Phần 3 - Chương 102: Kẻ ngốc
edit: PhunhâncủaMộcKha
Chương 102: Kẻ ngốc
Hai người nhìn nhau, suýt nữa thì phun một ngụm vào mặt đối phương.
Thiên Duyên bị anh trai che khuất tầm mắt, vì vậy hoàn toàn không thấy sắc mặt của hai người kia.
Chu Tìm và Dư Thành Châu đành tiếp tục khám phá.
Trong khi đó, những người khác cũng dần dần nhận ra sự khác biệt của cậu nhóc.
"Cái NPC kia chắc chắn rất đặc biệt đấy, tôi đã gặp cô bé đó vài lần rồi, hình như cô ấy không cần phải đóng vai gì cả, xuất hiện ngẫu nhiên, nhưng mỗi lần đều có người đi theo, nếu không thì tôi đã moi được thông tin từ miệng cô ấy rồi."
"Cô bé dễ thương quá, cậu đừng làm cô ấy sợ nhé."
"Cô bé gì chứ, đó là quái vật đấy, đẹp thì có ích gì? Nếu là người, tôi còn có thể thử nhẹ nhàng với cô ấy..."
Hắn ta chưa nói xong thì đã nhìn thấy Thiên Duyên ở góc đường đối diện, thậm chí cậu ấy còn thay bộ đồ mới.
Cậu bé ngồi uống cacao nóng.
Chân váy bồng bềnh phủ sát vào chân, bên cạnh còn có một con mèo mập mạp ngồi cạnh.
Ngay khi họ nhìn thấy Thiên Duyên, họ đã không thể nói gì nữa.
Dù sao đối diện với một cô bé dễ thương như búp bê, bất kỳ ai có chút phẩm hạnh đều không thể thốt ra lời lẽ khinh miệt.
Dù có, vẫn luôn có người đứng ra bảo vệ cho Thiên Duyên.
Khi họ chưa kịp tiến lại, Chu Tìm đã nhanh chóng lao tới bên cạnh Thiên Duyên.
Anh còn chưa kịp ngồi xuống, đã tự nhiên rút vũ khí, đặt khẩu súng bên cạnh chân, dùng lực lượng áp chế tất cả những kẻ có ý đồ xấu.
Dường như anh bảo vệ Thiên Duyên giống như bảo vệ tiểu thư nhà giàu vậy.
Nhưng có lẽ vì Chu Tìm cảm thấy chỗ ngồi quá nóng, anh không thể ngồi xuống, cũng không dám quay lại nhìn Thiên Duyên.
Thật tệ...
Quá dễ thương.
Chu Tìm cảm thấy nhịp tim mình hiện giờ còn cao hơn cả khi bị boss đuổi trong nhiệm vụ.
Thiên Duyên quay lại, nhìn thấy tai của Chu Tìm đỏ bừng.
Thì ra, người luôn ngoan ngoãn, trầm tĩnh như một con chó sói trung thành như Chu Tìm trước mặt mình, cũng có một mặt như vậy.
Thực ra, Thiên Duyên quá đần độn, trước giờ chưa từng phát hiện ra, Chu Tìm thường xuyên đỏ mặt khi nhìn cậu.
Cứ như chỉ là một ánh mắt đơn giản thôi, nhưng đối với Chu Tìm, đó đã là một ân huệ lớn lao.
Thiên Duyên vuốt ve mèo, cảm nhận anh trai vẫn chưa chú ý đến đây, nên đã đẩy tách trà về phía Chu Tìm:
"Rất ngon, cậu uống thử nhé?"
Chu Tìm nghe vậy, mắt mở to nhìn Thiên Duyên.
Anh không biết Thiên Duyên đã trải qua chuyện gì, sao lại đột nhiên trở thành như thế này, nhưng khi Thiên Duyên chủ động nói chuyện với mình, trong khoảnh khắc đó, ý nghĩ của Chu Tìm gần như bao trùm lên Thiên Duyên.
Muốn dùng đồ vật bắt giữ cậu ấy, giấu cậu ấy đi, mang về thế giới bên ngoài, như vậy Thiên Duyên chỉ có thể dựa vào anh, và sẽ hoàn toàn nghe theo anh...
Nhưng ngay sau đó, Thiên Duyên chủ động nói:
"Chu Tìm, tôi không phải đồ vật, đừng nhìn tôi như vậy."
Chu Tìm ngây người một lúc, mới nhận ra Thiên Duyên gọi tên mình.
Trong mắt Thiên Duyên, Chu Tìm - một con chó sói to lớn, luôn rình rập ở góc tối, với khí chất u ám đầy oán giận, lại trở nên trong sáng đến kỳ lạ ngay khi nghe thấy tên mình.
Từ một con chó sói bị bỏ rơi, đầy oán hận thế giới, chuyển thành một con chó săn khỏe mạnh, chỉ có mỗi Thiên Duyên trong lòng.
Thiên Duyên ho nhẹ một tiếng, nhưng không thể che giấu được nụ cười trong mắt.
Cậu thực sự rất muốn vuốt tóc của Chu Tìm.
Không biết rằng, Chu Tìm sẵn sàng làm mọi cách để giữ lại Thiên Duyên, ngay cả từng sợi tóc.
Nếu tóc anh ấy cứng, anh sẽ đi uốn ngay lập tức.
Nhất định không thể để tay của cậu thiếu gia bị đau.
Chu Tìm chủ động cúi đầu, anh cả đời này chỉ cúi đầu trước Thiên Duyên.
"Không phải muốn sờ sao?"
Thiên Duyên đành rút tay đang vuốt mèo ra, với vẻ mặt miễn cưỡng, cố tỏ ra không để tâm, nhưng thật ra lại sờ lên đầu Chu Tìm. Khi ngón tay của cậu vừa chạm vào khóe mắt của Chu Tìm, cậu mới nhận ra điều gì đó:
"Cái khóe mắt của cậu sao có sẹo vậy? Trước đây đâu có."
Chu Tìm nói với giọng điềm tĩnh: "Tôi đã tìm cậu suốt bảy năm rồi."
Có lẽ anh cũng không nghĩ rằng, cái tên mà anh sinh ra mang theo một sứ mệnh như vậy, tìm kiếm, đạt được, rồi lại mất đi.
Chỉ có thể tiếp tục, không ngừng tìm kiếm, chờ đợi.
Thiên Duyên lúc này vẫn trong trạng thái nhớ lại hỗn loạn, cậu không biết phải trả lời câu nói của Chu Tìm như thế nào, chỉ có thể nghiêm mặt lại, nói:
"Khổ cực cho cậu rồi."
Chu Tìm lập tức ôm Thiên Duyên vào lòng.
Cái ôm ấy có cảm giác như muốn siết chặt lấy người, như thể muốn nhấn chìm người vào trong cơ thể mình.
Nhưng ngay khi tiếp xúc với Thiên Duyên, động tác đó lại trở thành một cái ôm vô cùng nhẹ nhàng và dịu dàng.
Trong giai đoạn thanh niên khi yêu thầm người mình thích, sự kiềm chế là một tình cảm sâu sắc hơn mọi lời nói.
Chu Tìm là kẻ hèn mọn muốn bắt lấy ánh trăng, nhưng cũng là tín đồ trung thành nhất của nó.
Thiên Duyên tiếc nuối nhìn Chu Tìm khiến con mèo quán cà phê sợ chạy mất.
Nhưng cậu chỉ có thể vỗ về con chó sói lớn đang cuốn lấy mình:
"Đợi đã..."
Thiên Duyên còn chưa kịp nói hết câu thì anh trai đã xuất hiện trước mặt họ, với bộ dạng như một người phục vụ, cười tươi nhìn Chu Tìm đang ôm cậu em trai yêu quý của mình, siết chặt trong vòng tay.
Khoảnh khắc này, tất cả các con rối không thể kiểm soát hành động của mình, tay đều đập nát vô số cốc và sách vở...
Cảm nhận được sát khí từ phía sau, Chu Tìm lập tức bảo vệ Thiên Duyên, đẩy cậu ấy ra phía sau mình, đối mặt với anh trai.
"Có chuyện gì?"
Không có chuyện gì, thì biến đi.
Nụ cười của anh trai sắp vỡ vụn, nhưng anh ta vẫn cố gắng duy trì phép tắc cuối cùng của màn trình diễn, quay sang Thiên Duyên nói:
"Tiểu bảo bối, lại đây."
Chu Tìm nhíu mày nhìn tình hình này.
Loại NPC này anh hoàn toàn có thể giải quyết trong vài chiêu, dù sau đó có chút phiền phức nhưng nhiệm vụ bảo vệ Thiên Duyên vẫn luôn ưu tiên trên hết.
Thiên Duyên thấy Chu Tìm thật sự định ra tay, liền vội vàng đi đến bên cạnh anh trai, còn chủ động khoác tay vào tay anh ta, cố gắng làm dịu tính khí anh trai đang nóng nảy.
Nhưng cả Chu Tìm và anh trai đồng loạt phát ra một tiếng "hừ" lạnh lùng.
Thiên Duyên: ...
Ai sẽ cứu cậu đây!!
Lúc này, Dư Thành Châu đã chạy đến:
"Chu Tìm, cậu làm gì vậy?"
Thiên Duyên lập tức nhìn anh ta với ánh mắt như muốn khóc.
Đó là vẻ mặt của một con mèo nhỏ, mắt ươn ướt, mũi hồng, cực kỳ đáng thương.
Không ai có thể từ chối.
Dư Thành Châu quen thuộc với cái vẻ mặt này lắm, lập tức nhận ra Thiên Duyên đang cần người ra tay gánh tội cho mình, không phải, là người kéo cậu ra khỏi trận chiến sinh tử này.
Nhưng lần này, đối phương là một boss cấp thần.
Nhưng... làm sao có thể dùng gương mặt dễ thương như vậy mà lại có thể làm biểu cảm này chứ... quá phạm quy rồi...
Dư Thành Châu chỉ có thể đành bất đắc dĩ rút ra vật bảo mệnh của mình.
Với vẻ mặt sẵn sàng hy sinh:
"Tiểu thiếu gia, thực ra tôi đã viết một cuốn nhật ký, luôn suy nghĩ mãi làm sao để nói với cậu, tôi có tình cảm với cậu..."
Chu Tìm: ?!
Anh trai: !!!
Khi chiêu thức lớn của anh trai sắp được thực hiện, Chu Tìm cũng lặng lẽ rút kiếm samurai của mình.
Đó là nhật ký của anh ta!!
Gã này, còn ăn cắp lời của anh!
Thiên Duyên được anh trai bảo vệ sau lưng, khi cậu có thể mở mắt ra, đã thấy mình được anh trai dẫn về lại trong nhà hát.
Anh trai vuốt đầu cậu:
"Tiểu bảo bối của chúng ta thật sự quá nguy hiểm, anh thật sự muốn thu nhỏ em lại, bỏ vào túi mang theo khắp nơi."
"Em có bị dọa không?"
Nhìn thấy anh trai chuẩn bị giảng bài về mối quan hệ sớm tuổi cho cậu, Thiên Duyên chỉ có thể ôm ngực nói mình cảm thấy khó chịu.
Và bắt đầu ho giả trân.
Hệ thống chính: "... Em thực sự đã học xấu rồi."
Trước đây, tiểu bảo bối không hề nói dối, giờ lại biết giả vờ ốm rồi!
Những người giám hộ này sao nỡ dạy dỗ cậu đây?
mn ơi qua mk đăng nhầm chương 103 trc á nên mn chịu khó đọc lại giúp mk nha....Vielen Dank!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro