Chương 3: Trò chơi thân xác

...
Dạ Phong siết chặt hàm răng, từng sợi gân xanh trên cổ hắn cuộn dữ dội như đàn rắn độc đang vật vã dưới lớp da hồi sinh. Ánh mắt hắn đảo nhanh từ đống xác tan nát dưới sàn đến khuôn mặt tái mét của Khải Linh. "Em buộc anh phải làm thế này..." - giọng hắn đông cứng thành băng giá.

Trong chớp mắt, cánh tay hắn vung lên - bàn tay đeo găng da đen nện mạnh vào điểm sau gáy cô. Rắc! Tiếng xương cổ khẽ lạo xạo. Khải Linh trợn mắt, miệng há hốc định thét nhưng chưa kịp thở ra hơi. Cơ thể mềm nhũn đổ sập vào vòng tay hắn.

Dạ Phong đỡ lấy thân hình mềm oặt của cô, ngón tay run run chạm vào vết bầm đang ửng đỏ sau gáy cô. "Đừng trách anh..." - hắn thì thầm, giọng nứt vỡ - "Chúng ta đều là tù nhân của số phận này."

---

Khi Khải Linh tỉnh lại, cô thấy mình nằm trên chiếc bàn đá lạnh. Cơ thể trơ ra trong làn vải mỏng tanh, hai cổ tay bị trói chéo bằng dây tơ tằm nhuộm máu giăng lên trần nhà. Những ngọn nến đen cháy lặng lẽ trên giá đồng, tỏa ánh sáng vàng vọt lên bức tường phủ đầy dụng cụ tra tấn mài bóng loáng.

Dạ Phong đứng trong bóng tối góc phòng, tay mài lưỡi dao cắt da hình trăng lưỡi liềm. Tiếng *két... két...* từ đá mài vang lên từng nhịp đều đặn, hòa với tiếng thở nặng nề của hắn.

"Anh đã vẽ cho em kiệt tác cuối cùng." Hắn bước dưới chân bàn, để lộ ngực trần chi chít vết khắc - những đường nét Runic đan xen thành lưới che phủ trái tim. Tay lướt nhẹ lên đường cong cơ thể cô bằng lưỡi dao bạc. "Em thấy không?" - hắn cười khẩy - "Cơ thể em giống hệt ngày chúng ta gặp nhau..." Lưỡi dao dừng lại ở bụng dưới, khẽ ấn xuống. "Chỉ thiếu thứ này."

Một vết rạch dài từ rốn xuống xương chậu. Máu chảy thành dòng, nhưng Khải Linh không kêu lên - cô nghiến răng, mắt nhìn thẳng vào hắn với ánh nhìn vừa căm hận vừa xót thương.

Máu chảy xuống hông, thấm vào tấm vải mỏng. Khải Linh cắn chặt môi đến bật máu, mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào kẻ tra tấn mình: "Mày chỉ là... bóng ma... của người tao từng yêu..."

Dao dừng lại. Dạ Phong khuỵu xuống, tay nắm lấy cằm cô. Giọt nước mắt máu lăn dài trên má hắn: "Bóng ma đó sẽ ám em đến hơi thở cuối cùng."

"Trái tim anh..." - hắn móc từ ngực áo ra trái tim thủy tinh nhuốm máu đen - "vẫn đập vì em từng giây." Trái tim phát ra ánh sáng đỏ tía, chiếu rọi lên những dòng chữ Runic trên tường: "Kẻ nào chối bỏ tình yêu, máu sẽ thành lời nguyền."

Nến đen tạo ra quầng sáng mờ ảo, biến cơ thể Khải Linh thành bức tranh Caravaggio với những vùng sáng-tối gay gắt.

"Mỗi lần em thở, vết khắc này sẽ rỉ máu -như trái tim anh chưa từng ngừng chảy máu vì em."

Ánh sáng đỏ tối chiếu xiên từ cửa sổ vỡ hắt lên bóng khuôn mặt Dạ Phong như mặt nạ bi kịch Hy Lạp.

Dạ Phong đè cô xuống, tay xé toạc lớp vải che ngực. Hơi thở hắn nóng rực phả vào cổ cô, mùi máu và xạ hương xộc lên mũi. "Anh sẽ cho em thấy..." - giọng hắn rên rỉ - "tình yêu của chúng ta bất diệt thế nào."

Khải Linh nhắm nghiền mắt, nhưng hình ảnh quá khứ vẫn hiện lên rõ mồn một:

Dạ Phong trẻ tuổi đứng giữa cánh đồng hoa mẫu đơn đẫm máu và xác người, tay cầm nhẫn cưới run run. "Dù em có là quỷ dữ..." - hắn nói - "anh vẫn sẽ cầu hôn em ở địa ngục."

Một tiếng gầm lạnh máu vang lên. Khải Linh mở mắt - Dạ Phong đang cắm con dao vào ngực trái chính mình. Máu phun lên trần nhà, vẽ thành bức tranh hai người ôm nhau dưới mưa lửa.

Những giọt máu rơi chậm xuống trái tim thủy tinh đều hóa thành cánh hoa mẫu đơn nhuộm đỏ.

"Giờ thì..." - hắn ngã vật xuống người cô, tay nắm chặt trái tim thủy tinh - "em và anh... mãi mãi..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro