Phần 2: Anh đói...


"Triết!" Huỳnh Thiên Ân hốt hoảng thốt lên khi thấy phòng bếp bị phá tan tành, cậu nhào tới tìm kiếm bóng dáng Dương Minh Triết, cố kìm nén nỗi sợ hãi đang nhen nhóm trong tim, buộc mình phải bình tĩnh, cậu vẫn cảm nhận được hơi thở của hắn ở đây.

"Ân Ân, khụ khụ, anh, không sao." Dương Minh Triết nghe thấy tiếng vợ yêu gọi liền cố lên tiếng đáp lại, nhưng cơn ho sặc đột nhiên ập tới, hại hắn khó khăn lắm mới nói được hết câu.

Huỳnh Thiên Ân dùng tốc độ tia chớp lao tới chỗ phát ra tiếng nói của Dương Minh Triết, cậu hất văng ghế gỗ đang đè trên người hắn ra, ngồi xuống ôm chặt hắn vào lòng, vẻ sợ hãi trên mặt vẫn chưa kịp tan biến.

Dương Minh Triết thấy vậy thì đau lòng lắm, hắn muốn ngồi dậy ôm cậu, nhưng chẳng hiểu sao toàn thân bủn rủn như mất hết sức lực, chỉ có thể mở miệng nói, hai cái tai cún màu trắng không biết mọc ra từ bao giờ lại cụp xuống.

Cả hai một người ôm một người cọ cọ hồi lâu, Huỳnh Thiên Ân mới buông lỏng vòng tay, để Dương Minh Triết gối đầu lên đùi mình, cậu bất giác sờ xuống bụng của hắn, đôi mày kiếm khí phách chợt chau lại, vừa rồi, trong quá trình truyền sinh lực cho Triết, rõ ràng có luồng năng lượng cực mạnh phát ra từ đây, nguồn năng lượng ấy chính là thứ đã làm cậu lo lắng, thế nhưng hiện giờ cậu lại có thể cảm nhận rõ nó, thậm chí còn thấy thân thiết khó tả.

"Anh thấy đỡ hơn chưa?" Huỳnh Thiên Ân quay qua, lo lắng hỏi bạn cún bự đang híp mắt úp mặt vào bụng mình.

"Ân Ân, anh, anh đói, cho anh..." Dương Minh Triết bỗng trở mình nằm sấp, hắn vừa nói vừa dịch thân mình xuống, tới khi mặt kề sát bộ phận quan trọng của cậu, liền lập tức úp mặt vào nơi đó, cọ cọ vài cái mới vươn đầu lưỡi liếm. Huỳnh Thiên Ân trợn mắt kinh ngạc trước hành động vô cùng dâm đãng này của hắn, nhưng ngay sau đó đã bị cơn kích thích át đi hơn nửa, cậu ngồi quỳ dạng hai chân, ưỡn thân mình, đôi mắt trở nên tối sầm, Dương Minh Triết như thèm khát lâu năm, được đà liếm liên tục, chẳng mấy chốc đường nét côn thịt cương cứng đã hằn rõ sau lớp quần vải mỏng manh, cũng chẳng hiểu hắn lấy đâu ra lắm nước bọt thế, mới liếm một tý mà đã ướt sũng nơi đó của cậu.

Dương Minh Triết vội vội vàng vàng lột quần cậu xuống, tức khắc dương vật cứng ngắc bật ra, hắn liềm chồm tới ngậm cả vào miệng, khiến Huỳnh Thiên Ân rên lên, cậu đưa hai tay túm lấy tóc hắn, ấn vào, eo cũng không ngừng đưa đẩy, khiến côn thịt thọc sâu xuống họng Dương Minh Triết, cậu giữ tư thế này vài giây mới kéo đầu hắn ra, làm thứ chất lỏng dính dấp theo khóe môi chảy đến cằm hắn, trông kích thích vô cùng.

"Ưm...Ân Ân...Anh," Dương Minh Triết với đôi tai cún ngước nhìn Huỳnh Thiên Ân bằng cặp mắt rớm nước, hiển nhiên điều này càng khiêu khích cậu, có điều lần này hắn tự giác hơn, chủ động cúi sát xuống liếm từ gốc côn thịt lên đến đỉnh nấm, kế tiếp dùng một tay cầm thân dương vật đưa lên đưa xuống không ngừng, rồi nghiêng đầu liếm túi cầu ở ngay bên dưới, Huỳnh Thiên Ân liền ngửa cổ kêu rên, ưỡn căng mình, sắp không chịu nổi nữa rồi!

"Ah...Ưm...."

Dương Minh Triết nhanh chóng ngẩng lên, há miệng ngậm trọn côn thịt trước mắt, đưa lưỡi liếm quanh vòng quy đầu, kế đó lại mút vài hơi, tức thì thân dương vật giật giật mấy cái, tinh dịch nóng bỏng bắn thẳng vào sâu trong họng hắn.

Huỳnh Thiên Ân nhắm nghiền hai mắt, hưởng thụ nốt dư âm từ đợt cao trào vừa rồi, thế nhưng chưa kịp hồi phục nhịp thở, lại đột nhiên bị Dương Minh Triết ôm chầm lấy kéo về phía mình, khiến cậu ngã đè lên hắn.

"Hừm, hừm, Ân Ân." Tuy đang thở hổn hà hổn hển, Dương Minh Triết vẫn liều chết gọi tên cậu, gặm hôn cậu, hai đầu lưỡi lại quấn lấy nhau. Qua một hồi, Huỳnh Thiên Ân cảm thấy thứ luôn cứng rắn đang kề sát bụng mình như nóng thêm, cậu liền đẩy hắn ra, lại bắt gặp ánh mắt rớm nước tỏ vẻ đáng thương, cộng thêm đôi tai cún đang rũ xuống, thầm nghĩ, tên này càng ngày càng biết dùng chiêu trò dụ mình, biết rõ thế này có thể đánh trúng manh điểm của mình, khiến mình mặc anh tác quái, được, ông đây sẽ cho anh biết thế nào là tinh tẫn nhân vong!!

Huỳnh Thiên Ân vẫn ngồi trên người Dương Minh Triết, cậu xoay lại, cúi xuống đối mặt với túp lều này, đồng thời cặp mông cong đầy đặn chổng về trước mặt Dương Minh Triết, hắn lập tức dùng tay nắn bóp đôi mông ấy, từ từ tách khe mông ra, vươn lưỡi liếm ướt, lại lần lượt cho từng ngón tay vào, động tác rất cẩn thận, cho tới khi Huỳnh Thiên Ân xé toặc quần hắn ra, cầm lấy dương vật gân guốc to bự, hắn liền rít lên, mặt càng đỏ dữ dội hơn, động tác trong tay cũng phải tạm ngừng, nghe thấy tiếng kêu rên ấy, Huỳnh Thiên Ân nhếch miệng cười, sau đó liền cúi xuống, vươn đầu lưỡi liếm lên bao quy đầu, việc làm này đúng là kích thích trí mạng, Dương Minh Triết vừa rên rỉ vừa đưa đẩy phần hông, nếu cứ thế hắn thật sự sẽ nổ tung mất, lúc này, hắn chợt rút ba ngón tay ra, dứt khoát dùng lưỡi nới lỏng cúc huyệt của vợ yêu, làm Huỳnh Thiên Ân cũng phải kêu rên theo phản xạ, cậu hừ một tiếng, quyết định nuốt quy đầu đỏ bự vào miệng, mút liếm liên tục, chẳng thể nghi ngờ, tiếng rên rỉ 'ưm ưm' của tên cún bự nào đó lại vang vọng.

Cuối cùng, cả hai liền giao hòa với nhau, lăn qua lộn lại tới nỗi quên ăn, ngay cả chuyến du lịch cũng bị tạm gác sang một bên.

Còn hai sinh linh tinh quái trong bụng ai đó thì rất thỏa mãn, rốt cuộc tụi nó không phải nhịn đói nữa rồi, tinh lực của ba ba, thật là tuyệt vời...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro