Chương 64. Hồng Môn Yến.
Dịch: Băng Di
Ai nói gặp nhau là có duyên?
64.
Kỷ Hành chỉ về phía rặng đá ngầm chếch sang một bên, Tô Nhĩ hiểu ý, bước chân đi về phía đó.
Nhờ có tảng đá ngầm khổng lồ che chắn, không gian miễn cưỡng khiến người ta cảm thấy buông lỏng hơn đôi chút.
Bề mặt tảng đá gồ ghề, dù bị cấn đến khó chịu, Tô Nhĩ vẫn tựa sát vào đó, nghiêng mặt sang bên nói: "Muốn cười thì cứ việc cười đi."
Rốt cuộc cậu đã làm gì nên tội? Đều đã trốn ở trong rừng cây làm đồ thủ công, viết kịch bản, thế mà vẫn không tránh khỏi bị cuốn vào trận phong ba này.
Kỷ Hành không cười, ngược lại còn lên tiếng: "Giá trị mị lực là một tính năng mà trò chơi cung cấp cho người chơi. Trong những phó bản 'quỷ giả người' trò chơi tất nhiên sẽ có biện pháp khiến nó không phát huy được tác dụng."
Tô Nhĩ có thể dự đoán được nội dung cuộc trò chuyện tiếp theo.
Kỷ Hành nói: "Thiên Nhất Quái giao con mắt đó cho cậu, cho thấy đã có người nhờ cậy. Giờ thì đủ để chứng minh rằng con mắt ấy không chịu sự kiểm soát của trò chơi."
Tô Nhĩ trầm mặc một lúc: "Chân tướng như thế nào, tôi cũng không rõ lắm."
Thực ra, ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu nổi... Là một "bug" hình người, vậy mà trò chơi lại không loại trừ cậu, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Sức tưởng tượng của người trẻ tuổi luôn rất phong phú, Tô Nhĩ bắt đầu thả lỏng suy nghĩ: "Có lẽ tôi là con của trò chơi, hoặc là kết quả của một loại ý chí của nó, trời xui đất khiến trốn thoát ra khỏi thế giới phó bản."
Kỷ Hành trực tiếp phủ định: "Trừ phi trò chơi muốn tự diệt vong."
Sinh ra một đứa con bất hiếu như vậy để tự đào hố chôn mình, chẳng lẽ nó chán sống rồi?
"..."
Im lặng hồi lâu, Kỷ Hành nhìn chằm chằm Tô Nhĩ, bỗng bật cười:"Cậu giống như một loại virus hơn."
Không muốn đối mặt với thực tế tàn khốc, Tô Nhĩ xua tay, ý bảo cái đề tài này có thể dừng lại rồi: "Nhìn lên bầu trời không bằng nhìn xuống đất mà đi."
Tìm được tế đàn mới là vấn đề cần phải lập tức đối mặt vào lúc này.
Kỷ Hành tiếp thu đề nghị của cậu: "Rời khỏi đây trước đã."
Vừa định bước đi, giọng nói của Nguyệt Quý thân sĩ vang lên từ phía sau: "Thời tiết xấu, buổi ghi hình chiều nay tạm hoãn. Để chào mừng thành viên mới gia nhập vào, tối nay chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc liên hoan. Xin mời các vị đúng 7 giờ có mặt tại nhà ăn."
Tô Nhĩ do dự một chút: "Chúng ta nên vào rừng tìm tế đàn, hay là..."
"Trở về biệt thự". Kỷ Hành dứt khoát nói: "Người chủ trì cố ý nhấn mạnh thời gian, rất có thể sẽ làm gì đó mờ ám để chúng ta không kịp trở về."
Tô Nhĩ thấy anh nói có lý.
Trên đường chỉ có hai người họ đi cạnh nhau, không cần phải cố ý che giấu tai mắt người khác.
Tô Nhĩ: "Tự do hành động hai ngày liên tiếp để tìm tế đàn, thật kỳ lạ."
Theo như dự đoán trước đó, tổ đội đứng nhất đếm ngược trong trò chơi sẽ ngẫu nhiên tử vong một người, hiện tại cứ để tùy ý người chơi đi thăm dò, giống như là đã loại bỏ điều kiện tử vong.
Kỷ Hành: "Không cần vội, bảy ngày còn chưa qua một nửa."
Thường thì những "màn kịch hay" của phó bản đều nằm ở nửa sau.
Tô Nhĩ đè nén xuống tiếng thở dài trong lòng, cậu linh cảm kể từ thời khắc đám quỷ nước xuất hiện, kế hoạch sống Phật hệ của cậu trong trò chơi đã bị phá sản.
Tại biệt thự.
Khúc Thanh Minh tựa lưng vào ghế sofa, ngay cả lúc ngẩn người sườn mặt cũng rất đẹp.
Khi Tô Nhĩ bước vào cửa, ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt của cô thêm một giây.
Khúc Thanh Minh dường như để ý đến chi tiết này, chớp mắt hỏi: "Bị sắc đẹp của tôi mê hoặc rồi à?"
Vẻ điệu đà ấy rất dễ khiến người khác có cảm tình.
Tô Nhĩ không trả lời thẳng vào vấn đề mà chỉ cười cười.
Kỷ Hành đột nhiên mở miệng: "Zatliski từng nói, thứ che mắt con người không phải là túi da, mà là dục vọng."
Khúc Thanh Minh sững lại, rồi bất chợt cười: "Câu này khá thú vị đó."
Kỷ Hành ra hiệu bằng ánh mắt cho Tô Nhĩ.
Tô Nhĩ hiểu ý, rất tự nhiên đi lên lầu, trong khi đó, Kỷ Hành thì ngồi xuống một bên, bắt đầu kể về cuộc đời của "Zatliski": một cuộc đời đầy hoang đường, phóng túng, và khao khát tự do.
Giọng nói trầm thấp kết hợp với khí chất xuất chúng tạo thành tấm bình phong hoàn hảo, người bên ngoài nhìn vào cũng không cảm thấy vấn đề triết học mà anh nói rất giả tạo, ngược lại, họ còn có một cảm giác ưu nhã khó tả.
Khúc Thanh Minh khá hứng thú, chăm chú lắng nghe.
Những đoạn hội thoại rời rạc lọt vào tai, Tô Nhĩ khẽ lắc đầu... Zatliski gì chứ, cậu dám khẳng định đó chỉ là cái tên Kỷ Hành thuận miệng bịa ra ngay tại chỗ.
Có người đánh lạc hướng, hiện tại Tô Nhĩ có đủ thời gian để tìm manh mối.
Nhẹ nhàng ấn tay vào nắm cửa một cái, cánh cửa liền mở ra.
Do thất bại trong trò chơi nhỏ, ngoại trừ Lộ Toàn Cầu và Mãn Giang Sơn, ổ khóa phòng của tất cả mọi người đều đã bị hỏng ngay từ ngày đầu tiên. Khúc Thanh Minh không có bản lĩnh sửa khóa như Kỷ Hành, nên tới giờ vẫn ở trong căn phòng khóa hỏng.
Bên trong phòng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, gần như chẳng có chút dấu hiệu nào của cuộc sống sinh hoạt.
Chiếc ghế bị kéo ra, chứng tỏ có người thường xuyên ngồi chỗ này.
Tô Nhĩ thuận thế ngồi xuống, cúi đầu quan sát xung quanh. Cuối cùng, kéo ngăn kéo bên trái ra, phát hiện nó bị khóa chặt.
Việc phá khóa trực tiếp rất dễ đánh rắn động cỏ, Tô Nhĩ ngẫm nghĩ một chút, lấy người đất ra hỏi: "Biết mở khóa không?"
Người đất lắc đầu, nhưng lại đưa một cánh tay thon dài ra, trực tiếp nhét vào lỗ khóa. Đám bùn đất xung quanh nhanh chóng vỡ vụn. Khi nó rút tay về, nửa cánh tay đã biến thành hình dạng một chiếc chìa khóa.
Không biết mở khóa, nhưng lại có thể chế tạo ra chìa khóa.
"..."
Lúc đầu vốn dĩ bùn đất không được chắc chắn, lúc sử dụng Tô Nhĩ còn lo lắng nó sẽ vỡ trực tiếp thành một đống vụn đất, nhưng sự thật đã chứng minh, sau khi hấp thụ được lực sinh mệnh từ Nguyệt Quý thân sĩ, lại được rót âm khí, bùn đất trở nên dẻo dai hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Một tiếng cạch vang lên, ổ khóa được mở ra dễ dàng.
Vẻ mặt Tô Nhĩ vô cùng phức tạp. "Cực khổ cho cậu rồi".
Tạm thời đặt người đất sang một bên, trong ngăn kéo đều là những món đồ linh tinh, cậu lấy từng món ra nghiên cứu, trong lúc vô tình phát hiện vài lát cắt mỏng được cắt gọn gàng.
Vì đã từng bị lột da tay, trong nháy mắt Tô Nhĩ liền sờ ra được chất liệu: da người.
Mảnh da này cũng không mỏng như cánh ve, mà ngược lại, trên đó còn phủ một lớp lông tơ màu đen, tương tự như da mặt thật của Khúc Thanh Minh, trên da còn có những đoạn nhật ký được viết bằng máu:
Ngày 20 tháng 05, trời nắng.
Nhất định là anh ấy rất yêu thích tôi, cho nên lúc đối diện với tôi nhịp tim của anh ấy luôn rất cao, chúng tôi đúng là tình yêu đích thực.
Tô Nhĩ nhíu mày, các phòng bố trí cho khách đều có cấu trúc tương tự, chỉ có vỏn vẹn đồng hồ báo thức, không có lịch ngày, cậu không rõ lắm hôm nay là ngày nào, nhưng vết máu vẫn còn rõ ràng, không mờ nhạt không rõ theo vân da, có lẽ là viết gần đây.
Nhớ lại ngày đầu tiên vào phó bản, Nguyệt Quý thân sĩ đã đo nhịp tim cho mỗi người, nói như vậy, tiết mục quay chụp vừa lúc là ngày 20 tháng 05.
Nghe có vẻ rất lãng mạn.
Những mảnh da tiếp theo cũng ghi lại trong cùng một ngày.
Ngày 20 tháng 05, trời nắng.
Nam nữ phối hợp làm việc với nhau thật tuyệt, cùng nhau nấu ăn, chúng tôi đã rất ăn ý. Tôi có hỏi anh ấy có muốn kết hôn với tôi không, anh ấy bảo đừng nói đùa.
Ánh mắt Tô Nhĩ tối sầm, nam chủ trong câu chuyện chính là Trương Bái Thiên.
Mảnh da người thứ ba cũng ghi lại cùng thời điểm.
Ngày 20 tháng 05, trời nắng.
Anh ấy xuống biển bắt cá, quỳ một chân trước mặt tôi, vì sao, vì sao thứ anh ấy mang đến không phải là ngọc trai, ở dưới biển có nhiều ngọc trai như vậy, rõ ràng anh ấy có thể dễ dàng tìm được một viên ngọc trai! Nhưng lại mang về cho tôi cá hôi và tôm thối! Quả nhiên, anh ấy không muốn kết hôn với tôi!
Đồ chết tiệt! Anh ấy phải chết!
Ngày 20 tháng 05, trời nắng.
Lúc 00:01 giờ, người nọ như là một kỵ sĩ xuất hiện bên cửa sổ, tôi liền biết mình vẫn có sức hấp dẫn, chúng tôi nhảy với nhau một điệu, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh ấy.
Nhưng anh ấy đã rời đi, anh ấy nói chúng tôi không thể phạm sai lầm về mặt đạo đức!
Đọc xong toàn bộ, phản ứng đầu tiên của Tô Nhĩ là Khúc Thanh Minh có dấu hiệu bị hoang tưởng, cô ta và Trương Bái Thiên bất quá là hợp tác ngẫu nhiên, cũng không phải là bạn đời.
Cậu đặt lại những mảnh da theo thứ tự nhưng trước, khóa kỹ ngăn kéo, bắt đầu trầm tư. Khúc Thanh Minh có chấp niệm rất lớn đối với việc kết hôn, đây chắc chắn là một thông tin quan trọng.
Tạm thời đặt xuống sự nghi ngờ, tìm kiếm ở trong phòng một vòng, xác định không có phát hiện nhiều hơn, Tô Nhĩ chuẩn bị rời khỏi.
Khi đến gần cửa, cậu bỗng quay trở lại, mở lại ngăn kéo và đọc lại lần nữa đoạn nhật ký trên mảnh da người cuối cùng.
Lúc 00:01 giờ?
Đêm hôm đó, cậu đang ở cửa của người chủ trì đọc thơ tình, Trương Bái Thiên thì ở trên lầu một, nếu như anh ta ra ngoài thì hai người phải gặp nhau mới đúng.
Tô Nhĩ đi đến bên cửa sổ, nhón nửa người ra ngoài nhìn xuống phía dưới, quả nhiên thấy được một vài dấu vết leo trèo, có vài chỗ không thể che giấu được dấu giày.
Nhưng mà, những dấu vết này hình như kéo dài từ phía căn phòng của Kỷ Hành mà đến.
Mang theo sự nghi ngờ đóng cửa lại, ở dưới lầu, Kỷ Hành vẫn ở chỗ cũ trò chuyện với Khúc Thanh Minh về cuộc đời của một nhân vật bịa đặt Zatliski.
Tô Nhĩ suy nghĩ một chút, lấy giấy bọc một vài bông hoa, chắp tay sau đít đi xuống lầu.
Trong nháy mắt cậu vừa đi xuống, Khúc Thanh Minh dường như cảm nhận được gì đó, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Tuy nhiên sau một giây, trước khi cô ta có thể tiếp tục phân tích sâu hơn, Tô Nhĩ đã lấy ra những bông hoa giấy. "Dâng tặng cho nữ sĩ xinh đẹp nhất".
Sự nghi ngờ trong mắt Khúc Thanh Minh tiêu tán, lộ ra nụ cười chân thành.
Tô Nhĩ thầm thở dài trong lòng, biết đối phương là kiểu người ưa thích sự yêu mến, ứng phó với cô ta dễ dàng hơn rất nhiều.
Cũng không lâu lắm, nụ cười của Khúc Thanh Minh bỗng nhạt đi rất nhiều, Tô Nhĩ nhìn theo tầm mắt của cô ta, rơi ra ngoài cửa sổ, nhân viên công tác mang vào không ít hải sản, chuẩn bị cho buổi tiệc liên hoan ban đêm.
Trong đó cũng có cô gái tóc vàng.
Khúc Thanh Minh lộ ra vẻ u sầu, dường như rất buồn phiền về việc hợp tác với quỷ.
Tô Nhĩ gần như muốn khen ngợi tài năng diễn xuất của cô ta.
Kỷ Hành. "Về phòng trước thôi".
Có vẻ như anh không muốn tiếp xúc với nhiều nhân viên công tác như vậy một lần.
Tô Nhĩ quét mắt nhìn mấy con quỷ nước đi theo sau lưng Nguyệt Quý thân sĩ, không chút do dự lựa chọn đi cùng anh, với lý do tốt đẹp là hẹn nhau tán gẫu một chút.
Vừa đóng cửa, Tô Nhĩ liền nhắc tới những phát hiện trong phòng của Khúc Thanh Minh, sau khi nói xong thì hỏi. "Đêm hôm đó anh có đi tìm cô ta hay không?"
Kỷ Hành gật đầu.
Tô Nhĩ chỉ ra điểm kỳ lạ trong đó. "Trên nhật ký có viết, anh đã bảo Khúc Thanh Minh nhắm mắt lại, rồi dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô ấy".
Kỷ Hành. "Tôi cảm thấy hứng thú với việc thẻ tên có phải là thật hay không, kết quả lại phát hiện đó là thật".
Nghe vậy Tô Nhĩ như có điều suy nghĩ. "Nói như vậy trước khi Khúc Thanh Minh thành quỷ có thể cũng là một người chơi".
Thẻ tên là một vật rất thần kỳ, dù cho không ngừng thay quần áo, nó cũng sẽ tự động xuất hiện trên bộ quần áo mới, muốn gỡ nó xuống chỉ có một cách duy nhất, đó là lúc người chơi đã tử vong, đến lúc đó, toàn bộ chỉ số phía trên đều sẽ biến thành màu xám tro.
Kỷ Hành. "Chỉ là một loại giả thuyết, còn có một khả năng nữa, đó là Khúc Thanh Minh chân chính đã chết rồi, quỷ đã lấy trộm thẻ tên của cô ta".
Tô Nhĩ cẩn thận suy nghĩ lại cảnh tượng mà cậu nhìn thấy thông qua con mắt thứ ba, cậu nhớ là trị số trên thẻ tên hoàn toàn bình thường.
Kỷ Hành nhìn thấy sự bối rối của cậu, có hơi trầm ngâm nói. "Có thể con mắt đó cũng có giới hạn, hiện tại nó chỉ có thể nhắm vào quỷ".
Tô Nhĩ. "Còn có một điểm rất kỳ lạ nữa, trong nhật ký, lúc nhắc đến ngọc trai thì từ ngữ có vẻ rất xúc động, dường như Khúc Thanh Minh rất khát khao có được một viên".
Ngoài cửa bắt đầu có chút ầm ĩ, ngắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Một đám quỷ đang vội vàng chuẩn bị bữa tối, tiếng cười khoa trương của cô gái tóc vàng thỉnh thoảng truyền đến, Tô Nhĩ mơ hồ có dự cảm liên hoan tối nay sẽ không đơn giản, cậu nhún vai nói. "Hồng Môn Yến".
Kỷ Hành rất bình tĩnh. "Tùy cơ ứng biến".
7 giờ tối, mọi người đúng giờ tập trung ở nhà ăn.
Trước khi xuất hiện, Tô Nhĩ đã từng nỗ lực dán một bông hoa nhỏ lên thẻ tên trên ngực để che đi cái tên, có thể thẻ tên cũng có suy nghĩ riêng của mình, cũng cố chấp lóe lên một tia sáng, những thứ dán trên đó liền tự động rớt xuống.
Kỷ Hành làm phổ cập khoa học. "Vật phẩm bình thường không che được thẻ tên đâu".
Ngay cả khi anh dùng đạo cụ cấp cao cũng chỉ làm cho cột giá trị vũ lực biến thành dấu chấm hỏi, không có cách nào ẩn đi được.
Biệt thự ven biển đều là những món đồ xa xỉ, đèn thủy tinh sang trọng chiếu ra ánh sáng màu quýt ấm áp, những món ăn bài trên bàn khiến người ta có cảm giác thèm ăn, giám khảo, nhân viên công tác còn có người chơi lần lượt tìm chỗ ngồi xuống, duy chỉ có Nguyệt Quý thân sĩ là đứng.
Gã ta rất tri kỷ mà rót cho mỗi người nửa ly rượu đỏ, cuối cùng mới rót cho mình một ly, nâng ly lên nói. "Hãy chào đón những nhân viên công tác mới".
Lần đầu tiên tư thế ngồi của Tô Nhĩ không còn thẳng tắp, một cánh tay khoác lên mặt bàn, giống như vô ý che lại tấm thẻ tên, cậu rất muốn khiến cho những con quỷ nước này không nhìn ra sự hiện diện của mình.
Lúc này, đám quỷ nước đang ngồi ở đối diện xéo với cậu, chúng nó không giống như con quái vật giống khỉ mà truyền thuyết nhân gian mô tả, mà ngược lại, chúng có hình dáng giống như con người, chúng có mái tóc dài màu trắng mượt mà, mắt đỏ, các đường nét trên khuôn mặt tựa như đúc ra cùng một khuôn, vừa nhìn qua không thể phân biệt được ai là ai.
"Gặp nhau tức là duyên, loại chuyện như duyên phận này không ai có thể nói chắc được". Nguyệt Quý thân sĩ uống một hớp rượu, nhìn về một hướng. "Cậu nói có đúng không, Tô Nhĩ".
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của đám quỷ nước thoáng chốc như những lưỡi dao loạt xoạt bắn về phía cậu.
"..."
......
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Tô Nhĩ: Phó bản là duyên, hãy trân trọng đoạn nhân duyên này!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro