Phần 3 - Chương 101: Cấm nữ trang của Cú Mèo
edit: PhunhâncủaMộcKha
Chương 101: Cấm nữ trang của Cú Mèo
Khi Thiên Duyên và Anh Trai vừa vào phó bản, thì Chu Tìm và Dư Thành Châu cũng vừa bước vào phó bản Nhà Hát Xilia.
Ban đầu, ngoại trừ Chu Tìm, những người khác đều đã nhận được chứng nhận từ Thiên Duyên, ít nhất là không phải lo về tính mạng. Tuy nhiên, vì họ bị ô nhiễm quá mức trong phó bản của Sa Thần nên Dư Thành Châu nghĩ một chút rồi quyết định không dẫn theo họ vào nhiệm vụ tiếp theo.
Dù thân thể không chết, nhưng nếu tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng, họ sẽ trở thành những kẻ tội nghiệp, điên loạn và biến dạng, thậm chí còn tồi tệ hơn cả quái vật.
Nhóm đồng đội nằm xếp hàng trong phòng y tế của Cú Mèo, dù trước mặt vẫn còn nhiều vũ công nhỏ nhảy múa, nhưng họ cũng không quên, kéo tay Dư Thành Châu và dặn dò anh phải đưa đội trưởng trở về.
Lần này họ không nhầm, không gọi nhầm đồ vật như bàn ghế thành người.
Tuy nhiên, họ lại nhận sai, nhầm Chu Tìm thành Dư Thành Châu.
Chu Tìm nhìn thấy một thành viên trong đội cầm tay anh, vẻ mặt như đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Cứ tưởng là ô nhiễm tinh thần có thể lây qua tiếp xúc cơ thể.
Thực ra, khi một người cơ bắp vạm vỡ khóc sướt mướt và kéo tay như vậy, Chu Tìm cũng thật sự không chịu nổi.
Anh không để người kia ngã xuống đã là tình yêu đồng đội cuối cùng rồi.
Dư Thành Châu đứng bên cạnh lại cười thầm.
Chu Tìm cau mày rất chặt.
Từ khi gặp Thiên Duyên, Chu Tìm luôn có cảm giác không thể ngẩng đầu lên trước mặt Dư Thành Châu.
Dù sao cuốn nhật ký của anh...
Những bằng chứng mà Dư Thành Châu nắm giữ trong tay quá nhiều, trong khi Dư Thành Châu giống như một con rối, không để lại dấu vết gì cả.
Không được, anh nhất định phải tìm cách, trước khi Dư Thành Châu vạch trần mình, phải làm lộ bí mật của Dư Thành Châu trước mặt Thiên Duyên!
Cảm giác tranh đấu vô lý khiến cả hai bắt đầu hừng hực khí thế.
Tuy nhiên, khi họ bước vào Nhà Hát Xilia, họ lại phát hiện nơi đây đã xảy ra một sự thay đổi lớn.
Dựa trên thông tin, nhiệm vụ ban đầu chỉ có một thị trấn nhỏ ở Tây Âu, tòa nhà lớn nhất trong thị trấn chính là nhà hát, và cốt truyện cũng xoay quanh nhà hát.
Nhưng giờ đây, khi Chu Tìm và Dư Thành Châu vừa đặt chân vào nhiệm vụ, họ lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng.
Đứng đầu tiên là một bệnh viện đứng ngay trước mặt họ, giống như bị cắt ra từ một lớp bản đồ khác rồi dán vào đây.
Phía sau là một loạt các nhiệm vụ cấp trung và thấp đủ loại, khiến cả dãy phố như bị tràn ngập với những tiện ích phục vụ dân sinh.
Ngay cả xe buýt bình thường đi qua cũng là của nhiệm vụ cấp trung mà họ từng tham gia, "Tour du lịch 'Hoàng Hôn'".
Giờ đây, mọi thứ như thể đã vô tình hòa trộn lại với nhau, không còn phân biệt không gian, không còn phân biệt quy tắc hay bối cảnh, và cư dân ở đây đều sống một cách bình thản, như thể họ đã sinh ra để sống trong môi trường này.
Mọi thứ hỗn loạn nhưng vẫn có trật tự, hỗn loạn mà hợp lý.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Dư Thành Châu một cách kỳ lạ có thể hiểu tại sao những "con rối" lại trở thành như vậy.
Nuôi trẻ là vậy đấy.
Ai nuôi con mà không điên cơ chứ.
Anh hít một hơi thật sâu, bắt đầu tranh thủ ghi chép lại từng tình huống trong nhiệm vụ.
Một nhiệm vụ phức tạp như vậy, đối với con người mà nói, chính là một bản án tử.
May mắn là bây giờ họ còn có thể thử nghiệm, có thời gian ghi lại từng chi tiết về những thay đổi trong nhiệm vụ, để lại cho những người sau này.
Chu Tìm thấy vậy cũng chỉ có thể nhẫn nại đi theo Dư Thành Châu. Nếu có chuyện gì xảy ra, ít nhất một trong họ cũng có thời gian phản ứng.
"Khoan đã," Chu Tìm dường như nhận ra vấn đề.
"Nếu thực ra nội dung của nhiệm vụ vẫn chỉ xoay quanh nhà hát thì sao? Dù sao kỹ năng của boss cũng là hòa trộn và giả trang."
"Có thể là cốt lõi ở đây vẫn chỉ gắn chặt với nhà hát thôi."
Chu Tìm vừa nói xong, những người đi đường bên cạnh đang trò chuyện vui vẻ bỗng dưng dừng lại hết.
Họ quay đầu lại, cùng nhau mỉm cười với Chu Tìm, đồng thanh nói:
"Chào mừng đến với Nhà Hát Xilia, theo những cải tiến và nâng cấp không ngừng, giờ đây nhà hát đã chuyển thành một trải nghiệm nhập vai. Câu chuyện đã bắt đầu, giờ đây, bạn cũng là một phần trong đó..."
"Hãy cùng bắt đầu một buổi biểu diễn tuyệt vời nào!!"
Buổi biểu diễn tuyệt vời—buổi biểu diễn tuyệt vời—
Mọi cư dân quay lại, mỉm cười với Chu Tìm và Dư Thành Châu, đồng thanh nói, và âm thanh vang dội đó không hề có tiếng, nhưng lại như lặng lẽ tràn ngập vào tâm trí của Chu Tìm.
Cho đến khi Chu Tìm trong tầm mắt mông lung của mình, tìm thấy bóng dáng quen thuộc.
Một hình bóng nhỏ bé, mặc một bộ váy, chiếc mũ tai thỏ lắc lư đằng sau lưng, đang đứng bên lề đường nhìn chiếc TV duy nhất ngoài cửa tiệm.
Ừ... Ừ?
Đó là Thiên Duyên sao? Sao lại mặc váy?
Chu Tìm bắt đầu nghi ngờ tầm nhìn của mình, nhưng lại không nghi ngờ gì về bộ đồ của cậu nhóc.
Vì khi trước, mỗi lần bước vào nhiệm vụ, các đồng đội đều phải cải trang, chuyện mặc đồ nữ cũng không phải là chưa từng làm, nhưng họ đều đã mặc định rằng Thiên Duyên sẽ không mặc đồ nữ.
Không phải vì cậu nhóc không muốn, mà là vì họ không muốn!
Cái tên đội trưởng mặc đồ nữ ra ngoài còn chưa vào nhiệm vụ, mới ra khỏi khu nhà đã bị đám sinh viên nam lao đến làm quen.
Không được phép!!!
Không biết từ lúc nào, các thành viên trong đội đã hoàn toàn nhận lấy vai trò của người giám hộ, chỉ cần nghĩ đến việc ai đó xuất hiện bên cạnh đội trưởng, họ đã đau lòng đến mức không thở nổi.
Vậy nên Chu Tìm chưa từng thấy Thiên Duyên mặc váy.
Dư Thành Châu vẫn chưa nhận ra ánh nhìn của Chu Tìm, nhưng anh lại nhận thấy rằng, tinh thần của Chu Tìm đã không còn giảm xuống nữa, mà bắt đầu ổn định rồi từ từ tăng lên.
Tuy nhiên, lý trí của anh thì vẫn đang giảm xuống.
Một kỳ tích y học.
Dư Thành Châu theo ánh mắt cháy bỏng của Chu Tìm, mới phát hiện ra Thiên Duyên đang ngồi bên cửa tiệm, xem TV.
"Cậu nhóc!" Dư Thành Châu gọi to.
Chu Tìm vội vàng chạy lại, nhưng chưa kịp đến gần Thiên Duyên, đã có một bóng dáng nam cao lớn xuất hiện bên cạnh Thiên Duyên.
Đó là một cảnh sát tuần tra gần đó.
Ánh mắt của cảnh sát chợt trở nên sắc bén, cười bước tới và bế Thiên Duyên lên:
"Bé Con, gần đây có nhiều kẻ xấu, đừng để bị bắt đi nhé."
Người ngoài không biết, nhưng Thiên Duyên thì biết người này là ai dưới lớp vỏ bọc này.
Chính là người anh trai luôn cải trang thành con rối đến tìm cậu.
Vì là người thân, nên Thiên Duyên không cần nhìn mặt, chỉ cần nghe giọng nói và bước chân là có thể nhận ra. Dĩ nhiên, anh trai cũng có sở thích, chọn con rối nào cũng phải đẹp trai, để có thể làm vệ sĩ cho hoàng tử nhỏ.
Thiên Duyên để ý thấy Chu Tìm và Dư Thành Châu, nhưng cậu biết tính cách anh trai mình, chỉ có thể lừa qua chuyện này, tựa đầu vào vai anh trai:
"Em muốn xem thêm một chút hoạt hình nữa."
Anh trai cười nói: "Anh có thể bảo họ mang TV đến nhà hát, nhưng ở đây không được đâu."
Thiên Duyên chỉ có thể nhăn mặt, bị anh trai bế đi, để lại Chu Tìm và Dư Thành Châu bị anh trai dùng ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm.
Không thể để lại chút dấu vết nào ở đây, có lẽ đó là mấy kẻ đã lừa gạt bé cưng.
Chu Tìm thì lại nghĩ, ai cũng có thể đến trêu chọc Thiên Duyên, cư xử quá thoải mái như vậy, xem ra người giám hộ này chắc chắn nuôi cậu như một con vật cưng.
Đúng là loại người không ra gì. Không là loại quái vật không ra gì
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro