v. mười bảy tuổi
10.
Sáng hôm sau, một cành hoa anh đào và bữa sáng xuất hiện trong phòng Kim Younghoon như hai ngày trước đó. Anh vừa vui vẻ lẩm nhẩm giai điệu một bài hát vừa ăn sáng, trong lòng nghĩ hôm nay chắc chắn sẽ có ba bữa cơm thơm ngon no bụng. Thế nhưng ngoài dự liệu của Younghoon, trưa hôm nay cũng không có ai đưa cơm đến cả.
Hơn nửa tháng liền, Choi Chanhee đúng giờ mang bữa sáng và bữa tối tới, chỉ có bữa trưa là im hơi lặng tiếng như thể không nằm trong chế độ. Nhưng anh cũng không tiện mở miệng hỏi tại sao cậu không nấu cơm trưa cho mình, chỉ đành ăn cơm theo chế độ của đoàn phim.
Kim Younghoon nhai cơm đoàn làm phim cấp, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang treo giữa bầu trời không một gợn mây, càng cảm thấy đồ ăn trong miệng chẳng có vị gì. Mùa hè năm nay có vẻ đến sớm hơn mọi năm, mới cuối tháng tư mà nắng đã như thể muốn đốt cháy cả tóc. Kim Younghoon giật mình, nắng như muốn đốt cháy tóc... Lee Jaehyun từng nói hồn ma đều sợ ánh sáng mặt trời, chỉ cần là nơi có ánh nắng, dương khí đủ thịnh thì ma sẽ không dám bén mảng đến. Choi Chanhee cũng là hồn ma, chắc chắn không dám hiện hình ban ngày.
Kim Younghoon vỗ đùi, đơn giản như vậy mà giờ anh mới nghĩ ra.
Tối hôm đó, Kim Younghoon lại giả vờ hỏi một câu vu vơ trong lúc ngồi ăn cơm.
"Cậu chỉ hiện hình được vào buổi tối thôi hả?"
Choi Chanhee gật đầu. Kim Younghoon muốn vỗ đùi nhưng tay còn đang bận cầm bát đũa, chỉ có thể than một câu "biết ngay mà" trong đầu.
Chưa đầy hai giây sau, Choi Chanhee lại lắc đầu. Kim Younghoon cảm thấy niềm tin của mình vừa bị phản bội.
"Ban ngày cũng có thể hiện hình, nhưng nếu gặp mặt trời thì sẽ rất đau."
Kim Younghoon nghe vậy thì gật đầu, cũng không nói gì thêm. Anh chỉ định hỏi rõ vấn đề mình thắc mắc, nghe cậu nói ban ngày hiện hình sẽ rất đau, anh càng không dám bảo cậu buổi trưa cũng phải nấu cơm cho mình.
"Nhưng nếu tích đủ dương khí rồi che ô thì chắc cũng không đau lắm." Choi Chanhee bổ sung một câu.
Kim Younghoon ồ một tiếng, thầm nghĩ quả là một hồn ma ghê gớm, còn biết cách hiện hình ban ngày mà không đau cơ đấy. Anh không nghĩ nhiều, thuận miệng nói.
"Vậy cậu tích dương khí đi, bao giờ rảnh tôi dẫn cậu ra ngoài chơi."
Choi Chanhee lắc đầu. "Em không tự tích dương khí được."
"Vậy phải làm sao thì cậu mới tích dương khí được?"
Choi Chanhee hơi do dự, ngước mắt nhìn anh rồi giơ ngón trỏ lên. "Hôn một lần là truyền được một ngụm dương khí."
"Hả?"
"Hôn mười lần là đủ dùng cả ngày."
Một.
Hai.
Ba.
Bộ não Kim Younghoon đình công ba giây rồi bắt đầu nổ đùng đoàng như một dây pháo tết. Sao cậu ta biết hôn một lần là truyền được một ngụm dương khí? Sao cậu ta biết hôn mười lần là đủ dùng cả ngày? Sao dám khẳng định chắc nịch mười lần là đủ? Cậu ta lấy đâu ra số liệu chính xác thế? Chẳng nhẽ trước đây cậu ta cũng từng truyền dương khí kiểu này rồi? Hút hết dương khí của người khác rồi đến lượt mình đúng không? Chẳng trách ngày nào cũng nấu cơm cho mình ăn, chắc chắn là nuôi lợn để làm thịt rồi, đợi hút hết dương khí của mình rồi lại đi tìm người khác chứ gì?
Choi Chanhee nhìn sắc mặt Kim Younghoon từ xanh chuyển sang trắng, trắng sang tím rồi lại đỏ, nghĩ rằng anh không thích hôn, dù gì lần trước hôn anh một cái xong cậu cũng suýt nữa ăn đấm.
"Thật ra chỉ cần ôm một cái cũng được."
Lại còn ôm cũng được, thế cậu ra ngoài đường tìm bừa một người ôm luôn đi, nói với tôi làm gì?
Kim Younghoon nước cũng không thèm uống, đứng dậy đi về phía giường.
"Tôi buồn ngủ rồi. Cậu đi đi."
Choi Chanhee đầu đầy hỏi chấm. Đang ăn cơm mà tự nhiên làm sao vậy?
"Anh còn chưa ăn xong mà."
"No rồi." Kim Younghoon tắt đèn, lên giường đắp chăn.
Choi Chanhee ngồi trong bóng tối một lúc, thấy Kim Younghoon thực sự không có ý định xuống giường ăn tiếp mới bắt đầu thu dọn. Cậu vừa đặt bát đĩa vào túi vừa tự hỏi chẳng nhẽ hôm nay mình lỡ tay cho nhiều muối vào món nào, càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Chanhee lại mở cửa, bước ra ngoài hành lang. Sau lần cải cách giáo dục nọ, Kim Younghoon vẫn không tin tưởng cậu sẽ đi cầu thang như người bình thường, thỉnh thoảng sẽ bất thình lình mở cửa ra xem cậu có hứng lên bay nhảy khắp cái hành lang rồi đu ra ngoài cửa sổ không. Bị bắt tại trận hai lần, Chanhee đã rút kinh nghiệm, đi bộ xuống tầng dưới rồi mới đu ra ngoài cửa sổ. Nên lúc này cậu đang bình tĩnh chậm rãi bước trên hành lang khách sạn vắng người, nhưng Kim Younghoon thì vẫn nằm trên giường tự nghĩ tự tức.
Kim Younghoon nghĩ một lúc, không hiểu sao mình lại phải tức giận vì chuyện này, nửa tiếng sau mới xuống giường đánh răng rồi đi ngủ.
Qua một đêm, người dỗi cứ dỗi, người không hiểu có chuyện gì xảy ra vẫn cứ không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng việc nấu cơm và ăn cơm thì không thể trì hoãn. Choi Chanhee vẫn đưa bữa sáng đến đúng giờ. Kim Younghoon ngủ một giấc cũng tiêu hóa hết cả đồ ăn lẫn cơn dỗi tối hôm qua, nhìn đồ ăn ngon mắt, cảm thấy quả thật không nên lãng phí.
Kim Younghoon ăn xong bữa sáng thì đi thay quần áo, anh đứng trước gương, cố chải mấy cọng tóc đang dựng ngược lên không chịu vào nếp xuống. Sau lưng truyền đến tiếng bát đũa va vào nhau lạch cạch, anh thuận miệng nói.
"Cuối tuần này tôi không có cảnh quay, chắc sẽ về nhà."
Kim Younghoon nói xong một lúc vẫn không có tiếng trả lời. Anh quay đầu lại, chỉ thấy tấm khăn lau đang tự động di chuyển trên mặt bàn. Nếu là người bình thường, chắc chắc nhìn thấy cảnh tượng này sẽ bị dọa cho nâyr cẫng lên, nhưng Kim Younghoon đã quá quen với cảnh đồ vật trong phòng mình tự do bay lung tung, không hiểu sao lại cảm thấy có chút hụt hẫng. Anh biết Choi Chanhee vẫn còn đang ở đây, cậu nghe thấy lời anh nói, nhưng cậu không hiện ra, cũng không thể trả lời.
Kim Younghoon nhìn bầu trời đã tờ mờ sáng bên ngoài cửa sổ, lắc đầu rồi tự cười một mình, thôi để tối nói vậy.
Năm giờ ba mươi bảy phút sáng, Kim Younghoon rời phòng. Trước khi đóng cửa, anh nhìn túi giữ nhiệt vẫn chưa biến mất trên bàn, mỉm cười nói một câu tạm biệt.
11.
"Anh về nhà mấy ngày?" Choi Chanhee ngồi trên sàn nhà, hai tay đều đặt lên ghế sô pha tạo thành một cái gối để tựa đầu lên.
Kim Younghoon đang nhai cơm, nghe tiếng Chanhee hỏi liền nghĩ quả nhiên sáng nay cậu nghe thấy lời anh nói nhưng không đáp lại. Anh quay sang, cúi đầu liền bắt gặp đôi mắt Chanhee đang ngước lên nhìn mình, đột nhiên cảm thấy cậu rất giống một con mèo dỗi vì chủ bỏ nhà đi cả tháng không về. Mặc dù cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng Kim Younghoon lười nghĩ, anh sắp xếp lại lịch trình trong đầu một chút rồi đáp.
"Nếu quay xong sớm thì có thể về ngay trong buổi tối, ở nhà đến trưa hôm sau, chiều tới công ty, xong việc lại về nhà ngủ một tối, sáng hôm sau mới phải quay lại phim trường."
Kim Younghoon rất tự giác báo cáo toàn bộ lịch trình của mình, Choi Chanhee nghe xong, gật đầu hỏi:
"Vậy anh muốn ăn gì thì nói để em nấu sẵn."
Kim Younghoon hớn hở, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Choi Chanhee chặn lại. "Chỉ ăn những thứ tốt cho sức khỏe."
Chanhee nghĩ mình vừa thấy hai cái tai cún của người trước mặt cụp xuống như lá rau héo. Cậu chậc lưỡi, cuối cùng vẫn nhượng bộ. "Thế anh muốn ăn gì?"
Kim Younghoon ôm bát cơm. "Donkatsu!"
Choi Chanhee nhăn mày. "Là món gì?"
"Cậu không biết donkatsu là gì?" Kim Younghoon ngạc nhiên.
Cậu chỉ lắc đầu.
Anh nhìn cậu một lúc, rốt cuộc cảm thấy cậu không phải đang cố tình đùa mình mới thu ánh mắt đầy nghi ngờ lại. Bộ não của Kim Younghoon lại vận động một chút, chợt nhớ ra Choi Chanhee là người hơn trăm năm trước, có lẽ thời của cậu chưa có món này thật, chẳng trách ăn bao nhiêu bữa cơm Chanhee nấu mà chưa bữa nào có donkatsu hết. Younghoon đặt bát cơm xuống, lấy điện thoại ra tìm hình donkatsu cho cậu xem.
Choi Chanhee nhìn hình tảng thịt vàng rụm trong điện thoại liền cảm thấy cái thứ gọi là "donkatsu" này vô cùng không tốt cho sức khỏe, nhưng có vẻ Kim Younghoon thật sự muốn ăn món này, cậu đành gật đầu. "Để em thử xem công thức đã."
Kim Younghoon thấy Chanhee chịu thỏa hiệp, chín mươi chín phần trăm là mình được ăn donkatsu, lập tức vui vẻ ăn nốt cơm trong bát.
Chanhee đang chăm chú nghiên cứu công thức trên màn hình điện thoại, đột nhiên nhớ ra việc gì đó liền kéo tay áo anh. "À nhưng mà anh nhớ mua sẵn đồ trước đấy."
Hai má Younghoon phồng lên đầy cơm, anh chớp chớp mắt nhìn cậu, Chanhee phiên dịch mấy cái chớp mắt của anh thành "ý cậu là sao?".
"Tủ lạnh nhà anh lúc nào cũng trống trơn, em nấu không khí chắc?" Chanhee vứt cho anh một ánh mắt như nhìn đồ ngốc rồi tiếp tục cúi đầu nghiên cứu công thức làm donkatsu.
Younghoon nuốt hết cơm trong miệng liền vội vàng hỏi. "Thế trước giờ đồ cậu nấu cho tôi ăn đều là không khí à?"
Chanhee lại ngẩng lên nhìn anh, lần này ánh mắt cậu chính xác là ánh mắt nhìn đồ ngốc. "Anh đắc đạo phi thăng từ bao giờ thế? Ăn không khí mà cũng no được?"
"Hả?" Kim Younghoon cảm thấy mình đang bị một hồn ma nói kháy, nhưng anh không biết phải phản bác thế nào. "Thế trước giờ cậu lấy đâu ra đồ để nấu?"
"Đồ cúng! Đồ người ta hóa vàng đó!" Choi Chanhee nhìn anh, nhếch mép cười.
Kim Younghoon bị dọa sợ tụt huyết áp suýt nữa bất tỉnh nhân sự.
Chanhee nhìn gương mặt trắng bệch rồi tái xanh của anh, không nhịn được bật cười.
"Đùa anh thôi. Những thứ em nấu cho anh đều là đồ mua về trong ngày, em phải năn nỉ nhờ bạn mua đấy, nó còn ghi sổ nợ từng ngày."
"Thật... thật không..." Kim Younghoon nghi ngờ hỏi lại.
"Thật mà. Em không hiện hình ban ngày được nên mới phải nhờ nó."
Kim Younghoon vẫn đầy lòng nghi ngại. "Vậy bạn cậu hiện hình ban ngày được à?" Còn ghê gớm hơn cả Choi Chanhee nữa.
Chanhee nghe vậy liền phá lên cười. Younghoon ngồi ôm bát cơm nhìn cậu cười nghiêng ngả, đầu mày hơi nhíu lại, trên mặt viết mấy chữ to đùng: buồn cười chỗ nào?
Cậu cười một lúc mới ngừng lại được, vừa ngồi thẳng lại liền thấy gương mặt ngơ ra không hiểu gì của Kim Younghoon, huyệt cười lại bị điểm trúng, lăn ra ghế cười tiếp.
Younghoon thấy cậu có vẻ sẽ cười đến tận sáng mai, không thèm để ý cậu nữa, tiếp tục ăn cơm của mình, dù sao câu chuyện này cũng không có đất diễn của anh.
Choi Chanhee cười mệt rồi thì bò dậy, khóe mắt còn ươn ướt vì cười ra cả nước mắt. Cậu dịch đến bên cạnh Younghoon, khẽ kéo tay áo anh.
"Bạn em không phải hồn ma, tất nhiên là có thể hiện hình ban ngày."
Kim Younghoon giả vờ không quan tâm chuyện cậu kể, nhưng hai tai đã dựng thẳng lên. Anh chỉ ừ một tiếng, bàn tay gắp thức ăn đã chậm lại mấy lần.
"Bạn em đòi tiền mua đồ ăn, còn đòi cả phí dùng bếp nhà nó nữa, giờ em nợ ngập đầu luôn rồi này." Choi Chanhee buông tay áo anh, đỡ trán nói.
Kim Younghoon cắn một miếng trứng cuộn, thế mà anh cứ tưởng trứng này rán bằng chảo nhà mình chứ, tự nhiên thấy bớt ngon hẳn.
"Thế sao cậu không dùng bếp nhà tôi?" Kim Younghoon nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy bực mình. Rõ ràng nhà mình cũng có ổ mèo mà mèo lại chạy sang nhà hàng xóm ngủ, thế có tức không chứ?
"Nhà bạn em ở gần đây nên em thường mượn bếp của nó, nhà anh cách đây xa như thế, nấu ở nhà anh rồi mang đến đây thì đồ ăn nguội hết rồi."
Kim Younghoon ồ lên một tiếng, giả bộ bình tĩnh ăn cơm, thực ra bộ não bên trong lại bắt đầu nổ như pháo tết. Choi Chanhee lại còn có bạn là con người cơ à? Quả là một con ma ghê gớm, không chỉ đi mây về gió lướt cả trăm cây số, can thiệp hệ thống mạng internet, lại còn kết bạn được với con người. Bạn của cậu gan cũng to quá cơ, để một hồn ma ra vào nhà mình như đi chợ. Còn ghi nợ với ma, quả là một nhân loại vừa to gan vừa ngu ngốc. Không biết nhân loại ngu ngốc này có tình nguyện hiến dương khí cho cậu không nữa.
Nghĩ một hồi không hiểu sao lại nghĩ đến vấn đề dương khí, Kim Younghoon lại bắt đầu lấn cấn trong lòng, Choi Chanhee rốt cuộc có bao nhiêu cái túi dự trữ dương khí vậy?
Dây pháo tết trong đầu Kim Younghoon bị giọng nói của Choi Chanhee dập tắt. "Anh ăn xong rồi hả?"
Kim Younghoon giật mình, gật đầu theo phản xạ.
Choi Chanhee cầm lấy bát cơm trong tay anh, thấy bên trong vẫn còn thức ăn thì bắt đầu răn đe. "Sao anh lại bỏ thừa thức ăn? Lần sau phải ăn hết nghe chưa?"
Kim Younghoon ấm ức, ủa nhưng mình còn chưa ăn xong mà.
"Chắc sắp mưa rồi. Hôm nay em phải đi sớm." Chanhee cất hết đồ vào túi, ôm túi lên chuẩn bị rời đi.
"Ừ." Kim Younghoon ngồi lì tại chỗ không thèm đứng lên, nhìn Choi Chanhee chầm chậm đi ra cửa, không hiểu sao trong lòng ngứa ngáy như bị kiến cắn. "Khoan đã!"
Chanhee quay người lại, gương mặt dưới ánh đèn màu trắng có chút nhợt nhạt. Hôm đó Kim Younghoon bảo cậu mặc quần áo bình thường đi, Chanhee liên tục gật đầu nói em hiểu rồi nhưng hôm sau cậu vẫn xuất hiện trước mắt anh với đạo bào dài chấm đất. Younghoon định lấy áo của mình bắt cậu mặc vào rồi mới cho cậu ra khỏi cửa, nhưng nhớ đến giấc mơ lần trước, anh đột nhiên ngại đến hai tai đỏ bừng, cuối cùng cứ thế để cậu đi. Dù đã dặn Chanhee phải đi đường bộ chứ không phải đường chim bay, anh vẫn bắt gặp cậu nhảy ra ngoài cửa sổ cuối hành lang, Younghoon nhìn vạt áo cậu bay lên trong gió, vẫn không hiểu tại sao cậu lại mặc một chiếc áo rộng như vậy. Anh nhắn tin nhờ trợ lý mua vài bộ quần áo nhỏ hơn mình hai cỡ. Bắt Chanhee thay quần áo mới xong, anh lại nhớ ra phải mua cả giày. Younghoon hỏi cỡ chân cậu, nhưng có vẻ người xưa đo cỡ chân không giống bây giờ, anh nghe xong vẫn không biết cậu đi giày cỡ bao nhiêu.
Younghoon định lấy thước ra đo xem Chanhee đi giày cỡ bao nhiêu, nhưng nhận ra đây là khách sạn, chẳng kiếm đâu ra thước. Anh đành kéo cậu ngồi xuống, áp bàn chân mình lại bên cạnh bàn chân cậu. Tuy da thịt Choi Chanhee mềm mại như con người bình thường nhưng cơ thể lại không có thân nhiệt như con người. Đầu ngón chân Younghoon lướt qua gót chân cậu, chỉ cảm nhận được một luồng khí lành lạnh.
"Sao chân cậu bé vậy? Cậu bao nhiêu tuổi rồi, đã phát triển hết chưa thế?" Younghoon nhìn bàn chân nhỏ hơn chân mình một đốt ngón chân, khoa trương hỏi.
Choi Chanhee đưa hai bàn tay lên trước mặt. Cậu nhìn những đầu ngón tay nhỏ nhắn trắng bóc không một vết xước rồi bật cười, chậm rãi quay sang nhìn vào mắt anh. "Mười bảy."
"Cậu chưa thành niên thật hả?"
Chanhee không nói gì, chỉ nhìn anh cười.
Younghoon khoanh tay trước ngực, gương mặt cực kì đăm chiêu. "Nếu ở thời hiện đại thì cậu còn đang học cấp ba, vẫn là trẻ con đấy."
"Ở thời của em thì mười sáu tuổi đã đủ tuổi dựng vợ gả chồng rồi, trẻ con chạy qua thấy người già như anh là sẽ gọi 'chú' đấy."
"Cái gì? Tôi mới hai mươi tư, chúng nó dám gọi 'chú'?"
"Mấy đứa trẻ con ở thời đó toàn thế thôi." Choi Chanhee nhấn mạnh hai chữ "trẻ con", nghiêng đầu, nụ cười trên môi vẫn không dứt. "Như em nè. Chú ơi!"
Tâm hồn trẻ trung của Kim Younghoon bị hai chữ "chú ơi" công kích kịch liệt, từ chối tiếp nhận thêm bất cứ thông tin gì liên quan đến tuổi tác.
Không có thước đo chính xác, Kim Younghoon chỉ có thể ước chừng cỡ chân của Chanhee, không ngờ vẫn mua được giày vừa chân cậu. Vậy nên lúc này Chanhee đang đứng trong phòng anh, mặc quần áo anh mua, giày cậu đang đeo cũng là do anh chọn. Thế mà cậu phải nợ tiền người khác để nấu cơm cho anh ăn. Nghe còn vô lý hơn cả việc trái đất hình vuông nữa, Kim Younghoon không thể nào chịu được cục nghẹn này!
"Cậu nợ bạn cậu bao nhiêu? Gửi số tài khoản của bạn cậu cho tôi, tôi trả."
Kim Younghoon không có thói quen nợ tiền cơm người khác.
Choi Chanhee nghe không hiểu số tài khoản là gì nhưng nhìn gương mặt hằm hằm không hề vui vẻ của anh, biết muốn sống yên bình qua đêm nay thì phải gật đầu trước đã. Cậu vừa gật đầu vừa nói em hiểu rồi em biết rồi. Kim Younghoon thấy bộ dáng của cậu không khác gì lúc anh bảo cậu mặc quần áo bình thường đi, chỉ hận rèn sắt không thành thép, phải viết lời nhắn vào giấy nhớ rồi bảo cậu cầm về đưa bạn mới yên tâm.
Nửa đêm hôm đó, Kim Younghoon đang ngủ thì bị chuông điện thoại reo inh ỏi đánh thức. Anh vừa mò thấy điện thoại thì bên kia tắt máy. Mở điện thoại lên thì thấy một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn đến từ cùng một số điện thoại. Tin nhắn không đầu không đuôi, chỉ có tài khoản ngân hàng và một con số.
Kim Younghoon nhận ra đây là chủ nợ của Choi Chanhee. Lại còn nháy máy, có cần gấp thế không, sáng mai dậy trả nợ không được à? Kim Younghoon nhìn lại con số trong tin nhắn một lần nữa, suýt nữa bị mấy con số làm cho tức ngất xỉu. Đây chắc chắn là số nợ của Choi Chanhee từ kiếp trước cộng dồn lại chứ cơm Kim Younghoon ăn không thể nào đắt như vậy được. Anh chuyển khoản xong, nằm xuống giường vẫn thấy tức không tài nào ngủ được.
Nợ nần ngập đầu, tán gia bại sản, sao anh lại dính vào một con ma phá hoại thế này chứ!
12.
Không ngoài dự đoán, cơn tức của Kim Younghoon chỉ cần thời gian một giấc ngủ thôi đã bị tiêu hóa hết. Sáng hôm sau, anh lại vui vẻ cắm cành anh đào được đặt sẵn trên tủ đầu giường vào lọ, vừa rửa mặt vừa hát rồi ngồi xuống ăn sáng.
Mấy ngày sau đó, việc quay phim đều rất thuận lợi, chỉ là có một hôm, Kim Younghoon để Choi Chanhee đợi đến quá nửa đêm.
Cảnh quay hơn nửa tháng nay đều là cảnh ban ngày, Kim Younghoon suýt chút nữa đã quên mất mình còn có cảnh quay vào ban đêm. May thay Kim Younghoon có trợ lý nhắc nhở công việc hàng ngày, nhưng không có ai nhắc anh rằng tối nào cũng có người nấu cơm đợi anh về. Sau khi hoàn thành cảnh quay cuối cùng, kim giờ đã chạy đến gần số ba, Kim Younghoon cũng mệt lả ngồi xuống nghỉ ngơi ngay tại chỗ. Trợ lý đặt bình giữ nhiệt vào tay anh, giục anh mau uống rồi còn về khách sạn. Kim Younghoon mở nắp bình giữ nhiệt ra, hơi nước nghi ngút bốc lên mang theo mùi gia vị quen thuộc như một lời nhắc nhở. Kim Younghoon giật mình, đẩy bình giữ nhiệt về cho trợ lý, lập tức đứng dậy chạy về phía bãi đỗ xe.
Trợ lý nhìn Kim Younghoon chẳng nói chẳng rằng đã chạy mất, không hiểu ông chủ nhà mình lại lên cơn điên gì, tiếc nuối nhìn bình giữ nhiệt. "Canh hầm vẫn còn nóng mà, thơm thế này mà cũng chê à?"
Kim Younghoon vừa leo lên xe đã bảo tài xế lái về khách sạn, trợ lý chạy theo đằng sau suýt nữa bị bỏ lại với bình canh chưa uống hết.
Địa điểm quay của từng ngày sẽ khác nhau tùy thuộc vào cảnh quay của ngày hôm đó, phim trường rộng đến nỗi phải di chuyển bằng xe nên phòng hóa trang được đặt luôn ở khách sạn. Diễn viên trang điểm và thay đồ diễn xong sẽ xuất phát đến địa điểm quay của ngày hôm đó, sau khi quay xong thì về khách sạn thay đồ. Trợ lý vừa mới xuống xe đã thấy ông chủ từ trong xe vọt ra chạy về phía thang máy.
"Ơ ơ anh đi đâu đấy? Phòng hóa trang ở tầng trệt cơ mà."
Nửa phút sau, trợ lý nhận được tin nhắn kakaotalk từ ông chủ. "Tôi mệt, về phòng nghỉ trước."
Trợ lý đứng giữa trời đêm đầu hạ, tự nhiên rùng mình một cái. "Chậc chậc, vào hạ đến nơi rồi mà vẫn lạnh thế, bảo sao ảnh mệt đến nỗi không thèm thay quần áo luôn."
Nghĩ ngợi một hồi, cậu vẫn nhắn lại một câu dặn ông chủ "nhớ tẩy trang rồi hẵng ngủ, cẩn thận đừng có làm hỏng đồ diễn" rồi mới yên tâm về phòng, mặc kệ có người hồi âm hay không.
Lúc Kim Younghoon về đến phòng mình, Choi Chanhee đang ôm gối ngồi trên tấm thảm cạnh bàn. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào chiếu sáng một khoảnh nhỏ vuông vức, vừa vặn trùm lên cơ thể nhỏ bé của cậu.
Chanhee ngồi ngược sáng, Younghoon không thấy rõ gương mặt cậu, nhưng anh biết cậu vừa ngẩng đầu lên nhìn mình. Kim Younghoon đưa tay mò công tắc đèn cạnh cửa ra vào, dập công tắc mấy lần nhưng đèn vẫn không sáng, anh biết là Choi Chanhee cố tình, chỉ đành từ bỏ ý định bật đèn, đóng cửa rồi bước về phía cậu. Ngoài dự đoán của Younghoon, đến tận khi anh ngồi xuống trước mặt cậu, Chanhee vẫn hoàn toàn im lặng.
Có lẽ rất lâu về sau, Kim Younghoon mới có thể học được cách nhìn bao quát một bức tranh. Còn Kim Younghoon của hiện tại chỉ có thể thấy trước mắt mình là Choi Chanhee, là hồn ma xinh đẹp cứ dai dẳng bám theo anh, là hồn ma mới mười bảy tuổi có lẽ còn chưa kịp trải qua quan lễ*, là hồn ma tinh quái nhưng dường như lại chẳng hiểu sự đời. Vậy nên anh chỉ cẩn thận nắm những đầu ngón tay lạnh băng của cậu, khẽ khàng gọi.
"Choi Chanhee."
Đầu ngón tay Chanhee khẽ cử động, lướt qua da thịt nơi lòng bàn tay anh. Kim Younghoon nghe trái tim mình ngứa ngáy như bị mèo cào. Chanhee do dự một chút rồi vẫn vươn tay ra, hơi dùng lực nắm lấy bàn tay anh. Đau thương trong mắt bị bóng tối hoàn toàn che lấp.
"Kim Younghoon."
Lần đầu tiên Kim Younghoon nghe cậu gọi tên mình, không kính ngữ, không phụ từ, chỉ vỏn vẹn ba âm tiết ngắn ngủi nhưng run rẩy như mầm cây trong gió bão, chỉ cần gió thổi mạnh một chút thôi, mầm cây sẽ dập nát rồi tự chôn mình vào lòng đất.
Kim Younghoon thở dài, dù Choi Chanhee là một hồn ma, nhưng hồn ma cũng từng là người, vẫn giữ nguyên những ký ức khi còn sống, vẫn có cảm xúc của riêng mình. Không nói một lời nào, để cậu đợi đến nửa đêm, đổi lại là Kim Younghoon, anh cũng sẽ tức giận. "Xin lỗi, sau này sẽ không để cậu đợi tôi thế này nữa."
Kim Younghoon vừa dứt lời, bàn tay trong tay anh bắt đầu run rẩy. Những ngón tay lạnh băng nóng dần lên, Younghoon nắm tay cậu chặt hơn một chút, cố gắng đè cơn run rẩy xuống nhưng không có tác dụng. Lòng bàn tay anh cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Một tia sáng nhỏ màu đỏ lóe lên trước mắt, Kim Younghoon bị dọa cho lạnh toát sống lưng. Xong đời rồi, Choi Chanhee lại chuẩn bị nổi điên!
Kim Younghoon vẫn cuống lên, không biết mình lại vừa động vào cái vảy ngược nào của Choi Chanhee. Mặc dù anh cảm thấy việc mình để cậu đợi đến nửa đêm không quá đáng đến mức cậu phát điên thiêu cháy cả cái khách sạn này, nhưng sợ thì vẫn sợ, Kim Younghoon không dám chất vấn cậu, chỉ có thể vừa lấy tay áo của mình dập lửa trên tay áo Chanhee vừa bảo cậu bình tĩnh lại.
Choi Chanhee dường như không nghe thấy lời Kim Younghoon nói, chỉ liên tục lắc đầu nhìn anh.
Kim Younghoon cuống đến mức sắp phát điên, nghĩ đến việc thảm cảnh lần đầu tiên gặp cậu có thể tái diễn, anh cũng không biết là mình sẽ điên trước hay Choi Chanhee điên trước. Nhưng dù sao không có ai phát điên thì vẫn tốt hơn.
"Choi Chanhee! Cậu bình tĩnh lại đã. Là tôi sai, tôi biết mình sai rồi, cậu bình tĩnh lại đã. Đây không phải nhà tôi. Ở đây không chỉ có mình tôi và cậu, còn có rất nhiều người khác. Chúng ta-" Kim Younghoon rụt tay phải lại, phần da trên mu bàn tay vừa bị lửa bén tới, chắc chắn là bị bỏng rồi. Lần trước khi anh vừa chạm phải lửa, Choi Chanhee liền như bị lôi ra từ cơn ác mộng, lửa cũng bị dập tắt. Nhưng giờ Kim Younghoon đã bị bỏng cả một mảnh da trên mu bàn tay, cậu vẫn không có phản ứng nào.
Rốt cuộc phải làm sao thì Choi Chanhee mới bình tĩnh lại được?
Lửa đã lan đến khuỷu tay trái của cậu, Kim Younghoon nhìn ngọn lửa không có dấu hiệu nào là sẽ tự tắt hay bị dập tắt, trong lòng đổ hai hàng lệ. Anh có nên chạy ra ngoài giật chuông báo cháy để mọi người chạy trước rồi một mình cảm tử không?
Có lẽ là đứng trước vấn đề sinh tử, Kim Younghoon của hôm nay quả quyết vô cùng, anh gỡ tay cậu, vùng đứng lên.
Kim Younghoon vẫn đang mặc đồ diễn, lúc đứng lên, tay áo có chút rộng vướng vào cạnh bàn. Đường chỉ bị giật đứt, tiếng xé vải vang lên như mũi dao rạch một đường dài trên da thịt.
Choi Chanhee giật mình ngước lên theo động tác của anh, lửa trên cánh tay cậu trong nháy mắt tắt vụt. Đèn trên đỉnh đầu bật sáng, Kim Younghoon nhìn thấy gương mặt cậu, nhất thời sững người.
Note:
Quan lễ/관례: là nghi lễ búi tóc cho nam tử khi đến tuổi trưởng thành, thường được tổ chức vào năm 20 tuổi, tuy nhiên nếu lập thất trước năm 20 tuổi thì sẽ chọn ngày để tổ chức quan lễ trước khi thành hôn. Quan lễ là nghi lễ đứng đầu trong tứ lễ (Quan - Hôn - Tang - Tế) của người xưa, biểu thị sự công nhận của xã hội rằng một người con trai đã trưởng thành.
Nguồn tham khảo: 한국민속대복과사전, namuwiki
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro