Phần 2 - Chương 53: Không Nhìn Thấy Nữa

edit: PhunhâncủaMộcKha

Chương 53: Không Nhìn Thấy Nữa

Thiên Duyên mặc dù đã quên hết ký ức kiếp trước, nhưng vẫn giữ sự yêu thích đặc biệt với những sinh vật giống sói hay chó lớn. Thế nhưng, Vị Nặc lại không có ba cái đầu để đáp ứng cậu nhóc.

Vị Nặc cảm thấy oan ức vô cùng, nhưng cũng không dám lên tiếng. Bởi vì nếu không phải Thiên Duyên không chịu được cảnh máu me, thì có lẽ hắn đã bị Noxius xử lý từ lâu rồi.

Nhóc con lại chẳng hề để tâm đến tình hình này, đôi mắt long lanh của cậu gần như bắn tia sáng khi nhìn thấy Vị Nặc trong hình dạng sói lớn.

Dù đã quên đi những ký ức sâu sắc trước đây, nhưng Thiên Duyên vẫn mơ hồ nhớ rằng ngồi trên lưng sói sẽ có tầm nhìn cực kỳ tuyệt vời.

Nhóc con rất muốn cưỡi, nhưng không được.

Noxius tuyệt đối không cho phép ai trở thành "phương tiện di chuyển" của Thiên Duyên ngoài hắn.

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm nhóc con lên, tiếp tục dạy cậu tập nói:

"Noxius."

"Ưm..."

Chỉ ba chữ ngắn ngủi, nhưng đối với nhóc con, lại giống như một nhiệm vụ bất khả thi. Khuôn mặt nhỏ của Thiên Duyên nhăn nhó, trông như thể cậu đang chịu đựng một nỗi đau lớn.

Noxius thấy vậy, cũng thoáng hoảng hốt.

Hắn lập tức gọi Thần Y đến kiểm tra. May mắn thay, mọi thứ chỉ là một hồi hoảng sợ không cần thiết.

Sau khi xác nhận rằng nhóc con vẫn chưa đủ sức để phát âm tên mình, vẻ mặt Noxius trở nên lạnh lùng.

Thiên Duyên khẽ chạm tay lên ngực mình, dường như cảm nhận được sự dao động cảm xúc thoáng qua của Noxius.

Cậu giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên gò má hắn:

"Nghe lời... ngoan..."

Nhóc con tỏ vẻ nghiêm túc đến mức khiến mọi người xung quanh đều sửng sốt.

Noxius: ...

Những người khác: ...

Ai mà ngờ được, hóa ra nhóc con mới là người giỏi dỗ dành nhất ở đây!

Ánh mắt Noxius trầm lặng nhìn cậu. Hai con ngươi khác màu, một vàng một bạc, như muốn hút lấy tâm hồn của Thiên Duyên.

Ánh mắt ấy, rất quen thuộc...

Ai đó... cũng đã từng nhìn cậu như vậy.

Cảm giác nhớ nhung mãnh liệt như cỏ dại lan tràn, không thể ngăn cản.

Thiên Duyên bất giác ôm đầu, trong đầu vang lên tiếng khóc nghẹn ngào, cô độc:

"Con muốn về nhà."

"Con muốn về nhà."

Nhóc con hoang mang nghĩ, phải làm sao đây? Ngay cả cậu cũng không biết đường về nhà.

Trong lòng, cậu không ngừng lặp đi lặp lại lời xin lỗi:

"Xin lỗi..."

Nhưng ngay lúc đó, giọng nói kia đột ngột trở nên rõ ràng:

"Đang... chờ ngươi! Thiên Duyên, phải..."

Trước khi kịp nghe hết, một tiếng "oong" chói tai vang lên:

"Hệ thống phát hiện dao động dữ liệu bất thường, đang sửa chữa. Lặp lại, phát hiện dao động dữ liệu bất thường, đang sửa chữa..."

"Nhóc con!"

Tiếng kêu hoảng loạn của mọi người vang lên khi Thiên Duyên bất tỉnh, suýt chút nữa ngã khỏi vòng tay của Noxius.

May thay, hắn phản ứng nhanh, giữ chặt lấy cậu nhóc.

Noxius cảm thấy có điều gì đó bất thường, liền dùng thần lực để dò xét. Trong khoảnh khắc, hắn gần như bắt được một thứ gì đó, nhưng nó nhanh chóng biến mất.

Hệ thống bị bất ngờ, để tránh bị Noxius phát hiện, nó đã tự cắt đứt một phần dữ liệu và vội vã rút lui.

Dù vậy, Noxius vẫn mơ hồ cảm nhận được trong Thiên Duyên tồn tại một loại ràng buộc sâu sắc khác, ngoài khế ước mà hắn đặt ra.

Nguồn gốc của sự ràng buộc ấy lại hoàn toàn mịt mờ, khiến hắn không thể điều tra rõ ràng.

Hắn cau mày, cảm giác như một cơn bão lớn đang dần kéo đến.

May mà lần này Thiên Duyên chỉ ngất đi trong thời gian ngắn.

Cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại, việc đầu tiên vẫn là tìm kiếm Noxius.

Noxius im lặng nín thở, quan sát kỹ lưỡng để chắc chắn cậu không sao. Nhưng khi ánh mắt hắn dừng lại trên đôi mắt của nhóc con, vẻ mặt lập tức trầm xuống.

Đôi mắt của Thiên Duyên vốn đã rất đặc biệt, luôn phủ một lớp sương mờ và ánh nước dịu dàng, khiến người ta dễ dàng cảm thấy thương yêu.

Nhưng lúc này, ánh mắt ấy không còn giống như trước.

Thiên Duyên mở to đôi mắt, nhưng lại không thể tập trung nhìn vào bất kỳ thứ gì.

"Nhìn xem, đây là số mấy?"

Giọng nói của Noxius bình tĩnh, không có chút hoảng loạn nào, nhưng hơi thở dồn dập của hắn lại không giấu được sự căng thẳng.

Thiên Duyên cố gắng mở to mắt để nhìn, nhưng dù cố đến đâu, trước mắt cậu vẫn chỉ là một mảng mờ mịt.

Chỉ còn vài tia sáng lờ mờ đan xen.

Cậu nắm chặt tay, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hiện vẻ xấu hổ, lắc đầu nhẹ nhàng:

"Không... thấy."

Trái tim Noxius như rơi xuống đáy vực.

Nhưng phản ứng đầu tiên của hắn là dỗ dành cậu:

"Không sao cả, không nhìn thấy cũng không sao. Con không cần phải xin lỗi. Nếu không nhìn thấy, chúng ta sẽ là đôi mắt của con."

Thiên Duyên khẽ thở phào.

Cậu nhớ lại khoảng thời gian trước đây, khi bản thân vừa mù vừa không nói được, đó là giai đoạn bệnh tật nghiêm trọng nhất. Cảm giác mất mát sau khi từng có được, cậu đã trải qua một lần rồi, nên lần này đối mặt với việc không nhìn thấy, cậu lại bình tĩnh đến lạ thường.

Thứ duy nhất cậu lo lắng là có thể mình sẽ gây thêm phiền toái cho Noxius và mọi người.

Tại sao lại thế này? Nếu cậu có thể nhìn, có lẽ còn giúp được mọi người một chút.

Hệ thống, vừa đánh mất một phần dữ liệu quan trọng, đang loay hoay tự sửa chữa. Theo quy tắc của nó, hệ thống buộc phải đưa ra lời giải thích cho Thiên Duyên:

"Trong quá trình kiểm tra, đã vô tình để lại tác dụng phụ. Để bù đắp, hệ thống đã xóa bỏ một trạng thái bệnh đặc biệt của bạn và đang nộp đơn xin giảm nhẹ hình phạt. Đơn này có lẽ sẽ sớm được phê duyệt."

Nhưng lý do thực sự khiến Thiên Duyên mất đi thị lực, ý đồ của hệ thống đã quá rõ ràng.

Nó sợ rằng Thiên Duyên sẽ nhớ lại ký ức của thế giới trước và trong lúc chịu hình phạt nặng hơn, cậu sẽ chống đối hệ thống bằng cách từ bỏ nhiệm vụ thu thập giá trị cảm xúc. Nếu điều đó xảy ra, hệ thống không hoàn thành nhiệm vụ, nó cũng sẽ bị hệ thống chính trừng phạt.

Quan hệ giữa hệ thống và người ký kết vốn dĩ là "môi hở răng lạnh."

Nhưng hệ thống bên cạnh Thiên Duyên lại hành xử quá mức, đến mức tự mình hại mình.

Hiện tại, nó đang phải đối mặt với hậu quả.

Sau nhiều lần kiểm tra, hệ thống phát hiện phần dữ liệu bị thất lạc chính là dữ liệu lõi của nó.

Nó tiêu đời rồi.

Hy vọng duy nhất là dữ liệu đó đang ẩn trong ký ức của Thiên Duyên. Nhưng vì chính nó vừa phong ấn ký ức của cậu, nên không dám khơi lại, đành phải nuốt cục tức này, cố gắng che giấu trước hệ thống chính.

Hệ thống vội vàng thoát lui.

Thiên Duyên, vẫn là nhóc con ngây thơ không nhớ gì, khi nghe thấy giọng nói của hệ thống, cậu bỗng che tai, lí nhí nói:

"Ngươi sống trong đầu ta sao? Đừng tắt đôi mắt của ta đi."

Noxius nhìn nhóc con tự lẩm bẩm, cảm giác bất an và lo lắng dâng lên trong lòng. Hắn nhẹ nhàng hỏi:

"Có ai đang nói chuyện với con không?"

Thiên Duyên nghiêng đầu suy nghĩ, rồi lại cố gắng lắc mạnh, như muốn lắc cái gì đó ra khỏi đầu mình. Cậu thậm chí còn túm tóc, nhưng dù làm gì đi nữa, hệ thống cũng không xuất hiện lại.

Lo lắng rằng thứ đó sẽ tiếp tục làm hại cậu, Noxius chỉ có thể ôm nhóc con vào lòng:

"Được rồi, không hỏi nữa."

Thiên Duyên thay đổi cảm xúc rất nhanh. Vừa được ôm vào lòng, cậu đã cảm thấy bình yên hơn nhiều.

Nhóc con áp má lên da thịt của Noxius, giống như một chú cún nhỏ, hít hà mùi hương quen thuộc của hắn.

Đây là hương vị mà cậu ghi nhớ sâu đậm, thứ duy nhất có thể làm dịu đi bất kỳ nỗi bất an nào.

Dù không còn nhìn thấy, nhưng chỉ cần Noxius ở bên, Thiên Duyên sẽ không gục ngã.

Cậu giống như một mầm cây nhỏ yếu ớt, sống nhờ vào sự quan tâm và tình yêu.

Không cần quá nhiều vật chất, nhưng cần một tình yêu vô bờ bến.

Một báu vật mong manh, cần được nâng niu trong tay, nuôi dưỡng trong xương máu, tưới tắm bởi vô vàn sự yêu thương, mới có thể nở ra những đóa hoa nhỏ bé.

Cũng từng là một cọng cỏ dại, lang thang trong bùn lầy, bị người đời ghẻ lạnh.

Noxius lặng lẽ nhìn nhóc con hồi lâu. Nhìn cậu phụ thuộc vào mình như vậy, hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi mắt đã không còn hoàn hảo kia.

Trong hành động ấy, chất chứa một cảm xúc mà không ai nhận ra.

Nhìn Thiên Duyên cần mình đến vậy, Noxius bất giác sinh ra một chút niềm vui thầm kín.

Ý nghĩ đen tối thoáng qua không được thốt ra thành lời:

Không nhìn thấy cũng tốt. Không nhìn thấy thì càng phụ thuộc vào hắn, mãi mãi không thể rời xa hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro