sao? Tao chưa hiểu."

Tôi thở dài, đôi mắt chợt hiện lên chút mệt mỏi, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi:

"Bọn họ giờ chẳng liên quan gì đến tao nữa. Mày hiểu chứ? Tao đã tự do rồi."

Nhân viên sau khi kiểm tra báo lại rằng còn dư phòng ở tầng ba, rẽ phải. Chúng tôi gật đầu, bước lên cầu thang gỗ, tiếng bước chân vang lên trong không gian yên tĩnh của hành lang.

Vừa mở cửa vào phòng, tôi đã nhanh chóng đi tới chỗ dụng cụ, lấy găng tay và chọn một cây gậy vừa tay. Ánh đèn neon hắt xuống bàn bi-a, tạo nên những vệt sáng tối đan xen, làm nổi bật không gian chơi.

Trần Nhật Hoàng đứng nhìn, ánh mắt quan sát tôi từng động tác. Nó dựa lưng vào thành bàn bi-a, khoanh tay trước ngực, giọng trầm lắng:

"Giải thích đi, chuyện là sao?"

Tôi dừng lại, ngước lên nhìn nó, đôi mắt gặp nhau trong giây lát. Tôi hít một hơi sâu, rồi bình tĩnh nói:

"Chẳng có gì phức tạp đâu. Bọn họ giờ không còn là một phần trong cuộc sống của tao nữa. Mày hiểu chứ? Tao đã tự do rồi."

Hoàng vẫn nhìn tôi, đôi lông mày khẽ nhíu lại, nhưng nó không hỏi thêm gì nữa. Thay vào đó, nó chỉ khẽ gật đầu, như ngầm hiểu và tôn trọng quyết định của tôi.

Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, chúng tôi bắt đầu trận bi-a, mỗi cú đánh như một cách giải tỏa mọi khúc mắc và cảm xúc còn sót lại.

"Cái đó, mày đừng buồn. Cô chú chắc là có vấn đề gì đó thôi, nếu mày cảm thấy buồn chán có thể qua nhà tao ở. Bố mẹ tao quý mày lắm, họ mong mày là con gái họ nữa cơ." Trần Nhật Hoàng an ủi tôi, tôi biết nó sẽ nói những lời này.

Thú thực tôi có chút cảm động đấy nhưng mà tôi không thích gây phiền toái tới người xung quanh nên lập tức từ chối.

"Không sao, tao thấy thoải mái. Trái lại rủ mày đến chơi mà cứ hỏi han chuyện của tao, có chút chán à nha."

Trần Nhật Hoàng cười, sự vui vẻ trong ánh mắt làm không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nó bước tới, cầm lấy một cây gậy bi-a và bắt đầu chơi, từng cú đánh điêu luyện lăn trên mặt bàn. Trong lúc đó, chúng tôi trò chuyện một cách thoải mái.

"Mày biết quán PUB Lynx's Enigma ở Ba Đình không? Tao muốn làm thêm ở đó." Tôi nói, ánh mắt dõi theo đường đi của quả bi.

Trần Nhật Hoàng nhíu mày, nó quay ra nhìn tôi, nét mặt lộ rõ sự ngạc nhiên:

"Mày nói gì cơ? Mày định làm thêm ở đó?"

Tôi nở một nụ cười, đáp lại với sự thẳng thắn:

"Vì tiền, tiền lương ở đó cao mà. Hơn nữa, tao cá bọn họ chỉ gửi tiền mấy tháng đầu thôi. Hiểu ý tao chứ."

Hoàng nhìn tôi với ánh mắt còn nghi ngờ, nhưng có vẻ như nó đã hiểu rõ vấn đề.

"Hiểu nhưng đâu thiếu chỗ làm thêm, hơn nữa sắp lên lớp 12 rồi, mày không tập trung học à? Còn kỳ thi học sinh giỏi, mày tính sao?"

Tôi chỉ lặng lẽ tiếp tục chơi, không vội phản bác ngay. Một đường bóng lăn trôi qua mặt bàn, từng cú đánh đầy chính xác.

Đến khi tôi cảm thấy thời điểm thích hợp, tôi mới đáp lại:

"Đó là vấn đề à? Tao vẫn cân bằng được."

Hoàng lắc đầu, có vẻ không hoàn toàn thỏa mãn với câu trả lời của tôi: "Tùy mày thôi. Cuộc sống của mày, tao không xen vào được. Nơi đó chả phù hợp với mày đâu."

Tôi nở nụ cười nhẹ, không chút bận tâm, trả lời bình thản:

"Chúng ta sẽ không biết nếu không thử."

Vừa dứt lời, tôi kết thúc trận đấu bằng một đường bóng thẳng tắp vào lỗ, tạo nên một tiếng "cạch" nhẹ nhàng đầy tự mãn.

Khi chuẩn bị bước vào trận thứ hai, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên, phá vỡ sự tập trung của tôi. Tôi dừng lại, quay sang Trần Nhật Hoàng:

"Tao ra ngoài chút nhé, có điện thoại."

Tôi bước ra bên ngoài phòng, men theo hành lang để tới ban công nhỏ bên cạnh. Cảm giác không gian tĩnh lặng và ánh sáng dịu nhẹ của buổi tối tạo nên một sự tách biệt dễ chịu. Tôi bước vào trong và nghe máy.

"Minh Nhã, ngày tới tiết Đông chí, con có muốn đi ăn tối với mẹ không?" Giọng nói Dương Ngọc Văn vang lên qua điện thoại.

Chỉ chưa đầy hai mươi bốn giờ, bà đã gọi điện hỏi thăm tôi ngay. Điều đó khiến tôi cảm thấy không khỏi nghi ngờ. Liệu đây có phải là một nỗ lực khéo léo để giới thiệu tôi với "sự nghiệp" vĩ đại mà bà đang theo đuổi, hay chỉ đơn giản là một cuộc hẹn tối giản?

Cảm giác mơ hồ này có ý gì?

"Không cần đâu, ngày tới con bận rộn rồi." Tôi đáp lại ngay lập tức.

Ngày hôm đó, tôi phải tập trung ôn thi học sinh giỏi môn Văn cấp thành phố, và thật trùng hợp, ngày đó rơi vào tiết Đông chí. Dù có thể ra ngoài ăn một bữa cơm, nhưng giờ đây tôi không còn bị ràng buộc như trước nữa.

Trước đây, vào tiết Đông chí, tôi thường bị quản thúc ở nhà, không được phép ra ngoài chơi với bạn bè. Giờ đây, tôi cảm thấy tự do hơn bao giờ hết.

Giọng Dương Ngọc Văn bên kia điện thoại thở dài, mang theo chút thất vọng:

"Đi ăn cơm một bữa thôi, dù sao tháng ngày sau này chúng ta không có thời gian gặp mặt nhau nữa đâu."

Tôi cảm thấy sự giả tạo trong từng lời nói của bà, đôi mắt tôi không khỏi lạnh lùng:

"Vậy cứ như thế đi, không cần gặp nhau đâu. Mẹ cứ theo đuổi 'sự nghiệp' vĩ đại mà mẹ cần đi."

Tôi dứt khoát cúp máy, cảm giác trong lòng như bị xé rách. Từ bỏ tôi rồi giờ lại muốn ăn một bữa cơm thân mật, chỉ làm tôi cảm thấy thêm châm biếm.

Thật không còn gì để nói với sự giả tạo đó.

Cuộc hôn nhân giữa Dương Ngọc Văn và La Chí Quốc là một cuộc sắp đặt của gia đình hai bên, một kiểu kết hợp môn đăng hộ đối, nơi tình cảm cá nhân bị nhấn chìm dưới sức nặng của lợi ích gia đình.

Họ kết hôn không vì yêu thương mà vì những lợi ích và sự hài lòng của hai bên gia đình. Kết quả của cuộc hôn nhân đó là sự ra đời của tôi.

Trong những năm đầu, ba người chúng tôi từng sống vui vẻ, nhưng sự hòa hợp đó không kéo dài lâu. La Chí Quốc đã ngoại tình, tạo nên một gia đình mới ngoài lề, và Dương Ngọc Văn cũng không kém phần. Bà đã sớm có một gia đình nhỏ hạnh phúc bên ngoài từ lâu, chỉ chờ đợi cơ hội thích hợp để công khai.

Ngày hôm qua, La Chí Quốc đã châm ngòi cho cuộc chiến, và Dương Ngọc Văn theo đó, đẩy thuyền theo dòng nước. Tôi, một phần của cuộc hôn nhân đã bị vứt bỏ, bị bỏ lại để chạy theo cuộc sống mới của hai người.

Giây phút đó, tôi nhận ra rằng những cuộc hôn nhân đặt lợi ích kinh tế lên hàng đầu cuối cùng sẽ chỉ để lại đống hoang tàn đổ nát.

Tôi tắt máy, xoay người mở cửa bước ra ngoài. Sau cuộc trò chuyện đó, tôi biết rằng mối quan hệ gia đình đã không còn khả năng cứu vãn.

Tôi quay lại, tiếp tục chơi thêm vài đường, nhưng cảm giác chán nản bắt đầu len lỏi. Cuối cùng, tôi dừng lại, cất giọng:

"Đi về thôi mày, tao hơi đói."

Dạ dày tôi có chút khó chịu, có lẽ do tối nay chưa ăn gì cả.

Trần Nhật Hoàng liền dừng lại, không chơi nữa. Nó cất gậy và tháo găng tay, cẩn thận đặt chúng vào chỗ cũ. Chúng tôi cùng đi xuống dưới, thanh toán tiền, và trong lúc chờ Hoàng lấy xe, tôi đứng một mình nghịch bấm điện thoại.

Tôi lướt Facebook, tìm kiếm những tin tức thú vị để đọc.

Ngón tay thon dài của tôi lướt nhanh trên màn hình, bỗng dưng khựng lại khi tôi thấy La Chí Quốc đã thay đổi ảnh đại diện.

Cảnh tượng trên đó thật sự hài hước, như một gánh xiếc, với La Chí Quốc đóng vai trò là người biểu diễn chính.

Bức ảnh đại diện mới của La Chí Quốc là một bức chân dung của cô vợ mới của ông ta. Cô ta trẻ trung, non nớt, chênh lệch khoảng 3-4 tuổi so với tôi. Nụ cười tươi rói trên môi cô ta như một lời khiêu khích, và tôi không thể giấu nổi sự khó chịu.

Cảm giác bực bội trào dâng, và tôi không khỏi ước ao có thể hủy hoại nụ cười đó, để xoa dịu sự tức giận đang âm ỉ trong lòng mình.

Trần Nhật Hoàng đã lái xe đến trước mặt tôi, với một nụ cười vui vẻ:

"Lên xe thôi nào, bố đưa con gái đi ăn."

Nó ném chiếc mũ bảo hiểm cho tôi, tôi nhanh chóng cầm lấy, nhẹ nhàng đội vào đầu.

"Đưa tao ra Circle K gần nhà. Mày cũng về sớm đi. Không cần lo cho tao."

Tôi nói rõ ràng, không muốn Hoàng phải bận tâm nhiều. Hoàng mở miệng định phản bác nhưng chưa kịp nói xong, tôi đã cắt lời:

"Yên tâm đi, tao ổn."

Trần Nhật Hoàng không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng đưa tôi đến Circle K gần nhà.

Khi xe dừng lại, tôi tháo mũ bảo hiểm, trả lại cho Hoàng và bước vào cửa hàng. Ánh sáng từ các đèn tuýp bên trong chiếu sáng không gian, tạo nên một cảm giác ấm áp và thân thuộc.

Trong quán, tôi chọn một ít xiên bẩn, một ly mì Modern nóng hổi và một hộp Milo. Sau khi thanh toán, tôi bước ra ngoài, nơi có view nhìn ra mặt hồ yên bình.

Quán Circle K nằm ở vị trí đắc địa, trước mặt là mặt hồ tĩnh lặng, phản chiếu ánh sáng của những ngọn đèn và các tòa nhà xung quanh. Bầu không khí xung quanh trở nên thư thái hơn, khi tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng và ánh sáng từ hồ chiếu sáng tạo nên một không gian thanh bình.

Tôi đứng chờ mì chín, cầm trên tay một điếu thuốc lá. Tôi rút ra một điếu Camel Compat Melon, châm lửa và để điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay.

Hơi thuốc bắt đầu cháy mòn giữa không trung, đầu thuốc nhả ra những làn khói dày đặc, tạo nên một làn sương mỏng mảnh.

Mùi hương dưa hấu ngọt ngào và the mát lan tỏa trong không khí, hòa quyện với cảm giác thư giãn từ làn khói. Hương vị của điếu thuốc tan dần trong miệng, như một sự giải tỏa hoàn hảo sau một ngày dài.

Tôi bắt đầu hút thuốc từ khi phát hiện La Chí Quốc ngoại tình.

Đối với nhiều bậc phụ huynh, việc hút thuốc ở độ tuổi của tôi có thể được xem như một hành động đua đòi, xấu xa - dấu hiệu của một đứa trẻ hư hỏng, không được dạy dỗ đúng đắn.

Nhưng đối với tôi, hút thuốc không phải là một thói quen xấu xa hay phản kháng. Thực ra, đó là một cách để tôi đối mặt với stress và cảm giác bế tắc.

Mỗi điếu thuốc như một cách giải tỏa căng thẳng, một khoảnh khắc để tôi tạm rời xa những lo lắng, sự thất vọng và cảm giác bị bỏ rơi.

Tôi không cổ vũ việc hút thuốc là đúng đắn hay đáng khuyến khích, nhưng trong những lúc cảm thấy mình không còn lối thoát, những làn khói mỏng manh trở thành một phương tiện để tìm kiếm sự an ủi tạm thời.

Khi hút thuốc, tôi không chỉ tìm kiếm sự giải thoát, mà còn một khoảnh khắc tĩnh lặng trong cơn bão tâm lý.

Mỗi làn khói bay lên không trung như mang theo những cảm xúc nặng nề, giúp tôi cảm thấy dễ thở hơn dù chỉ là trong chốc lát.

Hút thuốc trở thành một cách để tôi tự an ủi mình, một phương thức để đối mặt với những cơn sóng dữ trong lòng.

"Bắt được quả tang học sinh giỏi toàn diện hút thuốc lá nhé. Học sinh giỏi toàn diện trong mắt mọi người 'ngoan' như thế này đây."

Giọng nói của người con trai vang lên, khiến tôi phải quay lại nhìn.

Trịnh Nguyễn Hoàng Anh, với dáng vẻ tự nhiên, bước tới bên tôi. Anh cầm điện thoại, giơ bức ảnh lên trước mặt tôi.

Bức ảnh trong điện thoại chụp tôi đang ngậm điếu thuốc, nhả khói ra trong góc tối dưới ánh đèn đường mờ ảo, tạo nên một hiệu ứng nghệ thuật lạ lùng. Ánh sáng yếu ớt và sự nhòe nhoẹt của ánh đèn đường khiến cảnh vật trở nên mơ hồ, làm nổi bật hình ảnh của tôi với làn khói cuộn xoáy quanh. Nhưng điều quan trọng không phải là vẻ đẹp nghệ thuật của bức ảnh.

Tôi cảm thấy bản thân đang bị anh đe dọa.

Tôi không bất ngờ khi gặp anh vào lúc này, thiếu gia Trịnh Nguyễn Hoàng Anh vốn dĩ không lạ gì với việc xuất hiện vào nửa đêm.

Trước đây, tôi đã nghe nhiều người kể về anh - một tay chơi có tiếng ở Ba Đình. Anh thuộc tầng lớp giàu có, con thứ của gia đình Trịnh Nguyễn, với bố mẹ làm trong lĩnh vực bất động sản, sở hữu không ít lô đất quanh hồ Tây và Long Biên.

Trịnh Nguyễn Hoàng Anh thường giao du với những băng nhóm côn đồ bên GDTX, thường xuyên đi chơi khuya muộn, và có một lịch sử tình trường không kém phần hào hứng và phong phú, tương đương với những câu chuyện trong cuốn "Tam Quốc Diễn Nghĩa" - không có điểm khởi đầu rõ ràng, chỉ có những kết thúc đầy ấn tượng.

Về mặt ngoại hình, trời ban cho anh một diện mạo thu hút và một "mặt tiền" sáng sủa.

Ngũ quan của anh nổi bật với vẻ đẹp tinh tế.

Đôi mắt hồ ly xám bạc, con ngươi dài eo hẹp, toát lên sự lạnh lùng, bí ẩn. Sống mũi cao, thẳng tắp, điểm xuyết một nốt ruồi nhỏ, tạo nên nét duyên dáng. Đôi môi của anh hơi nhếch lên, mang màu đào phai nhàn nhạt, tạo thêm sự lôi cuốn. Mái tóc bạch kim, bóng bẩy, càng làm nổi bật các đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt anh.

Tất cả những điều đó kết hợp lại tạo nên một hình ảnh không thể nhầm lẫn - một thiếu gia không chỉ có quyền lực và danh vọng mà còn sở hữu vẻ ngoài cuốn hút và đầy bí ẩn.

Anh như vậy thành công thu hút những cô gái xung quanh, trong đó có Nguyễn Diệu Linh bạn thân tôi.

Con bé say nắng anh từ lúc đầu năm lớp 10, Nguyễn Diệu Linh với châm ngôn sống: "Trịnh Nguyễn Hoàng Anh là mặt trời nhỏ."

Hôm nào tâm trạng không tốt chỉ cần nhìn thấy anh là mọi buồn phiền đều tan biến đi.

Nguyễn Diệu Linh đã kiên trì theo đuổi anh suốt ba tháng trời, nhưng kết quả thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Trịnh Nguyễn Hoàng Anh dường như chẳng mấy quan tâm đến sự hiện diện của con bé, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn một lần. Anh luôn bao quanh bởi những cô gái xinh đẹp, và Nguyễn Diệu Linh rõ ràng không phải là gu của anh.

Sau một thời gian dài nỗ lực không thành, Nguyễn Diệu Linh cuối cùng đã thừa nhận rằng tình cảm của mình đã nguội lạnh.

Con bé cảm thấy Trịnh Nguyễn Hoàng Anh không còn đặc biệt nữa, mọi sự ngưỡng mộ ngày trước đã nhạt phai. Anh giờ đây chỉ là một người bình thường trong mắt nó, không còn là ánh sáng rực rỡ mà nó từng khao khát.

Tôi mỉm cười, từ từ ngồi xuống chiếc ghế cứng nhắc, tay vẫn kẹp điếu thuốc lá, tàn thuốc rơi xuống sàn. Ly mì Modern trước mặt đã nguội lạnh, mì trong ly nở ra, trông như một đám bọt không còn sức sống.

"Sao thế? Tính uy hiếp em hả?" Tôi hỏi, giữ vẻ bình tĩnh, giọng nói pha chút châm biếm.

"Anh nào dám, học sinh ngoan như em, anh không dám đắc tội." Trịnh Nguyễn Hoàng Anh nhún vai, giọng điệu của anh có phần chế nhạo.

Anh cất điện thoại vào túi áo, rồi ngồi xuống đối diện tôi. Ánh mắt hồ ly mê hoặc của anh không rời khỏi tôi, khiến nội tâm tôi cảm thấy ngứa ngáy và bồn chồn.

Trong đầu tôi tự nhủ: "Nhìn cái gì chứ? Tin em móc mắt anh ra không?"

Nhưng đó chỉ là những lời nói không dám thốt ra ngoài. Tôi thuộc loại người hèn nhát, không dám bày tỏ suy nghĩ thật.

Cách đây mấy tháng, tôi được nghe từ bạn kể về vụ việc anh ẩu đả với bạn học khiến nạn nhân phải nhập viện nằm mấy tháng.

Nguyên nhân cụ thể không rõ, chỉ biết anh bị đánh lén nên bạn học kia bị đánh rất thảm thương. Nhưng vì gia thế cũng như bề ngoài hoàn mỹ của anh, mọi người chỉ truy cứu việc bạn học kia mà không hề đả động gì tới anh cả.

Nhiêu đó đủ để hiểu rằng đắc tội với Trịnh Nguyễn Hoàng Anh chỉ có con đường chết, giống như bạn học kia phải nằm viện mấy tháng, chỉ có thể ăn cháo qua ngày.

Mà tôi lại thuộc dạng kén cá chọn canh, không thích ăn cháo, mà nếu ăn cháo phải có hành, giống như Thị Nở nấu cho Chí Phèo vậy.

Bát cháo hành hâm nóng tình cảm, dẫn lối con đường làm người tốt của Chí Phèo quay trở lại. Còn bát cháo của Trịnh Nguyễn Hoàng Anh dẫn lối con quỷ dữ trong tôi hiện lên.

"Vậy anh xóa bức ảnh kia đi. Giữ lại đâu có lợi ích gì cho anh đâu." Tôi ném điếu thuốc tàn vào sọt rác, rồi đứng dậy tiến lại gần anh.

Bàn tay phải của tôi đặt lên vai anh, tôi híp mắt cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý: "Đừng nói anh thích em, phải tìm cớ này để gây ấn tượng với em nhé."

"Em nghĩ như thế cũng được, anh cũng không ngại đâu." Anh cầm lấy tay tôi, nụ cười trên môi nhếch lên đầy thách thức.

Chết tiệt, gặp phải thằng liều rồi. Nếu thế, tôi phải liều hơn thôi.

Ánh mắt anh sáng quắc dưới ánh đèn đường mờ ảo, như một con thú săn mồi đang đợi thời cơ.

Tôi cảm nhận rõ ràng sự châm chọc trong nụ cười của anh, nhưng cũng có chút thú vị.

Trịnh Nguyễn Hoàng Anh, với tất cả những gì tôi đã nghe về anh, vẫn không ngờ rằng anh sẽ thẳng thắn như vậy. Anh không chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, mà còn là một người biết cách điều khiển tình huống theo ý mình.

Tôi không thể để anh lấn lướt, không thể để mình trở thành con mồi dễ dàng.

Ánh mắt tôi trở nên sắc bén hơn, nụ cười trên môi vẫn không tắt.

"Anh tưởng mình giỏi lắm sao? Đừng quên, em cũng không phải kẻ dễ bị bắt nạt đâu." Tôi thách thức, bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve vai anh, như một con mèo đang thách thức con hổ.

Anh nhướn mày, ánh mắt hồ ly nhìn tôi đầy thích thú. "Vậy sao? Anh rất mong chờ xem em sẽ làm gì tiếp theo."

Là anh thách thức em đấy nhé.

Tôi không ngại mà tặng anh một nụ hôn nhẹ lên môi, nụ hôn trượt qua cánh môi mềm mại như chuồn chuồn đạp nước.

Vị dưa hấu ngọt the mát từ điếu thuốc vẫn còn đọng lại, hòa tan trong khoang miệng tạo nên một cảm giác tê dại kỳ lạ.

Tôi để ý thấy vành tai anh đỏ ửng lên, khiến tôi bật cười: "Đừng nói đây là nụ hôn đầu của anh đấy nhé?"

Trịnh Nguyễn Hoàng Anh xấu hổ, anh đẩy tôi ra, che miệng lại. Thích thú với vẻ mặt này của anh, tôi nhanh tay lấy điện thoại quay lại. Đoạn video ngắn ngủi mấy giây này mà đăng lên TikTok thì cái tên Trịnh Nguyễn Hoàng Anh sẽ nổi bần bật nhất đêm nay.

Ánh sáng mờ ảo của quán Circle K chiếu lên hai bóng hình, một bên ngượng ngùng, một bên lại thích thú, tạo nên một bức tranh sống động và đầy kịch tính.

Tôi nhấn nút ghi hình, nụ cười đắc ý không rời khỏi môi, trong khi Trịnh Nguyễn Hoàng Anh chỉ biết đứng yên, mặt đỏ bừng như quả cà chua chín mọng.

"Em nghĩ mình đang làm gì vậy?" Anh cau mày, ánh mắt lóe lên sự bối rối.

"Tạo kỷ niệm thôi mà." Tôi cười, giữ điện thoại trước mặt, cố ý để anh thấy đoạn video. "Nụ hôn đầu của anh, đáng giá lắm chứ."

"Em thật là... " Anh bước tới, định giật lấy điện thoại, nhưng tôi nhanh chóng lùi lại, giấu điện thoại ra sau lưng.

"Đừng vội mà~. Em chỉ đùa thôi mà." Tôi nháy mắt, rồi chậm rãi xóa đoạn video trước mặt anh, để anh an tâm. "Nhưng anh nợ em một lần đấy nhé."

Trịnh Nguyễn Hoàng Anh nhìn tôi, đôi mắt hồ ly dường như trầm tĩnh lại. "Em dám chơi anh?"

Từ "chơi" hơi nhạy cảm tuy nhiên tôi chẳng hứng thú chơi đùa với ai cả.

"Tất nhiên rồi." Tôi mỉm cười đắc thắng, cảm nhận được một chút hưng phấn từ trò chơi này. "Giờ thì sao, anh muốn gì?"

Anh im lặng một lúc, rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng hơn, không còn vẻ đùa cợt nữa. "Tùy em thôi."

Trịnh Nguyễn Hoàng Anh xấu hổ, anh đẩy tôi ra.

Anh che miệng lại, đôi mắt vẫn còn hoang mang và ngượng ngùng. Tôi thích thú trước vẻ mặt này của anh, không thể kiềm chế, lấy điện thoại ra quay lại.

Đoạn video ngắn ngủi mấy giây này mà up lên TikTok thì cái tên Trịnh Nguyễn Hoàng Anh chắc chắn sẽ cháy nhất đêm nay.

Ánh sáng mờ ảo của quán Circle K chiếu lên hai bóng hình, một bên ngượng ngùng, một bên lại thích thú, tạo nên một bức tranh sống động và đầy kịch tính.

Tôi nhấn nút ghi hình, nụ cười đắc ý không rời khỏi môi, trong khi Trịnh Nguyễn Hoàng Anh chỉ biết đứng yên, mặt đỏ bừng như quả cà chua chín mọng.

"Như vậy là hòa rồi nhé. Miệng anh có mùi thuốc rồi, vừa hay trong tay em có video." Tôi giơ điện thoại ra trước mặt anh, nở nụ cười gian tà.

Anh đừng trách tôi vì chính anh đe dọa tôi trước. Cái này gọi là ăn miếng trả miếng.

"Mẹ kiếp, em dám hôn anh. Em cũng thật tùy tiện."

Tôi bật cười, ánh mắt nhìn anh đầy sự trêu chọc. Dường như tôi phát hiện ra rằng mặt anh lúc này đỏ ửng như rám nắng chiều, vừa hay có câu nói phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.

"Em xem mặt trời lặn kìa, vầng sáng ửng đỏ bên sườn núi hệt như bộ dạng mỗi lúc anh gặp em."

Trịnh Nguyễn Hoàng Anh trong mắt mọi người cao ngạo, lạnh lùng. Là kiểu hot boy đẹp trai trong truyền thuyết, tảng băng di động. Có ai đâu ngờ, trước mắt tôi là bộ dạng cún con xấu hổ, thật thú vị.

Ánh sáng của quán Circle K nhạt nhòa, chỉ còn lại tiếng bước chân của tôi hòa với tiếng gió đêm.

Tôi bước đi với cảm giác phấn khích, mùi thuốc lá nồng nàn vẫn còn vương trên môi, tôi quay đầu lại nhìn Trịnh Nguyễn Hoàng Anh đang đứng đó, vẫn lặng lẽ và lúng túng, đôi mắt không rời khỏi màn hình điện thoại.

Trong đầu tôi, những hình ảnh về nụ hôn vừa rồi cứ lặp đi lặp lại, không khỏi làm tôi cười thầm.

Đúng là, trên thế gian này, không có gì thú vị hơn việc nhìn thấy Trịnh Nguyễn Hoàng Anh lúng túng như thế.

Trịnh Nguyễn Hoàng Anh vẫn đứng đó, bóng dáng cao lớn của anh hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn đường.

Mái tóc bạch kim của anh lấp lánh dưới ánh sáng, gương mặt tuấn tú với đôi mắt hồ ly xám bạc nhìn theo tôi đầy phức tạp. Đôi môi anh mím chặt, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

"Em đúng là tùy tiện thật nhưng chỉ với mỗi anh thôi. Nụ hôn vừa nãy chỉ là chuồn chuồn đạp nước. Anh đừng giữ trong lòng nhé." Tôi nói, nụ cười trên môi không che giấu được sự đắc ý.

Nói rồi, tôi quay lưng bước đi, không quên để lại ly mì đã nguội lạnh trên bàn, chẳng còn chút hứng thú nào để ăn nữa.

Ly mì Modern trước mặt trương phồng, sợi mì đã mất đi sự dai ngon vốn có, chỉ còn lại mớ bột mềm nhũn trong nước dùng lạnh ngắt.

Tôi nhấc nó lên, cảm thấy nặng trĩu như chính những suy nghĩ trong đầu mình, rồi nhanh chóng vứt vào sọt rác bên cạnh. Tiếng va chạm nhẹ nhàng của hộp mì rơi vào đáy thùng vang lên, hòa lẫn trong không gian tĩnh lặng của quán Circle K.

Mùi thuốc lá vẫn còn vương vấn trên môi, như một bí mật với Trịnh Nguyễn Hoàng Anh.

Ánh đèn neon ngoài cửa chiếu rọi, tạo ra những vệt sáng màu xanh và đỏ, phản chiếu lên mặt đường nhựa, làm khung cảnh thêm phần mờ ảo và kỳ diệu.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương vị mát lạnh của không khí mùa thu. Bước chân tôi vang lên đều đặn trên con đường lát đá.

Trong đầu, những hình ảnh về nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước cứ lặp đi lặp lại, khiến tôi không khỏi bật cười thầm.

Bóng dáng Trịnh Nguyễn Hoàng Anh vẫn hiện lên trong đầu tôi, với đôi mắt hồ ly xám bạc và nụ cười nhếch môi đầy mê hoặc.

Sự xấu hổ thoáng qua trên gương mặt anh khi bị tôi trêu chọc, khiến tôi cảm thấy thích thú vô cùng. Không ai ngờ được rằng, người con trai kiêu ngạo và lạnh lùng ấy lại có lúc lúng túng và bối rối đến thế.

Tôi tiếp tục bước đi, để lại phía sau ánh đèn sáng của quán Circle K.

Bầu trời đêm Hà Nội rộng lớn và yên bình, mở ra trước mắt tôi những con đường mới, những trải nghiệm mới.

Cuộc sống là những chuỗi ngày đầy bất ngờ và thú vị, và tôi sẵn sàng đón nhận tất cả, với một nụ cười trên môi.

Trịnh Nguyễn Hoàng Anh chạy đuổi theo tôi, từng bước chân của anh nhanh chóng bắt kịp theo bước chân tôi.

Tôi quay lại, nghiêng đầu nhìn: "Anh đang theo dõi em đấy à? Em sẽ coi đây là hành vi quấy rối đó."

"Bé con à." Anh cười khẩy, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái, "Ban nãy em cũng cưỡng hôn anh đấy thôi. Anh chưa tố cáo em hành vi vừa nãy đâu."

Tôi nhướng mày, nụ cười đắc ý trên môi: "Nhưng em thấy anh không phản ứng gì mà, biểu cảm lúc đó trông rất thích thú mà." Tôi diễn tả lại hành động vừa nãy của anh, môi khẽ chạm lên ngón tay, tạo ra một âm thanh giả vờ ngọt ngào.

Trịnh Nguyễn Hoàng Anh tức giận đến nỗi bật cười, ánh mắt lóe lên sự châm biếm: "Coi như em giỏi, anh đấu không lại em."

Tôi giơ ngón tay cái biểu đạt sự "trẻ ngoan hiểu chuyện", nụ cười của tôi càng rạng rỡ hơn khi thấy anh nhíu mày bực tức.

"Mau về nhà đi, làm trẻ ngoan hiểu chuyện đi." Tôi vẫy tay tạm biệt, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi hiện trường.

Ánh đèn đường phản chiếu lên mặt anh, tạo nên một bức tranh đối lập giữa vẻ ngoài lạnh lùng và sự bất lực bên trong.

Gió đêm thổi qua, mang theo mùi hương quen thuộc của mùa thu, xen lẫn chút hơi ẩm của sương đêm.

Anh đứng đó, nhìn theo tôi, ánh mắt trầm ngâm như đang suy nghĩ về điều gì đó sâu xa.

"Trẻ ngoan hiểu chuyện thường không có kẹo ăn." Anh lẩm bẩm nói nhỏ, ánh mắt anh nhìn bóng tôi khuất dần sau con đường, rồi lấy điện thoại gọi người tới đón.

---

Thông tin bên lề

Trịnh Nguyễn Hoàng Anh và tôi quen nhau qua kỳ thi học sinh giỏi của quận. Anh thi Sinh học và đam mê môn giải phẫu động vật. Tôi nhớ có lần, bọn tôi có tiết học liên quan đến giải phẫu mô động vật. Anh đến với tư cách như trợ giảng hướng dẫn chúng tôi.

Đôi tay thon dài, mảnh mai của anh cầm dao mổ thoăn thoắt với vài đường cơ bản, khiến chú thỏ trước mặt lộ dần các cơ quan phủ lục ngũ tạng mà không chút máu bắn lên người. Mặt anh lúc đó không chút cảm xúc, nhưng nụ cười trên môi đã bán đứng anh. Giây phút ấy tôi nhận ra, người con trai trước mắt mình chính là người không nên đụng vào.

---

Tiết học giải phẫu

Trong phòng thí nghiệm ngập tràn ánh sáng trắng, những chiếc bàn dài xếp thẳng hàng, trên đó là các dụng cụ giải phẫu sáng loáng dưới ánh đèn.

Chú thỏ nằm yên trên khay mổ, bộ lông trắng muốt tương phản mạnh mẽ với bề mặt kim loại lạnh lẽo.

Trịnh Nguyễn Hoàng Anh bước vào, áo blouse trắng tinh tươm ôm lấy thân hình cao ráo, đôi tay đeo găng cao su.

Anh không vội vã, từng bước chân chắc nịch, ánh mắt sắc bén lướt qua lớp học. Khi đứng trước bàn giải phẫu, anh bắt đầu bài giảng với giọng trầm ấm nhưng rõ ràng.

Tôi chăm chú nhìn anh, cảm giác không thể rời mắt. Anh cầm dao mổ lên, những ngón tay thon dài nắm chắc cán dao, đôi mắt sáng lấp lánh sự hứng thú. Với vài động tác cơ bản, anh nhẹ nhàng rạch một đường trên cơ thể chú thỏ, chính xác và nhanh gọn.

Khi các lớp cơ và mô dần lộ ra, mọi thứ dường như ngừng lại, chỉ còn âm thanh của những bước dao tỉ mỉ vang lên.

Không một giọt máu bắn ra, anh điều khiển từng động tác với sự thuần thục đáng kinh ngạc. Nụ cười thoáng hiện trên môi anh, không phải là nụ cười của sự hân hoan, mà là nụ cười của một nghệ nhân tự tin vào tay nghề của mình.

Mặt anh lúc đó không chút cảm xúc, nhưng nụ cười trên môi đã bán đứng anh. Tôi chợt hiểu ra rằng người con trai trước mặt mình là người không nên đụng vào, một người vừa có tài năng, vừa mang trong mình sự tàn nhẫn ẩn giấu dưới vẻ ngoài lạnh lùng.

---

Những ký ức ấy trở lại trong tâm trí tôi khi nhìn theo bóng dáng anh xa dần. Trịnh Nguyễn Hoàng Anh không phải là một người đơn giản. Gặp gỡ anh, tiếp xúc với anh, mỗi lần đều để lại trong tôi một ấn tượng sâu đậm và đầy cảnh giác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro