Chương 89. Kết cục của vạn nhân mê

Dịch: Băng Di

Trò chơi nói: sốt ruột cái gì?

89.

Dưới đài thảo luận vô cùng ồn ào, sắc mặt của người phụ trách kiểm tra trầm xuống, không khí lập tức im lặng như tờ.

"Thân phận huyết tộc..." Người kiểm tra có chút phức tạp nhìn sang nhân viên phụ trách ghi chép: "Đi thông báo đi!"

Ba phút sau khi kết quả kiểm tra được thông báo, một chiếc xe sang trọng dừng lại ngoài quảng trường, Tô Nhĩ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã được mời lên xe.

Bên trong xe có treo một túi thơm, toả ra một mùi khá nồng.

"Haizz..."

Người đàn ông nửa nằm nửa ngồi trên ghế điều chỉnh lại tư thế một chút, ngồi dậy duỗi eo..: "Chào mừng cậu gia nhập vào đại gia đình!"

Tô Nhĩ bình tĩnh nhìn anh ta vài giây, chậm rãi hỏi: "Huyết tộc?"

"Thông minh!" Người đàn ông vỗ tay, nghiêng đầu để lộ đôi mắt hai màu hiếm thấy: "Tôi tên là Tam Hoa".

Nghe thấy cái tên này, giữa chân mày Tô Nhĩ hơi nhíu lại, mặt không đổi sắc vươn tay ra: "Tô Nhĩ".

Bàn tay của Tam Hoa lạnh như băng.

"Người có thân phận huyết tộc sẽ có từ một đến ba cơ hội kéo dài tính mạng cho người khác, đối với người sắp chết, chúng ta giống như là một ốc đảo trong sa mạc". Anh ta nở nụ cười châm chọc, giọng điệu cay nghiệt chỉ xuất hiện trong một chốc rồi nhanh chóng trở lại bình thản.

"Để tránh việc bị những người như thế nuôi nhốt, huyết tộc liên hợp lại với nhau tạo thành một gia đình, nếu có một thành viên bị đối xử bất công, chúng ta sẽ trả thù gấp trăm lần".

Tô Nhĩ: "Xem ra chỗ dựa của chúng ta cũng không nhỏ".

Có năng lực kéo dài tính mạng còn lớn lối như vậy, nếu không có chỗ dựa vững chắc, e rằng đã sớm bị liên hợp quét sạch, hoặc là bị giam giữ.

Tam Hoa gật đầu: "Hãy tận dụng tốt thiên phú của cậu".

Tô Nhĩ cúi đầu suy nghĩ, đối với huyết tộc mà nói, muốn tìm một người quyền cao chức trọng để chống lưng cũng không khó, huống hồ là cả một gia tộc huyết tộc tập hợp lại với nhau, sức ảnh hưởng cũng ngang ngửa các thế lực hàng đầu.

Tam Hoa không nói nhiều, xem ảnh trong cuốn tạp chí một lúc rồi úp thẳng cuốn tạp chí đó lên mặt ngủ mất.

Trên xe có một chiếc tivi nhỏ, Tô Nhĩ lần lượt xem từng kênh trong vài phút. Kết hợp với những tin tức nghe được từ nữ sinh ở quảng trường, cậu đại khái nắm được tình hình.

Bỏ qua hai từ then chốt là 'thân phận' và 'dị năng', có thể nói thế giới trong phó bản này giống thế giới hiện thực nhất từ trước đến nay.

Quốc gia, xã hội, trường học... Hệ thống cấu thành xã hội gần như là giống nhau, quan niệm về thế giới cũng rất bình thường, không có những tư tưởng kỳ quái chi phối.

Nhưng mà thế giới này cũng vẫn đầy rẫy nguy hiểm, một số loài động vật cá biệt trong dòng sông lịch sử đã tiến hóa thành những loài yêu thú hung hiểm, còn có đám tà giáo luôn âm mưu tạo dựng vương quốc riêng của bọn chúng.

Đầu đường gặp đèn đỏ, Tam Hoa vẫn không mở mắt, âm thanh cách trang giấy có chút khó chịu: "Thư thông báo trúng tuyển của học viện hai ngày nữa sẽ đến, ngày mai nhớ đến lớp học huấn luyện, sẽ có người chuyên giảng giải những quy tắc đặc biệt cần tuân thủ sau khi đã kích hoạt đặc tính".

"Ở đâu?"

Tam Hoa tỏ ý không cần phải lo lắng: "Có xe đặc biệt đưa đón".

Điện thoại di động bỗng rung lên một cái, Tam Hoa ném cuốn tạp chí qua một bên, đọc tin nhắn vừa mới gửi tới: "Cha mẹ mất sớm... Xem ra chúng tôi đã bớt được giai đoạn liên hệ với phụ huynh của cậu".

Tô Nhĩ không nói gì, cậu đã quen với thiết lập 'thiên sát cô tinh' trong phó bản rồi.

Xe chạy thẳng đến ngoại ô, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài một tòa lâu đài cổ.

Xung quanh chỉ có cây cối và cột điện, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng quạ kêu, Tô Nhĩ trầm mặc vài giây: "Mảnh đất này giao dịch hợp pháp chứ?"

"Đương nhiên". Tam Hoa xuống xe, còn rất lịch sự mở cửa xe giúp cậu: "Số lượng huyết tộc rất ít, trong thành phố này chỉ tổng cộng có mười người".

Nói xong anh ta nháy mắt với Tô Nhĩ: "Bây giờ thì là mười một rồi".

Cánh cửa khi mở ra phát ra âm thanh trầm đục lại kéo dài.

Phong cách trang trí bên trong mang hơi hướng cổ điển nhưng lại thiếu đi hơi ấm của con người. Tam Hoa vừa vào cửa liền tùy ý ngồi trên thảm trải sàn: "Mọi người đều có công việc riêng, hôm nay chỉ có mình tôi ở đây, từ tầng ba trở lên cậu tùy ý chọn một phòng".

Một người ở nguyên một tầng, so với xa hoa, càng nhiều hơn chính là loại cảm giác khủng bố và kìm nén khiến cho người ta ngột ngạt.

Phó bản hiếm hoi nhân từ, một đêm này trôi qua bình yên vô sự.

Sáng sớm hôm sau xe dừng trước cửa biệt thự và bấm còi vài lần, Tô Nhĩ đã chuẩn bị xong từ trước, nghe tiếng xe lập tức chạy xuống.

Đó là một chiếc xe buýt của trường, trên xe đều là những học sinh trong khu vực đã kích hoạt thành công thân phận.

Tô Nhĩ nhìn thấy một vài người đeo thẻ tên của người chơi, hiện tại mọi người đều ngồi ở vị trí của mình, không ai giao lưu.

Trung tâm huấn luyện đặt tại một trường đại học danh tiếng của thành phố, bây giờ là ngày nghỉ, trong sân trường ngoại trừ những người đến huấn luyện, gần như không có ai khác, trong vòng mười phút, trước sau có ba chiếc xe dừng lại.

Bốn giáo viên đứng ở ngay phía trước, mỗi người cầm một bản danh sách.

Một người phụ nữ mặc đồ công sở cầm loa nói: "Tôi gọi đến tên ai, người đó bước lên".

Tô Nhĩ không thích chen lấn trong đám người, đứng ở cuối đội ngũ, thấy không rõ tình hình phía trước, chỉ chăm chú lắng nghe cô ta nói chuyện.

Hơn một trăm học sinh được chia đều vào các nhóm, cuối cùng còn lại hai mươi lăm người, đương nhiên tất cả đều là người chơi.

Tô Nhĩ ở trong đó nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen mắt, ngũ quan gần như cùng một khuôn đúc với Kỷ Hành, nhưng khác biệt duy nhất chính là đường nét vẫn chưa sắc sảo bằng, làn da trắng hơn, trên người có sự non nớt và tràn đầy sức sống.

Dường như nhận thấy mình đang bị nhìn trộm, người nọ quay đầu lại, Tô Nhĩ nhìn thấy rõ thẻ tên trên ngực của anh.

Kỷ Hành.

Tên ở trên đó không thể làm giả được.

Tô Nhĩ nhướng mày... phản lão hoàn đồng?

Kỷ Hành ra hiệu cho cậu nhìn xung quanh, Tô Nhĩ đảo mắt một vòng, phát hiện tất cả các người chơi đều trông ở độ tuổi mười sáu, mười bảy.

Ở trong hiện thực, cậu từng tạm nghỉ học hai năm, nhưng hiện tại cũng chỉ mới vừa hai mươi tuổi, thật sự không nhận ra diện mạo của mình có gì thay đổi. Kết hợp với tình trạng chung của những người khác, Tô Nhĩ mới nhận ra phó bản đã ép tất cả mọi người quay ngược thời gian lại vài năm.

"Tại sao lại phải phiền phức như vậy?" Lúc lên lầu, Tô Nhĩ cố ý đi bên cạnh Kỷ Hành: "Trước kia không phải điều chỉ cần gán ghép cho một thân phận thôi sao?"

Tựa như trong game, NPC chỉ cần nhìn thấy kết quả đã được hệ thống tạo dựng bằng số liệu.

"Cẩn thận hơn một chút". Kỷ Hành cố ý bước chậm lại, để cho cả hai người bọn họ rơi vào hàng cuối của đội, nhỏ giọng nói: "Chỉ khi tồn tại nhân tố không thể khống chế, phó bản mới cẩn thận như vậy".

Tô Nhĩ mím môi, cảm thấy nhiệm vụ lần này khác hẳn với bình thường.

Trong phòng học rất sạch sẽ, hẳn đã có người quét dọn qua trước đó.

Lúc này các người chơi ít nhiều đã bắt đầu trò chuyện, một số người quen thân tự động ngồi chung một chỗ, đương nhiên cũng không thiếu những kẻ thích hành động một mình. Đột nhiên có người hửm một tiếng, dường như rất kinh ngạc.

Ban đầu Tô Nhĩ không hiểu lý do, cho đến khi nhìn thấy một giáo viên nam đứng trên bục giảng, cậu sửng sốt một chút, nhìn tới nhìn lui ba lần, cảm thấy thượng đế thật là kỳ diệu.

Đó là một gương mặt tinh xảo đến mức chưa từng có, ánh mắt lúc dừng lại thì kinh diễm động lòng người, chỉ cần hơi dời ánh mắt đi, lại cảm thấy bình thường.

"Tôi là người chủ trì của vòng này, Bồ Liễu tiên sinh, đầu tiên xin chúc mừng các bạn đã vượt qua bài kiểm tra thức tỉnh ngày hôm qua..."

Bồ Liễu tiên sinh nói gần năm phút đồng hồ những lời không mấy quan trọng.

"Xin hỏi nhiệm vụ là gì?" Một người chơi ngồi ở hàng thứ nhất đi thẳng vào vấn đề: "Đã qua một ngày rồi".

Càng kéo dài thời gian càng tổn hại đến quyền lợi của người chơi.

Bồ Liễu tiên sinh khẽ nâng tay lên, ý bảo anh ta bình tĩnh đừng nóng: "Trước tiên tôi sẽ giải thích quy tắc, vòng này không cấm giết hại lẫn nhau".

Tô Nhĩ tùy ý thoáng nhìn một cái, phát hiện hầu hết mọi người khi nghe câu này đều không có bao nhiêu phản ứng, ngẫm lại, đối với những người chơi lợi hại một chút, muốn bẫy chết đồng đội hay đối thủ thì có hàng nghìn hàng vạn cách.

"Các bạn phải hoàn thành nhiệm vụ gọi là..." Ánh mắt của Bồ Liễu tiên sinh trở nên lạnh lẽo: "Ai đã giết chết người chủ trì?"

Trong lúc nhất thời mấy chục con mắt đều đồng loạt rơi trên người ông ta.

"Mười ngày trước, có một người chủ trì mang người chơi đi thực hiện nhiệm vụ như bình thường nhưng toàn quân bị diệt". Bồ Liễu tiên sinh nói tiếp: "Toàn quân bị diệt ở đây bao gồm cả người chủ trì".

Người chủ trì tử vong?

Lần đầu tiên Tô Nhĩ nghe được một chuyện như vậy.

"Tình huống lần này đặc biệt, mọi người có một tháng để điều tra rõ chân tướng".

Không ai cảm thấy nhẹ nhõm bởi vì câu nói đó, ngược lại tâm trạng còn trở nên nặng nề hơn. Tô Nhĩ cũng như thế, ngay cả người chủ trì còn chết, độ khó của phó bản này có thể tưởng tượng được.

Sắc mặt của Bồ Liễu tiên sinh trở nên nghiêm túc: "Mặc dù không hạn chế giết hại lẫn nhau, tôi vẫn kiến nghị các bạn quý trọng thân phận hiện có, đoàn kết sức mạnh, tận dụng tối đa tất cả nguồn lực".

Tô Nhĩ cảm giác được câu nói vừa dứt, mình liền trở thành tiêu điểm chú ý.

Song thân phận mị ma và huyết tộc, rất có lợi để xây dựng mối quan hệ.

Kỷ Hành lên tiếng cắt đứt sự tập trung của mọi người vào Tô Nhĩ: "Thông tin về phó bản lần trước có thể tiết lộ được bao nhiêu?"

Bồ Liễu tiên sinh: "Dựa theo thiết lập ban đầu của phó bản, đó là một trò chơi có tên là 'hổ khẩu đoạt thực', chỉ cần lấy trộm thành công một món đồ đấu giá từ Vạn Bảo Lâm thì coi như thắng, Vạn Bảo Lâm là phòng đấu giá nổi tiếng nhất cả nước, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt".

Ông ta bước xuống bục giảng, lần lượt phát cho mỗi người một tờ giấy, trên đó có ghi lại thông tin của người chủ trì và những người chơi đã tử vong trong phó bản trước.

Tô Nhĩ lướt xem qua một lần, tổng cộng có bốn người chơi, phó bản có ít người thì trước khi kết thúc, tỷ lệ tử vong sẽ không cao, nói cách khác, độ khó tối đa trên trung bình.

Không biết giữa chừng đã xảy ra biến cố khủng khiếp gì, mà cuối cùng ngay cả người chủ trì cũng bị chôn vùi?

Khoảng thời gian kế tiếp, Bồ Liễu tiên sinh hướng dẫn tỉ mỉ cách để có thể sử dụng năng lực một cách tối đa, tổng cộng có ba con đường tiến hóa: thiền định, huấn luyện thực chiến và uống dung dịch năng lượng.

Trải qua ba mươi phút phụ đạo, hầu hết người chơi đã có thể sử dụng dị năng tại chỗ một cách cơ bản, nhưng dù sao cũng vẫn là tay mới, thời gian kéo dài không lâu, ảnh hưởng tạo thành cũng không lớn. Kỷ Hành thức tỉnh thân phận người sói, sức mạnh lớn tốc độ cũng nhanh.

"Trong thời gian huấn luyện yêu cầu phải ở nội trú". Bồ Liễu tiên sinh nhấn mạnh: "Còn như ban ngày, với tư cách là giáo viên huấn luyện, tôi sẽ cho các bạn sự tự do tối đa, có thể tùy ý ra ngoài hoạt động".

Vì là ngày đầu tiên huấn luyện, buổi trưa mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn đi ăn cơm ở căn tin.

Bây giờ là ngày nghỉ, trường học chỉ có hai đầu bếp phụ trách nấu ăn.

Tô Nhĩ vừa ngồi xuống liền lập tức có người đến gần, cậu cũng không tỏ vẻ tự cao tự đại, thái độ rất ôn hòa, chỉ chốc lát sau bên cạnh liền tụ tập rất nhiều học viên, khi Kỷ Hành bê thay cơm đi tới, phát hiện đối phương đang bị bao vây, bất đắc dĩ cười rồi chọn chỗ khác rồi.

"Năng lực của mị ma rốt cuộc là gì?"

"Có thể biểu diễn một chút không?"

Không ít người tò mò về năng lực của cậu.

Tô Nhĩ chống cằm, tùy ý nở nụ cười, ánh mắt khẽ chuyển động đầy mị hoặc, người đối diện với cậu nhịn không được cảm thấy tê dại cả người.

Một người chơi thấy như vậy nhẹ giọng thở dài: "Xem ra cậu sẽ sớm lập được nhóm riêng".

Tô Nhĩ cũng thực sự đã làm như vậy, buổi chiều vừa vặn có thời gian để cho những học viên ở lại đi mua đồ dùng vệ sinh cá nhân, dọn dẹp ký túc xá các loại, cậu liền nắm lấy cơ hội này, dưới sự vây quanh của đám người rời khỏi cổng trường, danh nghĩa là đi dạo phố.

Từ đàng xa nhìn lại, nam có nữ có, như sao vây quanh trăng, chỉ riêng bóng lưng thôi cũng toát lên vẻ phong lưu.

Bảy giờ tối.

Bầu trời âm u dày đặc, nhìn có vẻ sắp mưa.

Lúc huấn luyện ban ngày, mỗi người chơi đều đã trao đổi phương thức liên lạc, thậm chí còn lập nhóm chat, hẹn giờ này sẽ tập trung tại lớp học để trao đổi những manh mối thu thập được.

Hai mươi lăm người chơi có mặt hai mươi bốn, Tô Nhĩ vắng mặt.

Bồ Liễu tiên sinh quét mắt nhìn một vòng, cười nhạt: "Xem ra có người định làm mãnh thú độc hành".

Kỷ Hành khẽ nhíu mày, điều này không giống với tác phong của Tô Nhĩ cho lắm, cho dù có muốn xây dựng thế lực, cậu cũng sẽ không cố tình tách biệt với những người chơi khác.

Đang định gọi điện cho Tô Nhĩ, điện thoại di động đã rung lên trước một bước.

"Kỷ Hành". Giọng nói ở bên kia khàn đặc, thậm chí còn có một chút tủi thân.

Chưa bao giờ nghe Tô Nhĩ nói chuyện với giọng điệu như vậy, Kỷ Hành liền biết là đã xảy ra chuyện lớn, anh đột nhiên đứng dậy khiến mọi người xung quanh bị dọa giật mình.

"Đừng nóng vội, xảy ra chuyện gì?"

Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát.

Giọng của Kỷ Hành so với ngày thường mềm mỏng hơn rất nhiều: "Nói ra mới có thể nghĩ cách giải quyết được".

"...Tôi bị đội kiểm tra tệ nạn xã hội bắt trong khách sạn".

Sau câu nói đó vài giây, giọng điệu của Tô Nhĩ hơi hơi nâng cao lên, mang theo một chút không cam lòng: "Thế này còn ra thể thống gì không! Tôi là một mị ma, bọn họ dựa vào cái gì mà bắt tôi?"

Lời tác giả:

Tô Nhĩ: Tôi là vạn nhân mê! Tôi không thể vào cục cảnh sát!

Kỷ Hành: ... Tỉnh lại đê.    

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro